Bên ngoài huyện An Bình.  

Năm nghìn hắc kỵ ở trong đêm tối chờ phân phó.  

Mỗi một hắc kỵ đều cưỡi trên chiến mã được bao trùm áo giáp màu đen, khí tức sát giống như là một thanh trường mâu huyết sắc xé rách bầu trời đêm.  

Triệu Tinh Hà dựa vào chiến mã, Mặc Đao màu đen chống trên mặt đất.  

Khuôn mặt tang thương ngẩng đầu lên nhìn về phương hướng phủ Giang Lăng, túc sát, băng lãnh.  

Ổ phía sau năm nghìn hắc kỵ chính là huyện An Bình.  

Trên cổng thành.  

Lưu huyện lệnh chắp tay, mặc áo quan, mang theo mũ ô sa, gió đêm đập vào mặt làm cho ông ta vô cùng đau nhức.  

Ông ta ngẩng đầu, râu ria lung lay trong gió nhìn lên bầu trời đêm thâm thúy, mặt trăng bị mây đen che khuất, dường như có mây đen ép thành...  

Ở bên cạnh ông ta, sắc mặt Lạc Phong sứ giả của Đại Lý Tự Lạc cực kỳ khó coi, Tử Vi và Phương Chính cũng đang đứng trong đêm tối ngắm nhìn năm nghìn hắc kỵ ở bên dưới.  

Khí sát phạt tốc thẳng vào mặt làm cho mặt của Tử Vi và Phương Chính đỏ lên.  

Bỗng nhiên.  

Có tiếng chim vang lên phá vỡ yên lặng.  

Rất nhiều chim từ phủ Giang Lăng lao vùn vụt tới.  

Ổ phía dưới.  

Triệu Tinh Hà giơ tay lên, diều hâu nhanh chóng hạ xuống, Triệu Tinh Hà chống đao rồi rút lá thư ở trên người diều hâu ra.  

Trên cổng thành.  

Lạc phong, Lưu huyện lệnh cũng rút thư từ chân chim bồ câu trắng xuống.  

Chỉ nhìn lướt qua.  

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của họ đã trắng bệt.  

Phương Chính và Tử Vi cũng nhìn thấy, sắc mặt cũng biến thành màu gan heo.  

"Điều này... Đây đúng là ức hiếp người quá đáng?!"  

"Sao có thể như vậy chứ?!"  

Mà ở dưới cổng thành.  

Thương thương thương!  

Đó là âm thanh của áo giáp va chạm vào nhau và tiếng đao thép vung vầy.  

Triệu Tỉnh Hà cười to, trong tiếng cười lại có sự tức giận vô tận.  

"Thủ thủ thủ..."  

"Thủ cái rắm!"  

Triệu Tỉnh Hà đeo mũ giáp, trở mình lên ngựa, Mặc Đao trong tay bỗng nhiên giương lên, quét về phía thành ở huyện An Bình một chút.  

"Hai nghìn hắc kỵ khống chế An Bình."  

"Ba nghìn còn lại toàn quân xuất kích!"  

Triệu Tinh Hà quát.  

Tiếng rống giống như sấm sét, dường như muốn trảm bạo mây đen đang che khuất mặt trăng.  

Đông đông đông!  

Tiếng vó ngựa nổ tung.  

Trong chốc lát đất rung núi chuyển, ba nghìn hắc kỵ giống như tia chớp màu đen bắt đầu giục ngựa tung hoành.  

Bên trong ba nghìn hắc kỵ dường như có tu sĩ Đạo Môn trôi nổi lên, từng tấm bùa vô cùng đắt xông lên bầu trời thiêu đốt tản ra sức mạnh huyền bí, dường như là pháp thuật của môn phái làm cho tốc độ hành quân của đại quân đột nhiên tăng vọt, hóa thành dòng lũ màu đen nhanh chóng đuổi về phía phủ Giang Lãng.  

Mà ở dưới cổng thành còn thừa hai nghìn hắc kỵ cũng trong nháy mắt quay người, cửa thành của huyện An Bình căn bản cũng không thủ được trực tiếp bị xông mở.  

Quân bảo vệ thành của huyện An Bình bị dọa đến nỗi không dám lên tiếng.  

Một nghìn hắc kỵ hoả tốc chiếm lĩnh phòng thủ của huyện An Bình.  

Trong không khí tràn ngập hương vị cháy bỏng.  

Huyện An Bình...Tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.  

Bên ngoài phủ Giang Lăng.  

La Hồng một mình khống chế quân đoàn Tà Ảnh xông vào trong tám nghìn phủ quân.  

Nhân số vẫn chênh lệch như cũ, nhưng mà lúc này La Hồng đã nạp điện xong, tà sát trong đan điền tràn đầy, cả người dường như rơi vào trạng thái điên cuồng.  

Sức mạnh tinh thần của hắn điên cuồng thôi động, hoa tinh thần cũng hơi không chịu nổi gánh nặng này mà run rẩy.  

Từng Tà Ảnh liên tiếp hiển hiện, sau khi bị giết lại lập tức khôi phục.  

Mà sau đó lại không ngừng có Tà Ảnh đứng thẳng lên từ bóng của những thi thể đã chết.  

Điều đáng tiếc duy nhất chính là La Hồng không có cách nào triệu hoán Tà Ảnh tiểu thái giám Nhị phẩm bị La Hồng gi ết chết.  

Dù sao thì thực lực cũng chênh lệch rất nhiều, có điều, La Hồng không thèm để ý, cũng không quan tâm.  

Đủ rồi.  

Nếu như có thêm một Tà Ảnh Nhị phẩm, trái lại càng tiêu hao lực tà sát của La Hồng.  

Rất nhiều tà ảnh bảo hộ ở xung quanh hắn, La Hồng một thần huyết y bay lên, phi kiếm tung hoành quanh thân giống như là một lưỡi dao cắt vào phần bụng phủ quân Giang Lăng, tiến quân thần tốc, phải thừa dịp quân uy của đối phương chưa tụ lại mà cưỡng ép mở ra!  

La Hồng điên cuồng cười lớn.  

Ba thanh phi kiếm đang không ngừng bay lượn bên cạnh hắn, phủ quân vô cùng vô tận bay đến đều bị kiếm quang như tơ lụa lướt qua, không ngừng cắt chém ra một đám máu và thịt.  

Có kỵ binh phủ quân giục ngựa phát động công kích, những bóng đen ngăn ở trước người La Hồng trong nháy mắt bị sụp đổ.  

Nhưng mà lúc này La Hồng lại không sợ hãi, bảy mươi hai viên sát châu nổi lên hóa thành Côn Luân Kiếm hung hăng nện xuống.  

Cùng va chạm với công kích của kỵ binh, tạo thành từng chùm huyết hoa, bùn máu bay lên, huyết tỉnh cuồn cuộn.  

Trên cổng thành.  

Ánh mắt Ngụy Thiên Tuế trầm hẳn xuống.  

Khi nhìn thấy La Hồng như một thanh trường đao muốn xuyên qua một vạn phủ quân của phủ Giang Lăng, cũng vô cùng sửng sốt.  

Một Ngũ phẩm sao lại có thể làm được như thế?!  

Là do phủ quân của phủ Giang Lăng quá ăn hại sao?  

Không!  

Phủ quân của một phủ sao có thể yếu được?  

Cho dù là Nhị phẩm Địa Bảng cũng có thể bị dây dưa đến chết.  

Chủ yếu vẫn là do La Hồng có quá nhiều át chủ bài, đặc biệt là quân đoàn bóng đen kia, một người chính là một quân đoàn quả thật là đáng sợ!  

Dù là khí tức chợt xuất hiện của Lục Địa Tiên lúc trước hay sao này là cảnh tượng Thánh nhân cầm ma kiếm che khuất cả bầu trời.  

Đều làm cho Ngụy Thiên Tuế ngạc nhiên không thôi.  

Đồng thời cũng khiến ý nghĩ muốn giết La Hồng của lão ta càng thêm mạnh mẽ, La gia... Quả nhiên sinh ra yêu nghiệt, lúc trước là La Hồng Trần, bây giờ là La Hồng...  

"Thân phó thống lĩnh! Còn chờ gì nữa... Giết!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện