“Không cần cản quá lâu, mười hơi thở là được rồi.”  

La Hồng nói.  

Gia Luật Sách rất mạnh, điểm này La Hồng biết, dù sao cũng là thiên kiêu xếp ba trên Hoàng bảng, hơn nữa còn là Tứ phẩm, dù La Hồng có mang mặt nạ Tà Quân lên, cũng khó mà đối đầu được với y.  

Thế nên, đương nhiên hắn không phải muốn Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương đi đánh một trận long trời lở đất, ba ngày hai đêm gì đó với tên kia, chỉ cần có thể ngăn cản trong mười hơi thở cũng đã xem như không tồi rồi.  

“Mười hơi thở……”  

Ngô Mị Nương nheo mắt lại, thân hình hơi hơi rung động, lại có vài phần kích động.  

Đó là chiến ý!  

Chiến ý cuốn cuộn!  

Nàng ta là kiếm tu, kiếm giả, không sợ chiến đấu!  

Từ lúc vào bí cảnh đến bây giờ, nàng ta chưa từng ra tay, đề nghị của La Hồng làm nàng ta động tâm!  

Tiêu Nhị Thất cũng có chút động tâm, y cũng giống như Ngô Mị Nương, đều là thiên kiêu.  

Bọn họ không e ngại chiến đấu, không trải qua chiến đấu, làm sao có thể trưởng thành?  

Đương nhiên, nếu phải đi chịu chết thì là chuyện khác.  

Mà La Hồng chỉ là muốn bọn họ ngăn cản Gia Luật Sách trong mười hơi thở, cái này có thể làm được sao?  

Bọn họ là thiên kiêu, có kiêu ngạo của bọn họ, mười hơi thở, cho là bọn họ sợ sao?  

“Sau mười hơi thở, các ngươi tự chạy thoát thân,Gia Luật Sách Gia Luật Sách hẳn là sẽ không ngăn các ngươi, bởi vì y sẽ đến cứu diều hâu của mình.”  

La Hồng nói.  

“Làm xong chuyện này, mệnh ai người nấy chạy, rồi lại tập hợp ở đây.”  

La Hồng đeo cổ kiếm Địa Giao, từ từ nói.  

Tiêu Nhị Thất nhếch miệng cười, bàn tay vuốt ve chuôi đao bên hông, trong mắt có phấn kích động, thậm chí có vài phần nôn nóng.  

Trên khuôn mặt anh khí mười phần của Ngô Mị Nương tỏa ra ánh sao bốn phía.  

Mưa xuân tí tách.  

Ba người đối diện nhau trong con hẻm hẻo lánh, mắt sáng như đuốc.  

Ngay sau đó, ba người nhìn nhau cười, hóa thành lưu quang vụt đi.  

Kế hoạch giết diều hâu, bắt đầu!  

……  

Trên đường dài.  

Thân hình cường tráng của Gia Luật Sách chậm rãi bước đi, diều hâu trên đỉnh đầu y giương cánh xoay quanh, đôi mắt diều hâu sắc nhọn, quan sát cả tòa cổ thành, muốn đem toàn bộ thành thu vào đáy mắt.  

Nó cùngGia Luật Sách Gia Luật Sách tâm thần tương thông, có thể đem chỗ đã thấy phản hồi vớiGia Luật Sách Gia Luật Sách.  

Mưa xuân càng ngày càng lớn, thanh âm rào rạt, vô cùng ồn ào.  

Nguyên khí thiên địa trong nước mưa càng thêm nồng đậm.  

Chưa kịp rơi xuống đã bắn toé lên tạo nên những bọt nước.  

Bỗng dưng.  

Gia Luật Sách ngừng bước, một chân đặt xuống, một vòng khí lãng vô hình bao lấy thân hình y, lấy y làm trung tâm rổi mở ra xung quanh.  

Đá xanh đẫm nước mưa, như hóa thành sông lớn, cuồn cuộn tới.  

Trên vòm trời, diều hâu giương cánh xoay quanh phát ra một tiếng kêu bén nhọn.  

Như nhắc nhở Gia Luật Sách.  

Gia Luật Sách ngẩng đầu, nhìn về con đường dài phía trước.  

Nước mưa tí tách.  

Một bóng người lười nhác bên hông vác song đao, không biết từ khi nào, đã chắn ở phía trước.  

Mà phía sau y, thân kiếm cọ xát với vỏ kiếm tạo nên tiếng ma sát rợn người, lộ ra kiếm ý sắc nhọn.  

Gia Luật Sách nhướng mày, hai tên Ngũ phẩm, đây là…… tìm chết sao?!  

Một trước một sau, giáp công Gia Luật Sách……  

Chiến ý bừng bừng!  

Một trước một sau.  

Chiến ý điên cuồng phun trào.  

Gia Luật Sách có vài phần kinh ngạc, y thật sự kinh ngạc.  

Y vẫn luôn liên kết tinh thần cùng với diều hâu trên trời để tìm kiếm tung tích của La Hồng, La Hồng năm lần bảy lượt chạy thoát từ trong tay y làm y kinh ngạc đồng thời cũng có chút kiêng kị.  

Quan trọng nhất chính là trong quá trình tránh né sự đuổi giết của y La Hồng còn có thể giết người.  

Người này có hơi đáng sợ!  

Chẳng qua, y không nghĩ tới, lại có người tới cản đường y, một trước một sau, khiến cho cả con phố dài tràn đầy chiến ý.  

Chiến ý thuần túy kia là chiến ý bùng lên mãnh liệt của kẻ yếu muốn khiêu chiến cường giả.  

Mưa xuân càng rơi càng lớn, nguyên khí thiên địa hỗn loạn trong nước mưa khiến cho tầm mắt có phần mờ mịt.  

Nhưng ánh mắt Gia Luật Sách vẫn sắc nhọn, như con ngươi sắc bén vạn phần của chim ưng, xé rách màn mưa thấy được thân ảnh vô cùng tiêu sái Tiêu Nhị Thất và song đao bên hông đối phương.  

“Song đao Tiêu Nhị Thất?”  

Gia Luật Sách nở nụ cười.  

Y hơi quay mặt lại, phía sau có kiếm ý gào thét, thanh kiếm trong hộp sau lưng Ngô Mị Nương đã ra khỏi vỏ ba tấc, váy áo trên người chẳng sợ mưa to điên cuồng phiêu dật.  

“Đại Sở Ngô gia, Ngô Mị Nương?”  

“Hạng mười bảy và mười tám trên Hoàng bảng…… Các ngươi cũng dám tới khiêu chiến ta sao?”  

“Không sợ chết à?”  

Gia Luật Sách nhàn nhạt nói.  

Lời nói vừa dứt, không khí nhanh chóng trở nên nóng lên.  

Mưa rơi xuống, như đều bị nhanh chóng bốc hơi.  

Một bước đạp xuống, nước đọng trên mặt đường lát đá xanh như sóng triều cuồn cuộn, đánh mạnh về phía Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương.  

Không nhiều lời vô nghĩa, Gia Luật Sách trực tiếp ra tay.  

Oanh!  

Khí huyết hòa vào sóng triều, Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương giật mình cảm thấy bản thân như đang đối mặt với sóng triều ngập trời đang lao nhanh tới!  

Kiếm chỉ của Ngô Mi Nương bỗng nhiên khẽ gẩy lên.  

Kiếm trong hộp hoàn toàn thoát ra khỏi vỏ.  

Kiếm khí sắc nhọn bắn ra bốn phía, cắt giọt mưa thành từng mảnh nhỏ như cắt đậu hũ.  

Trên khuôn mặt đầy anh khí của Ngô Mị Nương, bừng bừng phấn chấn khí khái hào hùng, chân dài trắng nõn đột nhiên kẹp chặt, váy áo bay tán loạn, kiếm chỉ khép lại, vẽ một vòng tròn trước người.  

Thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, cũng lơ lửng trước người nàng, phân hoá thành mười tám đạo kiếm ảnh, tạo thành một vòng tròn.  

“Ngô kiếm, Phi Yến!”  

Ngô Mị Nương khẽ quát lên một tiếng, đột nhiên đánh ra một chưởng, kiếm khí Ngũ phẩm trong cơ thể điên cuồng dồn vào một chưởng này, hung hăng đánh ra.  

Trong phút chốc, tiếng kiếm ngân nổ vang trời.  

Vô số nước mưa đều chấn động, nổ thành những hạt nhỏ li ti.  

Sóng triều cùng phi kiếm va chạm vào nhau, sóng triều bị cắt ra, Ngô Mị Nương lưng đeo hộp kiếm, chân thon dài đứng thẳng, dùng sức đạp xuống đất, như lướt sóng mà đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện