Hóa ra người đáng thương nhất chưa bao giờ là Hứa San San với gia cảnh nghèo khó.  

Mà chính là Phan Duyệt, người có vẻ như được sống trong nhung lụa nhưng thực chất lại cô độc.  

Cô ấy có vô số chỗ dựa, nhưng không một ai thật sự là điểm tựa của cô ấy.  

Mẹ tôi đối tốt với cô ấy là có tính toán, còn sự quan tâm của tôi sớm đã dành cho người khác.  

Cô ấy sống lẻ loi trong thế giới này, không có ai thật lòng yêu thương, đồng hành cùng cô ấy.  

Nên giờ đây, cô ấy không yêu bất kỳ ai trong chúng tôi.  

Tôi đã làm gì thế này?  

Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy?  

Tại sao tôi luôn nghĩ rằng cô ấy mạnh mẽ, không cần đến tôi?  

Tại sao tôi lại không nhận ra sự cô đơn và nỗi đau của cô ấy?  

Bây giờ, cô ấy rốt cuộc không cần tôi nữa.  

Cũng không cần chú Phan nữa.  

Đây chính là quả báo mà chúng tôi đáng phải nhận. 

24

Hứa San San lại đến tìm tôi để nối lại tình xưa.  

Một người phụ nữ đã qua tay bao nhiêu người đàn ông, thậm chí còn ngồi tù, làm sao xứng đáng để tôi liếc mắt nhìn thêm một lần?  

Nếu không phải vì cô ta luôn ra vẻ đáng thương, cầu xin sự đồng cảm, thì Duyệt Duyệt đã không rời xa tôi.  

Tôi hận cô ta, muốn đưa cô ta vào tù thêm một lần nữa.  

Nhưng nghĩ đến mẹ tôi, tôi đành đồng ý.  

Tôi dẫn cô ta về quê gặp mẹ.  

Tôi nói với cô ta: "Nếu cô thuyết phục được mẹ tôi chấp nhận cô làm con dâu, tôi sẽ cưới cô."  

Đúng như tôi dự đoán, mẹ tôi và Hứa San San cứ hành hạ nhau suốt nửa năm.  

Càng sống chung, họ càng muốn đối phương c.h.ế.t quách đi cho xong.  

Cuối cùng, họ đánh nhau một trận lớn, cả hai đều phải nhập viện.  

Mẹ tôi đe dọa: "Nếu con dám cưới Hứa San San, mẹ sẽ nhảy lầu tự tử."  

Sau đó, tôi không cưới Hứa San San,

Không phải vì sợ mẹ tôi tự tử, mà vì tôi được Diêu Thiên Linh, con gái của Tư lệnh, để mắt đến.  

Cô ấy sống c.h.ế.t đòi lấy tôi, không chịu ai ngoài tôi.  

Tư lệnh bị con gái làm phiền đến mức không chịu nổi, đích thân đến hỏi ý tôi nghĩ thế nào.  

Tôi có thể nghĩ thế nào được đây?  

Một người phụ nữ kiêu ngạo, ngang bướng như vậy, đương nhiên phải cưới về để cô ấy lo lắng, chăm sóc mẹ tôi rồi.  

Ngày cưới, mẹ tôi bày ra bộ dáng của mẹ chồng, yêu cầu Diêu Thiên Linh quỳ xuống dâng trà cho bà.  

Diêu Thiên Linh là con cưng được chiều chuộng từ nhỏ, làm sao có thể quỳ gối trước ai bao giờ?  

Cô ấy liền hất cả chén trà vào mặt mẹ tôi.  

Mẹ tôi lập tức giơ tay định đánh, nhưng Diêu Thiên Linh bắt lấy tay bà, hai người giằng co như thể đấu vật.  

Khách khứa thì thầm cười không ngớt.  

Tư lệnh và cha tôi đều đỏ bừng mặt, không biết phải làm sao, liền nhìn về phía tôi.  

Tôi chẳng giúp ai cả.  

Người con dâu này là kiểu mẹ tôi mong muốn, môn đăng hộ đối, có lợi cho tiền đồ của tôi.  

Bà có lý do gì để không bao dung?  

Còn Diêu Thiên Linh, cô ấy là người đã khóc lóc, gây náo loạn để ép Tư lệnh gả mình vào nhà tôi. Cô ấy có lý do gì để không chấp nhận mẹ tôi là mẹ chồng?  

Tôi dồn toàn bộ tinh thần vào công việc, không quan tâm mẹ và vợ ở nhà cãi nhau ra sao.  

Tâm trạng tốt, tôi về nhà chơi với con.  

Tâm trạng xấu, tôi ở lại cơ quan.  

Vợ tôi khen tôi là người tốt, không giống những người đàn ông khác chỉ biết đứng về phía mẹ mình mà bắt nạt vợ.  

Cô ấy nói tôi là người đàn ông tốt hiếm có, tài giỏi, cầu tiến, lại chưa từng lăng nhăng bên ngoài.  

Cô ấy bảo cưới tôi là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời cô ấy.  

Phụ nữ dễ hài lòng như vậy sao?  

Duyệt Duyệt cũng như vậy sao?  

24

Mẹ tôi mắng tôi bất hiếu, dung túng cho vợ bắt nạt bà.  

Tôi hỏi bà nghĩ lại xem, bà muốn Hứa San San làm con dâu hay Diêu Thiên Linh làm con dâu?  

Mẹ tôi buột miệng nói bà muốn Phan Duyệt làm con dâu của bà.  

Tôi không kìm được nữa, lao ra khỏi nhà.  

Trong cơn mưa lớn, tôi lặng lẽ rơi nước mắt.  

Tôi cũng muốn cưới Phan Duyệt.  

Nhưng tất cả đã muộn rồi.  

Cô ấy từng nói sẽ không kết hôn, không sinh con, vậy mà giờ đã kết hôn, gả cho người đàn ông từng mặc áo choàng tắm trong nhà cô ấy.  

Cô ấy không còn là cô gái nhỏ từng quấn lấy tôi nữa.  

Cũng không gọi mẹ tôi là "dì Lý" nữa.  

Duyên phận giữa chúng tôi đã kết thúc từ lần đầu tiên tôi động lòng trắc ẩn với Hứa San San.  

Quãng đời còn lại rất dài, tôi không thể nào khẽ gọi cô ấy là "Duyệt Duyệt" nữa.  

Nếu không phải mẹ tôi khi đó tìm người hãm hại cô ấy, có lẽ chúng tôi đã là một gia đình hạnh phúc.  

Đều là lỗi của tôi.  

Tại sao tôi lại đối xử tốt với Hứa San San như vậy?  

Khiến tất cả mọi người đều hiểu lầm rằng tôi thích cô ta.  

Nếu tôi có thể sớm nhìn thấu bản thân và hiểu được Duyệt Duyệt.  

Có lẽ giờ này, con của chúng tôi đã cao lớn như tôi rồi.  

Nếu thời gian có thể quay ngược, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả. 

(Hoàn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện