Khi La Hồng một thần huyết y, huyết khí dày đặc từ xe ngựa đi xuống đến trước cửa thành.
Nhóm người ra thành nghênh đón có Lưu huyện lệnh, Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính đều cứng lại, không biết trận chiến hắn đã trải qua đáng sợ đến cỡ nào.
Tuy rằng, bọn họ chưa từng đến phủ Giang Lăng, nhưng bọn họ đều biết được hết những hành động của La Hồng ở nơi đó.
Ánh mắt của Lạc Phong có vài phần phức tạp.
Tử Vi cùng Phương Chính cũng tràn đầy hưng phấn và kính nể.
Trên mặt Lưu huyện lệnh hiện lên vẻ tươi cười nhìn La Hồng nhưng trong lòng lại rùng mình.
Bởi vì, ông ta phát hiện La Hồng vừa đi ra khỏi ngựa xe, người đầu tiên hắn nhìn là ông ta, hơn nữa còn cười đến xán lạn.
Lấy kinh nghiệm đối nhân xử thế của Lưu huyện lệnh, cười càng rạng rỡ, tâm tư càng không tốt đẹp.
La Hồng muốn xử ông ta!
Trên mặt Lưu huyện lệnh mang theo nét cười nhưng hai mắt đã co rụt lại.
Mồ hôi lạnh ướt sũng sau lưng, ông ta cảm thấy hơi may mắn khi bản thân mình cũng khá cơ trí, sớm đã nhìn thấu tất cả.
Càng khiến cho ông ta hạ quyết tâm phải ra tay trước.
La Hồng đi xuống xe ngựa, có chút đồng tình nhìn Lưu huyện lệnh, những ngày sau huyện An Bình sẽ trở thành mắt bão, mà thân là huyện lệnh của huyện An Bình chỉ có thể dùng tử "thảm"
để hình dung.
La Hồng có thể quan tưởng ra Lưu huyện lệnh mỗi ngày sẽ lo lắng thấp thỏm thế nào.
La Hồng hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt.
Dưới sự bao bọc của thiết kỵ, hắn tiến vào huyện An Bình.
Hai bên đường lớn của huyện An Bình đều đã bị cản lại, bá tánh bị ngăn ở hai bên, La Hồng một thần huyết y bước vào từ ngoài cửa.
Vô số bá tánh đều trừng lớn mắt, nhìn La Hồng.
Rất nhiều người không biết việc phát sinh ở phủ Giang Lăng, giờ phút này nhìn thấy La Hồng một thần huyết y, đằng đằng sát khí khiến cho bọn họ có vài phần sợ hãi.
Hơn nữa, thiết kỵ khống chế huyện An Bình suốt đêm, phong tỏa huyện An Bình khiến trong lòng bá tính hoài nghi có phải đã xảy ra chiến tranh rồi không.
Giờ phút này, nhìn La Hồng, bọn họ càng thêm hoảng sợ.
La Hồng rất hài lòng với cảm giác này, bá tánh hai bên đường mang theo ánh mắt sợ hãi khiến La Hồng rất hưởng thụ.
Không sai, chính là ánh mắt này, cực kỳ giống ánh mắt nhìn một Đại Phôi Đản.
Sắc mặt Triệu Tinh Hà nghiêm trọng: "Công tử, mạt tướng đã tiếp nhận việc phòng thủ của huyện An Bình, nếu sự việc ở phủ Giang Lăng phát triển tiếp, huyện An Bình sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm"
"Cho nên, mạt tướng sắp xếp hắc giáp ky, tăng cường phòng thủ ở huyện An Bình"
La Hồng gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ, Triệu Tinh Hà liền mang theo hắc kỵ rời đi.
Trong huyện An Bình, Triệu Tinh Hà không lo La Hồng sẽ gặp phải nguy hiểm, không nói đến Viên hạt tử cùng Tư Đồ Vi ở bên người La Hồng, chỉ cần tính đến thực lực của bản thân La Hồng, đã không thể khinh thường.
Nghe nói, ở đại hội thưởng kiếm, La Hồng giết Tam phẩm Huyền bảng của Đại Hạ, còn thoát khỏi sự ám sát của Tam phẩm Ngô gia Huyền Bảng của Đại Sở, phản kích giế t chết đối phương.
La Hồng vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân mình.
Muốn âm thầm gi ết chết La Hồng, trừ khi là cao thủ Thiên bảng đến ám sát, hoặc là Lục Địa Tiên xuất hiện.
Nếu không, trên cơ bản là không thể.
Đoàn người La Hồng về tới La Phủ.
Trên lưng Tư Đồ Vi cõng hộp đàn, bà hộ tống La Hồng một đường từ phủ Giang Lăng tới huyện An Bình là có mục đích.
"Đại bá mẫu, ta sẽ cho hạ nhân an bài một sương phòng để người nghỉ ngơi."
La Hồng cười nói.
Tư Đồ Vi lại lắc đầu.
"Có thể cho ta mượn kiếm Phiêu Tuyết xem qua được không?"
"Ngày mai sẽ trả lại ngươi."
Tư Đồ vi nghiêm túc nói.
La Hồng không do dự, Tư Đồ Vi có thể xuất đầu ở phủ Giang Lăng vì hắn, ngăn cản Ngụy Thiên Tuế, La Hồng tất nhiên sẽ không từ chối thỉnh cầu này.
Bàn tay mảnh khảnh của Tư Đồ Vi có vài phần run rẩy cầm kiếm Phiêu Tuyết, trong mắt long lanh nước mắt.
Kiếm vẫn như cũ nhưng người đã mất.
Tư Đồ Vi nhanh chóng phóng vụt đi, không biết đi nơi nào, có lẽ là tìm một nơi không người, yên lặng ngắm kiếm.
Viên hạt tử thở dài một hơi.
"Công tử, lần giao phong này, lão Viên ta cũng có không ít thu hoạch, phải đi trước để tu chỉnh một phen."
Viên hạt tử nói.
Đã trở lại huyện An Bình, Viên hạt tử không lo lắng gì về an nguy của La Hồng.
Huyện An Bình chính là đại bản doanh của La Hồng, Tắc Hạ Học Cung ở đây, La Hồng còn là đệ tử của Phu Tử, không có người nào có thể không một tiếng động giết La Hồng.
Viên hạt tử đi rồi, mọi người cũng giải tán.
Tiểu Đậu Hoa cũng bị La Hồng xua đi ngủ.
Sau khi, nàng nuốt viên đan dược Trương Tĩnh Chi đưa, thương thế đã khôi phục rất nhiều, nhưng hơi thích ngủ, vì tinh thần căng thẳng nên mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau, nàng trừng mắt bên người La Hồng, mí mắt run lên, quá dọa người.
La Hồng cũng trở lại viện, đặt mông ngồi trên giường.
Bỏ đi y phục nhiễm máu, lộ ra phần thân trên phủ kín những vết thương.
Cùng với sự tăng lên của cảnh giới võ tu, La Hồng phát hiện năng lực tự lành vết thương của bản thân cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều vết thương trên người đều đã kết vảy.
Thương thế không nghiêm trọng như trong quan tưởng, càng không có nội thương.
Vuốt cằm.
"Có lẽ...... Cũng nên coi trọng võ đạo hơn."
La Hồng suy tư nói.
Hắn phát hiện, thiên phú võ đạo của bản thân hắn...... Có lẽ chỉ ở sau thiên phú tà đạo.
Ít nhất là tốt hơn kiếm đạo!
Trong trận chiến ngoài phủ Giang Lăng, La Hồng nuốt hết những viên Thiết Cốt Chuyển Sát đan mà hắn có, hiện giờ, tu vi võ đạo đã đột phá tới Ngũ phẩm.
Tinh thần vừa động, khí huyết vận chuyển.
Một kiện huyết giáp hiện lên ngoài thân La Hồng, huyết giáp nhìn qua có chút mơ hồ.
Nhóm người ra thành nghênh đón có Lưu huyện lệnh, Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính đều cứng lại, không biết trận chiến hắn đã trải qua đáng sợ đến cỡ nào.
Tuy rằng, bọn họ chưa từng đến phủ Giang Lăng, nhưng bọn họ đều biết được hết những hành động của La Hồng ở nơi đó.
Ánh mắt của Lạc Phong có vài phần phức tạp.
Tử Vi cùng Phương Chính cũng tràn đầy hưng phấn và kính nể.
Trên mặt Lưu huyện lệnh hiện lên vẻ tươi cười nhìn La Hồng nhưng trong lòng lại rùng mình.
Bởi vì, ông ta phát hiện La Hồng vừa đi ra khỏi ngựa xe, người đầu tiên hắn nhìn là ông ta, hơn nữa còn cười đến xán lạn.
Lấy kinh nghiệm đối nhân xử thế của Lưu huyện lệnh, cười càng rạng rỡ, tâm tư càng không tốt đẹp.
La Hồng muốn xử ông ta!
Trên mặt Lưu huyện lệnh mang theo nét cười nhưng hai mắt đã co rụt lại.
Mồ hôi lạnh ướt sũng sau lưng, ông ta cảm thấy hơi may mắn khi bản thân mình cũng khá cơ trí, sớm đã nhìn thấu tất cả.
Càng khiến cho ông ta hạ quyết tâm phải ra tay trước.
La Hồng đi xuống xe ngựa, có chút đồng tình nhìn Lưu huyện lệnh, những ngày sau huyện An Bình sẽ trở thành mắt bão, mà thân là huyện lệnh của huyện An Bình chỉ có thể dùng tử "thảm"
để hình dung.
La Hồng có thể quan tưởng ra Lưu huyện lệnh mỗi ngày sẽ lo lắng thấp thỏm thế nào.
La Hồng hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt.
Dưới sự bao bọc của thiết kỵ, hắn tiến vào huyện An Bình.
Hai bên đường lớn của huyện An Bình đều đã bị cản lại, bá tánh bị ngăn ở hai bên, La Hồng một thần huyết y bước vào từ ngoài cửa.
Vô số bá tánh đều trừng lớn mắt, nhìn La Hồng.
Rất nhiều người không biết việc phát sinh ở phủ Giang Lăng, giờ phút này nhìn thấy La Hồng một thần huyết y, đằng đằng sát khí khiến cho bọn họ có vài phần sợ hãi.
Hơn nữa, thiết kỵ khống chế huyện An Bình suốt đêm, phong tỏa huyện An Bình khiến trong lòng bá tính hoài nghi có phải đã xảy ra chiến tranh rồi không.
Giờ phút này, nhìn La Hồng, bọn họ càng thêm hoảng sợ.
La Hồng rất hài lòng với cảm giác này, bá tánh hai bên đường mang theo ánh mắt sợ hãi khiến La Hồng rất hưởng thụ.
Không sai, chính là ánh mắt này, cực kỳ giống ánh mắt nhìn một Đại Phôi Đản.
Sắc mặt Triệu Tinh Hà nghiêm trọng: "Công tử, mạt tướng đã tiếp nhận việc phòng thủ của huyện An Bình, nếu sự việc ở phủ Giang Lăng phát triển tiếp, huyện An Bình sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm"
"Cho nên, mạt tướng sắp xếp hắc giáp ky, tăng cường phòng thủ ở huyện An Bình"
La Hồng gật đầu, tỏ vẻ mình đã rõ, Triệu Tinh Hà liền mang theo hắc kỵ rời đi.
Trong huyện An Bình, Triệu Tinh Hà không lo La Hồng sẽ gặp phải nguy hiểm, không nói đến Viên hạt tử cùng Tư Đồ Vi ở bên người La Hồng, chỉ cần tính đến thực lực của bản thân La Hồng, đã không thể khinh thường.
Nghe nói, ở đại hội thưởng kiếm, La Hồng giết Tam phẩm Huyền bảng của Đại Hạ, còn thoát khỏi sự ám sát của Tam phẩm Ngô gia Huyền Bảng của Đại Sở, phản kích giế t chết đối phương.
La Hồng vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân mình.
Muốn âm thầm gi ết chết La Hồng, trừ khi là cao thủ Thiên bảng đến ám sát, hoặc là Lục Địa Tiên xuất hiện.
Nếu không, trên cơ bản là không thể.
Đoàn người La Hồng về tới La Phủ.
Trên lưng Tư Đồ Vi cõng hộp đàn, bà hộ tống La Hồng một đường từ phủ Giang Lăng tới huyện An Bình là có mục đích.
"Đại bá mẫu, ta sẽ cho hạ nhân an bài một sương phòng để người nghỉ ngơi."
La Hồng cười nói.
Tư Đồ Vi lại lắc đầu.
"Có thể cho ta mượn kiếm Phiêu Tuyết xem qua được không?"
"Ngày mai sẽ trả lại ngươi."
Tư Đồ vi nghiêm túc nói.
La Hồng không do dự, Tư Đồ Vi có thể xuất đầu ở phủ Giang Lăng vì hắn, ngăn cản Ngụy Thiên Tuế, La Hồng tất nhiên sẽ không từ chối thỉnh cầu này.
Bàn tay mảnh khảnh của Tư Đồ Vi có vài phần run rẩy cầm kiếm Phiêu Tuyết, trong mắt long lanh nước mắt.
Kiếm vẫn như cũ nhưng người đã mất.
Tư Đồ Vi nhanh chóng phóng vụt đi, không biết đi nơi nào, có lẽ là tìm một nơi không người, yên lặng ngắm kiếm.
Viên hạt tử thở dài một hơi.
"Công tử, lần giao phong này, lão Viên ta cũng có không ít thu hoạch, phải đi trước để tu chỉnh một phen."
Viên hạt tử nói.
Đã trở lại huyện An Bình, Viên hạt tử không lo lắng gì về an nguy của La Hồng.
Huyện An Bình chính là đại bản doanh của La Hồng, Tắc Hạ Học Cung ở đây, La Hồng còn là đệ tử của Phu Tử, không có người nào có thể không một tiếng động giết La Hồng.
Viên hạt tử đi rồi, mọi người cũng giải tán.
Tiểu Đậu Hoa cũng bị La Hồng xua đi ngủ.
Sau khi, nàng nuốt viên đan dược Trương Tĩnh Chi đưa, thương thế đã khôi phục rất nhiều, nhưng hơi thích ngủ, vì tinh thần căng thẳng nên mí mắt trên dưới không ngừng đánh nhau, nàng trừng mắt bên người La Hồng, mí mắt run lên, quá dọa người.
La Hồng cũng trở lại viện, đặt mông ngồi trên giường.
Bỏ đi y phục nhiễm máu, lộ ra phần thân trên phủ kín những vết thương.
Cùng với sự tăng lên của cảnh giới võ tu, La Hồng phát hiện năng lực tự lành vết thương của bản thân cũng trở nên mạnh hơn rất nhiều, rất nhiều vết thương trên người đều đã kết vảy.
Thương thế không nghiêm trọng như trong quan tưởng, càng không có nội thương.
Vuốt cằm.
"Có lẽ...... Cũng nên coi trọng võ đạo hơn."
La Hồng suy tư nói.
Hắn phát hiện, thiên phú võ đạo của bản thân hắn...... Có lẽ chỉ ở sau thiên phú tà đạo.
Ít nhất là tốt hơn kiếm đạo!
Trong trận chiến ngoài phủ Giang Lăng, La Hồng nuốt hết những viên Thiết Cốt Chuyển Sát đan mà hắn có, hiện giờ, tu vi võ đạo đã đột phá tới Ngũ phẩm.
Tinh thần vừa động, khí huyết vận chuyển.
Một kiện huyết giáp hiện lên ngoài thân La Hồng, huyết giáp nhìn qua có chút mơ hồ.
Danh sách chương