Ánh bình minh ấm áp chiếu lên người, Thiệu Thương dần dần mở mắt ra.
"Diên Nhi..." Anh ngồi bên giường lẩm bẩm.
Ký ức lập tức cuộn trào khiến anh có chút choáng váng, vì vậy nhẹ nhàng xoa xoa giữa hai hàng mày.
Kiếp này, anh và cô không còn ràng buộc của Tiên Ma, nhưng lại không có đủ thời gian để nương tựa lẫn nhau.
Nếu muốn có được một vài thứ thì nhất định phải trả một cái giá tương xứng, đây là đạo lý ngàn đời không đổi.
Lan Diên giống như một đóa lan thanh nhã, kiên định với lời hứa ban đầu, một mình ngậm sương trải qua ngàn năm cô tịch, chống đỡ cô lâu đến vậy, có lẽ là tình yêu chăng.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Trong khoảng thời gian này, anh vui vẻ, nhưng đồng thời cũng rất hoảng sợ.
Mỗi ngày đều tươi đẹp như trong giấc mộng, nhưng anh sợ sau khi tỉnh mộng sẽ rơi xuống một khoảng không, không còn thấy cô nữa.
Thiệu Thương đi đến phòng ăn, nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống, ăn bữa sáng tinh xảo trên bàn, nhưng có chút thất thần.
Lan Diên bước tới, mặc một bộ áo bào tím diễm lệ, trên đó thêu những đường vân mây tinh xảo, vạt váy dài lê trên mặt đất.
Thiệu Thương phải nói rằng, như vậy rất đẹp, nhưng anh lại không muốn nhìn thấy.
"Thương, sau khi anh ăn xong bữa sáng, hãy lên đường đến Minh giới đi."
"Diên Nhi, anh đã nhớ lại hết tất cả, anh chính là Thương Quyết Thượng Tiên."
"Thương, anh nhớ lại tất cả mọi chuyện giữa chúng ta rồi..." Vẻ kinh ngạc pha lẫn cảm động của cô phản chiếu nơi đáy mắt anh, gợn lên từng vòng từng vòng lăn tăn trên mặt hồ lòng.
"Đáng tiếc anh nhớ lại quá muộn, nếu có thêm chút thời gian ở bên em thì tốt biết bao." Trên mặt Thiệu Thương hiện lên một tia cô đơn.
"Xin lỗi anh, bởi vì con người không thể gặp được Ma tộc, trừ phi ký kết huyết minh ước với Ma tộc, để gặp anh, lại khiến anh mất đi quãng đời còn lại dài như vậy, là em ích kỷ rồi." Lan Diên đầy áy náy nhìn anh.
"Không phải như vậy, bởi vì có em, cuộc đời anh mới có ý nghĩa tiếp tục. Hơn nữa em cũng đã hoàn thành lời hứa, khoảng thời gian này, anh rất vui vẻ." Anh kiên định nắm lấy tay Lan Diên, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
"Cảm ơn anh, Thương." Cô nghiêng đầu hôn lên má anh.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thiệu Thương nhìn quanh môi trường hoa lệ của mình, đây là nơi anh và Lan Diên đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian này, cảm thấy có chút lưu luyến, có chút không nỡ.
"Thương, đi thôi."
Một đạo bạch quang chợt lóe lên trong tay Lan Diên, sáng đến mức hai mắt Thiệu Thương đau nhói, khi mở mắt ra lần nữa, đã đến Minh giới.
Bước đi trên đường Hoàng Tuyền, nhìn hoa Mạn Châu Sa nở rộ đỏ rực hai bên bờ sông Vong Xuyên, tỏa ra hương hoa say đắm lòng người, ký ức kiếp trước chảy trôi trong đầu, khiến người ta có chút cay sống mũi.
Thiệu Thương nắm lấy bàn tay mềm mại tinh tế của Lan Diên, bước lên cầu Nại Hà, trong cuộc đời có rất nhiều chuyện bất lực, nhưng ai có thể xoay chuyển được?
Một hơi uống cạn canh Mạnh Bà, chỉ cảm thấy mặn chát, đây là hương vị dung hợp nước mắt cả đời, pha lẫn mấy phần vui vẻ, mấy phần bi thống, mấy phần ưu tư, mấy phần hương vị của tình yêu.
"Thương, mong chúng ta kiếp sau gặp lại."
"Diên Nhi, chúng ta sẽ gặp lại."
Một trận trời đất quay cuồng, bọn họ đồng thời rơi vào luân hồi.
"Kiếp sau chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, Diên Nhi thân yêu nhất của anh."
Rất nhiều năm sau, trong một ngôi làng nhỏ giản dị, có hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác đang chơi đùa trên bãi cỏ.
Bọn nhỏ chơi đùa, đuổi bắt nhau, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong không khí, xung quanh đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Chơi mệt rồi lại ngửa người nằm trên bãi cỏ xanh mướt nhìn mây cuộn mây tan trên bầu trời xanh.
Bé gái nhẹ nhàng kéo tay áo bé trai.
"Anh Thương, anh có vui không?"
"Ừ, vui chứ." Bé trai ngượng ngùng cười.
"Tại sao ạ?"
"Bởi vì có em."