Phiên ngoại: Tiểu Thị Tử (Quả hồng nhỏ) vô địch thiên hạ

Sau hôm Kỷ Duy Tâm sinh nở, Kỷ tướng quân và Vu thị liền hấp tấp chạy tới phủ Ninh Vương ngắm nhìn tiểu ngoại tôn bé bỏng. Cục sữa trắng trẻo bụ bẫm, trố mắt tròn xoe nhìn hết người này lại đến người khác, miệng liên tục phì bong bóng, rất có tinh thần!

Vu thị yêu thương không rời tay, ôm tiểu Tiểu Thị Tử nói với Kỷ Duy Tâm: “Ui cha dễ thương ghê, so với ca ca con hồi nhỏ thì đẹp hơn nhiều!”

Kỷ Duy Tâm cười: “Đương nhiên rồi! Cũng phải xem là ai sinh nữa chứ!”

Vu thị lập tức trừng mắt: “Ý con là lão nương thua con à?”

“Không không, nương, con không có ý đó…” Kỷ Duy Tâm vội cười trừ, chọc chọc cái cổ nhỏ của Tiểu Thị Tử. Nhóc con cười khúc khích, Vu thị lập tức bị đánh lạc hướng, ôm tiểu ngoại tôn cưng nựng hết biết.

Kỷ tướng quân ở bên cạnh nhìn đến đỏ cả mắt, đưa tay muốn bế: “Cho ta ôm chút, cho ta ôm chút.”

“Ta chưa ôm đủ đâu!” Vu thị tránh né, trừng mắt nhìn ông ấy: “Ông tự ra ngoài chơi đi, chờ ta ôm đủ rồi ông hãy vào.”

“Ta không đi!” Kỷ tướng quân bĩu môi bất mãn, lẩm bẩm; “Ôm lâu vậy rồi mà vẫn chưa chịu buông, không cho ai động vào, keo kiệt quá! Có phải bà sinh đâu…”

Vu thị đạp chp ông ấy một cái, ngồi lên giường cùng Kỷ Duy Tâm trêu chọc Tiểu Thị Tử.

Kỷ tướng quân muốn ôm mà không được ôm, thở dài thườn thượt ngồi xuống ghế, mắt cứ dán chặt vào Vu thị. Cảm giác có người bên cạnh, Kỷ tướng quân quay đầu, thấy Nhạc Trạm ngồi trên ghế, mặt mày méo xẹo nhìn về phía giường.

Kỷ tướng quân lập tức cảm thấy tâm lý được cân bằng.

Kỷ tướng quân canh cả ngày, lúc Vu thị dìu Kỷ Duy Tâm đi vệ sinh, đúng lúc Nhạc Trạm không có mặt, Kỷ tướng quân liền tóm được cơ hội, phóng như bay tới ôm tiểu ngoại tôn lên. Tiểu Thị Tử đang ngủ bị ông ấy dựng dậy, nhíu mày, khóc oa oa.

Kỷ tướng quân giật mình, sợ Vu thị quay lại mắng, vội vàng ôm Tiểu Thị Tử đi ra ngoài: “Ngoan nào, đừng khóc đừng khóc, ngoại công dẫn con đi chơi nha. Đừng khóc…” 

Vội vàng ra ngoài, không để ý dưới chân, đến cửa thì ông ấy bị vấp một cá. Chỉ nghe “á” một tiếng, Kỷ tướng quân bổ nhào về phía trước, bọc tã lót trong tay cũng bay ra ngoài.

Nhạc Trạm vừa quay lại đã bị dọa cho hồn bay phách lạc, không chút do dự lao người về phía trước, ôm lấy Tiểu Thị Tử giữa không trung sắp sửa rớt xuống đất, sau đó nhanh chóng xoay người, ngã chổng vó lên trời.

Không màng đến cái mông bị dập đau, Nhạc Trạm vội vàng vạch tã ra nhìn nhi tử, nhóc con trố mắt ngơ ngác, không biết chuyện gì xảy ra.

Nhạc Trạm thở phào, may quá may quá.

Lại quay đầu nhìn thấy Kỷ tướng quân mặt mày lem luốc trước cửa, Nhạc Trạm còn chưa kịp phản ứng thì nhóc con trong lòng đã khúc khích cười. Kỷ tướng quân nhìn tiểu ngoại tôn cười vui vẻ, lặng lẽ bò dậy, miệng mấp máy, nhổ ra một cái răng.

Nhạc Trạm vừa buồn cười vừa đau, định bò dậy, dưới hông đột nhiên truyền đến một tiếng rắc.

...................

Tiểu Thị Tử ba tuổi, cùng đám bạn năm tuổi đá cầu trong sân. Đó là quả cầu nhỏ xíu mà Nhạc Trạm làm riêng cho nhóc con, cũng là món đồ chơi bé con thích nhất.

Tiếc là chân của Tiểu Thị Tử quá ngắn, thường xuyên giơ ra mà lại không đá trúng cầu. Thông thường những lúc như vậy Tiểu Thị Tử sẽ tiến lên một bước, rồi lại đá.

Bạn chơi cùng nhóc con là tiểu nhi tử của lão Vương gác cổng. Công việc của nó là chơi với Tiểu Thị Tử. Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà, lão Vương luôn dặn nó “phải nghe lời Tiểu Thị Tử, phải nhường nhịn Tiểu Thị Tử, phải bảo vệ Tiểu Thị Tử, ngàn vạn lần không được để Tiểu Thị Tử bị thương”. Vì vậy nhi tử của lão Vương luôn nhường cầu cho Tiểu Thị Tử, lẳng lặng ở bên nhìn nhóc con đá cái chân ngắn hết lần này đến lần khác.

Lần này thật sự không nhịn được nữa, tiểu nhi tử của lão Vương bèn chạy lại định đá quả cầu gần hơn để nhóc tì với tới, ai dè Tiểu Thị Tử chơi dở quá đá mấy lần không trúng, tức tối bước thêm bước nữa, rồi tung ra một cú sút thần sầu... 

Tiểu nhi tử của lão Vương kêu lên, ôm chân ngã lăn ra đất. 

Cùng lúc đó, cú đá của Tiểu Thị Tử buộc phải đổi hướng giữa chừng, sút trúng một viên sỏi nhỏ nằm im dưới đất, bản thân "á" một tiếng ngã phịch xuống đất, còn viên sỏi thì bay theo một đường cong đẹp mắt, trúng ngay trán của một người nào đó vừa đi ngang qua.

"Á!!!" Nhạc Trạm hét lên, ôm đầu la oai oái: "Ai! Ai làm vậy?!"

Tiểu nhi tử của lão Vương nằm lăn ra đất nước mắt nước mũi tèm lem, tranh thủ chỉ tay về phía Tiểu Thị Tử. Nhạc Trạm nhìn theo hướng tay chỉ, thủ phạm đang chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn hắn, xua tay lia lịa: "A, không phải con làm đâu nha, nó tự bay ra đó..."

Nhạc Trạm: "..."

................

Tiểu Thị Tử năm tuổi đã trở thành tiểu bá vương của phủ Ninh Vương, phàm là giống đực thấy tiểu gia hỏa đều tự động né xa. Kỷ Duy Tâm bó tay, đành tìm hai nha hoàn nhỏ suốt ngày lẽo đẽo theo sau hầu hạ Tiểu Thị Tử. 

Hai tiểu nha hoàn không sợ Tiểu Thị Tử tí nào, vì Tiểu Thị Tử đối xử tốt với bọn họ lắm, toàn cho bọn họ đồ ăn ngon, đồ chơi vui, chỉ có mỗi tật xấu là hay sờ má con gái nhà người ta.

Tiểu Thị Tử ham chơi. Hồ nước trong vương phủ nuôi đầy cá, con nào con nấy ú na ú nần. Tiểu Thị Tử mê cá lắm, suốt ngày ra bờ ao ngắm nghía, câu cá thì không có kiên nhẫn, cứ nằng nặc đòi nhảy xuống nước mò cho đã.  

Hai tiểu nha hoàn có nhiệm vụ canh chừng không cho nhóc nhảy xuống, hoặc lỡ mà không cản được thì phải báo cáo ngay cho người lớn.

Chẳng hạn như hôm nay ——

Kỷ Duy Tâm và Nhạc Trạm đang đánh cờ thì bỗng nghe thấy tiếng la thất thanh của hai nha hoàn: “Á á á á á á mau cứu với. Tiểu thế tử nhảy xuống hồ rồi!!!” 

Hai người vội vàng ném quân cờ chạy ra ngoài, thở hổn hển mới tới được bờ hồ. Lúc này Tiểu Thị Tử đã được Dịch Lâm vớt lên, người ướt nhẹp ngồi trên tảng đá lớn bên hồ, vừa thấy phụ mẫu liền cười hì hì, rồi phun ra một ngụm nước. 

Kỷ Duy Tâm tức điên định đánh cho nhóc con một trận, Tiểu Thị Tử vội vàng giơ con cá trong lòng ra cho nương xem: "Con bắt được cá nè! Cho nương ăn!" 

Kỷ Duy Tâm nhìn con cá chết không động đậy trong tay Tiểu Thị Tử, chợt cảm thấy đau đầu: "Cá chết ở đâu ra vậy? Ta mới không thèm ăn!"

Tiểu Thị Tử hơi buồn: "Con mới bắt đó, sao lại chết rồi?"

Kỷ Duy Tâm nhìn sang Dịch Lâm, Dịch Lâm nhún vai: "Tiểu thế tử ngã xuống nên ngồi chết cá."

Nhạc Trạm: "..." 

Sau đó Nhạc Trạm cho người rào một vòng quanh hồ. Tiểu Thị Tử không nhảy xuống được nữa, chỉ còn cách đứng trên bờ ném đá xuống. Hai tiểu nha hoàn được phân công đi lượm đá cho nhóc con. 

Khổ nỗi, Tiểu Thị Tử vía tốt, lần nào cũng ném đá trúng cá, chưa bao giờ về tay không.

Có hôm hoàng đế ghé thăm phủ Ninh Vương, nhìn Tiểu Thị Tử cùng hai nha hoàn đứng ném đá xuống hồ, thấy lạ bèn hỏi: "Hoàng chất đang làm gì thế?"

Nhạc Trạm quay đầu nhìn, mặt tỉnh bơ: "Nó đang đập cá." 

Hoàng đế bật cười: "Đập trúng không?"

Nhạc Trạm thở dài, vẻ mặt đau khổ: "Không chỉ trúng mà còn 'trăm phát trăm trúng', ngày nào cũng ăn cá do nó đập chết, ba bữa toàn là cá. Miệng đệ cũng sắp nhả ra bong bóng rồi..."

Hoàng đế cười khoái chí: "Quả không hổ danh là hoàng chất của trẫm, có tiền đồ!"

Đang nói thì Tiểu Thị Tử hùng dũng oai vệ dẫn nha hoàn ôm cá đi ngang qua, thấy hoàng đế liền chắp tay nhỏ hành lễ: "Hoàng bá phụ vạn an."

Hoàng đế hài lòng xoa đầu nhỏ của nhóc: "Hoàng chất ngoan, dạo này có chịu khó đọc sách không đó?"

"Dạ có ạ! Sách dưới gối phụ vương con đều xem hết rồi ạ!"

"!!!" Nhạc Trạm sợ hết hồn, nhảy dựng lên: "Sao con biết dưới gối ta có sách?!Con lén xem khi nào?! Loại sách đó sao con dám xem hả?! Aaaa… đồ nghịch tử này!"

Nhạc Trạm đuổi theo Tiểu Thị Tử muốn cho nhóc con ăn đòn. Tiểu Thị Tử thấy tình thế bất ổn liền ba chân bốn cẳng chạy biến, hai người vừa đuổi vừa chạy, la hét ầm ĩ khắp viện. 

Hoàng đế chứng kiến cảnh này thì cạn lời.

Trong phủ này đúng là không có một người nào bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện