Lúc này Nguyễn Tinh Vãn đang xem xét bốn xung quanh, trong đầu đã phác họa xong con đường chạy trốn, nghe vậy thuận miệng nói: "Tùy đi."

Người giúp việc nhớ tới việc cô nói cô đau đầu, nghĩ xem có phải bị cảm rồi không, liền lấy số của một phòng khám bình thường.

Lấy số xong, lúc tới trước cửa phòng khám bệnh, Nguyễn Tinh Vãn đột nhiên dừng chân lại, bình tĩnh nói: "Tôi muốn đi vệ sinh, cô chờ tôi ở đây nhé."

Người giúp việc gật đầu: "Được."

Sau khi Nguyễn Tinh Vãn vào nhà vệ sinh xong, lại ló đầu ra ngoài xem xét, xác nhận không có ai đi theo, vội vàng rời đi theo hướng khác.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô gọi một chiếc xe, báo địa chỉ nhà thuê.

Ngồi trên xe, Nguyễn Tinh Vãn mở cửa sổ xe ra, thở phào nhẹ nhõm.

Cô không ngờ Chu Từ Thâm lại không hề đề phòng cô, để cô tẩu thoát dễ dàng, xem ra trong mắt anh, cô quả thực không có lý do gì để giữ lại đứa nhỏ.

Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất cho cô cơ hội chạy trốn.


Về tới nhà, Nguyễn Tinh Vãn nhanh chóng thu dọn hành lý, quyết định tìm một nơi tị nạn.

Vì thế, cô không nói cho ai biết, tìm một trạm xe không cần chứng minh thư, ngồi lên một chiếc xe buýt rách nát, lắc lư lảo đảo tới một thành phố khác.

Mà bên kia, người hầu đứng ở cửa phòng khám đợi hơn nửa tiếng mới cảm thấy không thích hợp, đợi tới lúc cô ta đi tìm người, trong bệnh viện sớm đã không còn bóng dáng của Nguyễn Tinh Vãn.

Không phải chỉ khám bệnh thôi sao, sao lại còn giấu bệnh sợ thầy?

...............................

Giờ London, 9h tối. Chu Từ Thâm đứng trước cửa sổ sát đất, nhận điện thoại gọi từ Nam Thành tới: "Tiên sinh, không thấy bà chủ đâu nữa rồi............."

Người hầu đem chuyện cô ta dẫn Nguyễn Tinh Vãn tới bệnh viện kiểm tra, tới việc cô tìm cớ đi nhà vệ sinh, sau đó đi mất tiêu, kể lại một một lượt từ đầu đến cuối.

Chu Từ Thâm dường như không hề bất ngờ, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi."


Cúp điện thoại xong, Chu Từ Thâm đút điện thoại vào túi quần, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đen trầm tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Nửa tiếng sau, điện thoại của anh rung lên, là Nguyễn Tinh Vãn gửi tin nhắn đến.

"Chu tổng, lúc trước anh nói tôi không có lý do gì để giữ lại đứa bé này, tôi thừa nhận, quả thực tôi không có lý do, nhưng làm một người mẹ, tôi cũng không có lý do để từ bỏ nó, Tôi bảo đảm, tôi sẽ mang nó biến mất mãi mãi, tuyệt đối sẽ không để sự tồn tại của nó làm phiền đến anh."

Chu Từ Thâm nhìn lướt qua, trả lời hai chữ: "Tùy em."

Rất nhanh liền nhận được tin nhắn.

"Đối phương chưa xác nhận bạn bè, bạn không phải bạn bè của cô ấy, trước tiên mời gửi yêu cầu kết bạn, sau khi đối phương xác nhận, mới có thể nói chuyện."

Chu Từ Thâm: "..............." Huyệt thái dương của anh nhảy lên, nhắm mắt hít sâu một hơi, ném điện thoại sang sô pha bên cạnh, cực kỳ cáu kỉnh.

Qua một lúc lâu, điện thoại của anh lại vang lên, là Giang Yến gọi tới.

"Mọi chuyện đã được xử lý xong rồi, có điều chỗ Diệp Thường Châu bên kia ảnh hưởng tới mặt mũi của ông ta, tuy không nói gì, nhưng có thể nhìn ra rất không vui vẻ."

"Sắp xếp cho con trai ông ta xuất ngoại đi, đợi tôi về sẽ bàn chuyện hợp tác với ông ta."

Giang Yến chậc một tiếng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, tên Chu Từ Thâm này không nói anh ta còn tốt, bạn càng nói anh ta càng cực đoan, không nên nói ra những lời chứng minh anh ta thích Nguyễn Tinh Vãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện