*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Kogi
Mu bàn tay Chung Tập sưng tấy lên, chỗ khớp xương bị rách da cũng hơi rướm máu, Từ Hựu Hựu xỉu ngang, hồn xiêu phách lạc chạy đi tìm hòm thuốc.
Dung Miên đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm tay Chung Tập không nói nên lời.
Từ Hựu Hựu vừa mang hòm thuốc về đến nơi thì có điện thoại, chắc là người đại diện của Chung Tập gọi hỏi tình hình. Cô tưởng hai người cũng khá thân nhau rồi nên dúi tuýp thuốc mỡ vào tay Dung Miên, miệng làm khẩu hình xin lỗi.
Dung Miên ngơ ngác nhìn tuýp thuốc, sau đó chậm chạp vặn nắp, nghĩ xem nên bôi thế nào.
Chung Tập thấy cậu nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, tưởng cậu lại có ý đồ gì bèn vươn tay rút lấy tuýp thuốc, nói: “Tôi tự bôi được.”
Có điều anh nói cho sướng miệng vậy chứ tự làm thì cũng ối dồi ôi. Tay phải của anh bị thương, tay trái thì không thuận, thế là nặn mãi cũng không ra thuốc. Cuối cùng anh bóp mạnh một phát, một đống thuốc phụt ra be bét trên mu bàn tay, từng ấy chắc đủ dùng nửa năm.
Chung Tập đau hết cả đầu, ngẩng mặt lên lại thấy Dung Miên ngồi đối diện đang nhìn mình chằm chằm. Cậu hỏi bằng giọng điệu hết sức bình thản: “Cần tôi giúp không?”
Chung Tập đành nghiến răng nghiến lợi trả thuốc mỡ lại cho cậu.
Giống như lần trước Chung Tập tẩy trang cho Dung Miên, lần này họ cũng ngồi ở vị trí tương tự, Dung Miên cẩn thận quết một ít thuốc mỡ lên mu bàn tay Chung Tập rồi dùng ngón tay tán đều ra.
Cậu nâng bàn tay anh, nhìn vết bầm tím đến thất thần. Thấy cậu mãi không chịu buông tay mình ra, Chung Tập tưởng đứa nhóc này lại nổi ý đồ không tốt gì, thế là bèn rút phắt tay về, nói: “Đầu suýt nữa nở hoa mà không có gì muốn nói à?”
Vẻ mặt của Chung Tập rất hờ hững, Dung Miên ngẩn ra, vô thức nói: “Xin lỗi.”
Trông cậu có vẻ hơi lúng túng, Chung Tập thầm thở dài trong lòng. Anh nói: “Cậu làm sai gì mà phải xin lỗi?”
Dung Miên bị hỏi đến ngơ người. Cậu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, lát sau mới bật ra một câu: “Anh làm tốt lắm, Chung Tập.”
Chung Tập: “…”
Dung Miên cũng nhận ra câu nói của mình có gì đó sai sai. Cậu không phải người giỏi nói mấy lời khách sáo, không biết lúc này nên nói gì mới thích hợp, vì vậy sau một hồi suy nghĩ, cậu đưa ra một quyết định nhượng bộ rất lớn, khẽ nói với Chung Tập: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày tới không cần nấu cơm cho tôi nữa.”
Chung Tập sốc nặng.
Dung Miên mím môi, cuối cùng cũng nói được một câu chính xác: “Cảm ơn anh.”
“Hai ngày tới cậu làm chân chạy vặt của tôi lúc ở trường quay là được.” Chung Tập thở dài quan sát sắc mặt cậu, “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần nghĩ cách bồi thường tôi cái gì đâu. Nếu tôi đã hứa thì cơm của cậu tôi sẽ lo chu đáo.”
Dung Miên ngẩn người một chốc rồi gật gật đầu, mắt sáng long lanh nhìn Chung Tập. Anh sững người, ngoảnh mặt đi chỗ khác, bản thân lại cảm thấy buồn phiền khó chịu.
– Ban đầu rõ ràng là mình muốn giữ khoảng cách với cậu ta, sao giữ mãi giữ mãi, cuối cùng lại thành càng ngày càng gần thế này…
Dung Miên cảm thấy thật khó để giao tiếp với con người. Cậu biết mình ăn nói vụng về, hầu như lần nào cũng làm Chung Tập tức giận, thế nhưng cậu cũng biết lần này Chung Tập có ơn với mình. Vì vậy sau khi lên xe, Dung Miên vô cùng khiêm tốn xin lời khuyên của Khổng Tam Đậu, hỏi xem mấy ngày tới mình nên nói thế nào, làm thế nào.
“Cậu nhất định phải tặng anh ta thứ gì đó để bày tỏ sự biết ơn của mình chứ sao nữa.” Khổng Tam Đậu trông có vẻ còn gấp gáp hơn, “Trong các mối quan hệ xã giao của con người, tình bạn là một phần vô cùng quan trọng, phải không ngừng vun đắp mới được.”
Dung Miên ngơ ngác nói: “Nhưng anh ấy bảo…”
“Con người giả dối lắm.” Khổng Tam Đậu nói đầy bí hiểm, “Bọn họ toàn văn vở khách sáo thôi, miệng bảo không cần nhưng không có nghĩa là họ không cần thật.”
Dung Miên cảm thấy lời Khổng Tam Đậu nói hình như rất có lý. Nhưng cậu không biết nên bồi thường người khác như thế nào, chỉ nghĩ đơn giản là muốn đem những thứ mình cho là tốt tặng cho Chung Tập. Cậu nghĩ đến rất nhiều lựa chọn, trong đó có tặng cho Chung Tập voucher đồ uống ở quán cà phê mèo, chia cho Chung Tập nửa gói súp thưởng hoàng gia mình để dành, chỉ cuối tháng mới dám lấy ra ăn. Nhưng rồi cậu lại cẩm thấy những thứ mình cho là tốt chưa chắc Chung Tập đã thích.
Thế là hôm sau, trước nhà vệ sinh của trường quay, Chung Tập bị Dung Miên chặn lại.
“Mời tôi ăn?” Chung Tập nhíu mày.
Thực ra tối nay anh có một cuộc hẹn với nhiếp ảnh gia khá thân hồi trước. Hơn nữa bản thân anh đã quyết tâm muốn giữ khoảng cách với cậu nhóc này rồi, trừ vụ giải thích kịch bản và lo cơm như đã giao hẹn ra, Chung Tập không muốn qua lại quá nhiều với cậu. Anh liếc mắt nhìn người trước mặt, cậu nhóc đang ngửa mặt lên nhìn mình, im lặng chờ anh hồi đáp.
“Lịch trình của tôi tương đối kín.” Chung Tập thở dài, làm bộ làm tịch nói, “Hơn nữa tối nay tôi có hẹn rồi, phải làm sao đây…”
Suy nghĩ của Dung Miên rất đơn giản. Nghe Chung Tập nói anh rất bận thì tưởng anh có việc thật, vì vậy không hỏi gì thêm, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi nhanh chóng nói tiếp: “Ừm, vậy thì thôi.”
Đã thử và không thành công.
Dung Miên nhìn chằm chằm mũi chân mình, lát nữa phải nói thế nào với Khổng Tam Đậu đây, hình như cô còn lo lắng hơn cả cậu, các mối quan hệ xã giao của con người phiền ghê.
Chung Tập đứng đối diện thì lại nghẹn họng. Anh không ngờ cậu lại bỏ cuộc nhanh như vậy, thậm chí còn không thử nài nỉ mình lấy một lần. Thế nhưng khi nhìn mặt cậu, anh phát hiện ra Dung Miên đang cụp mắt không nói, môi mím chặt, trông buồn rầu đến tội. Lúc này Chung Tập mới vỡ lẽ: Hầy, miệng thì bảo thôi không sao nhưng chắc trong lòng đang khó chịu vì bị mình từ chối lắm đây.
Mặc dù đứa bé này hơi nhiều mưu mô nhưng chẳng qua là ăn bữa cơm thôi mà, có lẽ anh chuyện bé xé ra to rồi. Chung Tập nghĩ dù sao cũng là diễn viên cùng đoàn, mình không nhất thiết phải tỏ ra xa cách như vậy.
Thế là Chung Tập cố tình hắng giọng. Người đối diện ngẩng mặt lên, hơi ngoẹo đầu như đang chờ anh nói.
Chung Tập vờ như thờ ơ hờ hững nói: “Nhưng thấy cậu cũng có thành ý, ngày kia tôi mới rảnh, buổi tối xong việc được không?”
Dung Miên cũng không biết thành ý của mình thể hiện ở chỗ nào. Nhưng Chung Tập đồng ý cậu vẫn rất vui, bởi vì cậu cũng khá trân trọng tình bạn đầu tiên với con người này, hơn nữa giờ thì Khổng Tam Đậu có thể yên tâm rồi.
Thế là buổi tối hai ngày sau, khi quay phim xong Chung Tập bị Dung Miên đưa đến một quán ăn Nhật rất nhỏ nằm ở một nơi vô cùng khó tìm. Mặt tiền trang hoàng khá đẹp mắt, nhưng có lẽ vì ảnh hưởng bởi phong cách Nhật Bản nên khung cửa hơi thấp, lúc bước vào Chung Tập suýt nữa bị thương thêm lần nữa.
Anh nhìn cửa hàng có vẻ đơn sơ vắng vẻ này bằng ánh mắt phán xét, cảm thấy chắc đứa nhóc này cũng không có bao nhiêu tiền.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, có vẻ cũng khá quen thân với Dung Miên. Hai người vui vẻ tán gẫu đôi câu, vừa nhìn thấy Chung Tập tháo khẩu trang đứng đằng sau cậu, tròng mắt cô gái suýt nữa rơi ra ngoài.
Hai người họ cởi giày đi vào một căn phòng riêng nhỏ được trải thảm tatami. Vẫn là cô nhân viên nọ mang thực đơn tới, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải. Chung Tập ở trong ngành lâu năm nên đã quen với ánh mắt chăm chú của người khác đổ dồn vào mình rồi, anh thản nhiên lật giở thực đơn, nhìn qua giá cả mới biết thì ra đây là một quán ăn thâm tàng bất lộ.
Dung Miên ngồi đối diện tha thiết chờ anh, Chung Tập hơi khó xử, cảm thấy có lẽ đứa bé này thực sự có lòng. Thế là anh khép thực đơn lại nói: “Cậu xem rồi chọn là được.”
Dung Miên hơi bất ngờ. Cậu không nghĩ là Chung Tập sẽ để mình chọn món thay anh, sau vài giây chần chừ, cậu ngẩng lên nói với nhân viên phục vụ: “Tôi vẫn như cũ.”
Chắc cậu là khách quen ở đây, cô gái che miệng cười đáp “Vâng” một tiếng.
Sau đó Dung Miên lại cúi xuống lật giở thực đơn, xem chừng là rất băn khoăn. Cuối cùng Chung Tập thấy cậu chậm chạp chỉ vào một món nói với phục vụ: “Cho anh ấy một phần này, phần ăn bình thường này đi.”
Chung Tập: “…?”
Anh cảm thấy EQ của người này đúng là không còn gì để nói, tại sao cậu chọn cho anh phần ăn bình thường nhất, còn mình lại ăn phần đặc biệt chứ?
“Nhóc, cậu làm như vậy là không được rồi.” Chung Tập chỉ mu bàn tay trái chưa hết sưng của mình, nặng nề nói, “Dù sao tôi cũng bị thương vì cậu, tôi có thể thông cảm với hoàn cảnh eo hẹp của cậu, nhưng chúng ta làm người thì vẫn phải có lương tâm.”
Dung Miên ngẩn ra, cậu lí nhí giải thích: “Không phải, phần ăn của tôi hơi đặc biệt, có lẽ anh không ăn được…”
Trước đây Chung Tập cũng từng ăn ở những quán tương tự rồi, cách chế biến món Nhật chỉ có bấy nhiêu, không phải bò Wagyu thì là sushi rồi sashimi gì gì đó, cùng lắm là cá nóc với cá cầu gai, còn món gì mà anh không ăn được?
Chung Tập “chậc” một tiếng, quay sang nói với phục vụ: “Tôi ăn được, cô cứ cho tôi một phần ăn giống y hệt cậu ấy, cảm ơn.” Sau đó lại nói với Dung Miên: “Cậu đừng lo, cùng lắm thì tôi mời bữa này.”
Nhân viên phục vụ muốn nói lại thôi, đưa mắt nhìn Dung Miên ngồi bên cạnh. Cậu mấp máy môi định giải thích vấn đề không phải là tiền, nhưng nhìn sắc mặt kiên quyết của Chung Tập, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại.
Trước đây Chung Tập cũng từng đến quán ăn Nhật thế này rồi, anh biết thừa combo ở mấy quán này gồm những món gì. Kết quả anh không ngờ ngồi chờ hơn nửa tiếng, nước trà đã thêm ba lượt mà vẫn chưa thấy món gì được mang lên.
Lần thứ tư cô nhân viên vào phòng còn mang theo giấy bút, hỏi Chung Tập có thể ký tên cho mình không. Chung Tập phóng khoáng đặt bút ký tên, sau đó sốt ruột hỏi: “Có phải đồ ăn ở đây…lên hơi chậm không?”
“Phần của hai anh…cần chút thời gian.” Vẻ mặt của cô trông có vẻ ý nhị như đang kìm nén cảm xúc gì đó, “Nhân viên bưng bê cũng cần đến mấy người, mong hai anh thông cảm chờ thêm một chút nữa.”
Chung Tập chẳng hiểu mô tê gì, chỉ đành “Ừ” một tiếng đáp lại.
Mười phút sau, cửa phòng riêng lại bị kéo ra. Ngoài cửa có bốn nhân viên nam, hai người một hàng, đang khiêng hai chiếc thuyền gỗ dài khoảng 1 mét rưỡi. Trên thuyền bày chật kín những lát cá sống dày thịt nhiều màu sắc với những đường vân xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng. Không những thế, miếng nào miếng nấy cũng tươi ngon y như vừa vớt từ dưới biển lên vậy. Giữa mâm cá sống điểm xuyết vài lát chanh và hoa tươi, mui thuyền thậm chí còn cắm thêm đầu một con cá hồi đang ngỏng lên để trang trí.
Chung Tập ngồi đực mặt, Dung Miên cầm đũa chờ đã lâu thì hai mắt sáng lên.
Nhân viên phục vụ cười híp mắt, khom người nói: “Hai mâm sashimi hoàng gia của quý khách đã lên đủ, chúc quý khách ngon miệng.”
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ Chung Tập chưa gặp tình huống nào cạn lời như thế này. Đã thế trước khi nhập cuộc, Dung Miên còn ngập ngừng nói: “Nếu anh ăn không quen thì có thể gọi thêm vài món chín…”
Chung Tập xanh mặt nói: “Không cần, im miệng.”
Dung Miên cảm thấy Chung Tập không mấy vui vẻ, nhưng mà hiện giờ trong mắt cậu chỉ còn thuyền cá ngon lành, thế là “Ừm” một tiếng rồi hào hứng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, Chung Tập nhíu mày ăn hai miếng đã thấy dạ dày bắt đầu khó chịu. Hơn nữa anh vốn dĩ cũng không thích hải sản, nhất là kiểu sashimi như thế này, Chung Tập có cảm giác ăn đồ nửa sống nửa chín vào bụng cứ thế nào, nếm thử một hai miếng còn được, gọi nguyên một chiếc thuyền thế này thì chịu rồi.
À không phải, là hai chiếc thuyền.
Chung Tập đau đầu muốn chết, theo ước tính chủ quan của anh, trên mỗi chiếc thuyền này có ít nhất 30, 40 lát cá sống, có những lát thịt của loài cá không biết tên nào đó còn đỏ như máu, nhìn mà sợ đến nỗi mất cả cảm giác thèm ăn.
Chung Tập không nhịn được hỏi: “Cậu ăn được hết à?”
Thuyền của Dung Miên đã bị ăn hết một khoảng nhỏ. Có vẻ cậu thích hương vị nguyên bản của thịt cá nên không chấm nước tương hay mù tạt, lại nhét thêm một lát bụng cá ngừ dày thịt vào miệng, hai má phùng ra, ngẩng lên nhìn Chung Tập, vừa nhai vừa lúng búng nói: “…Tất nhiên nà được.”
Chung Tập trầm mặc.
Dung Miên không biết mình nói gì sai, cậu chớp chớp mắt, nuốt miếng cá trong miệng xuống rồi cũng im lặng theo. Lát sau cậu nhìn qua tay phải của Chung Tập, đột nhiên bừng tỉnh: “Có phải tay anh không tiện gắp nên mới ăn chậm như vậy không?”
Chung Tập chưa kịp trả lời Dung Miên đã bưng đĩa của mình đứng lên sang ngồi cạnh anh. Sau khi được ăn ngon có vẻ Dung Miên nhiệt tình hơn nhiều, cậu nói với Chung Tập: “Vậy để tôi gặp cho anh ăn nhé.”
Chung Tập: “Tôi…”
“Mỗi tháng tôi đều phải đến đây ăn một lần.” Dung Miên giải thích, “Mâm cá này rất lớn, lần nào tôi cũng ăn rất no, sau đó tôi sẽ có động lực tiếp tục làm việc, chờ đến ngày này của tháng sau.”
“Tam Đậu nói mâm cá sống kỳ lạ này chỉ có tôi mới ăn được, cậu ấy không muốn đi ăn cùng tôi.” Dung Miên ngậm một miếng thịt cá, vừa nuốt vừa nói, “…Vì vậy anh là người đầu tiên cùng tôi đến quán này ăn đó, tôi vui lắm.”
Chung Tập sững người.
“Tôi thích nhất là cá hồi, thịt vừa mềm vừa ngọt.” Nói rồi cậu gắp một lát cá hồi lên, một tay đỡ bên dưới đưa đến miệng Chung Tập, chân thành mời anh, “Anh ăn thử đi.”
Chung Tập chậm chạp cúi xuống cắn miếng cá. Sau đó anh bắt đầu nhai với một khuôn mặt vô cảm. Dung Miên ngồi bên cạnh chờ đợi phản ứng của anh. Nhưng rất lâu sau Chung Tập không nói gì, Dung Miên quan sát sắc mặt anh, tay cầm đũa dần dần hạ xuống.
“Không ngon à?” Cậu khẽ hỏi.
“Cũng được.” Chung Tập đáp.
Dung Miên hụt hẫng cụp mắt. Cậu nghĩ Tam Đậu nói không sai, có lẽ chỉ mỗi cậu thích ăn mâm cá sống kỳ lạ này thôi, hình như cậu bắt Chung Tập ăn thứ anh không thích mất rồi. Cậu có cảm giác mình đã phá hỏng mọi chuyện, vì vậy chỉ biết ngẩn người nhìn mặt bàn nghĩ xem nên làm gì để cứu vãn cục diện này.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một cánh tay vươn ra gắp một miếng cá hồi khác trên thuyền.
Dung Miên mở to mắt, ngoảnh sang thấy Chung Tập đang ngửa cổ thả miếng cá kia vào miệng.
Chung Tập không hề nhìn Dung Miên, anh lơ đãng lau tay, vừa nhai vừa nói: “Sao nhỉ, miễn cưỡng ăn được, đúng là thịt rất tươi. Tháng sau khi nào cậu đi ăn nhớ rủ tôi nữa.”
Lời tác giả:
Dung Miên (vui vẻ): Có người ăn cá với mình rồi.
Chung 1: tào tháo đuổi suốt đêm.
Kogi:
(1) Chi tiết về sashimi các bạn xem thêm ở đây nhé: Sashimi
Ảnh này ngăn bên phải có vẻ là sushi chứ không phải sashimi, bé Miên gọi nguyên một thuyền toàn cá sống cơ, nhưng được cái mui thuyền có trang trí đầu cá như miêu tả nên mình chèn vào:))
Thuyền toàn sashimi nè
(2) Súp thưởng thú cưng là một loại thức ăn dạng pate ướt, nhiều dinh dưỡng và còn có thể bổ sung nước cho chó mèo. Bánh thưởng và súp thưởng thường được dùng như một dạng thức ăn vặt cho chó mèo và đặc biệt là khi huấn luyện.
Súp thưởng CIAO khá nổi tiếng
Lần lượt từ trái sang: vị thịt gà, vị cá ngừ, vị cá hồi
Dịch: Kogi
Mu bàn tay Chung Tập sưng tấy lên, chỗ khớp xương bị rách da cũng hơi rướm máu, Từ Hựu Hựu xỉu ngang, hồn xiêu phách lạc chạy đi tìm hòm thuốc.
Dung Miên đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm tay Chung Tập không nói nên lời.
Từ Hựu Hựu vừa mang hòm thuốc về đến nơi thì có điện thoại, chắc là người đại diện của Chung Tập gọi hỏi tình hình. Cô tưởng hai người cũng khá thân nhau rồi nên dúi tuýp thuốc mỡ vào tay Dung Miên, miệng làm khẩu hình xin lỗi.
Dung Miên ngơ ngác nhìn tuýp thuốc, sau đó chậm chạp vặn nắp, nghĩ xem nên bôi thế nào.
Chung Tập thấy cậu nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, tưởng cậu lại có ý đồ gì bèn vươn tay rút lấy tuýp thuốc, nói: “Tôi tự bôi được.”
Có điều anh nói cho sướng miệng vậy chứ tự làm thì cũng ối dồi ôi. Tay phải của anh bị thương, tay trái thì không thuận, thế là nặn mãi cũng không ra thuốc. Cuối cùng anh bóp mạnh một phát, một đống thuốc phụt ra be bét trên mu bàn tay, từng ấy chắc đủ dùng nửa năm.
Chung Tập đau hết cả đầu, ngẩng mặt lên lại thấy Dung Miên ngồi đối diện đang nhìn mình chằm chằm. Cậu hỏi bằng giọng điệu hết sức bình thản: “Cần tôi giúp không?”
Chung Tập đành nghiến răng nghiến lợi trả thuốc mỡ lại cho cậu.
Giống như lần trước Chung Tập tẩy trang cho Dung Miên, lần này họ cũng ngồi ở vị trí tương tự, Dung Miên cẩn thận quết một ít thuốc mỡ lên mu bàn tay Chung Tập rồi dùng ngón tay tán đều ra.
Cậu nâng bàn tay anh, nhìn vết bầm tím đến thất thần. Thấy cậu mãi không chịu buông tay mình ra, Chung Tập tưởng đứa nhóc này lại nổi ý đồ không tốt gì, thế là bèn rút phắt tay về, nói: “Đầu suýt nữa nở hoa mà không có gì muốn nói à?”
Vẻ mặt của Chung Tập rất hờ hững, Dung Miên ngẩn ra, vô thức nói: “Xin lỗi.”
Trông cậu có vẻ hơi lúng túng, Chung Tập thầm thở dài trong lòng. Anh nói: “Cậu làm sai gì mà phải xin lỗi?”
Dung Miên bị hỏi đến ngơ người. Cậu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ, lát sau mới bật ra một câu: “Anh làm tốt lắm, Chung Tập.”
Chung Tập: “…”
Dung Miên cũng nhận ra câu nói của mình có gì đó sai sai. Cậu không phải người giỏi nói mấy lời khách sáo, không biết lúc này nên nói gì mới thích hợp, vì vậy sau một hồi suy nghĩ, cậu đưa ra một quyết định nhượng bộ rất lớn, khẽ nói với Chung Tập: “Anh nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày tới không cần nấu cơm cho tôi nữa.”
Chung Tập sốc nặng.
Dung Miên mím môi, cuối cùng cũng nói được một câu chính xác: “Cảm ơn anh.”
“Hai ngày tới cậu làm chân chạy vặt của tôi lúc ở trường quay là được.” Chung Tập thở dài quan sát sắc mặt cậu, “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần nghĩ cách bồi thường tôi cái gì đâu. Nếu tôi đã hứa thì cơm của cậu tôi sẽ lo chu đáo.”
Dung Miên ngẩn người một chốc rồi gật gật đầu, mắt sáng long lanh nhìn Chung Tập. Anh sững người, ngoảnh mặt đi chỗ khác, bản thân lại cảm thấy buồn phiền khó chịu.
– Ban đầu rõ ràng là mình muốn giữ khoảng cách với cậu ta, sao giữ mãi giữ mãi, cuối cùng lại thành càng ngày càng gần thế này…
Dung Miên cảm thấy thật khó để giao tiếp với con người. Cậu biết mình ăn nói vụng về, hầu như lần nào cũng làm Chung Tập tức giận, thế nhưng cậu cũng biết lần này Chung Tập có ơn với mình. Vì vậy sau khi lên xe, Dung Miên vô cùng khiêm tốn xin lời khuyên của Khổng Tam Đậu, hỏi xem mấy ngày tới mình nên nói thế nào, làm thế nào.
“Cậu nhất định phải tặng anh ta thứ gì đó để bày tỏ sự biết ơn của mình chứ sao nữa.” Khổng Tam Đậu trông có vẻ còn gấp gáp hơn, “Trong các mối quan hệ xã giao của con người, tình bạn là một phần vô cùng quan trọng, phải không ngừng vun đắp mới được.”
Dung Miên ngơ ngác nói: “Nhưng anh ấy bảo…”
“Con người giả dối lắm.” Khổng Tam Đậu nói đầy bí hiểm, “Bọn họ toàn văn vở khách sáo thôi, miệng bảo không cần nhưng không có nghĩa là họ không cần thật.”
Dung Miên cảm thấy lời Khổng Tam Đậu nói hình như rất có lý. Nhưng cậu không biết nên bồi thường người khác như thế nào, chỉ nghĩ đơn giản là muốn đem những thứ mình cho là tốt tặng cho Chung Tập. Cậu nghĩ đến rất nhiều lựa chọn, trong đó có tặng cho Chung Tập voucher đồ uống ở quán cà phê mèo, chia cho Chung Tập nửa gói súp thưởng hoàng gia mình để dành, chỉ cuối tháng mới dám lấy ra ăn. Nhưng rồi cậu lại cẩm thấy những thứ mình cho là tốt chưa chắc Chung Tập đã thích.
Thế là hôm sau, trước nhà vệ sinh của trường quay, Chung Tập bị Dung Miên chặn lại.
“Mời tôi ăn?” Chung Tập nhíu mày.
Thực ra tối nay anh có một cuộc hẹn với nhiếp ảnh gia khá thân hồi trước. Hơn nữa bản thân anh đã quyết tâm muốn giữ khoảng cách với cậu nhóc này rồi, trừ vụ giải thích kịch bản và lo cơm như đã giao hẹn ra, Chung Tập không muốn qua lại quá nhiều với cậu. Anh liếc mắt nhìn người trước mặt, cậu nhóc đang ngửa mặt lên nhìn mình, im lặng chờ anh hồi đáp.
“Lịch trình của tôi tương đối kín.” Chung Tập thở dài, làm bộ làm tịch nói, “Hơn nữa tối nay tôi có hẹn rồi, phải làm sao đây…”
Suy nghĩ của Dung Miên rất đơn giản. Nghe Chung Tập nói anh rất bận thì tưởng anh có việc thật, vì vậy không hỏi gì thêm, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu rồi nhanh chóng nói tiếp: “Ừm, vậy thì thôi.”
Đã thử và không thành công.
Dung Miên nhìn chằm chằm mũi chân mình, lát nữa phải nói thế nào với Khổng Tam Đậu đây, hình như cô còn lo lắng hơn cả cậu, các mối quan hệ xã giao của con người phiền ghê.
Chung Tập đứng đối diện thì lại nghẹn họng. Anh không ngờ cậu lại bỏ cuộc nhanh như vậy, thậm chí còn không thử nài nỉ mình lấy một lần. Thế nhưng khi nhìn mặt cậu, anh phát hiện ra Dung Miên đang cụp mắt không nói, môi mím chặt, trông buồn rầu đến tội. Lúc này Chung Tập mới vỡ lẽ: Hầy, miệng thì bảo thôi không sao nhưng chắc trong lòng đang khó chịu vì bị mình từ chối lắm đây.
Mặc dù đứa bé này hơi nhiều mưu mô nhưng chẳng qua là ăn bữa cơm thôi mà, có lẽ anh chuyện bé xé ra to rồi. Chung Tập nghĩ dù sao cũng là diễn viên cùng đoàn, mình không nhất thiết phải tỏ ra xa cách như vậy.
Thế là Chung Tập cố tình hắng giọng. Người đối diện ngẩng mặt lên, hơi ngoẹo đầu như đang chờ anh nói.
Chung Tập vờ như thờ ơ hờ hững nói: “Nhưng thấy cậu cũng có thành ý, ngày kia tôi mới rảnh, buổi tối xong việc được không?”
Dung Miên cũng không biết thành ý của mình thể hiện ở chỗ nào. Nhưng Chung Tập đồng ý cậu vẫn rất vui, bởi vì cậu cũng khá trân trọng tình bạn đầu tiên với con người này, hơn nữa giờ thì Khổng Tam Đậu có thể yên tâm rồi.
Thế là buổi tối hai ngày sau, khi quay phim xong Chung Tập bị Dung Miên đưa đến một quán ăn Nhật rất nhỏ nằm ở một nơi vô cùng khó tìm. Mặt tiền trang hoàng khá đẹp mắt, nhưng có lẽ vì ảnh hưởng bởi phong cách Nhật Bản nên khung cửa hơi thấp, lúc bước vào Chung Tập suýt nữa bị thương thêm lần nữa.
Anh nhìn cửa hàng có vẻ đơn sơ vắng vẻ này bằng ánh mắt phán xét, cảm thấy chắc đứa nhóc này cũng không có bao nhiêu tiền.
Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, có vẻ cũng khá quen thân với Dung Miên. Hai người vui vẻ tán gẫu đôi câu, vừa nhìn thấy Chung Tập tháo khẩu trang đứng đằng sau cậu, tròng mắt cô gái suýt nữa rơi ra ngoài.
Hai người họ cởi giày đi vào một căn phòng riêng nhỏ được trải thảm tatami. Vẫn là cô nhân viên nọ mang thực đơn tới, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải. Chung Tập ở trong ngành lâu năm nên đã quen với ánh mắt chăm chú của người khác đổ dồn vào mình rồi, anh thản nhiên lật giở thực đơn, nhìn qua giá cả mới biết thì ra đây là một quán ăn thâm tàng bất lộ.
Dung Miên ngồi đối diện tha thiết chờ anh, Chung Tập hơi khó xử, cảm thấy có lẽ đứa bé này thực sự có lòng. Thế là anh khép thực đơn lại nói: “Cậu xem rồi chọn là được.”
Dung Miên hơi bất ngờ. Cậu không nghĩ là Chung Tập sẽ để mình chọn món thay anh, sau vài giây chần chừ, cậu ngẩng lên nói với nhân viên phục vụ: “Tôi vẫn như cũ.”
Chắc cậu là khách quen ở đây, cô gái che miệng cười đáp “Vâng” một tiếng.
Sau đó Dung Miên lại cúi xuống lật giở thực đơn, xem chừng là rất băn khoăn. Cuối cùng Chung Tập thấy cậu chậm chạp chỉ vào một món nói với phục vụ: “Cho anh ấy một phần này, phần ăn bình thường này đi.”
Chung Tập: “…?”
Anh cảm thấy EQ của người này đúng là không còn gì để nói, tại sao cậu chọn cho anh phần ăn bình thường nhất, còn mình lại ăn phần đặc biệt chứ?
“Nhóc, cậu làm như vậy là không được rồi.” Chung Tập chỉ mu bàn tay trái chưa hết sưng của mình, nặng nề nói, “Dù sao tôi cũng bị thương vì cậu, tôi có thể thông cảm với hoàn cảnh eo hẹp của cậu, nhưng chúng ta làm người thì vẫn phải có lương tâm.”
Dung Miên ngẩn ra, cậu lí nhí giải thích: “Không phải, phần ăn của tôi hơi đặc biệt, có lẽ anh không ăn được…”
Trước đây Chung Tập cũng từng ăn ở những quán tương tự rồi, cách chế biến món Nhật chỉ có bấy nhiêu, không phải bò Wagyu thì là sushi rồi sashimi gì gì đó, cùng lắm là cá nóc với cá cầu gai, còn món gì mà anh không ăn được?
Chung Tập “chậc” một tiếng, quay sang nói với phục vụ: “Tôi ăn được, cô cứ cho tôi một phần ăn giống y hệt cậu ấy, cảm ơn.” Sau đó lại nói với Dung Miên: “Cậu đừng lo, cùng lắm thì tôi mời bữa này.”
Nhân viên phục vụ muốn nói lại thôi, đưa mắt nhìn Dung Miên ngồi bên cạnh. Cậu mấp máy môi định giải thích vấn đề không phải là tiền, nhưng nhìn sắc mặt kiên quyết của Chung Tập, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại.
Trước đây Chung Tập cũng từng đến quán ăn Nhật thế này rồi, anh biết thừa combo ở mấy quán này gồm những món gì. Kết quả anh không ngờ ngồi chờ hơn nửa tiếng, nước trà đã thêm ba lượt mà vẫn chưa thấy món gì được mang lên.
Lần thứ tư cô nhân viên vào phòng còn mang theo giấy bút, hỏi Chung Tập có thể ký tên cho mình không. Chung Tập phóng khoáng đặt bút ký tên, sau đó sốt ruột hỏi: “Có phải đồ ăn ở đây…lên hơi chậm không?”
“Phần của hai anh…cần chút thời gian.” Vẻ mặt của cô trông có vẻ ý nhị như đang kìm nén cảm xúc gì đó, “Nhân viên bưng bê cũng cần đến mấy người, mong hai anh thông cảm chờ thêm một chút nữa.”
Chung Tập chẳng hiểu mô tê gì, chỉ đành “Ừ” một tiếng đáp lại.
Mười phút sau, cửa phòng riêng lại bị kéo ra. Ngoài cửa có bốn nhân viên nam, hai người một hàng, đang khiêng hai chiếc thuyền gỗ dài khoảng 1 mét rưỡi. Trên thuyền bày chật kín những lát cá sống dày thịt nhiều màu sắc với những đường vân xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng. Không những thế, miếng nào miếng nấy cũng tươi ngon y như vừa vớt từ dưới biển lên vậy. Giữa mâm cá sống điểm xuyết vài lát chanh và hoa tươi, mui thuyền thậm chí còn cắm thêm đầu một con cá hồi đang ngỏng lên để trang trí.
Chung Tập ngồi đực mặt, Dung Miên cầm đũa chờ đã lâu thì hai mắt sáng lên.
Nhân viên phục vụ cười híp mắt, khom người nói: “Hai mâm sashimi hoàng gia của quý khách đã lên đủ, chúc quý khách ngon miệng.”
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ Chung Tập chưa gặp tình huống nào cạn lời như thế này. Đã thế trước khi nhập cuộc, Dung Miên còn ngập ngừng nói: “Nếu anh ăn không quen thì có thể gọi thêm vài món chín…”
Chung Tập xanh mặt nói: “Không cần, im miệng.”
Dung Miên cảm thấy Chung Tập không mấy vui vẻ, nhưng mà hiện giờ trong mắt cậu chỉ còn thuyền cá ngon lành, thế là “Ừm” một tiếng rồi hào hứng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Tiết trời đầu xuân vẫn còn se lạnh, Chung Tập nhíu mày ăn hai miếng đã thấy dạ dày bắt đầu khó chịu. Hơn nữa anh vốn dĩ cũng không thích hải sản, nhất là kiểu sashimi như thế này, Chung Tập có cảm giác ăn đồ nửa sống nửa chín vào bụng cứ thế nào, nếm thử một hai miếng còn được, gọi nguyên một chiếc thuyền thế này thì chịu rồi.
À không phải, là hai chiếc thuyền.
Chung Tập đau đầu muốn chết, theo ước tính chủ quan của anh, trên mỗi chiếc thuyền này có ít nhất 30, 40 lát cá sống, có những lát thịt của loài cá không biết tên nào đó còn đỏ như máu, nhìn mà sợ đến nỗi mất cả cảm giác thèm ăn.
Chung Tập không nhịn được hỏi: “Cậu ăn được hết à?”
Thuyền của Dung Miên đã bị ăn hết một khoảng nhỏ. Có vẻ cậu thích hương vị nguyên bản của thịt cá nên không chấm nước tương hay mù tạt, lại nhét thêm một lát bụng cá ngừ dày thịt vào miệng, hai má phùng ra, ngẩng lên nhìn Chung Tập, vừa nhai vừa lúng búng nói: “…Tất nhiên nà được.”
Chung Tập trầm mặc.
Dung Miên không biết mình nói gì sai, cậu chớp chớp mắt, nuốt miếng cá trong miệng xuống rồi cũng im lặng theo. Lát sau cậu nhìn qua tay phải của Chung Tập, đột nhiên bừng tỉnh: “Có phải tay anh không tiện gắp nên mới ăn chậm như vậy không?”
Chung Tập chưa kịp trả lời Dung Miên đã bưng đĩa của mình đứng lên sang ngồi cạnh anh. Sau khi được ăn ngon có vẻ Dung Miên nhiệt tình hơn nhiều, cậu nói với Chung Tập: “Vậy để tôi gặp cho anh ăn nhé.”
Chung Tập: “Tôi…”
“Mỗi tháng tôi đều phải đến đây ăn một lần.” Dung Miên giải thích, “Mâm cá này rất lớn, lần nào tôi cũng ăn rất no, sau đó tôi sẽ có động lực tiếp tục làm việc, chờ đến ngày này của tháng sau.”
“Tam Đậu nói mâm cá sống kỳ lạ này chỉ có tôi mới ăn được, cậu ấy không muốn đi ăn cùng tôi.” Dung Miên ngậm một miếng thịt cá, vừa nuốt vừa nói, “…Vì vậy anh là người đầu tiên cùng tôi đến quán này ăn đó, tôi vui lắm.”
Chung Tập sững người.
“Tôi thích nhất là cá hồi, thịt vừa mềm vừa ngọt.” Nói rồi cậu gắp một lát cá hồi lên, một tay đỡ bên dưới đưa đến miệng Chung Tập, chân thành mời anh, “Anh ăn thử đi.”
Chung Tập chậm chạp cúi xuống cắn miếng cá. Sau đó anh bắt đầu nhai với một khuôn mặt vô cảm. Dung Miên ngồi bên cạnh chờ đợi phản ứng của anh. Nhưng rất lâu sau Chung Tập không nói gì, Dung Miên quan sát sắc mặt anh, tay cầm đũa dần dần hạ xuống.
“Không ngon à?” Cậu khẽ hỏi.
“Cũng được.” Chung Tập đáp.
Dung Miên hụt hẫng cụp mắt. Cậu nghĩ Tam Đậu nói không sai, có lẽ chỉ mỗi cậu thích ăn mâm cá sống kỳ lạ này thôi, hình như cậu bắt Chung Tập ăn thứ anh không thích mất rồi. Cậu có cảm giác mình đã phá hỏng mọi chuyện, vì vậy chỉ biết ngẩn người nhìn mặt bàn nghĩ xem nên làm gì để cứu vãn cục diện này.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một cánh tay vươn ra gắp một miếng cá hồi khác trên thuyền.
Dung Miên mở to mắt, ngoảnh sang thấy Chung Tập đang ngửa cổ thả miếng cá kia vào miệng.
Chung Tập không hề nhìn Dung Miên, anh lơ đãng lau tay, vừa nhai vừa nói: “Sao nhỉ, miễn cưỡng ăn được, đúng là thịt rất tươi. Tháng sau khi nào cậu đi ăn nhớ rủ tôi nữa.”
Lời tác giả:
Dung Miên (vui vẻ): Có người ăn cá với mình rồi.
Chung 1: tào tháo đuổi suốt đêm.
Kogi:
(1) Chi tiết về sashimi các bạn xem thêm ở đây nhé: Sashimi
Ảnh này ngăn bên phải có vẻ là sushi chứ không phải sashimi, bé Miên gọi nguyên một thuyền toàn cá sống cơ, nhưng được cái mui thuyền có trang trí đầu cá như miêu tả nên mình chèn vào:))
Thuyền toàn sashimi nè
(2) Súp thưởng thú cưng là một loại thức ăn dạng pate ướt, nhiều dinh dưỡng và còn có thể bổ sung nước cho chó mèo. Bánh thưởng và súp thưởng thường được dùng như một dạng thức ăn vặt cho chó mèo và đặc biệt là khi huấn luyện.
Súp thưởng CIAO khá nổi tiếng
Lần lượt từ trái sang: vị thịt gà, vị cá ngừ, vị cá hồi
Danh sách chương