"Tôi đồng ý với em."

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng gỡ xuống, cô chậm rãi cụp mắt xuống:

“Vậy, khi nào Chu tổng muốn............."

Chu Từ Thâm lạnh nhạt nói:

"Ngày mai."

Nguyễn Tinh Vãn có lẽ không ngờ chuyện này lại xảy ra sớm như vậy. Cổ họng cô nghẹn ngào, nhất thời không nói nên lời.

Chu Từ Thâm lạnh lùng nhìn cô:

"Sao vậy, cô muốn nuốt lời à?"

“Không.”

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cảm ơn Chu tổng đã cho tôi một đêm để chuẩn bị.”

"Tôi không có thời gian mà thôi."

Nguyễn Tinh Vãn đứng dậy:

“Vậy tôi đi trước, không quấy rầy Chu tổng nữa.”

Nguyễn Tinh Vãn đi được mấy bước, phía sau vang lên giọng nói của Chu Từ Thâm:

“Còn có chuyện gì muốn nói nữa không?”

Cô dừng lại, khẽ mỉm cười:


“Tôi còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Chu tổng có lẽ sẽ không muốn nghe.”

Chu Từ Thâm gõ ngón tay mảnh khảnh lên ghế sô pha, chậm rãi nói:

“Tôi cho em cơ hội này.”

“Nếu như Chu tổng đã muốn nghe như vậy, tôi liền trực tiếp nói cho anh nghe.”

Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Sự thật thì lời muốn nói tuy có rất nhiều, nhưng nói tới nói lui cũng chỉ có một ý mà thôi, đó là tôi chân thành muốn chúc phúc cho anh, chúc anh kiếp này đoạn tử tuyệt tôn."

Chu Từ Thâm:

"....................................."

Nguyễn Tinh Vãn nói xong, không thèm quay đầu lại liền lập tức rời đi.

Tất nhiên, nguyên nhân lớn nhất là cô sợ tên đàn ông khốn nạn đó, trong cơn tức giận sẽ ném cô từ trên lầu xuống. Sau khi rời khỏi Chu thị, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy cuối cùng mình cũng thở ra một hơi khó chịu.

Vừa định bắt taxi, thì con đường trước mặt liền bị chặn lại.

Nguyễn Tinh Vãn ngẩng đầu, đồng tử co rút, lùi về phía sau hai bước.

Nguyễn Quân quấn băng trên đầu, nụ cười quái dị, vừa buồn cười vừa đáng sợ nói:

“Con gái ngoan của ta, ta chính là ở đây để đợi con,.”

"Ông......................

Nguyễn Tinh Vãn vừa mở miệng, liền cảm giác được phía sau có người bịt miệng cô lại, cô thậm chí còn chưa kịp kêu cứu đã bị kéo vào thùng xe bên cạnh.


Lần này Nguyễn Quân hiển nhiên đã có chuẩn bị mà tới.

Trong xe, Nguyễn Tinh Vãn hai tay bị trói, lạnh lùng nhìn Nguyễn Quân:

“Ông muốn làm gì?”

Nguyễn Quân nói:

“Tiểu Vãn con yên tâm, ta là ba của con, sao có thể tổn thương con được chứ, chỉ có điều con đã li hôn rồi, người làm ba đương nhiên phải có nghĩa vụ giúp con tìm một người chồng khác.”

Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không thể tin nổi nói:

“Ông rốt cuộc có biết mình đang làm gì không!”

"Đừng phản ứng lớn như vậy, nếu không có ta, con có thể gả vào Chu thị sao? Ta làm những chuyện này đều là vì lợi ích của con."

Văn phòng của CEO.

Chu Từ Thâm mở túi giấy màu nâu, lấy tài liệu từ bên trong ra, liếc nhìn hai lần rồi ném lên bàn trà.

Chẳng mấy chốc, có tiếng gõ cửa.

Lâm Nam nói

: “Chu tổng, các thành viên trong ban giám đốc đều đã rời đi.”

Chu Từ Thâm thản nhiên nói:

"Phái người trông chừng lão già, đừng lơ là."

" Vâng."

Hiện tại hành động của Chu lão gia đã quá rõ ràng, có thể nói việc đoạt quyền đã bước vào giai đoạn gay cấn. Bất luận là phát sinh gì cũng có thể thay đổi kết quả cuối cùng của sự việc này.

Lâm Nam vừa ra khỏi cửa văn phòng, người phụ trách bộ phận an ninh vội vàng chạy tới:

"Trợ lý Lâm, đã xảy ra chuyện."

"Chuyện gì vậy."

Người phụ trách lấy điện thoại di động ra và cho anh ta xem một đoạn video giám sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện