Có lẽ thế giới của người có tiền chính là đều ngang ngược không nói đạo lý, tự cho mình là đúng như vậy đi.

Chiều hôm sau, Nguyễn Tinh Vãn đang vẽ thiết kế, liền nhận được một số lạ: "Cô Nguyễn, tôi nhận lệnh của phu nhân tới đón cô tham gia buổi tiệc, xin hỏi cô tự xuống lầu, hay là tôi lên?"

Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi: "Tôi tự xuống, anh đợi một chút."

"Được."

Cúp điện thoại xong, nhìn phong thư vẫn còn nguyên vẹn trên bàn, cô hít một hơi thật sâu, mới đứng dậy lấy đồ rời đi. Dưới lầu, người đàn ông trung niên đánh giá Nguyễn Tinh Vãn một hồi:

"Cô Nguyễn cứ mặc như vậy mà đi sao?"

Nguyễn Tinh Vãn mặc đồ rất rộng, trang điểm nhẹ nhàng, cô nói: "Tôi tới chúc mừng sinh nhật, trả lại đồ cho bà ấy xong rồi đi."

Người đàn ông trung niên hơi gật đầu, không nói thêm gì nhiều, mở cửa xe cho cô.

Tiệc sinh nhật của Chung Nhàn tổ chức ở nhà cũ Chu gia, khác với vẻ quạnh quẽ trước đây, hôm nay trong nhà cũ có không ít xe sang đủ mọi kiểu dáng, khách khứa qua lại, ồn ào náo nhiệt.


Nguyễn Tinh Vãn xuống xe, nhìn nơi không phù hợp với mình, hơi rũ mắt xuống.

Cô quay đầu lại, phát hiện người đàn ông trung niên đưa mình tới không biết từ lúc nào đã biến mất rồi.

Mà cô chỉ có thể đi xuyên qua đám khách quý này, mới có thể gặp Chung Nhàn.

Chuyện đến bây giờ, Nguyễn Tinh Vãn mới hiểu ý nghĩa thật sự khi Chung Nhàn mời cô đến đây, chỉ có nhìn thấy sự khác biệt giữa cô và bọn họ, cô mới không đi mưu toan những thứ không thuộc về mình.

Hôm nay, mỗi một bước đi vào trong, càng làm cô tỉnh táo thêm vài phần. Nguyễn Tinh Vãn nắm chặt tay, từng bước từng bước đi vào trong.

Khách khứa xung quanh đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, không ít người ghé mắt, thấp giọng thảo luận.

Trong đám người này có người nhận ra cô là vợ Chu Từ Thâm, có người lại hoàn toàn không biết cô là ai.

Đi xuyên qua sân nhà, Nguyễn Tinh Vãn dừng chân lại, đứng ở cửa, khóe môi hơi mím.

Lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói ấm áp: "Tinh Vãn?"


Nguyễn Tinh Vãn xoay đầu lại: "Ngài Chu."

Chu Tuyển Niên cười nhẹ, thao tác xe lăn tới gần cô: "Em đến cùng Từ Thâm à?"

Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu: "Tôi tới tìm bà Chu."

Nghe vậy, Chu Tuyển Niên có chút bất ngờ.

Nguyễn Tinh Vãn lấy phong thư trong túi xách ra: "Gặp được ngài Chu ở đây là tốt rồi, phiền anh giúp tôi đưa cái này cho bà Chu, tôi sẽ không vào trong nữa."

"Cái này..................." Chu Tuyển Niên không đưa tay ra nhận, chỉ hỏi: "Mẹ anh tìm em à? Vì chuyện của An An?"

"Đúng vậy, tôi và Quý Hoài Kiến chỉ là bạn bè, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ nào khác, bà Chu làm như vậy quả thực không cần thiết."

Chu Tuyển Niên nhìn xung quanh, chậm rãi lên tiếng: "Em hiếm lắm mới tới một lần, đừng đi vội, đẩy anh tới phía sau đi dạo đi."

Anh ấy đã đưa ra yêu cầu như vậy, Nguyễn Tinh Vãn cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể cất phong thư đi, đẩy Chu Tuyển Niên ra vườn hoa phía sau.

Càng đi về phía đó, người càng ít.

Chu Tuyển Niên đột nhiên nói: "Tôi đoán, trong lòng em bây giờ nhất định rất tò mò, vì sao lúc em gả cho Từ Thâm mẹ không có phản ứng gì, ngược lại vì chuyện liên hôn của Quý Hoài Kiến và An An mà tìm tới làm phiền em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện