Dịch: Kogi

Thế là bọn họ tiếp tục bữa ăn trong bầu không khí hài hòa mà yên tĩnh dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ. Nhưng thay vì cảm thấy dễ chịu, Chung Tập lại cảm thấy đau đầu.

Dường như Dung Miên rất để ý xem Chung Tập ăn có ngon hay không, cứ ăn một miếng lại ngẩng lên nhìn Chung Tập chằm chằm. Thế là anh đành phải cầm đũa lên, miễn cưỡng gắp một lát cá sống đưa vào miệng dưới ánh mắt quan sát của cậu, còn phải ra vẻ mình ăn rất ngon, rất hưởng thụ cho cậu xem. Chung Tập cảm thấy mình mà ăn nữa thì thể nào về nhà cũng bị tào tháo đuổi.

Cuối cùng thực sự không cố được nữa, anh gọi nhân viên phục vụ vào hỏi có rượu sake không. Nhân viên phục vụ liệt kê một loạt các loại rượu trong cửa hàng, Chung Tập chọn đại một loại, anh chỉ muốn uống một chút cho ấm bụng thôi, nhưng khi liếc mắt nhìn sang người đang ngồi ngay ngắn phía đối diện, anh thuận miệng hỏi: “Cậu cũng uống một chén chứ?”

“Tôi không uống đâu.” Dung Miên đáp rất nhanh, “Tam Đậu nói trong rượu đều có độc.”

Trước đây Khổng Tam Đậu từng căn dặn Dung Miên rất nhiều lần, nói mèo con ra ngoài tự lập một mình nhất định phải biết bảo vệ bản thân. Trước khi ăn hay uống thứ gì đều phải ngửi cho kĩ, uống rượu thì tuyệt đối không được. Cô nói thể chất của động vật không giống con người, gì mà tốc độ trao đổi chất cồn ở động vật chậm hơn, nếu say sẽ rất dễ nói mê sảng, cơ thể cũng trở nên khó chịu. Dung Miên nghe câu hiểu câu không, chỉ biết không uống rượu là được.

“Đúng là rượu không tốt cho sức khỏe thật, cậu nói không sai.” Chung Tập chậm rãi nói, “Nhưng uống rượu cũng là một hình thức xã giao, tất nhiên tôi khuyên cậu không nên uống nhiều rượu trắng và rượu vang, nhưng loại rượu sake này thỉnh thoảng uống một chút cũng giúp ấm bụng, ngược lại còn có ích cho cơ thể nữa.”

Dung Miên nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

“Tôi không uống.” Cậu nói.

“Vừa ăn vừa nhắm rượu còn làm tăng vị ngon của thịt lên nhiều lần nữa đấy.” Chung Tập làm như không nghe thấy lời cậu nói, thở dài nói, “Nhưng nếu cậu không muốn thì tôi cũng không ép, vậy thì…”

“…Cho tôi một chén với.” Dung Miên ngẩng lên lễ phép nói với nhân viên phục vụ, “Cảm ơn.”

Rất nhanh rượu đã được mang lên. Chung Tập sảng khoái uống liền hai chén, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Trong khi đó, Dung Miên rõ ràng ở một thái cực khác. Cậu đang nhìn chén rượu trong tay như kẻ thù, lúc sau lại dí sát mặt lại ngửi ngửi đầy cảnh giác. Đầu tiên cậu thè lưỡi liếm thử một chút rượu trong chén, sau đó lập tức nhăn nhó lùi ngay lại.

Chung Tập cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất thú vị, trông như mèo con vừa nuốt phải một viên kẹo thối (*) vậy.

(*) Kẹo thối là viên kẹo có mùi “kinh dị” như mùi rứng thối, mùi ợ chua, mùi tất chân hôi, thậm chí là mùi chồn hôi…

“Cậu thử uống thêm mấy ngụm đi.” Chung Tập xấu xa dụ dỗ, “Rượu vốn đã hơi đắng, uống nhiều chút là thấy ngon ngay, thật đấy.”

Dung Miên vẫn tỏ thái độ kháng cự: “Mùi như là cơm thiu.” Cậu từ tốn miêu tả, “Như mùi nước rửa tay bị mốc ấy.”

Cậu tả vô cùng tỉ mỉ như thế từng tự mình nếm thứ mấy thứ này rồi vậy.

“Cậu uống một ngụm rượu rồi ăn một miếng thịt thử xem.” Chung Tập thong dong nói, “Vị đắng chát của rượu là sức hút lớn nhất của nó, uống vài ngụm xong cậu sẽ phát hiện ra thịt vào miệng trở nên ngọt hơn, tươi hơn đấy.”

Có lẽ vì thịt cá quá hấp dẫn, Dung Miên chần chừ một chút, cuối cùng vẫn thử làm theo lời Chung Tập. Không biết có phải vì ám thị tâm lý hay không, ăn xong một combo rượu – cá, cậu thần mặt nhìn chén rượu hồi lâu rồi nói: “Hình như đúng là hơi…”

Thế là Chung Tập cứ nhìn cậu nhíu mày, uống một ngụm rượu, ăn một miếng cá.

Lại nhíu mày, uống một ngụm, ăn một miếng.

Cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, tốc độ của Dung Miên bắt đầu chậm lại, cậu cầm đũa ngồi đờ ra, ánh mắt mơ màng. Sau đó Chung Tập nhìn Dung Miên giơ tay lên che miệng, cúi mặt xuống ợ một tiếng.

“Tôi no rồi.” Cậu lẩm bẩm, “Tôi thấy hơi nóng.”

Chung Tập nghĩ có lẽ vì cậu uống nhanh quá nên vậy, đang định khuyên Dung Miên uống chậm lại thì điện thoại để bên cạnh rung lên, có người gọi đến.

Dung Miên vẫn còn hơi thẫn thờ nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi mới nhận cuộc gọi, nhỏ giọng gọi người ở đầu dây bên kia: “Chú Vân.”

Đối phương nói gì đó, Dung Miên im lặng nghe, lát sau lại ngoan ngoãn đáp: “Không mệt… Có Tam Đậu rồi ạ.” Cậu nhả chữ hơi chậm, có lẽ vì bắt đầu ngấm men rượu.

Chung Tập nhìn cậu dùng ngón tay nghịch bông hoa cúc trang trí trên thuyền, ậm ừ vài tiếng, câu được câu không trả lời người ở đầu dây bên kia. Không biết người đó lại nói gì, dường như Dung Miên bỗng khựng lại, sau đó ngồi thẳng người dậy, có chút không vui nói: “Bọn họ…nhất định phải gặp cháu à?”

“Dạo này cháu đang quay phim, mệt lắm.” Cậu lầm bầm oán trách như con nít, giọng nói nghe có chút rầu rĩ, ngón tay vô thức quẹt quẹt mép bàn, “Cháu không muốn tiếp khách nữa đâu, chú có thể bảo họ là cháu ốm rồi không?…”

Chung Tập: “…?”

Tí thì sặc ngụm rượu đang uống dở, tai cũng ù đi. Anh hoang mang nhìn Dung Miên, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.

Người trong điện thoại lại nói gì đó, cậu nhóc cụp mắt, có vẻ cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Đành vậy…” Cậu ngắc ngứ nói, “Chú, chú phải nói trước với họ, nói không được hôn mặt cháu, cũng không được…không được xịt nước hoa mùi lạ.”

“Cuối tuần này quay xong cháu về.” Cậu nói, “Chú, chú phải nhớ uống thuốc đó.”

Dung Miên giữ điện thoại nghe thêm một lúc nữa, “Dạ” hai tiếng, cuối cùng đặt điện thoại xuống nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Sau đó cậu lại ngây người nhìn màn hình, hồi lâu sau mới ngẩng lên nhìn Chung Tập, ợ một tiếng.

“Không phải tôi cố tình nghe cậu nói chuyện với người khác đâu.” Chung Tập hít sâu nói, “Chỉ là tôi muốn xác nhận lại một từ cậu vừa mới nói ban nãy, tôi nghi mình nghe nhầm. Cậu nói là Tiệp Khắc, hay là Jack, hay là…”

“Là tiếp khách đó.” Dung Miên nói.

(*) Tiếp khách (jiē kè) phát âm giống Tiệp Khắc (Jiékè) và Jack (jié kè).

Phản ứng của Dung Miên thậm chí còn chậm hơn cả lúc bình thường, cậu nghiêng đầu nhìn Chung Tập hồi lâu rồi mới lặp lại rõ ràng từng chữ: “Vừa nãy tôi bảo chú Vân là tôi không muốn tiếp khách.”

Chung Tập tưởng chừng máu trong người mình bằng nhiệt độ lớp đá lạnh lót dưới những miếng sashimi.

Loạn rồi. Anh kinh hãi nghĩ, thế giới này loạn thật rồi.

Nồng độ rượu sake rõ là không cao lắm nhưng gò má cậu nhóc trước mặt đã ửng đỏ, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng, vừa nhìn đã biết là say rồi, vậy nên cậu mới không chút đề phòng nói toạc bí mật của mình ra trước mặt anh.

Chung Tập biết mình không nên hỏi tiếp, thế nhưng anh vẫn không kìm được, giọng nói thậm chí còn hơi run rẩy: “Cậu đang nói…là loại khách gì?”

Dung Miên cảm thấy cảnh tượng hơi mơ hồ. Trước giờ thị lực của cậu vẫn rất tốt, chẳng hiểu sao bây giờ cứ như bị một quầng sáng mông lung che mắt, cậu nhíu mày dụi dụi hai mắt mình.

“Có vài khách nữ lâu rồi không gặp tôi, là, là khách quen.” Dung Miên quay mặt sang chỗ khác, nói đứt quãng, “Bọn họ rất muốn gặp tôi, nếu lâu quá không thấy tôi…thì sẽ rất phiền phức. Vì vậy cuối tuần…cuối tuần tôi vẫn phải về tiếp bọn họ…”

Chung Tập cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Giới giải trí bẩn thỉu thế nào anh thừa biết, nhất là ở những công ty nhỏ vô danh như công ty của cậu nhóc này, bình thường có hợp đồng ràng buộc, bị ép làm chuyện này nọ chắc chắn là có. Nghe giọng điệu của Dung Miên ban nãy thì có vẻ cậu bị ép tiếp khách không ít lần rồi. Chung Tập ý thức được sự việc có thể còn nghiêm trọng hơn mình tưởng.

Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Dung Miên, ngồi xuống nắm vai cậu cứng rắn nói: “Người vừa gọi điện thoại cho cậu là người đại diện à? Hay là ông chủ công ty?”

Có vẻ từ “công ty” khiến Dung Miên nhất thời không phản ứng được, cậu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc là…cũng coi như ông chủ…”

Chung Tập lại hỏi: “Cậu tiếp khách bao lâu rồi?”

Dung Miên đờ đẫn nói: “Rất lâu rồi… Nhiều năm rồi…”

Chung Tập cảm thấy tim mình thắt lại.

“Tiếp khách mệt lắm, có vài vị khách rất quá đáng…” Dung Miên ngáp một hơi, uể oải nói, “Nên…nên tôi không muốn tiếp khách.”

“…Cậu và công ty ký hợp đồng bao lâu?” Chung Tập lạnh giọng hỏi.

“Hợp đồng”, lại một từ khiến Dung Miên hơi mất sức để lý giải, cậu nghĩ ngợi, ngập ngừng nói: “Chú Vân là ân nhân của tôi. Chắc là tôi…chắc là tôi phải làm việc cả đời cho chú ấy.”

Chung Tập nhớ Dung Miên từng nói cậu không có cha mẹ, càng là những đứa trẻ trong gia đình hạt nhân có vấn đề càng dễ bị công ty đen lừa vào tròng, ký loại hợp đồng ẩn chứa nhiều cạm bẫy.

Hỏng rồi. Chung Tập đau khổ hít vào một hơi.

Có thể vì sắc mặt Chung Tập trông quá khó coi, Dung Miên đờ đẫn nhìn anh một lúc, lại bổ sung thêm: “Thực ra, thực ra có khách hàng rất tốt, rất dịu dàng, có…có vài vị khách quen…còn cho tôi rất…”

Cụm “rất nhiều đồ ăn vặt” còn chưa nói ra đã bị Chung Tập sầm mặt cắt ngang: “Bình thường khi tiếp khách cậu phải làm gì?”

Dung Miên sững người, dường như nhớ đến chuyện gì không vui. Cậu nhăn nhó quay mặt đi chỗ khác, mắt lờ đờ lẩm bẩm: “Tôi khó chịu, tôi muốn uống nước…”

Chung Tập không còn lòng nào mà chờ đợi nữa, anh nhìn cậu nhóc đối diện ngồi không yên chân yên tay, đầu cứ lắc lư qua lại bèn vươn tay ghìm gáy cậu, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. Động tác này như ấn vào công tắc vô hình nào đó, khoảnh khắc lòng bàn tay Chung Tập chạm vào gáy Dung Miên, anh thấy cậu hơi co rúm người lại, sau đó yên tĩnh một cách kỳ lạ.

Dưới hàng mi dài rung rung là đôi mắt to tròn, Dung Miên cứ thế nhìn Chung Tập.

“…Thì chơi cùng bọn họ thôi. Bọn họ sẽ…sẽ ôm tôi hôn tôi, thực ra cố chịu một chút, ngủ một giấc là xong.” Dung Miên ngoan ngoãn nói, “Nhưng thỉnh thoảng có mấy vị khách không kìm nén được cảm xúc của mình, họ rất kích động, sẽ…sẽ làm tôi đau, tôi không thích.”

Chung Tập cứng đờ người.

“Tôi, cổ tôi đau.” Dung Miên ngọ nguậy, “Anh thả tôi ra đi…”

Vành tai cậu đỏ một cách bất thường, trông cậu có vẻ rất khó chịu, ngay cả hốc mắt cũng hơi ngấn nước, Chung Tập sững sờ thả lỏng tay theo phản xạ. Dung Miên che gáy mình bần thần không nói chuyện.

Chung Tập hít sâu một hơi, đột nhiên anh phát hiện ra tất cả những chuyện không hợp lý trước kia giờ đã được giải thích. Vì sao còn trẻ mà lại cư xử tùy tiện như vậy, vì sao có thể thản nhiên cởi quần trước mặt người khác. Có lẽ từ nhỏ đã bị công ty lừa gạt lợi dụng cho đi tiếp khách nên sớm đã quen đến mức mất cảm giác rồi.

Chung Tập cảm thấy vô cùng tội nghiệp và xót xa. Nhưng Dung Miên thì không biết anh đang nghĩ gì cả, bởi vì cậu buồn ngủ lắm rồi.

Khi Chung Tập thoát khỏi dòng suy nghĩ thì đã thấy cậu nhóc trước mặt đang chao đảo, miệng rầm rì nói gì đó, chuẩn bị đổ ập người xuống bàn, anh vội vươn tay ra đỡ, mặt Dung Miên gần như nằm trọn trong lòng bàn tay anh.

Gò má Dung Miên áp sát vào lòng bàn tay Chung Tập, sợi tóc màu đen che đi một phần dung mạo cậu, màu đỏ nổi bật trên làn da trắng nõn, hình dạng cánh môi cũng rất đẹp. Ý thức cậu đã trở nên mơ hồ, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay, Dung Miên nửa tỉnh nửa mê mở hé mắt, đối diện thẳng với ánh mắt Chung Tập.

Sau đó anh nhìn thấy hàng mi cậu rung rung, dụi nhẹ má vào lòng bàn tay mình một cách đầy thân mật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện