Vị trí giám sát này được bố trí ở ngoài cổng lớn tập đoàn Chu thị, khoảng cách tương đối xa, nhưng tầm nhìn tương đối rộng, mặc dù không thể nhìn rõ bóng dáng người trong điện thoại, nhưng Lâm Nam có thể nhận ra quần áo của Nguyễn Tinh Vãn mặc vào hôm nay, đối diện với cô là Nguyễn Quân, người đã đi lang thang dưới lầu mấy ngày hôm nay với chiếc băng trên đầu.

Lâm Nam cũng không để ý nhiều, cầm lấy điện thoại di động lao vào phòng CEO.

Chu Từ Thâm có chút không kiên nhẫn ngước mắt lên, vừa định mở miệng, Lâm Nam vội vàng nói:

"Chu tổng, bà chủ, cô ấy bị Nguyễn Quân bắt đi rồi!"

Chu Từ Thâm sắc mặt lập tức lạnh lùng đứng lên, đôi chân dài bước ra ngoài:

"Chuyện xảy ra khi nào?"

"Mười phút trước."

"Lập tức phái người đi tìm những nơi Nguyễn Quân thường lui tới, không được bỏ qua bất kỳ nơi nào trong số đó."

Chu Từ Thâm quai hàm mím chặt, thanh âm lạnh như băng: "Đặc biệt là Hoàng hôn, nếu nhìn thấy Nguyễn Quân, lập tức bắt lấy."


......................................

Nguyễn Quân đưa Nguyễn Tinh Vãn đến một sòng bạc dưới lòng đất, sau khi dùng băng keo dán chặt miệng cô lại, ông ta đồng thời trói tay cô lại bằng dải vải:

“Con gái ngoan của ta, đừng trách ba tàn nhẫn."

Tàn nhẫn vẫn là con đã tàn nhẫn trước, nếu như không phải con lừa ta qua đó, ta đã không bị đánh tới mức như thế này, suýt chút nữa đã không còn mạng rồi,có điều con yên tâm đi, ta không có tuyệt tình như con, vẫn là đã tìm cho con một gia đình tốt rồi."

Khi Nguyễn Quân xuống xe, Tạ Vinh đã đợi sẵn ở đó.

Tạ Vinh nói:

“Đem tiền đến chưa?”

Nguyễn Quân xoa xoa tay, cười hì hì nói:

“Đem tới rồi, đem tới rồi.”

Vừa nói vừa liếc nhìn chiếc xe:

"Đây không phải sao?"

Tạ Vinh nhìn theo ánh mắt của ông ta, xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy một đôi mắt đẹp lạnh lùng.

Nguyễn Quân nói: “Như thế nào! con gái ta không hơn cái giá một trăm vạn sao?”

Tạ Vinh cau mày:

“Ông lại làm ra loại chuyện như vậy.”


"Cái gì gọi là lại làm ra loại chuyện như vậy? Đây là con gái của ta, nó không phải nên trả nợ cho ta sao?"

Nguyễn Quân lại gần, một tay vuốt cằm, thấp giọng nói:

"Cậu yên tâm đi, ta đã liên hệ rồi, khách sạn bên cạnh, một lát nữa có người đem tiền đến cho ta, ta liền lập tức đưa cho cậu, tuyệt đối không ăn quỵt. "

Tạ Vinh châm một điếu thuốc:

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người ba như ông, nếu nói cô ấy là con gái của ông, đoán chừng chẳng có ai tin.”

Nguyễn Quân trợn mắt, nhanh chóng nói:

" Cậu nói vậy là có ý gì? Trong cơ thể con bé đang chảy dòng m.á.u của ta, vậy tại sao con bé không phải là con gái của ta được cơ chứ? con bé không có số phận của người giàu có, quyền lực, đầu thai vào nhà của ta, đó là số mệnh của con bé.”

Tạ Vinh quay đầu, khịt khịt mũi.

Một lúc sau, Nguyễn Quân nhận được điện thoại của người mà ông ta đã liên lạc, bảo ông ta đưa Nguyễn Tinh Vãn qua đó.

Nguyễn Quân gật đầu đáp lại, sau khi tắt điện thoại, ông ta nói với Tạ Vinh:

“Cậu nhìn thấy chưa, tiền sắp vào tay rồi, nếu như cậu giúp ta đưa người qua đó, thì ta có thể chia cho cậu thêm mười vạn.”


"Thôi đi, tôi mới không kiếm tiền từ những việc vô đạo đức như ông."

Nguyễn Quân bình chân như vại:

“Ta chỉ là bởi vì thấy hai chúng ta đã quen nhau nhiều năm, nên mới muốn cho cậu cơ hội này, nếu cậu không cần thì thôi."

Nguyễn Quân mở cửa xe, kéo Nguyễn Tinh Vãn xuống xe:

“Đi thôi, con gái ngoan.”

Nguyễn Tinh Vãn vô cảm nhìn ông ta, trong mắt chỉ có sự lạnh nhạt.

Khi họ đã đi xa, Tạ Vinh thu hồi tầm mắt, dùng đế giày nghiền nát tàn thuốc.

Có một người cha như Nguyễn Quân thật là xui xẻo.

Khi họ đến cổng khách sạn, Nguyễn Quân cảm thấy Nguyễn Tinh Vãn không gây ồn ào, ầm ĩ. Nên ông cũng yên tâm nhiều, lại nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô quả thật không được đẹp mắt cho lắm, liền xé miếng băng dính trên miệng cô xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện