Sau khi nói chuyện với Phu tử, La Hồng cũng đã hiểu ra rằng, việc tạo phản không phải là chuyện dễ như trong tưởng tượng. Ít nhất, cũng phải ngưng tụ được căn cơ khí số, mà ngưng tụ căn cơ này như thế nào thì La Hồng không biết.
Có lẽ La gia cũng đã chuẩn bị cho việc này.
Cho nên La Hồng suy đoán rằng việc Trấn Bắc Vương đưa La Thất gia điên điên khùng khùng tới Vọng Xuyên Tự trong suốt mười lăm năm là có ẩn tình.
Vị Thất thúc này, chắc hẳn là người được La gia chuẩn bị, cũng là người được sắp xếp để ngưng tụ căn cơ khí số.
La Hồng cảm thấy mình cần phải gặp người này một lần.
Nhưng từ huyện An Bình tới Vọng Xuyên Tự là một quãng đường rất xa, cũng cách Tắc Hạ học cung rất xa. Nếu La Hồng rời huyện An Bình đi đến Vọng Xuyên Tự...
Chưa đề cập tới Thái Tử, chỉ tỉnh riêng những kẻ ủ mưu giết hắn kia thôi, cũng chắc chắn sẽ ra tay mà không chút do dự rồi.
Thân phận hiện giờ của La Hồng cũng không tầm thường.
Dù sao thì hắn cũng vừa mới hô hào khẩu hiệu phản Hạ ở huyện An Bình, cũng xem là nửa La Hoàng rồi.
Một khi còn ở trong huyện An Bình này thì sẽ không sao, dù sao đây cũng là đại bản doanh của La Hồng, không chỉ có Triệu Tinh Hà cùng năm nghìn hắc kỵ, mà còn có Viên Hạt Tử, Tử Đồ Vi và Tắc Hạ học cung.
Quan trọng nhất là ở đây có Phu tử.
Một khi bước ra khỏi huyện An Bình thì hiểm nguy có thể rình rập khắp nơi.
La Hồng trầm tư, trên quảng trường của học cung, Khổ Nguyệt và La Hồng đứng đối diện nhau, Khổ Nguyệt nhìn thấy La Hồng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho rằng La Hồng đang nghĩ đại sự, cũng không quấy rầy hắn, nhất thời không khí có chút gượng gạo.
Một hồi lâu sau, La Hồng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hòa thượng Khổ Nguyệt.
"Khổ Nguyệt, Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình có xa lắm không?"
La Hồng hỏi.
Khổ Nguyệt giật mình: "Vọng Xuyên Tự nằm trên ngọn núi Vô Lượng của Đại Hạ, từ huyện An Bình tới đó... cũng khoảng hơn ba nghìn dặm"
"Nếu có thể lăng không phi hành thì khoảng chừng nửa ngày là đến"
Khổ Nguyệt nghĩ một chút rồi nói.
"Mà nếu có Kiếm Tiên ngự kiếm thì sẽ nhanh hơn"
Dựa theo cách nói của Khổ Nguyệt thì Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình cũng không quá xa.
Nhưng với La Hồng thì không phải vậy, quá xa, cho dù được Viên Hạt Tử hộ tống thì xác suất gặp nguy hiểm cũng rất cao.
Mới cách đây không lâu, La Hồng còn vừa mới làm mất mặt Hạ Hoàng. Bởi vì kiêng dè Phu tử nên Hạ Hoàng chưa ra lệnh tróc nã hắn, nhưng nếu hắn rời khỏi Tắc Hạ Học Cung thì e là Hạ Hoàng sẽ không buông tha cho hắn.
Nếu lại phái lão thái giám Cao Ly Sĩ lần trước kia tới bắt La Hồng thì hắn chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
Dù có Viên Hạt Tử hộ tống cũng không được.
"Khổ Nguyệt, ngươi có cách nào có thể... đến Vọng Xuyên Tự ngay lập tức được không?"
La Hồng suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Hắn tích cực ám chỉ nên dùng cách truyền tống hay gì đó.
Yêu cầu của La Hồng khiến Khổ Nguyệt không khỏi cau mày.
"Tiểu tăng ngu dốt, tu vi có hạn... không nghĩ được cách nào cả."
Khổ Nguyệt cười khổ.
Y dường như đoán được nguyên nhân vì sao La Hồng lại hỏi vậy, đúng vậy... với thân phận cùng địa vị bây giờ của La Hồng, một khi rời khỏi huyện An Bình, sợ là từng cuộc ám sát sẽ lần lượt tới tìm hắn.
Hơn nữa người tới giết La Hồng, tu vi ít nhất cũng ở Nhị phẩm.
Dù gì tin tức La Hồng ra tay giết Tam phẩm của Huyền Bảng ở hồ Lạc Thần đã sớm lan truyền khắp nơi.
Khổ Nguyệt cũng không có cách, La Hồng đau đầu, hắn nghĩ một lúc rồi dẫn theo Khổ Nguyệt đi tìm Lý Tu Viễn.
Dưới gốc cây đào.
Cánh đào rơi trong gió.
Lý Tu Viễn đang đọc sách Thánh Hiền, còn La Tiểu Tiểu thì không biết đã chạy đi đâu chơi rồi.
Dù sao thì La Hồng cũng không thấy, Lý Tu Viễn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn thấy La Hồng tới cùng với Khổ Nguyệt đi tới, khóe miệng cong lên dịu dàng.
"Làm sao thế?"
Vô sự bất đăng tam bảo điện, La Hồng nếu không có chuyện gì thì sẽ không tới tìm y.
La Hồng xoa tay, cười nói: "Sư huynh... tiểu sư đệ này đang gặp chút vấn đề."
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới gốc đào, đôi mắt thon dài thản nhiên nhìn La Hồng cùng Khổ Nguyệt.
"Ngươi muốn tới Vọng Xuyên Tự sao?"
"Nhưng sợ là ra khỏi huyện An Bình, còn chưa tới Vọng Xuyên Tự thì đã bị ám sát giữa đường"
Lý Tu Viễn nói.
Tựa như y đã nhìn thấu mục đích mà La Hồng tới tìm y.
La Hồng sửng sốt, không hổ là sư huynh, có thể so tài với lão thái giám mà Hạ Hoàng phái tới.
Lý Tu Viễn cười khẽ: "Đây không phải là vấn đề, không phải ngươi còn có thuật biến hình "Di Hình Hoán Ảnh" đó sao?"
La Hồng ngẩn người, không ngờ Lý Tu Viễn lại nhắc đến chuyện này.
Bớt chế giễu pháp thuật của hắn dùm đi, đó đâu phải là thuật pháp Đạo môn, là Tà thuật đó biết chưa?
Trong lòng La Hồng lặng lẽ chửi bậy, nhưng ngoài mặt lại cười tươi rói.
"Sư huynh cứ nói đùa, chỉ dựa vào pháp lực của ta thì không thể thi triển được ở phạm vi xa như vậy, rất khó để đến được Vọng Xuyên Tự."
La Hồng nói.
"Không sao, sư huynh đây có thể giúp ngươi"
Lý Tu Viễn nói.
Vừa dứt lời.
Lý Tu Viễn đưa tay lên, hai ngón tay mảnh khảnh sở vào khoảng không.
Bất chợt có cánh hoa đào rời vào lòng bàn tay y.
Còn tay kia, hướng hai ngón tay lên trời, dựng thẳng tạo thành một pháp ấn.
"Đây, tiểu sư đệ, nhớ chăm sóc tốt cho hoa đào này.
Lý Tu Viễn nói.
"Cầm bông hoa đào này, kết hợp với chiêu thức pháp thuật mà sư đệ sử dụng, có thể kéo dài khoảng cách, nhưng mà... chỉ có thể sử dụng một lần, nếu đã sử dụng rồi thì cánh hoa này sẽ tự động tan biến."
"Tiể sư đệ phải quý trọng nó."
Lý Tu Viễn mỉm cười.
Có lẽ La gia cũng đã chuẩn bị cho việc này.
Cho nên La Hồng suy đoán rằng việc Trấn Bắc Vương đưa La Thất gia điên điên khùng khùng tới Vọng Xuyên Tự trong suốt mười lăm năm là có ẩn tình.
Vị Thất thúc này, chắc hẳn là người được La gia chuẩn bị, cũng là người được sắp xếp để ngưng tụ căn cơ khí số.
La Hồng cảm thấy mình cần phải gặp người này một lần.
Nhưng từ huyện An Bình tới Vọng Xuyên Tự là một quãng đường rất xa, cũng cách Tắc Hạ học cung rất xa. Nếu La Hồng rời huyện An Bình đi đến Vọng Xuyên Tự...
Chưa đề cập tới Thái Tử, chỉ tỉnh riêng những kẻ ủ mưu giết hắn kia thôi, cũng chắc chắn sẽ ra tay mà không chút do dự rồi.
Thân phận hiện giờ của La Hồng cũng không tầm thường.
Dù sao thì hắn cũng vừa mới hô hào khẩu hiệu phản Hạ ở huyện An Bình, cũng xem là nửa La Hoàng rồi.
Một khi còn ở trong huyện An Bình này thì sẽ không sao, dù sao đây cũng là đại bản doanh của La Hồng, không chỉ có Triệu Tinh Hà cùng năm nghìn hắc kỵ, mà còn có Viên Hạt Tử, Tử Đồ Vi và Tắc Hạ học cung.
Quan trọng nhất là ở đây có Phu tử.
Một khi bước ra khỏi huyện An Bình thì hiểm nguy có thể rình rập khắp nơi.
La Hồng trầm tư, trên quảng trường của học cung, Khổ Nguyệt và La Hồng đứng đối diện nhau, Khổ Nguyệt nhìn thấy La Hồng đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho rằng La Hồng đang nghĩ đại sự, cũng không quấy rầy hắn, nhất thời không khí có chút gượng gạo.
Một hồi lâu sau, La Hồng ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hòa thượng Khổ Nguyệt.
"Khổ Nguyệt, Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình có xa lắm không?"
La Hồng hỏi.
Khổ Nguyệt giật mình: "Vọng Xuyên Tự nằm trên ngọn núi Vô Lượng của Đại Hạ, từ huyện An Bình tới đó... cũng khoảng hơn ba nghìn dặm"
"Nếu có thể lăng không phi hành thì khoảng chừng nửa ngày là đến"
Khổ Nguyệt nghĩ một chút rồi nói.
"Mà nếu có Kiếm Tiên ngự kiếm thì sẽ nhanh hơn"
Dựa theo cách nói của Khổ Nguyệt thì Vọng Xuyên Tự cách huyện An Bình cũng không quá xa.
Nhưng với La Hồng thì không phải vậy, quá xa, cho dù được Viên Hạt Tử hộ tống thì xác suất gặp nguy hiểm cũng rất cao.
Mới cách đây không lâu, La Hồng còn vừa mới làm mất mặt Hạ Hoàng. Bởi vì kiêng dè Phu tử nên Hạ Hoàng chưa ra lệnh tróc nã hắn, nhưng nếu hắn rời khỏi Tắc Hạ Học Cung thì e là Hạ Hoàng sẽ không buông tha cho hắn.
Nếu lại phái lão thái giám Cao Ly Sĩ lần trước kia tới bắt La Hồng thì hắn chắc chắn sẽ không trốn thoát được.
Dù có Viên Hạt Tử hộ tống cũng không được.
"Khổ Nguyệt, ngươi có cách nào có thể... đến Vọng Xuyên Tự ngay lập tức được không?"
La Hồng suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Hắn tích cực ám chỉ nên dùng cách truyền tống hay gì đó.
Yêu cầu của La Hồng khiến Khổ Nguyệt không khỏi cau mày.
"Tiểu tăng ngu dốt, tu vi có hạn... không nghĩ được cách nào cả."
Khổ Nguyệt cười khổ.
Y dường như đoán được nguyên nhân vì sao La Hồng lại hỏi vậy, đúng vậy... với thân phận cùng địa vị bây giờ của La Hồng, một khi rời khỏi huyện An Bình, sợ là từng cuộc ám sát sẽ lần lượt tới tìm hắn.
Hơn nữa người tới giết La Hồng, tu vi ít nhất cũng ở Nhị phẩm.
Dù gì tin tức La Hồng ra tay giết Tam phẩm của Huyền Bảng ở hồ Lạc Thần đã sớm lan truyền khắp nơi.
Khổ Nguyệt cũng không có cách, La Hồng đau đầu, hắn nghĩ một lúc rồi dẫn theo Khổ Nguyệt đi tìm Lý Tu Viễn.
Dưới gốc cây đào.
Cánh đào rơi trong gió.
Lý Tu Viễn đang đọc sách Thánh Hiền, còn La Tiểu Tiểu thì không biết đã chạy đi đâu chơi rồi.
Dù sao thì La Hồng cũng không thấy, Lý Tu Viễn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhìn thấy La Hồng tới cùng với Khổ Nguyệt đi tới, khóe miệng cong lên dịu dàng.
"Làm sao thế?"
Vô sự bất đăng tam bảo điện, La Hồng nếu không có chuyện gì thì sẽ không tới tìm y.
La Hồng xoa tay, cười nói: "Sư huynh... tiểu sư đệ này đang gặp chút vấn đề."
Lý Tu Viễn nằm nghiêng dưới gốc đào, đôi mắt thon dài thản nhiên nhìn La Hồng cùng Khổ Nguyệt.
"Ngươi muốn tới Vọng Xuyên Tự sao?"
"Nhưng sợ là ra khỏi huyện An Bình, còn chưa tới Vọng Xuyên Tự thì đã bị ám sát giữa đường"
Lý Tu Viễn nói.
Tựa như y đã nhìn thấu mục đích mà La Hồng tới tìm y.
La Hồng sửng sốt, không hổ là sư huynh, có thể so tài với lão thái giám mà Hạ Hoàng phái tới.
Lý Tu Viễn cười khẽ: "Đây không phải là vấn đề, không phải ngươi còn có thuật biến hình "Di Hình Hoán Ảnh" đó sao?"
La Hồng ngẩn người, không ngờ Lý Tu Viễn lại nhắc đến chuyện này.
Bớt chế giễu pháp thuật của hắn dùm đi, đó đâu phải là thuật pháp Đạo môn, là Tà thuật đó biết chưa?
Trong lòng La Hồng lặng lẽ chửi bậy, nhưng ngoài mặt lại cười tươi rói.
"Sư huynh cứ nói đùa, chỉ dựa vào pháp lực của ta thì không thể thi triển được ở phạm vi xa như vậy, rất khó để đến được Vọng Xuyên Tự."
La Hồng nói.
"Không sao, sư huynh đây có thể giúp ngươi"
Lý Tu Viễn nói.
Vừa dứt lời.
Lý Tu Viễn đưa tay lên, hai ngón tay mảnh khảnh sở vào khoảng không.
Bất chợt có cánh hoa đào rời vào lòng bàn tay y.
Còn tay kia, hướng hai ngón tay lên trời, dựng thẳng tạo thành một pháp ấn.
"Đây, tiểu sư đệ, nhớ chăm sóc tốt cho hoa đào này.
Lý Tu Viễn nói.
"Cầm bông hoa đào này, kết hợp với chiêu thức pháp thuật mà sư đệ sử dụng, có thể kéo dài khoảng cách, nhưng mà... chỉ có thể sử dụng một lần, nếu đã sử dụng rồi thì cánh hoa này sẽ tự động tan biến."
"Tiể sư đệ phải quý trọng nó."
Lý Tu Viễn mỉm cười.
Danh sách chương