Lạc Di nhìn thấy, hơi cong khóe miệng lên, bạn Vương Kiều này không phải người hiền lành gì, sau khi cưới xong có lẽ sẽ có rối loạn.

Cô cô gái đoan trang, trẻ tuổi, thành thực đi tới: “Chào em Lạc Di, trông em rất đẹp, còn đẹp hơn chị tưởng tượng.”

Cô ấy là đối tượng xem mắt của Lạc Xuân Bình, chính là mối hôn nhân tính toán kia, tên Lâm Xảo Linh.

Nhận được lời khen của người cùng phái, Lạc Di rất vui sướng: “Cảm ơn chị, chị cũng rất đẹp.”

Tướng mạo của Lâm Xảo Linh rất bình thường, nhưng có ai mà không thích được khen cơ chứ. Cô ấy kéo lấy tay Lạc Di: “Chị cảm thấy chúng ta rất hợp tính nhau.”

Một cô gái xinh đẹp khác xông lại, kéo Lâm Xảo Linh ra; “Em Lạc Di, chị rất thích em, rất sùng bái em, muốn trở thành người một nhà với em.”

Chính là cái cô sẽ thân càng thêm thân, tên là Lục Hạnh Muội.

Lạc Di: …

Kiểu tranh giành này thật là lạ, sao lại giống như xem cô là đối tượng thế chứ?

Ba cô gái trẻ vây lấy Lạc Di nói chuyện, mở miệng là gọi em Lạc Di, rất thân cận, còn so đo với nhau, đúng chuẩn tranh sủng.

Một người gọt trái cây cho cô, một người bóc hạt dưa cho cô, một người thì cầm quạt quạt cho cô.

Mọi người nhìn thấy mà dở khóc dở cười, chuyện gì thế này?

Tâm trạng hai anh em Lạc Xuân Bình rất phúc tạp, đám đàn bà này đâu có coi trọng bọn họ.

Nếu Lạc Di là nam, căn bản sẽ không đến lượt bọn họ.

Cho nên mới nói trong sách có lầu vàng, cũng có Nhan Như Ngọc.

Lạc Di cười híp mắt đối phó, không từ chối ai, trái ôm phải ấp, còn rất tự tại.

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng bị người nhà hai nhà kia vây, nhiệt tình kết giao.

Còn về hai ông bà thông gia thực sự, vợ chồng Lạc Quốc Cường, thì bị ghẻ lạnh một bên.

Bỗng nhiên, bà cụ Lạc cất giọng nói: “Lạc Di, cháu cảm thấy ba chị này, chị nào tốt nhất?”

Mọi người lập tức yên tĩnh, đồng loạt nhìn về phía Lạc Di, mấy cô gái kia cũng đều căng thẳng bất an.

Ngô Tiểu Thanh cau mày lại, tâm tư của mẹ chồng thật khiến người ta cạn lời, còn có kiểu làm khó người ta thế sao?

Lạc Di còn là trẻ con, sao có thể kéo con bé vào chuyện hư hỏng này của người lớn chứ?

Lạc Di ung dung gặm một quả lê, không hoảng hốt không vội vàng: “Cô gái nào cũng rất tốt, đều là tiểu tiên nữ độc nhất vô nhị, sao phải so sánh với người khác chứ?”

Ba cô gái nghe vậy thì âm thầm cảm động, lúc này đây, họ cảm nhận được sự tôn trọng trước đó chưa từng có.

Đúng vậy, lời tôn trọng và khẳng định được nói ra từ một thiên tài như Lạc Di rất khác người khác.

Bọn họ bắt đầu thật lòng thích Lạc Di.

Bà cụ Lạc nghẹn cả họng: “Nếu nhất định phải chọn một người thì sao?”

Thủ đoạn của bà ấy vẫn không phải là đối thủ của Lạc Di, cô nhíu mày: “So đi so lại tục quá, bà nội, bà già thật rồi, không hiểu bọn trẻ chúng cháu.”

Bà cụ Lạc suýt chút nữa hộc máu, không nể mặt tới múc nào, rốt cuộc có phải cháu ruột không thế?

Bà ta tức giận hơn, cố ý gây có khăn cho cô: “Lục Hạnh Muội và Lâm Xảo Linh, ai thích hợp với anh họ lớn của cháu hơn?”

“Bà nên hỏi anh họ lớn thích ai chứ?” Lạc Di không khỏi vui sướng, cũng không phải là cô cưới…. Không đúng, không phải là cô kết hôn.

Giờ cô không muốn xen vào việc của người khác, chuyện hôn nhân của người ta, hoặc là cha mẹ làm chủ, hoặc là tự do yêu đương, liên quan gì đến cô đâu?

Cô cũng không muốn phải chịu trách nhiệm cho cả đời người ta.

Cô chỉ là một đứa hậu bối, bà cụ Lạc hỏi thế vốn đã không đúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện