Thẩm Phàm Tinh cảm thấy đứng mãi quá mệt, liền ngồi xổm xuống.
Tô Lệ cũng ngồi xổm theo: “Cậu thực sự thích anh ta à? Cô nghĩ mà xem, nếu cô yêu đương với anh ta, thì sự nghiệp của cô coi như xong rồi đấy?”
Thẩm Phàm Tinh ngạc nhiên: “Chuyện này thì liên quan gì đến sự nghiệp của tôi?”
“Tình cảm rồi cưới xin, fan của cô sẽ thất vọng đấy.”
Thẩm Phàm Tinh liếc nhìn Tô Lệ: “Thế nên, cô có một đứa con trai bốn tuổi mà không dám thừa nhận? Cứ để nó sống ở nước ngoài?”
Tô Lệ suýt nữa thì bịt miệng Thẩm Phàm Tinh, nhìn quanh không thấy ai mới hạ giọng, vội vàng nói: “Sao cô biết? Đừng nói lung tung, tôi đang xây dựng hình tượng ‘người phụ nữ tỉnh táo không kết hôn’ đấy.”
Thẩm Phàm Tinh ừ một tiếng: “Chẳng phải là vì tên đại gia mỏ than kia không chịu cưới cô sao? À không, là không chịu ly hôn để cưới cô chứ gì.”
Tô Lệ giờ chỉ muốn bóp c.h.ế.t Thẩm Phàm Tinh, giận đến phát điên:
“Im miệng ngay! Rốt cuộc cô biết chuyện này bằng cách nào?”
Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Khó đoán lắm sao? Làm rồi thì nhất định sẽ để lại dấu vết.”
Tô Lệ thấy Thẩm Phàm Tinh không chịu nói, biết có hỏi cũng vô ích, nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ kia, bỗng nhiên hiểu ra vì sao bao năm nay Thẩm Phàm Tinh vẫn sống bình yên vô sự.
Ai đụng vào Thẩm Phàm Tinh là xui xẻo thôi, mà mấy chuyện dơ bẩn trong giới này, có khi Thẩm Phàm Tinh đều biết hết.
Nghĩ vậy, Tô Lệ thử dò hỏi Thẩm Phàm Tinh:
“Ba nam minh tinh đi cùng bọn mình, họ có phốt gì không?”
Thẩm Phàm Tinh làm động tác kéo khoá miệng: “Họ đâu có chọc gì tôi, tôi nói cho cô làm gì? Để cô bán tin cho tạp chí cuối tuần à?”
Tô Lệ tức đến trợn mắt: “Cô… được rồi, coi như cô giỏi! Không ngờ cô còn có bản lĩnh thế này.”
Thẩm Phàm Tinh tự tin gật đầu: “Ừ, đừng quên trong giới người ta gọi tôi là ‘Người dọn rác’.”
Tô Lệ trợn mắt lườm một cái, giờ cô ta chỉ có một suy nghĩ, phải bám chặt lấy Thẩm Phàm Tinh, kẻo Thẩm Phàm Tinh bán đứng bí mật của mình.
Lại ghé sát vào Thẩm Phàm Tinh: “Này, nói chuyện nghiêm túc nè, cô định theo đuổi Chu Tri Uẩn đúng không? Tôi chỉ cách cho cô nhé.”
Thẩm Phàm Tinh vẻ chán ghét: “Cô á? Dùng thuốc, bị cưỡng bức, tung tin đồn, tạo áp lực dư luận?”
Tô Lệ nghẹn họng không nói nổi, tức đến mức đứng phắt dậy: “Tôi không nói với cô nữa, cô tự mà mò mẫm đi.”
…
Thẩm Phàm Tinh lại không gặp Chu Tri Uẩn suốt một tuần, lén hỏi thăm thì biết anh hết họp hành lại huấn luyện đội, nói chung là bận rộn.
Cô tính toán thời gian, bọn họ còn nửa tháng nữa là rời đi, cho nên vẫn phải tìm cách gặp mặt Chu Tri Uẩn.
Thẩm Phàm Tinh xưa nay là người đã nghĩ là làm, ăn tối xong liền lén lút đi đến văn phòng của Chu Tri Uẩn.
Cảnh vệ ở cửa nói với cô rằng Chu Tri Uẩn và mọi người đang huấn luyện ở sân sau.
Mấy ngày gần đây, Thẩm Phàm Tinh đã thăm dò gần hết cả đội, trừ mấy chỗ dán biển “Khu quân sự cấm vào” là không thể vào, những chỗ khác cô đều có thể đi lại, bao gồm cả sân huấn luyện phía sau.
Cô giấu tay sau lưng, giả vờ đi lạc, từng chút từng chút tiếp cận, nhưng sân huấn luyện lại không có ai.
Ngẩng đầu nhìn quanh, thấy dãy nhà bên cạnh vẫn sáng đèn, cô tính lại gần xem thử.
Lê lết lại gần, còn chưa kịp đến gần thì Chu Tri Uẩn bất ngờ xuất hiện: “Cô đang tìm gì vậy?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Làm Thẩm Phàm Tinh giật thót tim, quay đầu nhìn Chu Tri Uẩn chẳng biết từ đâu xuất hiện:
“Anh đi không có tiếng động gì à?”
Vừa nói vừa quấn lại chiếc khăn choàng len màu sắc sặc sỡ, ngẩng mặt nhìn Chu Tri Uẩn.
Chu Tri Uẩn có vẻ vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ rằn ri, để lộ bờ vai rám nắng, trông… hơi bị đẹp trai!
Thẩm Phàm Tinh nghĩ đến đâu, không nhịn được nuốt nước bọt đến đấy.
Thân hình này, đúng là g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả nam minh tinh trong giới giải trí!
Chu Tri Uẩn thấy trong mắt Thẩm Phàm Tinh như sắp b.ắ.n ra tia sáng màu xanh, liền khoác áo khoác đang cầm trên tay vào người.
Thẩm Phàm Tinh chớp mắt, có chút tiếc nuối, nhưng miệng lại cười hì hì nói: “Tối trời hơi lạnh đấy, anh nên mặc thêm quần áo.”
Chu Tri Uẩn không để ý đến mấy lời vớ vẩn của cô, hỏi lại lần nữa: “Cô đang tìm gì vậy?”
Thẩm Phàm Tinh nhanh trí: “Là thế này, trước đây anh mời tôi ăn cơm, để cảm ơn, tôi muốn tặng anh một món quà.”
Nói rồi cô tháo chiếc ngọc bội bình an luôn đeo trên cổ đưa cho Chu Tri Uẩn: “Cái này đã được đại sư khai quang rồi đấy, có thể giúp anh gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi.”
Chu Tri Uẩn lịch sự từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Thẩm Phàm Tinh thật sự muốn kéo tay Chu Tri Uẩn lại, nhét thẳng vào tay anh, nhưng lại sợ quá thô lỗ, sẽ dọa anh chạy mất.
…
Chu Tri Uẩn trở về ký túc xá, dọn dẹp sách vở bày đầy trên bàn, cởi áo khoác chuẩn bị đi ngủ, thì cảm thấy trong túi có thứ gì đó.
Móc ra xem, hóa ra lại chính là cái ngọc bội bình an mà lúc nãy Thẩm Phàm Tinh muốn tặng mà anh không nhận.
Anh có chút ngạc nhiên, Thẩm Phàm Tinh nhét vào túi anh từ lúc nào vậy?
Khoảng cách gần thế mà anh lại không phát hiện gì sao?
Nghĩ tới sự “bí ẩn” của Thẩm Phàm Tinh, Chu Tri Uẩn liền suy nghĩ nghiêm túc một hồi, vẫn không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý.
Anh lấy điện thoại từ trong ngăn kéo, gửi tin nhắn cho chị gái là Thương Thương, hỏi cô ấy có tin vào bói toán không?
Thương Thương vốn là cú đêm, lúc này đang ngồi trước máy tính xem dữ liệu.
Nghe tiếng điện thoại reo, cô lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu giảng giải cho Chu Tri Uẩn:
“Tất nhiên là tin chứ, em muốn xem bói à?”
Cảm thấy nhắn tin khó nói rõ, cô lập tức gọi thẳng điện thoại.
Chu Tri Uẩn vừa bắt máy, Thương Thương đã bắt đầu giảng giải một tràng dài về sự thần bí của huyền học, nói đến nỗi Chu Tri Uẩn cũng bắt đầu thấy mơ hồ, bán tín bán nghi.
Dù sao từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của anh cũng không bằng chị, nên chị nói gì chắc cũng đúng thôi.
Thương Thương thì thông minh cực kỳ, biết chắc em trai mình không tự nhiên hỏi chuyện này, nên vừa dẫn dắt khéo léo,
Chu Tri Uẩn liền kể lại hết chuyện Thẩm Phàm Tinh xem bói cho anh, cả vụ “huyết quang chi tai” lần trước:
“Cô ấy nói rất chuẩn, cả chuyện nhà mình cũng biết rất rõ.”
Thương Thương hỏi là ai, rồi “A” một tiếng: “Là Thẩm Phàm Tinh à? Trước đây mẹ còn bảo nếu cần người đại diện thì tìm cô ấy cơ mà.”
Chu Tri Uẩn không muốn tán gẫu với chị gái nữa, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, vội vàng cúp máy.
Thương Thương nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, cảm thấy rất không bình thường!
Rồi cô liền chạy ra ngoài vừa chạy vừa hét: “Mẹ ơi mẹ ơi, con trai mẹ sắp yêu rồi!”
…
Mỗi sáng Thẩm Phàm Tinh và nhóm của cô đều phải dậy sớm tập thể dục, còn phải tham gia huấn luyện. Buổi chiều thì học theo trung đội trưởng, chủ yếu là để hiểu cuộc sống hàng ngày trong quân đội, gom tư liệu cho việc đóng phim sau này.
Trung đội trưởng phụ trách họ cũng rất tận tâm, còn phải cân nhắc đến thể lực của họ, mỗi ngày cũng không dám cho tập quá nặng.
Thẩm Phàm Tinh chỉ theo tập mấy chiêu quyền hoa mỹ một lúc, mặt trời vừa lên là đã thấy da bị cháy rát.
Tay chân mềm nhũn, như mì sợi không nhấc nổi lên.
Tô Lệ bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Chu Tri Uẩn tới kìa!”
Thẩm Phàm Tinh lập tức như bị điện giật, đứng thẳng tắp, dáng người nhỏ nhắn như dựng thẳng, tay chân múa từng động tác cực kỳ nghiêm túc!
Cô cảm thấy mình lúc này chẳng khác nào một cây bạch dương nhỏ nơi biên giới, cao thẳng và đầy khí thế…