Sau khi cửa phòng bao đóng lại, Giang Yến mới nói: "Cậu em vợ của cậu bán giấy thông báo trúng tuyển rồi à?"

Chu Từ Thâm vẻ mặt không chút thay đổi nhìn qua.

Giang Yến vội vàng sửa lời, nghiêm túc sửa chữa: "Em trai của vợ cũ cậu."

Chu Từ Thâm thu hồi tầm mắt, rót một cốc rượu, bình thản nói: "Không liên quan đến tôi."

Nghe vậy, Giang Yến không nhịn được tặc lưỡi một cái, nếu thực sự không liên quan, thì sẽ không vừa có chút phỏng đóan liền gọi quản lý của Hoàng hôn tới.

Lúc này, Lâm Nam gõ cửa phòng tiến vào: "Chu tổng, bà................ba của cô Nguyễn theo tới đây rồi, ông ta ồn ào muốn gặp anh, nói chủ nợ hạn cho ông ta trong vòng 3 ngày phải trả tiền."

Chu Từ Thâm đầu cũng không nâng, giọng nói lạnh lẽo: "Bảo ông ta cút đi."

"....................Vâng."

Lâm Nam rời đi, cửa phòng bao lại lần nữa đóng lại, ngón tay xương khớp rõ ràng của Chu Từ Thâm cầm cốc, trên khuôn mặt đẹp trai như phủ một tầng sương mỏng, khiến người ta nhìn không ra cảm xúc: "Bây giờ cậu còn cảm thấy tôi thích cô ấy không?"


Giang Yến sửng sốt: "Cái gì?"

"Ba năm trước cô ấy vì tiền buông bỏ cơ hội đi Paris, ba năm sau, em trai cô ấy vì tiền, từ bỏ giấy thông báo trúng tuyển, người chỉ biết đến lợi ích như bọn họ, có gì đáng giá để tôi thích."

"Vậy............nếu có nguyên nhân thì sao?"

Chu Từ Thâm xuy một tiếng: "Bất luận là vì nguyên nhân gì, người đến tương lai của mình cũng buông bỏ, còn trông cậy vào nhận được sự thương hại của người khác sao."

................. Trong nhà, Nguyễn Tinh Vãn cúp điện thoại, Bùi Sam Sam ôm đồ ăn vặt đi tới, vẻ mặt hâm mộ: "Tốt quá, mình cũng muốn có em trai là trạng nguyên, đàn ông không đáng tin cậy, về sau chí ít có thể dựa vào em trai, Tiểu Thầm gọi tới nói gì với cậu vậy." Nguyễn Tinh Vãn cười cười: "Nó nói ngày mai phải khai giảng rồi, sau đó sẽ huấn luyện quân sự nửa tháng, bảo mình tự chăm sóc bản thân cho tốt."

"Đúng vậy, sao mình lại quên chuyện huấn luyện quân sự nhỉ, quả thực đúng là ác mộng."

Bùi Sam Sam nghĩ nghĩ nói: "Hay là ngày mai chúng ta đưa tiểu Thầm đến trường đi, tiện thể còn có thể tham quan trường học của em ấy một chút, thuận tiện nhìn xem ký túc xá của bọn họ có em trai đẹp trai nào không."

"................."


Nguyễn Tinh Vãn nói: "Vẫn là thôi đi, Tiểu Thầm sẽ không hy vọng chúng ta đến đâu."

Bùi Sam Sam nằm trên giường của cô ấy: "Cũng phải, tính cách cứng đầu cứng cổ kia của em ấy giống hệt cậu, đợi sau này có cơ hội thì đi vậy."

Qua một lát, Nguyễn Tinh Vãn mới nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây Lý Ngang còn tìm cậu không?"

"Sớm đã chặn mọi phương thức liên lạc của anh ta rồi, chắc là đang vui vẻ khoái hoạt bên con trà xanh hoa sen trắng Dương Kiều Kiều kia, chúc bọn họ triền miên quấn quýt, song túc song phi, ch ết không được tử tế."

Nguyễn Tinh Vãn trầm mặc: "Vậy nếu.................mẹ của Lý Ngang mời cậu tham dự tiệc mừng sinh nhật của bà ta, cậu có đi không?"

Bùi Sam Sam cười lạnh một tiếng: "Đi chứ, sao lại không đi, mình phải ở trước mặt gia đình bạn bè của anh ta, nói với mẹ anh ta rốt cuộc bà ta đã nuôi ra loại heo chó gì không bằng rác rưởi, và mình sẽ in chuyện xấu xa của bọn họ lên tờ rơi, sau đó phát cho mỗi người ở nơi đó một tờ."

Nguyễn Tinh Vãn: "................"

Cô thở dài một hơi, bỏ đi.

Không có giá trị tham khảo gì cả.

Hơn nữa thái độ của Chung Nhàn rất cường thế, không phải cô không muốn đi là có thể không đi.

Cả nhà bọn họ đều như vậy, thói quen đứng ở trên cao nhìn xuống phê phán người khác, cũng quen đi ép buộc người khác làm những điều người ta không thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện