Cung Hạo cùng Võ Cử nghe được động tĩnh, bay vụt đến.
Hai người nhìn thấy Gia Luật Sách, đôi mắt lập tức biến đổi.
“La Hồng vừa ở gần đây? Cũng đúng…… Muốn thi triển thủ đoạn giết chết Lưu Hàm, cần phải ở gần nơi này mới được.” Hai người nhìn nhau, chợt nghĩ tới điều gì.
Gia Luật Sách lại quét mắt qua đám người Cung Hạo, ánh mắt dừng ở thi thể Lưu Hàm bị ghim ở nơi xa, bĩu môi.
“Phế vật.”
Sắc mặt Cung Hạo cùng Võ Cử lập tức trở nên khó coi.
……
La Hồng vụt ra từ con hẻm, trong mắt hiện ra một tia bực bội.
“Gia Luật Sách vì sao luôn biết được ta ở đâu? Như ruồi bọ, phiền thật.”
La Hồng lẩm bẩm một câu.
Bỗng dưng, nhớ tới điều gì, ngẩng đầu, nhìn diều hâu giương cánh, đôi mắt La Hồng nheo lại.
Bởi vì diều hâu, cho nên vị trí của hắn mới luôn bị phát hiện sao?
Phải tìm một cơ hội, giết chết con diều hâu này mới được!
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương trợn mắt há hốc mồm nhìn La Hồng trở về, nhưng, giờ phút này không phải thời điểm dò hỏi, ba người giống như đã quen thuộc với phương thức gây án, mặc dù không lên tiếng, lại thập phần ăn ý.
Tìm được một con hẻm hẻo lánh phía sau, La Hồng trốn vào trong đó, lấy ra quyển sách da người.
Trên đó, tên “Lưu Hàm” đã dần dần tan biến đi, khóe miệng La Hồng nâng lên, rất vừa lòng.
La Hồng mặc kệ Lưu Hàm có đáng chết hay không, đã dám liên hợp cùng quận chúa Trường Bình, có ác ý với hắn, nên giết, liền giết!
Liên hợp với một đám người tới đối phó La Hồng hắn đúng không?
La Hồng ta đây sẽ giết hết đám các người cho các ngươi sợ.
Con hẻm an tĩnh vô cùng.
Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nghiêm nghị nhìn La Hồng. La Hồng đứng ở khoảng cách vài trăm thước, dùng thủ đoạn quỷ dị giết Lưu Hàm ngay trước mặt hai tu sĩ Tứ phẩm là Cung Hạo cùng Võ Cử.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng chấn động.
La Hồng…… còn mạnh mẽ, quỷ dị hơn trong tưởng tượng của bọn họ!
Tiêu Nhị Thất còn rùng mình một cái, ném cho Ngô Mị Nương một ánh mắt.
“Ngươi hiện tại đã hiểu chưa?”
“Bị gia hỏa này viết tên vào Tiểu Bản Bản, không có kết cục tốt đâu!”
Tiêu Nhị Thất nói.
Sắc mặt Ngô Mị Nương cũng ngưng trọng, nhìn về phía La Hồng: “Ngươi đã đạt tới cảnh giới Ngự Kiếm?”
“Không đúng, dao động kiếm khí của ngươi chỉ mới là Thất phẩm……”
“Nhưng sao ngươi có thể ngự kiếm? Thứ vừa hiện ra chính là kiếm khí. Ngươi ngự kiếm giết người cách vài trăm thước!”
Ngô Mị Nương có trăm mối nghi ngờ nhưng chẳng có lời giải đáp.
La Hồng lắc lắc đầu, “Không phải ngự kiếm, một loại thủ đoạn khác thôi.”
Sau đó, không tiếp tục nhắc đến đề tài này.
“Đáng tiếc…… Mới giết một người, vốn còn muốn tiếp tục giết.”
La Hồng có vài phần tiếc nuối.
“Chỉ cần ta thoáng thả lỏng, Gia Luật Sách có thể tìm được ta ……”
“Gia Luật Sách có lẽ là một thuần thú sư của Kim Trướng Vương Đình, diều hâu kia là do y thuần dưỡng, mắt diều hâu vô cùng sắc bén, chính là một thám báo tốt. Hơn nữa, cảm ứng của linh thú đối với biến động của nguyên khí thiên địa vô cùng nhạy bén, tìm được ngươi cũng không khó.”
Tiêu Nhị Thất nói.
“Còn muốn tiếp tục sao?”
Tiêu Nhị Thất dò hỏi La Hồng, giết một Lưu Hàm, đủ chưa?
“Đương nhiên phải tiếp tục, nhưng phải tìm một cơ hội xử lý diều hâu của Gia Luật Sách đã!” La Hồng nói, sát khí hiện rõ trên mặt.
Thần sắc Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nhanh chóng cứng lại.
“Nhất định phải xử lý con diều hâu này, nếu không một khi bị Cung Hạo cùng Võ Cử cuốn lấy, Gia Luật Sách sẽ nhanh chóng lao đến, đến lúc đó rất nguy hiểm.”
La Hồng nói.
“Diều hâu kia không dễ giết…… Bay trên trời cao, với không tới nó.”
Tiêu Nhị Thất cũng vuốt cằm, có vài phần hưng phấn phân tích.
Thật kích thích!
Mặc kệ có giết diều hâu thành công hay không, Gia Luật Sách sẽ biến thành chó điên, đến lúc đó…… Bí cảnh càng thú vị.
“Đây là Thiên Cơ bí cảnh, chủ yếu là để tu hành, trong bí cảnh có cơ duyên rất lớn, chớ có bỏ lỡ.”
Ngô Mị Nương nhắc nhở một câu.
Mục đích chủ yếu tiến vào bí cảnh vẫn là để tu hành, việc đề cao tu vi cùng thực lực của bản thân mới là mấu chốt!
“Hơn nữa…… Cảm nhận được không? Trong nước mưa ẩn chứa nguyên khí thiên địa, có lẽ ngày mai trong bí cảnh sẽ xuất hiện cơ duyên lớn, rất có thể sẽ có truyền thừa Lục Địa Tiên xuất thế!”
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi, nói.
Thần sắc Tiêu Nhị Thất khẽ biến, nhắm mắt lại, cảm thụ được nguyên khí ẩn chứa trong nước mưa.
La Hồng hơi sửng sốt: “Có thật như thế không?”
Tiêu Nhị Thất hơi gật đầu: “Điểm quý của bí cảnh là cơ duyên và truyền thừa, bí cảnh càng lớn, truyền thừa càng trân quý…… Thiên Cơ bí cảnh là do tinh khí thần của nhiều vị Lục Địa Tiên đã vẫn lạc của Côn Luân Cung hóa thành, tồn tại truyền thừa Lục Địa Tiên cũng không phải không có khả năng.”
“Nhưng cũng không phải mỗi một lần bí cảnh mở ra, đều sẽ gặp được truyền thừa.”
La Hồng nghe vậy, càng thêm nghiêm túc.
Lục Địa Tiên, cao thủ trên Nhất phẩm.
Truyền thừa mạnh như vậy, có bao nhiêu mê người a.
“Cứ xử con diều hâu của Gia Luật Sách rồi lại nói sau….”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương không nói gì.
“Muốn giết diều hâu, nói thì dễ làm mới khó…… diều hâu kia sải cánh trên trời cao, với không tới……”
Tiêu Nhị Thất dựa vào vách tường trong hẻm nhỏ, phun ra một ngụm trọc khí, nói.
La Hồng cũng lâm vào trầm tư, sau một hồi lâu, cười.
“Trên không trung, người khác không giết được, chưa chắc ta không thể.”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức nhìn hắn.
Mà La Hồng vừa lúc cũng nhìn về phía bọn họ, nhếch miệng cười: “Đương nhiên, tiền đề chính là, cần có người ngăn cản Gia Luật Sách.”
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức sửng sốt, ngay sau đó thần sắc hai người khẽ biến.
Ánh mắt này của La Hồng, chẳng lẽ muốn hai người bọn họ đi ngăn cản Gia Luật Sách sao?
Gia Luật Sách…… Mẹ nó là Tứ phẩm đấy!
Xếp hạng ba trên Hoàng bảng!
Hai người bọn họ trên Hoàng Bảng đều dưới hạng mười lăm, đi ngăn cản có khả năng sẽ bị đánh chết đó!
Hai người nhìn thấy Gia Luật Sách, đôi mắt lập tức biến đổi.
“La Hồng vừa ở gần đây? Cũng đúng…… Muốn thi triển thủ đoạn giết chết Lưu Hàm, cần phải ở gần nơi này mới được.” Hai người nhìn nhau, chợt nghĩ tới điều gì.
Gia Luật Sách lại quét mắt qua đám người Cung Hạo, ánh mắt dừng ở thi thể Lưu Hàm bị ghim ở nơi xa, bĩu môi.
“Phế vật.”
Sắc mặt Cung Hạo cùng Võ Cử lập tức trở nên khó coi.
……
La Hồng vụt ra từ con hẻm, trong mắt hiện ra một tia bực bội.
“Gia Luật Sách vì sao luôn biết được ta ở đâu? Như ruồi bọ, phiền thật.”
La Hồng lẩm bẩm một câu.
Bỗng dưng, nhớ tới điều gì, ngẩng đầu, nhìn diều hâu giương cánh, đôi mắt La Hồng nheo lại.
Bởi vì diều hâu, cho nên vị trí của hắn mới luôn bị phát hiện sao?
Phải tìm một cơ hội, giết chết con diều hâu này mới được!
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương trợn mắt há hốc mồm nhìn La Hồng trở về, nhưng, giờ phút này không phải thời điểm dò hỏi, ba người giống như đã quen thuộc với phương thức gây án, mặc dù không lên tiếng, lại thập phần ăn ý.
Tìm được một con hẻm hẻo lánh phía sau, La Hồng trốn vào trong đó, lấy ra quyển sách da người.
Trên đó, tên “Lưu Hàm” đã dần dần tan biến đi, khóe miệng La Hồng nâng lên, rất vừa lòng.
La Hồng mặc kệ Lưu Hàm có đáng chết hay không, đã dám liên hợp cùng quận chúa Trường Bình, có ác ý với hắn, nên giết, liền giết!
Liên hợp với một đám người tới đối phó La Hồng hắn đúng không?
La Hồng ta đây sẽ giết hết đám các người cho các ngươi sợ.
Con hẻm an tĩnh vô cùng.
Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nghiêm nghị nhìn La Hồng. La Hồng đứng ở khoảng cách vài trăm thước, dùng thủ đoạn quỷ dị giết Lưu Hàm ngay trước mặt hai tu sĩ Tứ phẩm là Cung Hạo cùng Võ Cử.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng chấn động.
La Hồng…… còn mạnh mẽ, quỷ dị hơn trong tưởng tượng của bọn họ!
Tiêu Nhị Thất còn rùng mình một cái, ném cho Ngô Mị Nương một ánh mắt.
“Ngươi hiện tại đã hiểu chưa?”
“Bị gia hỏa này viết tên vào Tiểu Bản Bản, không có kết cục tốt đâu!”
Tiêu Nhị Thất nói.
Sắc mặt Ngô Mị Nương cũng ngưng trọng, nhìn về phía La Hồng: “Ngươi đã đạt tới cảnh giới Ngự Kiếm?”
“Không đúng, dao động kiếm khí của ngươi chỉ mới là Thất phẩm……”
“Nhưng sao ngươi có thể ngự kiếm? Thứ vừa hiện ra chính là kiếm khí. Ngươi ngự kiếm giết người cách vài trăm thước!”
Ngô Mị Nương có trăm mối nghi ngờ nhưng chẳng có lời giải đáp.
La Hồng lắc lắc đầu, “Không phải ngự kiếm, một loại thủ đoạn khác thôi.”
Sau đó, không tiếp tục nhắc đến đề tài này.
“Đáng tiếc…… Mới giết một người, vốn còn muốn tiếp tục giết.”
La Hồng có vài phần tiếc nuối.
“Chỉ cần ta thoáng thả lỏng, Gia Luật Sách có thể tìm được ta ……”
“Gia Luật Sách có lẽ là một thuần thú sư của Kim Trướng Vương Đình, diều hâu kia là do y thuần dưỡng, mắt diều hâu vô cùng sắc bén, chính là một thám báo tốt. Hơn nữa, cảm ứng của linh thú đối với biến động của nguyên khí thiên địa vô cùng nhạy bén, tìm được ngươi cũng không khó.”
Tiêu Nhị Thất nói.
“Còn muốn tiếp tục sao?”
Tiêu Nhị Thất dò hỏi La Hồng, giết một Lưu Hàm, đủ chưa?
“Đương nhiên phải tiếp tục, nhưng phải tìm một cơ hội xử lý diều hâu của Gia Luật Sách đã!” La Hồng nói, sát khí hiện rõ trên mặt.
Thần sắc Ngô Mị Nương cùng Tiêu Nhị Thất nhanh chóng cứng lại.
“Nhất định phải xử lý con diều hâu này, nếu không một khi bị Cung Hạo cùng Võ Cử cuốn lấy, Gia Luật Sách sẽ nhanh chóng lao đến, đến lúc đó rất nguy hiểm.”
La Hồng nói.
“Diều hâu kia không dễ giết…… Bay trên trời cao, với không tới nó.”
Tiêu Nhị Thất cũng vuốt cằm, có vài phần hưng phấn phân tích.
Thật kích thích!
Mặc kệ có giết diều hâu thành công hay không, Gia Luật Sách sẽ biến thành chó điên, đến lúc đó…… Bí cảnh càng thú vị.
“Đây là Thiên Cơ bí cảnh, chủ yếu là để tu hành, trong bí cảnh có cơ duyên rất lớn, chớ có bỏ lỡ.”
Ngô Mị Nương nhắc nhở một câu.
Mục đích chủ yếu tiến vào bí cảnh vẫn là để tu hành, việc đề cao tu vi cùng thực lực của bản thân mới là mấu chốt!
“Hơn nữa…… Cảm nhận được không? Trong nước mưa ẩn chứa nguyên khí thiên địa, có lẽ ngày mai trong bí cảnh sẽ xuất hiện cơ duyên lớn, rất có thể sẽ có truyền thừa Lục Địa Tiên xuất thế!”
Ngô Mị Nương hít sâu một hơi, nói.
Thần sắc Tiêu Nhị Thất khẽ biến, nhắm mắt lại, cảm thụ được nguyên khí ẩn chứa trong nước mưa.
La Hồng hơi sửng sốt: “Có thật như thế không?”
Tiêu Nhị Thất hơi gật đầu: “Điểm quý của bí cảnh là cơ duyên và truyền thừa, bí cảnh càng lớn, truyền thừa càng trân quý…… Thiên Cơ bí cảnh là do tinh khí thần của nhiều vị Lục Địa Tiên đã vẫn lạc của Côn Luân Cung hóa thành, tồn tại truyền thừa Lục Địa Tiên cũng không phải không có khả năng.”
“Nhưng cũng không phải mỗi một lần bí cảnh mở ra, đều sẽ gặp được truyền thừa.”
La Hồng nghe vậy, càng thêm nghiêm túc.
Lục Địa Tiên, cao thủ trên Nhất phẩm.
Truyền thừa mạnh như vậy, có bao nhiêu mê người a.
“Cứ xử con diều hâu của Gia Luật Sách rồi lại nói sau….”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương không nói gì.
“Muốn giết diều hâu, nói thì dễ làm mới khó…… diều hâu kia sải cánh trên trời cao, với không tới……”
Tiêu Nhị Thất dựa vào vách tường trong hẻm nhỏ, phun ra một ngụm trọc khí, nói.
La Hồng cũng lâm vào trầm tư, sau một hồi lâu, cười.
“Trên không trung, người khác không giết được, chưa chắc ta không thể.”
La Hồng nói.
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức nhìn hắn.
Mà La Hồng vừa lúc cũng nhìn về phía bọn họ, nhếch miệng cười: “Đương nhiên, tiền đề chính là, cần có người ngăn cản Gia Luật Sách.”
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương lập tức sửng sốt, ngay sau đó thần sắc hai người khẽ biến.
Ánh mắt này của La Hồng, chẳng lẽ muốn hai người bọn họ đi ngăn cản Gia Luật Sách sao?
Gia Luật Sách…… Mẹ nó là Tứ phẩm đấy!
Xếp hạng ba trên Hoàng bảng!
Hai người bọn họ trên Hoàng Bảng đều dưới hạng mười lăm, đi ngăn cản có khả năng sẽ bị đánh chết đó!
Danh sách chương