Quý Vân Phi thấy mặt và hai tai của Tưởng Tiểu Mễ đều đỏ lên, xem ra cô nàng giận quá hoá thẹn rồi. Cậu lập tức ngưng cười, dùng ngón tay vọc đuôi tóc của cô, "Tớ không cười nữa, đừng giận mà."

Tưởng Tiểu Mễ không nói gì hết, chỉ nghiêng sang liếc cậu, rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách. Dù tỏ vẻ giận dỗi, thật ra niềm vui đang tràn ngập cõi lòng cô.

Sau vài phút, thấy Tưởng Tiểu Mễ vẫn không thèm đoái hoài tới mình, Quý Vân Phi ngồi xổm trước mặt cô, "Nãy không phải mình cười cậu đâu, là mình cười mình đó, tại mình nói dối có tiết học trước."

Nói rồi, cậu đặt bịch kẹo dẻo QQ hôm qua còn chưa ăn lên sách của cô, "Đừng giận nữa."

Quý Vân Phi gấp sách của cô lại, cầm ba lô lên, "Bên này không thoải mái, qua bên kia đi." Ý của cậu là bên kia có cái bàn, tiện cho việc làm bài hơn. Giọng nói dịu dàng dỗ dành cô, "Cậu lấy bài Toán ra làm, làm tới đâu không hiểu thì tớ giảng cho."

Tưởng Tiểu Mễ lúc này mới thôi giận, cầm lấy bịch kẹo, cùng cậu đi qua bên kia.

Xung quanh cái bàn có để mấy cái ghế nhựa nhẹ, không có tay vịn, trông khá chênh vênh. Quý Vân Phi bèn vịn thành ghế, "Ngồi đây nè."

Một tay Tưởng Tiểu Mễ chống lên bàn, tay kia vịn cánh tay của Quý Vân Phi, từ từ ngồi xuống. Rồi cậu xoay người, đẩy ghế cô về phía trước, giữ khoảng cách vừa phải với cái bàn. Mặt của Tưởng Tiểu Mễ càng nóng hơn, bởi vừa rồi Quý Vân Phi gần như ôm cô vào lòng.

Quý Vân Phi để sách lên bàn, sau đó cầm ghế đặt cạnh ghế cô và ngồi xuống. Cả hai đều không nhắc lại chuyện nói dối lúc nãy mà chuyên tâm làm bài, Quý Vân Phi làm bài tiếng Anh, còn Tưởng Tiểu Mễ làm Toán. Hai người làm bài xong cùng lúc, Tưởng Tiểu Mễ dò đáp án xong lại thở dài thườn thượt, thất bại nữa rồi.

Cô xem lại những câu sai, ngay cả khi cô đã dò đáp án nhưng vẫn không hiểu cách giải cho lắm. Cô nghiêng đầu nhìn Quý Vân Phi, cậu làm bài cũng khá, dò đáp án xong chỉ sai mười câu.

"Câu này sao lại chọn C?" Quý Vân Phi không hiểu một câu trong đề.

Tưởng Tiểu Mễ giảng cậu nghe đáp án B và C có ý nghĩa như nhau nhưng tuỳ trường hợp mà cách dùng sẽ khác nhau.

"Cậu có bận gì không?" Cô hỏi.

Quý Vân Phi lắc đầu, cất bài làm của mình vào cặp, "Để mình giảng Toán cho cậu." Cậu giảng những bài cô làm sai một cách kỹ càng, kỹ đến nỗi cứ như đây là bài làm của cậu.

Mải miết giảng bài, lúc nhìn đồng hồ đã thấy 11:30.

"Mai cậu có đi học không?" Quý Vân Phi tiễn cô tới thang máy.

Tưởng Tiểu Mễ, "Có." Nói xong lại nhấn mạnh một lần nữa, "Có thật đấy."

Giáo viên đổi giờ dạy, đáng lẽ có thứ hai có tiết nhưng đã đổi sang cuối tuần, sáng nay cô mới nhận được thông báo thay đổi ngày học.

Quý Vân Phi cười, sau đó chỉ vào người mình, "Mai tớ không tiết học, nhưng sẽ đến đây."

"Ừ." Tưởng Tiểu Mễ nhìn sang hướng khác, ngượng ngùng không biết phải nói gì tiếp.

Thang máy vừa vặn lên tới, cửa mở ra, Quý Vân Phi đeo ba lô lên vai cô, rồi vẫy chào, "Mai gặp nhé."

Tưởng Tiểu Mễ sững sờ, "Cậu không về sao?"

"Mình đi cầu thang."

Dì giúp việc nhà Tưởng Tiểu Mễ đang ở dưới lầu đợi cô, tốt hơn cậu nên tránh mặt.

Quý Vân Phi sáng giờ không có xem điện thoại, cậu vừa vịn lan can cầu thang, thong dong đi xuống dưới, vừa xem tin nhắn, trong nhóm đang rôm rả chuyện Tiểu Bàn mua xe đạp leo núi mới. Thế là cậu gửi bao lì xì 100 tệ vào nhóm, khiến ai nấy rần rần hỏi cậu hôm nay có chuyện gì vui sao. Quý Vân Phi chỉ cười, [Thì chúc mừng Tiểu Bàn có xe mới.] Rồi cậu tắt màn hình, không quan tâm những tin nhắn sau đó trong nhóm. Thời gian vừa kịp, cậu huýt sáo, chạy xuống cầu thang.

Lúc Quý Vân Phi ra khỏi trung tâm, xe điện của dì giúp việc nhà Tưởng Tiểu Mễ vừa mới chạy lên vỉa hè, cậu bèn mở khoá xe đạp của mình, rồi đuổi theo sau xe của dì. Giờ đang là ban ngày, chạy gần dễ bị phát hiện, vì vậy cậu đạp cách xe của Tiểu Mễ chừng mười mét, mà Tưởng Tiểu Mễ ngồi ở yên sau lo cúi đầu coi điện thoại, không chú ý cậu đang đạp xe theo sau..

Quý Vân Phi gửi tin nhắn cho cô nàng, [Nhìn đằng sau đi]

Cậu nhìn lên và bắt gặp ánh mắt của Tưởng Tiểu Mễ. Cô nàng cười toe toét, rồi lại bẽn lẽn cúi đầu nhìn điện thoại.

Gió thu hiu hiu thổi, mang theo chút hương vị ngọt ngào, len lỏi vào lòng người.

Rất nhanh đã đến chiều thứ tư, hôm nay lại là tiết tự học. Ngày mai là đại hội thể dục thể thao, nên mấy ngày gần đây không cần phải học, vì vậy lúc nghỉ giữa tiết, mọi người thư giãn và tận hưởng thời gian không phải lo học hành đến phát điên này.

Lúc chiều, Tưởng Tiểu Mễ đã uống một chai sữa chua, khiến cô buồn đi vệ sinh. Mỗi lần đi nhà vệ sinh là như bị đày đoạ, do đó, mỗi ngày cô đều uống nước ít nhất có thể, vậy mà ngày nào Quý Vân Phi cũng mua sữa chua cho cô, cậu cứ lèm bèm cô ít vận động, sẽ mắc chứng khó tiêu.

Tưởng Tiểu Mễ mất khá nhiều thời gian cho việc đi vệ sinh, lúc ra khỏi đó, cô thở một hơi thật dài. Đi được chừng hai bước, cô gặp phải Phan Nhân Nhân, bạn gái cũ của Đằng Tề, đang đi về phía này.

Phan Nhân Nhân hơi ngạc nhiên, cô ta đáng lẽ muốn tìm Tưởng Tiểu Mễ nói chuyện nhưng lại không tìm được cơ hội, do Tưởng Tiểu Mễ bị gãy chân nên không ra khỏi lớp, tan học lại có người đến đón, hôm nay đúng là cơ hội hiếm có. Đằng Tề là đồ tồi, cô ta biết dù có Tưởng Tiểu Mễ hay không thì việc cậu ta chia tay mình chỉ là sớm hay muộn, nhưng hôm đó nhìn thấy kẻ tồi như Đằng Tề lại ân cần đưa cơm nước đến cho Tưởng Tiểu Mễ, khiến cô ta không cam lòng.

Phan Nhân Nhân đi một mạch về phía này, như thể không nhìn thấy một người sống sờ sờ như Tưởng Tiểu Mễ, suýt nữa đã đụng vào người cô. Tưởng Tiểu Mễ cũng chẳng so đo, dù bản thân đi đứng bất tiện nhưng cô vẫn ráng lách sang một bên để nhường đường cho Phan Nhân Nhân. Nào biết Phan Nhân Nhân cũng nhích người theo, tiếp tục chặn đường cô. Tưởng Tiểu Mễ thấy Phan Nhân Nhân cố ý chặn đường mình, ánh mắt lập tức lạnh xuống, "Cậu làm gì thế!"

Phan Nhân Nhân bị gia đình chiều hư, tính tình kiêu ngạo, nói chuyện luôn không để ý cảm xúc của đối phương, "Quyến rũ được Đằng Tề rồi, vui chứ?"

Tưởng Tiểu Mễ cau mày, "Tôi quyến rũ cậu ta? Hoá ra trong lòng cậu, Đằng Tề quý giá tới vậy. Cậu thấy không cam lòng thì tìm Đằng Tề tính sổ đi, đừng trút giận lên tôi, vô dụng thôi!"

"Cậu không có gì với Đằng Tề thì sao cậu ta đưa cơm mà cậu còn ăn? Cứ xem như gia đình cậu ta bắt phải đưa cơm cho cậu, cậu cũng có quyền từ chối vậy, miệng bô bô nói ghét, trong lòng rõ ràng mừng như vớ được vàng! Tưởng Tiểu Mễ, mấy bạn nam lớp cậu có biết cậu là loại con gái mưu mô vậy không? Nữ thần con khỉ!" Phan Nhân Nhân nhìn Tưởng Tiểu Mễ với vẻ khinh thường.

Nói nhiều với hạng người này cũng vô ích, Tưởng Tiểu Mễ lạnh lùng thốt lên, "Tránh ra!"

Phan Nhân Nhân hừ trong miệng, "Đừng có chảnh! Tôi sẽ chóng mắt chờ ngày cậu bị Đằng Tề đá!"

Khi Tưởng Tiểu Mễ trở về lớp, cảm thấy ánh mắt bạn cùng lớp nhìn cô có chút kì lạ.

"Chuyện gì vậy?" Cô hỏi bạn cùng bàn.

Cô bạn cùng bàn lí nhí trả lời, "Nãy có người nói cậu bị Phan Nhân Nhân chặn ở nhà vệ sinh, tại cậu phổng tay trên, giật bạn trai là Đằng Tề của bạn ấy."

Tưởng Tiểu Mễ: "..." Sao chuyện lại thành thế này?

Bạn cùng bàn an ủi cô, "Cậu đừng buồn, từ từ mọi người sẽ hiểu ra chuyện thôi, giờ cậu có giải thích gì cũng vô dụng."

Tưởng Tiểu Mễ chỉ cười và nói, "Cảm ơn."

Quý Vân Phi và Tiểu Bàn xuống lầu chơi, đến giờ học mới về lớp. Cậu "cướp" được một bịch bánh từ cậu bạn học dưới lầu, cậu lén nhét vào hộc bàn của Tưởng Tiểu Mễ, nhưng vẫn bị cộ nàng phát hiện, "Cậu làm gì thế?"

Lúc này cô mới thấy rõ là một bịch bánh.

Quý Vân Phi tỏ vẻ không liên quan đến mình, chỉ xoay qua nói chuyện với bạn cùng bàn. Tưởng Tiểu Mễ cất bịch bánh vào trong ba lô, rồi lại cầm một bịch bánh sữa từ trong ba lô ra nhét vào hộc bàn của Quý Vân Phi. Sau khi trao đổi bánh cho nhau, cô thủng thẳng lấy bài tập ra làm.

Lúc nghỉ giữa tiết, Tằng Kha đã tới chỗ của chủ nhiệm, khi quay về lớp thì được thuật lại chuyện Tưởng Tiểu Mễ bị Phan Nhân Nhân bắt nạt, "Tiểu Mễ, Phan Nhân Nhân tìm cậu kiếm chuyện phải không?"

Tưởng Tiểu Mễ, "Đâu có."

Cô chỉ muốn êm xuôi mọi chuyện, nhưng vẫn bị Quý Vân Phi nghe được, cậu hỏi Tằng Kha: "Kiếm chuyện gì?"

Tằng Kha bực bội đáp, "Thì con nhỏ Phan Nhân Nhân học lớp bên cạnh chứ ai, bị Đằng Tề đá rồi đổ thừa cho Tưởng Tiểu Mễ, nãy còn chặn Tiểu Mễ ở nhà vệ sinh không cho đi ra. Đúng là khinh người quá đáng, lát tan học tớ sẽ tìm Phan Nhân Nhân tính sổ!"

Lời nói truyền tới truyền lui, thay đổi nhanh tới chóng mặt. Phiên bản hiện giờ dĩ nhiên là cô bị Phan Nhân Nhân chặn trước cửa nhà vệ sinh không cho đi ra.

Quý Vân Phi nghe xong, ánh mắt lạnh như băng, cậu quay sang nhìn Tưởng Tiểu Mễ, "Phan Nhân Nhân còn làm gì nữa?"

Tưởng Tiểu Mễ vội giải thích, "Không phải như họ nói đâu, tụi tớ chỉ tình cờ gặp nhau trước nhà vệ sinh, bạn ấy có nói vài câu, giọng điệu hơi cáu kỉnh chút thôi, chứ chẳng có gì hết."

Quý Vân Phi nôn nóng muốn biết một điều, "Vậy bạn ấy có chặn cậu ở nhà vệ sinh không cho đi không?"

"Không thật mà."

"Cậu chắc?"

"Tớ lừa cậu làm gì."

Quý Vân Phi đứng phắt dậy, đá cái ghế một cái thật mạnh, Tưởng Tiểu Mễ lập tức túm áo của cậu, "Cậu định làm gì?"

"Không làm gì hết, cậu buông tay ra."

"Cậu định đi tìm Phan Nhân Nhân phải không?"

Lớp học im phăng phắc, mọi người đều tập trung nhìn hai người với vẻ tò mò, không biết từ khi nào hai người họ trở nên thân thiết thế nhỉ?

Quý Vân Phi không trả lời câu hỏi, chỉ thốt lên, "Cậu buông ra."

Sợ cậu mất bình tĩnh, Tưởng Tiểu Mễ không chịu buông tay, "Bạn ấy không nói gì quá đáng hết, chỉ là nói chuyện hơi cáu kỉnh thôi, hơn nữa mình với Đằng Tề không có gì cả, mình đâu có lỗi gì, cứ kệ bạn ấy đi."

Quý Vân Phi, "Cũng không được phép ăn nói kiểu đó, dựa vào thá gì!" Dứt lời, cậu vung tay cô ra, quay ngoắt đi.

"Quý Vân Phi, cậu quay lại!" Tưởng Tiểu Mễ cũng chẳng quan tâm ánh nhìn của cả lớp, lớn tiếng gọi cậu.

Quý Vân Phi đã đi ra ngoài, bước tới cửa sổ lớp bên cạnh, hai tay nắm lấy bệ cửa sổ, "Phan Nhân Nhân!"

Bị tiếng hét của cậu làm giật mình, lớp học đang nhốn nháo thoắt cái im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng hét.

Phan Nhân Nhân ngẩng lên, thấy người hét tên mình là Quý Vân Phi, mặt cậu ta đang đỏ lên, cô ta tự hỏi không biết Quý Vân Phi tìm mình làm gì.

"Có chuyện gì?" Giọng cô ta ôn hoà.

Quý Vân Phi, "Giờ cậu còn dám kiếm chuyện với lớp chúng tôi hả?"

Khuôn mặt Phan Nhân Nhân đờ ra, dự cảm chuyện này có liên quan đến Tưởng Tiểu Mễ.

Mặt Quý Vân Phi nhăn nhó, rồi nói tiếp, "Cậu ngang ngược ở lớp cậu thế nào tôi không biết, nhưng kiếm chuyện với con gái lớp chúng tôi thì chỉ có hai chữ "không được"! Lát tan học nên tìm ai xin lỗi thì tự hiểu đi, nếu cậu không xin lỗi thì tôi không để yên cho cậu đâu!" Nói xong, cậu xoay người về lớp.

Tưởng Tiểu Mễ mải miết nhìn Quý Vân Phi cho tới khi cậu trở lại chỗ ngồi. Cửa lớp của cô gần cửa sổ lớp của Phan Nhân Nhân, tất cả mọi người trong lớp cô đều nghe rõ những lời cậu nói lúc nãy.

Bị cô nàng nhìn miết, Quý Vân Phi cười và sờ lên mặt, "Mặt tớ dính gì à?"

Đầu tiên Tưởng Tiểu Mễ nói, "Cảm ơn." Sau đó, cô nàng đánh bạo xác nhận một chuyện, giọng nói rất nhỏ mang theo chút căng thẳng, "Cậu làm to chuyện gì vậy, mọi người nhất định hiểu lầm cậu thích tớ."

Quý Vân Phi sao nỡ phí cơ hội được thổ lộ lòng mình, cậu cũng đánh bạo, giọnh thì thầm, "Không có hiểu lầm, đúng thật là mình... thích cậu."

Trái tim Tưởng Tiểu Mễ đập thật mạnh, cô nàng nhanh chóng lấy tay che trán để không thấy ánh mắt của cậu, đồng thời không cho cậu thấy cô đỏ mặt.

Cô tự mắng thầm, Tưởng Tiểu Mễ à Tưởng Tiểu Mễ, mày hết thuốc chữa rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện