"La Hồng ta cũng không phải người tốt bụng gì, đơn thuần là một người xấu, chỉ thờ phụng kẻ giết người, hàng ngày giết người mới là đạo lý"  

"Thái Tử muốn giết ta, thù này La Hồng ta nhớ kỹ, sớm hay muộn sẽ chém đầu hắn."  

La Hồng nhếch miệng nói.  

Đơn giản, trực tiếp, thậm chí có chút th ô tục.  

Nhưng, Trương Tĩnh Chỉ lại ngoài ý muốn liếc La Hồng một cái.  

"Công tử quá khiêm tốn"  

"Dù trong tay ngươi dính nhiều máu tươi, nhưng...... người chết đều những người đáng chết, ngươi không sai"  

"Huống hồ, ta tin ngươi, ngươi có thể hiểu được nhiều châm ngôn thánh nhân như vậy, sao lại là người xấu được?"  

Trương Tĩnh Chỉ nhàn nhạt nói.  

Đừng nói như vậy, ca, ngươi phải tin ta! Ta là người xấu thật đấy!  

"Ngươi nói Thái Tử cuối cùng đang nghĩ cái gì? Thật sự điên rồi sao? Nghe nói Thái tử là người không hề có tham vọng, bị Hạ Hoàng cường ngạnh lôi về tham gia chính sự, cho nên muốn trả thù xã hội sao?" La Hồng hỏi.  

Trương Tĩnh Chỉ cười cười: "Phụ thân ta nói một câu, có đôi khi...... Không có d*c vọng, mới là người có d*c vọng lớn nhất"  

Không để ý đến khuôn mặt kinh ngạc của La Hồng, ánh mắt Trương Tĩnh Chi thâm thúy, tiếp tục nói: "Kiếm Phiêu Tuyết đã tới tay, mau trở về huyện An Bình đi, kế tiếp...... mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng đừng ra khỏi huyện An Bình"  

"Cho dù đất trời có đảo điên, ngươi cũng không được bước ra huyện An Bình nửa bước."  

La Hồng ngẩn ra.  

Nghiêm trọng như vậy, có chuyện lớn xảy ra sao?  

La Hồng không biết Tắc Bắc và đế kinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được một ít.  

Thái Tử chính là tên cháy nhà mới ra mặt chuột, cha ta và Trấn Bắc vương sao có thể nhịn? Sao lại không có một chút động tác nào được?  

"Được, lát nữa ta sẽ trở lại huyện An Bình"  

"Đúng rồi, Trương ca nhớ giúp ta cắt đầu của Ngụy thái giám đưa cho Thái Tử"  

La Hồng cười nói, chỉ chỉ vào đống thành lâu nát vụn.  

Trương Tĩnh Chỉ lại thả tay xuống, xoay người rời đi, quan bào ở trong gió bay bay.  

Chỉ chốc lát sau.  

Đám người Viên hạt tử, Triệu Tinh Hà trở về.  

Ba nghìn hắc kỵ vẫn trang bị giáp trụ mang theo huyết khí vô biên từ phủ Giang Lăng đi ra.  

Tư Đồ Vi cõng hộp đàn, bảo hộ La Hồng.  

Một đội ngũ hùng hổ kh ủng bố làm xôn xao dư luận Giang Lăng này biến mất phía cuối đường chân trời.  

Trên thành lâu.  

Tôn thống lĩnh đỏ mắt, nhìn ba nghìn hắc kỵ biến mất, thở dài.  

Trương Tĩnh Chỉ nhìn hắn ta một cái: "Sao nào? Trong lòng khó chịu?"  

"Muốn trách chỉ có thể trách ngươi trị quân không nghiêm"  

"Trong phủ quân có người của thái tử, nếu La Hồng thật sự chết ở Giang Lăng, ngươi đoán xem La gia có ngũ mã phanh thây ngươi ra hay không?"  

"La Hồng không chết, La gia không tìm ngươi gây phiền toái đã là không tôi rồi"  

Lời nói của Trương Tĩnh Chi làm Tôn thống lĩnh thở dài thêm, đường đường là cao thủ Nhất phẩm lại có cảm giác uất nghẹn.  

Nhưng, khi Tôn thống lĩnh nghĩ đến cảnh Thái Tử nhìn thấy đầu của Nguy Thiên Tuế có khả năng còn nghẹn khuất hơn mình, trong lòng dễ chịu đi nhiều.  

Đế kinh, thành Thiên An.  

Hoàng thành chấn động.  

hơi thở kh ủng bố cùng với ý chí bốc lên ngút trời, kích động đêm tối, trong ánh bình minh chiếu rọi, toàn bộ Hoàng thành như đảo lộn.  

Vô số gia chủ thế gia, vô số nhân vật nổi tiếng trong danh gia vọng tộc đều bước ra khỏi phủ đệ, nhìn một thân ảnh gầy yếu đang nâng một cuộn vải vàng xuất hiện trên con phố dài.  

"Đó là...... Thư Diện Thánh?!"  

"Là Thư Diện Thánh tập hợp tất cả ý chí đại thần, là Thư Diện Thánh mà cho dù là ý chí thiên tử cũng có thể bị dao động"  

"Trấn Bắc vương...... Hành động thật lớn!"  

Một vài vị quan to hiển quý, một vài vị vọng tộc nổi tiếng, thân phận hiển hách đều nói vô cùng nghiêm túc.  

Phía sau Trấn Bắc vương có rất nhiều người cũng đi theo.  

Giờ phút này, Trấn Bắc vương nâng Thư Diện Thánh chứa đựng ý chí của Đại Hạ, người bình thường không dám tới gần.  

Thịch thịch thịch!  

Từng bước, từng bước...... tới Hoàng cung.  

Hoàng cung Đại Hạ rộng lớn tráng lệ, tường sơn son thiếp vàng cao mấy chục trượng, dày nặng trầm ổn, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh.  

Toàn bộ đế kinh sống lại, sôi trào, phát tiết không ngừng.  

Hoàng cung, Thiên Cực môn rộng mở.  

Hai bên là hàng lính vác đao, mặc giáp trụ lạnh lẽo, tay cầm trường thương.  

Ngự lâm quân đứng lặng trước cửa, ánh mắt nghiêm túc, hơi thở uy nghiêm.  

Như mãnh hổ ngủ đông, làm người ta không dám tới gần.  

Thiên Cực môn.  

Hai tay Trấn Bắc vương nâng Thư Diện Thánh, một thân bào phục đẹp đẽ quý giá, ăn mặc nghiêm cẩn, từng bước bước đến.  

Mỗi một bước đều chấn động thành Thiên An, mỗi một bước đều giống như lưng đeo núi lớn mà bước đi.  

Bỗng nhiên.  

Trước Thiên Cực môn.  

Một vị lão giả mặc bào phục màu đỏ thẫm, nho nhã hiền hoà, khí chất cao quý, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lặng.  

Ông một mình đứng lặng ở trước cửa cung.  

Đối mặt với Trấn Bắc vương nâng Thư Diện Thánh đến, sắc mặt bất biến.  

"Trương Hoài Nghĩa gặp qua Trấn Bắc vương"  

Lão giả nâng tay áo, chắp tay.  

Từ lúc ra khỏi phủ đến giờ lần đầu tiên Trấn Bắc vương dừng bước.  

Nhìn lão giả nho nhã kia, sắc mặt nghiêm túc, không chút cẩu thả nói:  

"Gặp qua Trương thủ phụ."  

Chẳng ai có thể ngờ rằng, người cản trở lại là thủ phụ đương triều, Trương Hoài Nghĩa.  

Trấn Bắc vương nhìn Trương thủ phụ, hai vị đều là tồn tại trên đỉnh của quyền thế lại gặp mặt như vậy.  

Hai người nhìn nhau không nói gì.  

Hồi lâu, Trấn Bắc vương mở miệng: "Trương thủ phụ tới khuyên lão phu sao?"  

Trương thủ phụ lắc đầu: "Tới tiễn Trấn Bắc vương, phía sau Thiên Cực môn là Thiên Cực cung, một khi Vương gia bước vào là không còn đường lui nữa"  

"Nếu Vương gia không tìm được đáp án thì sẽ thế nào?"  

Trương thủ phụ hỏi.  

"Thế nào ta không quan tâm......  

Trấn Bắc vương nói.  

Trương thủ phụ nhìn Trấn Bắc vương: "Nếu lưng đeo một đời bêu danh, cũng không tiếc sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện