Nguyễn Tinh Vãn không thoải mái động đậy, lại bị anh ấn vào trong ngực, chỉ có thể ấm ức tìm một chỗ thoải mái rúc vào.

Chu Từ Thâm nhìn biểu tình đáng thương của cô, khóe môi không khỏi cong lên, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Qua một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói một câu: "Hy vọng lúc tôi quay lại, em có thể cho tôi một đáp án hài lòng."

Ngày hôm sau, lúc Nguyễn Tinh Vãn mở mắt, trong phòng sớm đã không còn bóng dáng của Chu Từ Thâm. Người hầu ở bên ngoài gõ cửa: "Bà chủ, cô dậy chưa?"

Nguyễn Tinh Vãn day day thái dương, ngồi dậy, giọng nói có chút khàn khàn: "Dậy rồi."

Rất nhanh, người giúp việc đi vào: "Bà chủ, bữa sáng đã xong rồi, tôi bưng lên cho cô, hay cô xuống lầu ăn?"

"Tôi tự xuống."

"Vâng."

Người giúp việc trả lời xong, quay người rời đi.

Nguyễn Tinh Vãn lại ngồi ở trên giường một lúc, sức lực mới dần dần bình phục, quần áo ngày hôm qua của cô đã không còn mặc được nữa rồi, chỉ có thể lấy một bộ quần áo ở trong tủ.


Cô vừa ngồi xuống bàn ăn, người hầu liền bưng bữa sáng lên, thấy sắc mặt cô uể oải, nhỏ giọng hỏi một câu: "Bà chủ có chỗ nào không khỏe sao?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc lắc đầu: "Đầu hơi choáng thôi, không sao đâu."

Người giúp việc lại nói: "Trước khi đi tiên sinh đã dặn tôi đưa thái thái tới bệnh viện, cô muốn đi giờ nào?"

Bây giờ Nguyễn Tinh Vãn sợ nhất là nghe thấy hai từ bệnh viện, động tác cầm dụng cụ ăn của cô hơi dừng, lúc lâu sau mới trả lời: "Anh ấy đâu?"

"Tiên sinh đi công tác rồi, ít nhất phải một tuần mới về."

"Công tác?"

Nguyễn Tinh Vãn nhất thời không hiểu thao tác này của Chu Từ Thâm lắm, không phải hôm nay anh nói đi bệnh viện sao? Còn nói anh cảm thấy chuyện này căn bản không quan trọng, bất cứ lúc nào tìm người đi cùng cô cũng được. Người giúp việc gật đầu: "Vâng, ông chủ còn nói, khoảng thời gian ngài ấy không ở đây, bảo tôi chăm sóc bà chủ cẩn thận."

Nguyễn Tinh Vãn mím môi không nói gì, chăm sóc, nói dễ nghe thật đấy.

Tên đàn ông chó má này đúng là không phải thứ tốt đẹp gì, sao có thể bạc tình đến tình trạng này, cho dù anh không muốn đứa trẻ này, dù là một chút chút trách nhiệm, anh cũng không nên làm ra loại chuyện này.


Toàn bộ hành trình khoanh tay đứng nhìn, không dính một chút máu, thậm chí còn đi công tác, sau khi quay lại tất cả đều xong rồi, anh ta cũng không phải chịu lương tâm khiển trách.

Chiêu này quá độc ác.

Nguyễn Tinh Vãn hung hăng nhai thức ăn trong miệng, đặt mạnh d.a.o nĩa trong tay xuống.

Người giúp việc sợ hết hồn: "Bà chủ?"

Nguyễn Tinh Vãn hít một hơi thật sâu: "Tôi ăn no rồi."

"À vâng, vậy bà chủ đợi một chút, tôi thu dọn đồ ăn xong sẽ tới bệnh viện cùng cô."

Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra bên ngoài, tài xế sớm đã đứng đó chờ.

Không chạy được rồi.

Cô chỉ đành gật đầu: "Được."

Trên đường tới bệnh viện, Nguyễn Tinh Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn luôn không nói gì.

Xem ra Chu Từ Thâm quả thực nói xong sai, lên giường và yêu, là hai chuyện khác nhau.

Tối qua đầu cô nóng lên, cũng không biết vì cái gì, cảm thấy có lẽ có thể cứu vãn một chút, vốn định hôm nay sẽ ngồi lại nghiêm túc bàn bạc với anh, ai ngờ tên chó má này kéo quần lên liền không nhận người, thậm chí còn không cho cô cơ hội nuốt lời, quay người liền đi công tác rồi.

Người giúp việc chỉ biết Chu Từ Thâm bảo cô ta đưa Nguyễn Tinh Vãn đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cũng không biết cô khóc chịu chỗ nào, sau khi tới bệnh viện, hỏi: "Bà chủ, chúng ta lấy số khoa nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện