Tần Thiến và Sở Trạch Hạo nhìn nhau, thanh niên tươi cười ấm áp, giống như mặt trời nhỏ, nhìn không ra chút xấu xa dơ bẩn nào.

Ngực Tần Thiến cứng lại, nhanh chóng dời đi tầm mắt, chỉ là sắc mặt tái nhợt vài phần.

Sở Trạch Hạo... Đứa nhỏ này... Không đâu, chắc là ảo giác thôi? Khẳng định là ảo giác.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Sở Nguyệt chú ý tới phản ứng của mẹ mình, săn sóc đỡ lấy Tần Thiến, giọng điệu lo lắng: "Thấy không thoải mái thì mẹ về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát đi..."

"Mẹ không có việc gì."

Tần Thiến xua xua tay, cho dù đã gần 50 tuổi, nhưng bà ta bảo dưỡng gương mặt rất tốt, nhìn như là 30 tuổi: "Nguyệt Nguyệt, sinh nhật của con rất quan trọng... Đáng tiếc, anh cả Trạch Thiên của con lại không thể đến dự..."

Tần Thiến thở dài, nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ đã hiện rõ trên gương mặt con gái mình, rốt cuộc không nhịn xuống nhiều lời một câu: "Nếu không phải Sở Hư Uyên, anh cả của con cũng sẽ không bị buộc đến nước xóa tên khỏi gia phả. Nguyệt Nguyệt, con nhớ kỹ, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với Trạch Hạo, tranh thủ đoạt lại mọi thứ thuộc về anh cả của con về..."

"Mẹ..." Sở Nguyệt không được tự nhiên nhìn Tần Thiến, cắn cắn môi, rốt cuộc cũng không nói ra lới cự tuyệt.

"Con đã biết, những việc này giao cho chị hai đi, con và Trạch Hạo vẫn bình thường, mẹ không cần nhọc lòng nhiều như vậy."

"Được rồi, không nói nữa, con đi tìm ông nội đi, ông ấy có mặt thì tiệc sinh nhật hôm nay của con mới có thể giữ thể diện được đôi chút, cũng không biết Sở Hư Uyên khi nào mới trở về... Mẹ tìm chị của con nói mấy câu." Tần Thiến vỗ vỗ mu bàn tay con gái, trong ánh mắt có vài phần xấu xa độc ác.

Nếu Sở Hư Uyên thật sự không trở lại, vậy không cần phải nể mặt nữa, là thời điểm nên bắt đầu kế hoạch đó rồi.

Sở Nguyệt gật đầu, ngoan ngoãn đi tìm ông nội Sở, tính cách của cô dịu dàng cẩn thận, rất được lòng ông nội Sở, không bao lâu đã chọc ông ấy thoải mái cười to.

Trong buổi tiệc, từ từ hình thành bầu không khí vô hình đầy kích động bất an, không lâu sau đó, lại có người hầu mặc áo sơ mi trắng áo khoác đen đi vào cung kính khom lưng: "Sở tiên sinh, chính là nơi này."

Động tĩnh cũng không lớn, nhưng khách khứa tới tới lui lui cố ý vô tình đều hướng về phía phát ra âm thanh, có không ít người đều hiện ra biểu cảm nhẹ nhàng thở ra. Thậm chí đôi mắt nóng bỏng, sắc mặt hưng phấn nhìn sang bên này.

Bọn họ tới tham gia buổi tiệc nhà họ Sở chính là vì Sở Hư Uyên mà đến, nếu ngay cả người đều nhìn không thấy, không phải đến không công?

người đàn ông mặc tây trang màu đen đi đến, khí thế xa cách lạnh nhạt chẳng khác gì thường ngày. Duy nhất khác nhau chính là, lần này anh ấy không phải đi một mình.

Sở Nguyệt mở to hai mắt, ngón tay gắt gao nhéo chặt lòng bàn tay. Thiếu nữ đứng ở bên cạnh người đàn ông cực kỳ nhỏ xinh, khó khăn lắm mới đứng tới bả vai, mặc lễ phục dạ hội, ngoan ngoãn rúc vào người Sở Hư Uyên.

Sự xuất hiện của người con gái này là ngoài ý muốn của mọi người, khiến tất cả mọi người ở đây đều an tĩnh trong một cái chớp mắt. Sau đó, ánh mắt mỗi người nhìn An Nhu đều khác nhau.

Trước kia còn có thể nói là dìu dắt hậu bối, có lẽ cũng chỉ là ưu ái mà thôi, hôm nay lại mang theo người tới tận trường hợp này, ý muốn nói là đã đóng dấu xác nhận rồi sao?

Người ở đây đều đã thành tinh, chỉ có vài người biết đến An Nhu. Bởi vì An Nhu chỉ ru rú ở trong học viện DICE bận lo học hành thi cử, không xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, nhưng mà mỗi một lần xuất hiện, đều sẽ đổi mới nhận biết của bọn họ đối người này.

Sở Hư Uyên đối với biểu tình của mọi người ở đây đều tập mãi thành thói quen, anh dẫn An Nhu đi đến trước mặt ông nội Sở, giọng bình thường nhàn nhạt: "Ông nội."

Ông nội Sở đã gần 80 vẫn rất có tinh thần, ngay từ đầu ông chống gậy đứng chung một chỗ với Sở Nguyệt nói cái gì đó rất vui vẻ, nhưng hiện tại nhìn đến Sở Hư Uyên lại đây, gương mặt có vài đường nét tương tự như Sở Hư Uyên hiện ra một nụ cười lạnh.

"Anh còn biết đường trở về nhìn ông già sắp xuống lỗ này sao? Tôi còn tưởng rằng anh quên mất chúng tôi rồi chứ!"

"Nào dám quên."

Sở Hư Uyên như là không nghe thấy lời nói đầy châm chọc này, cũng mảy may không cho mặt mũi, nói lại: "Tôi chỉ là đến nhìn xem sức khỏe ngài thế nào, nếu không có gì trở ngại, tôi có thể đi được rồi chưa?!"

"Thằng mất dạy!"

Vốn dĩ ông nội Sở trong lòng đang đè lửa giận, lần này trực tiếp trách mắng, Sở Nguyệt đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ta, gương mặt xinh xắn tràn đầy sầu lo: "Ông nội, ông không sao chứ, công việc của anh ấy rất nhiều, rất bận, không có thời gian ngủ nghỉ, nên anh Hư Uyên có thể đến đây con đã hạnh phúc lắm rồi, xin ông bớt giận, anh ấy không..."

"Nhiều việc, rất bận?!!"

"Ông thấy nó xem thật ra rất tiêu dao tự tại, người nào cũng dám mang lại đây, cũng không xem đây là trường hợp gì."

Ông nội Sở một hơi không nuốt xuống được con tức, lúc này dời ánh mắt sang trên người An Nhu đang an tĩnh không nói chuyện đứng ở bên cạnh Sở Hư Uyên, ánh mắt soi mói khinh thường quét một từ trên xuống dưới, ý nghĩ châm chọc rõ ràng có thể nghe- thấy được.

An Nhu giật mình, không ngờ ngọn lửa này lại đốt tới trên người mình. Cô chỉ tính toán làm một người đúng xem, ngoan ngoãn đến không thể nào ngoan ngoãn hơn... Lại nói trở về, tại sao Sở Hư Uyên một hai phải dẫn cô lại đây?

"Phải không?" Sắc mặt Sở Hư Uyên không hề thay đổi, thậm chí còn cười một chút, chỉ là nụ cười tràn ngập lạnh lẽo.

"Hừm, không chào đón thì cũng không cần thiết tiếp tục ở lại làm gì." Sở Hư Uyên nói xong có xu thế xoay người đi.

"Hư Uyên!" Mắt thấy tình huống không đúng, Tần Thiến rốt cuộc chạy tới, duỗi tay đỡ lấy ông nội Sở, trên mặt cười thực tự nhiên.

"Sao chưa gì hết mà đã đi rồi? Hiếm khi trở về một lần, lại là sinh nhật em gái con, ở lại trong chốc lát rồi đi, được không?" Bà vốn đang đứng ở bên cạnh nhìn kịch drama, thậm chí còn cảm thấy mấy lời ông nội Sở nói thực hả giận.

Con nhỏ tên An Nhu kia tính thứ gì? Cho dù bà có khinh thường Sở Hư Uyên, thì cũng không thể không thừa nhận, hiện tại nó chính là chủ nhân dòng họ Sở. Một người bình thường như cô ta thật sự cho rằng leo lên Sở Hư Uyên thì một bước lên trời?

Hừ! Thật là chuyện buồn cười nhất trên đời.

Ai cũng không ngờ Sở Hư Uyên sẽ vả mặt không lưu tình như vậy. Đã thật lâu anh chưa xảy ra xung đột với mẹ con Tần Thiến, có lẽ là ở địa vị cao nhiều năm, cho nên anh càng am hiểu thủ đoạn mượn đao giết người trong thầm lặng. Chỉ là... Có vài người rất dễ dàng quên bài học cũ...

Sở Hư Uyên hơi cong khóe môi, nhìn chăm chú vào Tần Thiến, trong mắt không hề có ý cười: "Phải không? Thân là người lớn, lại đối xử với con cháu như vậy, thật đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt."

Sắc mặt Tần Thiến biến đổi, nụ cười trên mặt thiếu chút nữa duy trì không được.

Sở Hư Uyên... Nó cố ý... Mấy năm trước Sở Hư Uyên cũng từng nói qua những lời này, khi đó nó mới vừa ngồi trên cái ghế chủ nhân dòng họ Sở. Vài năm sau, nó lại nói giống y như vậy, một chữ cũng không sót, đây không phải cảnh cáo thì là cái gì?

Trong khi đang giằng co thì Sở Liên và Sở Trạch Hạo cũng đều đã đi tới, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.

An Nhu đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn phim truyền hình 8 giờ tối đang trình diễn tại hiện trường. Cô biết mâu thuẫn giữa Sở Hư Uyên và người trong nhà, càng miễn bàn còn có sự giúp đỡ của ông nội Sở, nếu không phải ông ta đứng giữa ngăn cản, thì mẹ con Tần Thiến đâu có sống sung sướng giàu có như hiện tại.

Chỉ là đổi góc độ tới nói, chẳng qua là già rồi nên có ý nghĩ con cháu cùng nhà, đương nhiên là hy vọng con cháy đều khỏe mạnh, gia đình náo nhiệt vui vẻ. Cho dù ông ta có lựa chọn như thế nào, thì cô cũng không thể trách được.

An Nhu không nói chuyện, chỉ là yên lặng kéo chặt ống tay áo Sở Hư Uyên. Cô mở miệng nói chuyện trong tình huống này không thích hợp, đây là chuyện nhà của Sở Hư Uyên. An Nhu còn có thể đủ ra vẻ kiêu căng đối phó Văn Hà Tú, hiện tại... Mò không ra ý của Sở Hư Uyên, An Nhu cũng không tiện hành xử.

"Bỏ qua đi anh hai, ông nội cũng không có ý gì khác."

Sở Trạch Hạo đột nhiên mở miệng, cười nói: "Đây là An Nhu? Sớm nghe nói qua, ánh mắt anh hai thực không tồi nha, dẫn theo người xuất sắc như vậy."

An Nhu ngẩn ra một chút, liếc nhìn Sở Trạch Hạo. Đối phương vẫn giữ nụ cười như là ánh mặt trời, chớp chớp mắt nhìn An Nhu, nhìn như tính trẻ con chưa hết, vô cùng đáng yêu.

Cũng không ít người bị vẻ bề ngoài Sở Trạch Hạo lừa gạt. Gương mặt trẻ con búng ra sữa, lại thích cười, bình dị gần gũi, nói chuyện có duyên. Đơn giản chỉ nhìn vẻ bề ngoài mà nói, chính là hình tượng mỗi người đều yêu thích.

Sự thật đúng là như thế. Cho dù mang trên lưng áp lực dư luận Sở Hư Uyên không thích người nhà họ Sở, nhưng Sở Trạch Hạo lại bơi rất nhẹ nhàng trong giới nhà giàu, như cá gặp nước, nguồn nhân mạch không tồi.

An Nhu nhanh chóng tránh ánh mắt của Sở Trạch Hạo. Cô biết người này rất nguy hiểm, không dễ dàng đối phó, hiện tại biện pháp tốt nhất vẫn là nhẫn nại... Có thực lực mới có thể chống lại. Rốt cuộc tất cả mọi việc cũng chưa xảy ra.

Hiện tại nhắc nhở Sở Hư Uyên chú ý Sở Trạch Hạo cũng yêu cầu một lý do chính đáng mới được.

Nhận ra được động tác nhỏ của cô bé kia, Sở Trạch Hạo trên mặt không có gì biến hóa, trong mắt hiện lên một tia thú vị. Có ý tứ... Phản ứng không bình thường, rất có ý tứ.

Sở Hư Uyên nhìn thoáng qua Sở Trạch Hạo, ngoài dự đoán thu liễm tinh thần và sắc mặt, giọng điệu bình tĩnh: "Ừ, hôm nay là sinh nhật Sở Nguyệt, tôi cũng không ý quấy rầy."

Ý những lời này chính là bỏ qua.

Vài người đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, ngay cả sắc mặt ông nội Sở cũng đỡ vài phần. Ông cũng không phải có ý kiến gì với Sở Hư Uyên, chỉ là đây là sinh nhật Sở Nguyệt, Sở Hư Uyên không xuất hiện sẽ làm mọi người nghĩ như thế nào?! Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này Sở Nguyệt sẽ không ngốc đầu nổi trong giới này được.

Tần Thiến nói mấy câu không khí đã thân thiện dần lên, mọi người xung quanh trong tối ngoài sáng đều chú ý đến tình huống xảy ra bên này, không bao lâu đã khôi phục náo nhiệt.

Sở Hư Uyên không có tâm trạng chào hỏi mấy người này, anh nắm tay An Nhu: "Em còn muốn nắm tay anh bao lâu nữa? Anh cũng sẽ không chạy."

"Hả?"

An Nhu trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, theo bản năng tránh né, buông ngón tay ra: "A! Thực xin lỗi Sở tiên sinh, em không phải cố ý..."

Vừa rồi bởi vì quá chú tâm vào drama, cho nên theo bản năng nắm chặt ống tay áo của Sở tiên sinh, nhìn thấy áo bị mình nắm đến nhăn, An Nhu vuốt vuốt, nỗ lực vuốt phẳng.

"Thôi bỏ đi, không thiếu chút tiền quần áo."

Sở Hư Uyên khép hờ mắt nhìn động tác cẩn thận của cô, khôi phục giọng điệu lười nhác: "Nhưng thật ra em đó, em không có lời gì muốn nói với anh sao?"

An Nhu trong lòng trong nháy mắt giả ngu, ngẩng đầu: "Nói cái gì?"

Chuyện vừa rồi của nhà anh sao? Xen miệng vào hình như không tốt lắm đâu... Sở Hư Uyên đang hỏi ý kiến của cô?

Sở Hư Uyên dùng cánh tay không bị cô ôm kia gõ gõ nhẹ vào đầu cô: "Giả đò hả, không ý kiến gì sao?"

"Ây da, anh, anh, cái người đáng ghét này, sao tự nhiên một lời không hợp thì ra tay đánh người ta vậy..."

An Nhu che lại đầu, ngẩng đầu trừng anh, thành thành thật thật nói: "Không có ý kiến gì... Rốt cuộc em khá ngốc, anh cũng biết mà, em không có thông minh như anh... Anh cười cái gì đừng cười, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là nếu có cơ hội, em muốn giúp anh đánh người xấu."

"... Thật đúng là suy nghĩ khác người, câu trả lời này của em... Làm như anh yếu lắm, cần một cô bé như em bảo vệ không bằng!!!"

Sở Hư Uyên ánh mắt chợt lóe, khóe miệng nhếch lên độ cong: "Người xấu?! Em muốn đánh ai, hửm?"

"Là bọn họ, em cảm thấy thật không công bằng..."

An Nhu nghiêm túc nhìn anh, không tự giác túm chặt tay áo người nào đó: "Dựa vào cái gì bọn họ dám ức hiếp anh? Mà anh còn không thể trả thù... Sở tiên sinh, nếu anh muốn trả thù, em khẳng định khẳng định sẽ giúp anh."

Không có ai từng nói như vậy với Sở Hư Uyên, cũng không có ai đứng ở góc độ Sở Hư Uyên tự hỏi.

Sở Hư Uyên cái gì đều có, chẳng qua là ngồi trên cái chức vị chủ nhân dòng họ thôi, tại sao không thể xử lý đám người từng ức hiếp mình được?!

Cái gì mà thân làm chủ nhân dòng họ thì không thể lòng dạ hẹp hòi, cái gì mà tất cả đều là chuyện quá khứ, không thể so đo với người nhà như vậy, còn cái gì mà quá khứ vất vả thì cho nó đi qua, đừng nhớ tới.

Muốn anh giữ cảnh thái bình giả tạo, xem như mọi việc trong quá khứ đều không tồn tại.

An Nhu cảm thấy ý nghĩ như vậy thật là buồn cười.

Cho dù là cô, đến nay vẫn còn căm hận An Như Uyển, còn chú ý nhất cử nhất động của cô ta chờ trả thù trở về... Vậy thì tại sao Sở Hư Uyên lại không thể có loại ý nghĩ này kia chứ? Tất cả bởi vì anh là chủ nhân dòng họ Sở, thân phận cao, không thể so đo với mẹ con Tần Thiến sao?

"Lá gan của em rất lớn đó..."

Trong giọng âm áp xen lẫn ý cười, Sở Hư Uyên khép hờ đôi mắt, giống như tự hỏi: "Em nói có đạo lý."

"Nếu như vậy, anh đúng thật là có một chủ ý, em có giúp anh không?"

An Nhu rất ít thấy Sở Hư Uyên nghiêm túc như vậy, có chút tò mò. Thật ra cô cũng cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm, nhưng vẫn bị kỹ thuật diễn của tổng giám đốc Sở che mắt, buột miệng thốt ra: "...Chủ ý gì?"

"Anh không tiện ra mặt..." Sở Hư Uyên nhìn chăm chú vào cô, đen nhánh đồng mắt là rõ ràng ý cười,

"Nhưng em thì rất thích hợp... Được anh cưng chiều đến không coi ai ra gì, nên em cứ làm bất kỳ chuyện gì mà em muốn làm... Em nguyện ý sao?"

... Lấy thân phận hiện tại của bọn họ làm như vậy hình như không thích hợp lắm thì phải?!

An Nhu lui về phía sau một bước, theo bản năng muốn buông ra cánh tay Sở Hư Uyên, lại bị người đàn ông nhẹ nhàng bâng quơ giữ lại, không cho phép cô lui về phía sau, không cho phép cô giữa đường bỏ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện