Huyện lệnh của thành Phi Lưu chỉ dám trốn ở bên trong huyện nha, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"La gia... Khinh người quá đáng!!!"
Tên kiếm khách trung niên đứng lặng bên người các chủ trừng muốn rách cả mí mắt, ông ta phát ra tiếng kêu thê lương.
Ông ta trơ mắt nhìn các chủ tu vi Nhất phẩm bị một đao trảm nát, ông ta há có thể không thê thảm.
Hồ Bắc Hà hờ hững quét mắt nhìn ông ta, nhàn nhạt mở miệng.
"Khinh người quá đáng?"
"Các ngươi cũng xứng nói câu này sao?"
Trong thành, một nghìn thiết kỵ chen chúc vào, khí huyết kinh khủng khuấy động mỗi một ngõ hẻm hẻo lánh trong thành nhỏ.
Thường dân bách tính ở trong thành tức thì bị dọa sợ không dám ló đầu ra ngoài.
"Giao ra một trăm mạng để ngăn chặn lửa giận, nếu không thì sẽ san bằng Phi Lưu Kiếm Các.
Hồ Bắc Hà lạnh lùng nói.
Vị trưởng lão kia cười đau thương.
Một khắc trước vẫn còn đang mơ một giấc mộng đẹp, tưởng rằng ôm đùi thái tử thì Phi Lưu Kiếm Các sẽ bay thẳng lên, trăm năm tiếp theo sẽ có thể trở thành tông môn siêu nhiên giống như Côn Luân Cung.
Nhưng mà, hiện thực lại hung hăng tát vào mặt ông ta.
Cái gọi là tông môn đệ nhất ở trước mặt thiết kỵ của La gia... Yếu ớt giống như là hổ giấy.
Mà Phi Lưu Kiếm Các cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự kinh khủng của thiết kỵ La gia.
Đây mới chỉ là một nghìn hắc kỵ mà thôi.
Phi Lưu Kiếm Các đã không chịu nổi rồi, nếu như đổi thành một vạn hắc kỵ, hay là ba vạn hắc kỵ...
Sợ là đến cả Côn Luân Cung cũng có thể bị san bằng.
Vị trưởng lão trung niên nhanh chóng nhận rõ hiện thực, ông ta có thể làm sao được chứ?
Cứng rắn với một nghìn hắc kỵ sao?
Đây chính là thiết kỵ tinh nhuệ thường xuyên chém giết ở Tắc Bắc, chỉ bằng những đệ tử kia của Phi Lưu Kiếm Các thì làm sao có thể ngăn cản được?
Song phương căn bản không cùng một cấp độ, tất nhiên sẽ dễ dàng xuất hiện kết cục sụp đổ.
Cho nên vị trưởng lão này thật sự nhận mệnh, dự định giao ra một trăm mạng đến ngăn chặn sự tức giận của hắc kỵ.
Trăm mạng mà thôi, tìm trăm tên nô bộc ngụy trang thành đệ tử, giao ra để xoa dịu lửa giận của La gia là tốt rồi.
Vị trưởng lão này cắn răng.
Đợi đến tương lai La gia bị thái tử trấn áp cho rơi đài, tất nhiên ông ta sẽ lấy khí thế lôi đình để đánh trả.
Bỗng nhiên.
Lông mày Hồ Bắc Hà nhíu lại.
Một thanh phi đao từ trong bầu trời đêm gào thét mà tới, treo ở trước mặt y.
Phía trên phi đao có một phong thư.
Hồ Bắc Hà mở thư tín nhìn lướt qua.
Một lúc sau đôi mắt đột nhiên thít chặt, lửa giận vô biên đột nhiên bùng nổ giống như lũ, muốn phát tiết nhưng lại phải kìm nén!
"Khinh người quá đáng!!!"
Trên người của Hồ Bắc Hà bùng nổ ra đao ý kinh khủng, trong nháy mắt tỏa ra khắp nơi, phong thư trong tay bị nghiền nát.
"Hắc kỵ ở đâu?!"
Hồ Bắc Hà đạp không mà đứng, tay cầm một thanh Mặc Đao màu đen, tức giận nói.
"Cót Một nghìn hắc kỵ ở trong thành nhao nhao đáp lại.
"Giết!"
"Giẫm diệt Phi Lưu Kiếm Các, không chừa lại một tên nào"
Hồ Bắc Hà đánh một đao xuống, trong nháy mắt toàn bộ lầu các bị bổ làm hai.
Âm thanh ẩn chứa sát cơ nồng đậm vang vọng toàn thành.
Trong chốc lát toàn thành tĩnh mịch.
Huyện lệnh trốn ở bên trong huyện nha thì cả người run rẩy.
Vị trưởng lão trung niên lại ngạc nhiên, nhưng mà không đợi ông ta mở miệng, một đao của Hồ Bắc Hà đã đánh bay đầu của ông ta.
......
La Hậu nhìn phong thư trong tay, thật lâu không nói gì.
Sự kiềm nén, lạnh lùng, sát cơ nồng nặc, không ngừng khuấy động ở trong phòng.
Triệu Tinh Hà trấn giữ ở huyện An Bình.
Hồ Bắc hà mang một nghìn hắc kỵ đi giẫm diệt Phi Lưu Kiếm Các.
Trong phòng còn thừa lại sáu vị chủ tướng hắc kỵ.
Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo và tịch mịch, từng vị chủ tướng đều đang vô cùng điên cuồng, họ không nói gì mà chỉ thở hổn hển nhìn chằm chằm La Hậu ngồi ở chính giữa.
Họ có thể cảm nhận được tay của La Hậu hơi run rẩy.
Đó là sự tức giận đến cực hạn, đó là sự lo lắng run rẩy đến cực hạn.
Thư tín vừa mới từ phủ Giang Lăng truyền đến.
Thân Triệu - phó thống lĩnh phủ quân phủ Giang Lăng cầm tổng quân lệnh điều động một vạn phủ quân, vây giết La Hồng đang chạy ra ngoài thành.
Tin tức này quả thực như sấm sét giữa trời quang, muốn xé rách tinh thần của họ.
"Vận dụng phủ quân... Vây giết nhi tử của tướng quân, cháu của Trấn Bắc Vương"
"Hắn... Sao lại dám làm như vậy chứ?!"
"Tiểu công tử thật sự là... Quá thảm rồi."
Từng vị chủ tướng mở miệng.
Cuối cùng trong phòng lại khôi phục lại sự bình tĩnh, hồi lâu sau ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm La Hậu.
La Hậu kinh ngạc nhìn thư ở trong tay.
Hồi lâu sau...
Dằn mạnh xuống.
"Xem ra, Đại Hạ...Không cần La gia nữa rồi."
"Lão đầu La Cuồng nam chinh bắc chiến cả một đời, bảy con trai thì chết mất năm người, một người bị điên, bây giờ còn có một người thì bị chèn ép đủ kiểu."
"Đại Hạ như vậy là có ý gì chứ?"
Trong nháy mắt La Hậu như già nua rất nhiều, khuôn mặt trung hậu có mấy phần tang thương và mỏi mệt.
Từng vị chủ tướng ở xung quanh ôm mũ giáp hắc giáp nhìn chằm chằm La Hậu.
Nhìn La Hậu đi ra khỏi phòng đi tới hành lang, quay đầu nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng kéo dài vạn dặm ở sau cổ thành cười.
"La Hậu một đao trấn Tắc Bắc, chỉ vì bách tính mà thủ biên giới"
"Nhưng La Hậu ta cũng chỉ có một đứa con trai."
"Một tiêu một kiếm bình sinh ý, phụ tận cuồng danh thập ngũ niên...... Tiểu tử thối này."
La Hậu cười chất phác.
Sau đó ông quay người nhìn chăm chú sáu vị chủ tướng.
"Chư tướng nghe lệnh."
Rất nhiều chủ tướng hắc kỵ cùng cảm nhận được một luồng sát khí, đứng thẳng người.
"Cót "Giết"
"Giết cho lão tử!"
"Bắt toàn bộ người của Hạ gia trong ba mươi sáu thành ở Tắc Bắc ném vào đại lao, giết tất cả thế hệ đầu tiên của thái tử"
"Về phần tội danh thì đặt là thông đồng với địch phản quốc"
"La gia... Khinh người quá đáng!!!"
Tên kiếm khách trung niên đứng lặng bên người các chủ trừng muốn rách cả mí mắt, ông ta phát ra tiếng kêu thê lương.
Ông ta trơ mắt nhìn các chủ tu vi Nhất phẩm bị một đao trảm nát, ông ta há có thể không thê thảm.
Hồ Bắc Hà hờ hững quét mắt nhìn ông ta, nhàn nhạt mở miệng.
"Khinh người quá đáng?"
"Các ngươi cũng xứng nói câu này sao?"
Trong thành, một nghìn thiết kỵ chen chúc vào, khí huyết kinh khủng khuấy động mỗi một ngõ hẻm hẻo lánh trong thành nhỏ.
Thường dân bách tính ở trong thành tức thì bị dọa sợ không dám ló đầu ra ngoài.
"Giao ra một trăm mạng để ngăn chặn lửa giận, nếu không thì sẽ san bằng Phi Lưu Kiếm Các.
Hồ Bắc Hà lạnh lùng nói.
Vị trưởng lão kia cười đau thương.
Một khắc trước vẫn còn đang mơ một giấc mộng đẹp, tưởng rằng ôm đùi thái tử thì Phi Lưu Kiếm Các sẽ bay thẳng lên, trăm năm tiếp theo sẽ có thể trở thành tông môn siêu nhiên giống như Côn Luân Cung.
Nhưng mà, hiện thực lại hung hăng tát vào mặt ông ta.
Cái gọi là tông môn đệ nhất ở trước mặt thiết kỵ của La gia... Yếu ớt giống như là hổ giấy.
Mà Phi Lưu Kiếm Các cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sự kinh khủng của thiết kỵ La gia.
Đây mới chỉ là một nghìn hắc kỵ mà thôi.
Phi Lưu Kiếm Các đã không chịu nổi rồi, nếu như đổi thành một vạn hắc kỵ, hay là ba vạn hắc kỵ...
Sợ là đến cả Côn Luân Cung cũng có thể bị san bằng.
Vị trưởng lão trung niên nhanh chóng nhận rõ hiện thực, ông ta có thể làm sao được chứ?
Cứng rắn với một nghìn hắc kỵ sao?
Đây chính là thiết kỵ tinh nhuệ thường xuyên chém giết ở Tắc Bắc, chỉ bằng những đệ tử kia của Phi Lưu Kiếm Các thì làm sao có thể ngăn cản được?
Song phương căn bản không cùng một cấp độ, tất nhiên sẽ dễ dàng xuất hiện kết cục sụp đổ.
Cho nên vị trưởng lão này thật sự nhận mệnh, dự định giao ra một trăm mạng đến ngăn chặn sự tức giận của hắc kỵ.
Trăm mạng mà thôi, tìm trăm tên nô bộc ngụy trang thành đệ tử, giao ra để xoa dịu lửa giận của La gia là tốt rồi.
Vị trưởng lão này cắn răng.
Đợi đến tương lai La gia bị thái tử trấn áp cho rơi đài, tất nhiên ông ta sẽ lấy khí thế lôi đình để đánh trả.
Bỗng nhiên.
Lông mày Hồ Bắc Hà nhíu lại.
Một thanh phi đao từ trong bầu trời đêm gào thét mà tới, treo ở trước mặt y.
Phía trên phi đao có một phong thư.
Hồ Bắc Hà mở thư tín nhìn lướt qua.
Một lúc sau đôi mắt đột nhiên thít chặt, lửa giận vô biên đột nhiên bùng nổ giống như lũ, muốn phát tiết nhưng lại phải kìm nén!
"Khinh người quá đáng!!!"
Trên người của Hồ Bắc Hà bùng nổ ra đao ý kinh khủng, trong nháy mắt tỏa ra khắp nơi, phong thư trong tay bị nghiền nát.
"Hắc kỵ ở đâu?!"
Hồ Bắc Hà đạp không mà đứng, tay cầm một thanh Mặc Đao màu đen, tức giận nói.
"Cót Một nghìn hắc kỵ ở trong thành nhao nhao đáp lại.
"Giết!"
"Giẫm diệt Phi Lưu Kiếm Các, không chừa lại một tên nào"
Hồ Bắc Hà đánh một đao xuống, trong nháy mắt toàn bộ lầu các bị bổ làm hai.
Âm thanh ẩn chứa sát cơ nồng đậm vang vọng toàn thành.
Trong chốc lát toàn thành tĩnh mịch.
Huyện lệnh trốn ở bên trong huyện nha thì cả người run rẩy.
Vị trưởng lão trung niên lại ngạc nhiên, nhưng mà không đợi ông ta mở miệng, một đao của Hồ Bắc Hà đã đánh bay đầu của ông ta.
......
La Hậu nhìn phong thư trong tay, thật lâu không nói gì.
Sự kiềm nén, lạnh lùng, sát cơ nồng nặc, không ngừng khuấy động ở trong phòng.
Triệu Tinh Hà trấn giữ ở huyện An Bình.
Hồ Bắc hà mang một nghìn hắc kỵ đi giẫm diệt Phi Lưu Kiếm Các.
Trong phòng còn thừa lại sáu vị chủ tướng hắc kỵ.
Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo và tịch mịch, từng vị chủ tướng đều đang vô cùng điên cuồng, họ không nói gì mà chỉ thở hổn hển nhìn chằm chằm La Hậu ngồi ở chính giữa.
Họ có thể cảm nhận được tay của La Hậu hơi run rẩy.
Đó là sự tức giận đến cực hạn, đó là sự lo lắng run rẩy đến cực hạn.
Thư tín vừa mới từ phủ Giang Lăng truyền đến.
Thân Triệu - phó thống lĩnh phủ quân phủ Giang Lăng cầm tổng quân lệnh điều động một vạn phủ quân, vây giết La Hồng đang chạy ra ngoài thành.
Tin tức này quả thực như sấm sét giữa trời quang, muốn xé rách tinh thần của họ.
"Vận dụng phủ quân... Vây giết nhi tử của tướng quân, cháu của Trấn Bắc Vương"
"Hắn... Sao lại dám làm như vậy chứ?!"
"Tiểu công tử thật sự là... Quá thảm rồi."
Từng vị chủ tướng mở miệng.
Cuối cùng trong phòng lại khôi phục lại sự bình tĩnh, hồi lâu sau ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm La Hậu.
La Hậu kinh ngạc nhìn thư ở trong tay.
Hồi lâu sau...
Dằn mạnh xuống.
"Xem ra, Đại Hạ...Không cần La gia nữa rồi."
"Lão đầu La Cuồng nam chinh bắc chiến cả một đời, bảy con trai thì chết mất năm người, một người bị điên, bây giờ còn có một người thì bị chèn ép đủ kiểu."
"Đại Hạ như vậy là có ý gì chứ?"
Trong nháy mắt La Hậu như già nua rất nhiều, khuôn mặt trung hậu có mấy phần tang thương và mỏi mệt.
Từng vị chủ tướng ở xung quanh ôm mũ giáp hắc giáp nhìn chằm chằm La Hậu.
Nhìn La Hậu đi ra khỏi phòng đi tới hành lang, quay đầu nhìn về phía đèn đuốc sáng trưng kéo dài vạn dặm ở sau cổ thành cười.
"La Hậu một đao trấn Tắc Bắc, chỉ vì bách tính mà thủ biên giới"
"Nhưng La Hậu ta cũng chỉ có một đứa con trai."
"Một tiêu một kiếm bình sinh ý, phụ tận cuồng danh thập ngũ niên...... Tiểu tử thối này."
La Hậu cười chất phác.
Sau đó ông quay người nhìn chăm chú sáu vị chủ tướng.
"Chư tướng nghe lệnh."
Rất nhiều chủ tướng hắc kỵ cùng cảm nhận được một luồng sát khí, đứng thẳng người.
"Cót "Giết"
"Giết cho lão tử!"
"Bắt toàn bộ người của Hạ gia trong ba mươi sáu thành ở Tắc Bắc ném vào đại lao, giết tất cả thế hệ đầu tiên của thái tử"
"Về phần tội danh thì đặt là thông đồng với địch phản quốc"
Danh sách chương