"Sở tiên sinh, à... Quan hệ của chúng ta có khả năng sẽ bị hiểu lầm." An Nhu mắt trông mong nhìn anh, biểu tình nặng nề.

"Hiểu lầm cái gì?"

Sở Hư Uyên lộ ra biểu tình khó hiểu: "Nếu ý của em là anh rất coi trọng em thì đó không gọi là hiểu lầm, mà là sự thật."

An Nhu im lặng, cho dù là dùng loại giọng điệu đương nhiên này nói "Đây là sự thật", cho dù biết Sở Hư Uyên cũng không phải ý tứ này, An Nhu cũng vẫn... Suy nghĩ nhiều.

Thật sự rất biết cách tán tỉnh nha, nếu đối tượng không phải cô mà là loại thiếu nữ thuần khiết, phần lớn đều sẽ hiểu sai hết đó nha!

Thôi, thông cảm một chút cho tổng giám đốc Sở, rốt cuộc anh ấy cũng chỉ là một đứa nhóc còn chưa có tốt nghiệp mẫu giáo. An Nhu thở dài, gật đầu: "Em biết rồi."

"Biết cái gì?" Sở Hư Uyên nhìn biểu tình không được tự nhiên của mèo con, trong giọng cất giấu ý cười.

"Vì anh lên núi đao, vì anh xuống biển lửa được chưa!"

An Nhu chọc anh một chút: "Sở tiên sinh, anh cần phải phối hợp với em đó nha."

Mặc kệ Sở Hư Uyên có nghĩ đến việc sẽ bị mọi người hiểu lầm hay không, cô cũng không cần biết là anh cố ý hay là vô tình, An Nhu cảm thấy cô đều... không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của anh được.

Sở Hư Uyên và An Nhu ghé sát vào nhau nhỏ giọng nói cười, xung quanh có không ít người nhìn chằm chằm vào phía này.

Sắc mặt Tần Thiến âm trầm nhìn bên này, bà ta bị một đám quý phu nhân vây quanh ở chính giữa, thậm chí còn không thể khống chế tốt được biểu tình trên gương mặt của mình.

"Ấy chà, Sở phu nhân, tôi xem tổng giám đốc Sở lần này mang về tới chính là con dâu tương lai của nhà họ Sở thì phải đó nha?"

Một vị quý phu nhân khác cũng che miệng cười nói: "Chưa thấy qua Sở thiếu gia quan tâm đến người khác phái nào dịu dàng như vậy nha."

"Đúng vậy, thật hâm mộ ngài quá, sớm như vậy đã không cần lo lắng vấn đề thành gia của con trai, đâu giống thằng nhóc nhà tôi, còn ở bên ngoài chơi đến không biết đường về..."

Sắc mặt Tần Thiến càng khó coi, nhưng một câu cũng không thể phản bác.

Bà đóng vai mẹ hiền trước mặt người ngoài, mặc kệ trong lòng có nghĩ như thế nào, cũng không thể xé rách mặt được? Chỉ cần bà không xé rách mặt, Sở Hư Uyên sẽ không thể ra tay với bà. Điều này bà rõ ràng nhất, Sở Hư Uyên cũng hiểu.

Sở Nguyệt đứng tại chỗ do dự trong chốc lát, vừa mỉm cười tiếp nhận lời khen tặng trong tối ngoài sáng của các tiểu thư quý tộc, tầm mắt lại nhịn không được nhìn sáng phía Sở Hư Uyên.

"Đừng nhìn, có cái gì đẹp mà nhìn."

Sở Liên cười lạnh một tiếng, ghé vào bên tai Sở Nguyệt, giọng rất nhẹ: "Mày nhìn thì làm được gì, người đó cũng sẽ không thích mày."

Phong cách của Sở Liên khác xa thục nữ dịu dàng của Sở Nguyệt, tóc dài nhuộm nâu uốn lượn sóng to, móng tay đỏ tươi, xinh đẹp bức người, trên mặt là ý cười quyến rũ động lòng người. Chỉ là cặp mắt kia lại không chút nào che dấu sự ác độc.

"Chị, chị..."

Làm như là bị Sở Liên dọa tới, Sở Nguyệt run lên một chút, có chút giật mình kinh ngạc nhìn Sở Liên, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Chị suy nghĩ nhiều rồi, em không có nghĩ như vậy..."

"Không có sao? Mày thật sự quá giả tạo."

Người phụ nữ không chút để ý cười một chút, môi đỏ nhẹ cong: "Tao nói cho mày, Nguyệt Nguyệt, mày đừng nghĩ đến chuyện không có khả năng xảy ra đó làm gì, năm sau mày sẽ đính hôn, rồi mày cũng sẽ giống như tao, thứ không thuộc về mày, thì không cần nghĩ đến."

Sắc mặt Sở Nguyệt càng trắng, cô ta lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng cười một chút: "Dạ... Em biết rồi, chị."

Sở Liên cũng không phải nhắc nhở cô, càng không bằng nói, là bỏ đá xuống giếng trào phúng. Cô ta cũng không có cảm tình với người nhà họ Sở... Bao gồm mẹ ruột Tần Thiến của cô.

Người phụ nữ tươi cười rực rỡ rời đi, Sở Nguyệt cúi đầu đứng tại chỗ, một hồi lâu mới mở ra lòng bàn tay. Bên trong là dấu vết đỏ tươi, máu đã ngưng chảy.

Sở Hư Uyên nói không đến hai câu với An Nhu, thì có nhân viên lại đây nói ông nội Sở gọi anh tới thư phòng nói chuyện.

Sở Hư Uyên nhìn An Nhu, cô lập tức xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, anh đi đi, em ở chỗ này chờ anh là được."

Tuy rằng An Nhu không biết ông ta có cái gì muốn nói với Sở Hư Uyên, tám phần không phải là lời hay. Một mình cô ở lại nơi này cũng không có nguy hiểm gì, chỉ là muốn ứng phó một vài người không biết điều mà thôi, cô có thể giải quyết được.

"Em..."

Sở Hư Uyên nhíu mày, lời còn chưa nói ra, đã bị An Nhu đẩy ra, lá gan càng thêm lớn nói: "Anh đi nhanh đi Sở tiên sinh, thật sự là không cần lo lắng cho em đâu, không có việc gì đâu mà."

"Hơn nữa, đừng có quên những gì anh vừa mới hứa với em đó." An Nhu chớp chớp mắt, cười một chút, nhìn Sở Hư Uyên bằng ánh mắt 'anh hiểu em mà phải không'.

Sở Hư Uyên dừng một chút, vỗ vỗ đầu An Nhu, trong giọng nhưng thật ra có chút ý cười: "Lá gan lớn... Chú ý an toàn."

Dặn dò một câu, người đàn ông không yên tâm xác nhận thêm một lần nữa: "Anh nói... Có bất kỳ chuyện gì thì cứ tìm anh, biết không?"

"Đã biết đã biết, anh đừng lề mề như vậy, lâu lâu mới có cơ hội để thực hành năng lực đối phó với người khác."

An Nhu bảo đảm với anh: "Anh yên tâm đi Sở tiên sinh, anh đi nhanh đi, đi đi."

Nhìn Sở Hư Uyên rời đi, An Nhu thu liễm sắc mặt, nhấp chặt môi, khép hờ mi mắt, làm ra biểu tình nhàm chán.

Muốn đuổi Sở Hư Uyên đi là có lý do... Nếu Sở Hư Uyên vẫn luôn ở bên cạnh, có vài người cũng không dám đến gần kiếm chuyện.

An Nhu dùng khóe mắt liếc sang hướng bên kia, quả nhiên có người nhịn không được muốn lại đây. Tim đập có chút nhanh, An Nhu nắm chặt ngón tay, nỗ lực khống chế biểu tình trên gương mặt.

Đây là lần đầu tiên An Nhu lấy tư thế cậy Sở Hư Uyên thương yêu mà kiêu ngạo đối phó người khác, so với sợ hãi, cô càng cảm thấy khẩn trương và... Hưng phấn.

"Sở tiểu thư?"

An Nhu lộ ra một mỉm cười gãi đúng chỗ ngứa: "Ừm... Cô là Sở Nguyệt đúng không? Sinh nhật vui vẻ."

"An tiểu thư biết tôi?"

Sở Nguyệt hơi hơi mở to hai mắt, sau đó có chút thất lễ: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh hai còn nhắc tới tôi với cô, tôi..."

"Không phải, chỉ là trước lúc tới tôi có tìm hiểu đôi chút thôi."

An Nhu cười thẹn thùng: "Hôm nay là sinh nhật Sở tiểu thư, tôi lại không có chuẩn bị quà tặng, thật xin lỗi, nhưng Sở tiên sinh nói anh ấy chuẩn bị là được, nên tôi không có mua..."

Đồng tử Sở Nguyệt co rụt lại, cô không giữ bình tĩnh được, biểu tình trên mặt lộ ra hoảng sợ, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt lên: "Cô... Cô gọi anh hai là Sở tiên sinh?"

"Đúng vậy?" An Nhu lộ ra biểu tình nghi hoặc.

"Có cái gì không đúng sao? Sở tiên sinh rất thích tôi kêu anh ấy như vậy." Câu này nói có chút giả, Sở tiên sinh, loại xưng hô này vừa có vẻ tôn kính, đồng thời cũng đại biểu cho một ý nghĩa sâu xa khác.

An Nhu biết, nhưng cô cố ý nó ra, chính là muốn nhìn Sở Nguyệt tức giận đến muốn chết rồi lại làm không được gì cô, nhưng... Tự tay chế tạo nón cho mình... Thật là sung sướng làm sao ấy.

Trong lòng âm thầm khen kỹ thuật diễn của bản thân, An Nhu còn có chút đáng tiếc cho Sở Nguyệt.

So sánh với Sở Trạch Hạo và Sở Liên, Sở Nguyệt bị bảo vệ quá tốt. Cho dù đã từng thờ ơ lạnh nhạt đối với hành vi của mẹ mình đối với Sở Hư Uyên, hiện tại còn trông cậy vào tình cảm có thể hòa tan núi băng gì gì đó, tính lấy kịch bản của nữ chủ bạch hoa trong tiểu thuyết máu chó thời kỳ đầu... An Nhu ghê tởm nổi da gà.

"Nguyệt Nguyệt!"

Tần Thiến chú ý thấy biểu tình của Sở Nguyệt không đúng, vội vàng chạy tới, ôm lấy bả vai con gái, nhìn về phía An Nhu, biểu tình tức giận: "An tiểu thư, sức khỏe của Nguyệt Nguyệt không tốt, mời cô nói chuyện chú ý một chút."

"Tôi chưa nói cái gì không nên nói?"

An Nhu đổi sang hình tượng yên tĩnh thẹn thùng như trước, thậm chí còn không thèm giữ gương mặt tươi cười: "Đây là chuyện giữa tôi và Sở tiên sinh, không liên quan đến người khác, xin cô nói năng cẩn thận, tôi làm gì cô sao?!."

Tần Thiến cắn răng, cơ hồ duy trì không được bình tĩnh: "An tiểu thư, nói chuyện còn chừa ba phần khẩu đức, huống chi, hiện tại cô cũng chỉ là An tiểu thư."

Lời nói uy hiếp không khó nghe ra tới, An Nhu cười một chút, lại chỉ là chợt lóe mà qua, sau đó khôi phục biểu tình lạnh nhạt: "Sở phu nhân, ngài tuổi tác cũng đã cao, chuyện giữa những người trẻ tuổi vẫn là ít xen vào sẽ tốt hơn. Cứ giao cho chúng ta tự giải quyết không phải tốt sao? Ngài nói có phải hay không?"

Nói, An Nhu nhướng mày cười, nhìn chằm chằm Tần Thiến và Sở Nguyệt, như là lời nói độc ác vừa nãy không phải là cô nói.

Xung quanh luôn chú ý đến phía này, cho nên cuộc đối thoại vừa nãy có không ít người nghe thấy. Lúc này, tuy rằng trong đại sảnh vẫn náo nhiệt, không ít người cũng đã lén nhỏ giọng bàn tán.

Nhìn cô bé này an an tĩnh tĩnh trước mặt Sở Hư Uyên, giống như một con chim hoàng yến, không ngờ lại kiêu căng như vậy. Đây rõ ràng là bị chủ nhân dòng họ Sở dung túng mà ra, quả thực là coi trờ bằng vung, không biết điều.

Tuy rằng Sở Hư Uyên không thích Tần Thiến, nhưng trong cái giới này không có một ai dám trào phúng ngay trước mặt bà, hoặc nhiều hoặc ít đều nể mặt Sở Hư Uyên.

Hiện tại, một là người nhà Sở Hư Uyên, một là người tình nhỏ của Sở Hư Uyên... Hai người kia đấu với nhau, không ít người đều đang xem náo nhiệt.

Tần Thiến cả người đều đang phát run, không thể nhịn được nữa, nhìn An Nhu, hạ giọng: "An tiểu thư, cô hãy nhớ kỹ những lời hôm nay cô nói đó, nhớ cho kỹ, ngày sau cô cũng chớ quên."

An Nhu nhìn bà ta, giơ giơ lên hàm dưới, sắc mặt của thiếu nữ lạnh nhạt, giọng điệu kiêu căng, giống như con mèo cao ngạo: "Tôi nhớ kỹ mà, không chỉ nhớ kỹ, tôi cũng sẽ nhờ Sở tiên sinh nhà tôi nhớ giúp luôn, yên tâm, trí nhớ của anh ấy tốt lắm."

Sở Hư Uyên, Sở Hư Uyên, lại là Sở Hư Uyên!

Biểu cảm của Tần Thiến hoàn toàn trầm xuống, bà không phải là người thiếu kiên nhẫn, chỉ là không ai dám nói trắng ra lấy Sở Hư Uyên kích thích bà, mà còn là một con ăn mày nhà nghèo như nó.

"An Nhu, cô nghĩ bản thân cô à ai?"

Tần Thiến cười lạnh, vỗ vỗ mu bàn tay con gái mình, cười nói: "Con gái của tôi là thiên kim danh môn quý tộc không biết hơn cô bao nhiêu cấp bậc, nơi nào không tốt hơn cô kia chứ? Mặc kệ cô có thủ đoạn gì, đắc tội tôi đều không phải là chuyện tốt."

Bà có như thế nào thì cũng mang tiếng là mẹ Sở Hư Uyên, cũng phu nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Sở! Con ăn mày này tính là thứ gì, còn dám lấy Sở Hư Uyên đè ép mình? Từ sau khi trở thành phu nhân nhà họ Sở... Bà chưa từng chịu qua loại khuất nhục này.

Thiên kim danh môn... An Nhu và Sở Nguyệt liếc nhau, không hiểu sai, trong mắt đối phương tràn ngập hận ý. Sở Hư Uyên thật đúng là tai họa, người nào cũng có thể hấp dẫn.

Trong lòng khiển trách một phen, An Nhu lại nở nụ cười: "Phải không? Sở tiên sinh, hình như em đắc tội người không nên đắc tội rồi, phải làm sao bây giờ?" Cô cố ý phóng to giọng, làm người trong đại sảnh đều nghe được.

Giọng thiếu nữ thanh thúy nhẹ nhàng, còn có chút làm nũng, chỉ là không ai sẽ để ý đến điều này.

Sở Hư Uyên nhìn An Nhu, đi tới, gương mặt rất "Phối hợp", ôm An Nhu vào trong ngực, cúi người hỏi cô: "Đắc tội ai?"

An Nhu theo bản năng ngửa đầu nnhìn lên, toàn thân đều cứng đờ. Khoảng cách này thật là thân cận quá nha!

Cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của anh ấy phà vào mặt, gần có thể nhìn thấy rõ nhan sắc tuyệt đẹp của người đàn ông cùng hàng mi dài.

Sở Hư Uyên... Thật là không biết bốn chữ "Nam nữ có khác" viết như thế nào sao?! Hay là cảm thấy hành động như vậy mới có thể thể hiện được sự yêu thương dung túng?

Trong lòng ngổn ngang đầy ý nghĩ, An Nhu ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng duy trì không để nhân thiết sụp đổ, giơ giơ lên cằm: "Lỡ đắc tội Sở phu nhân rồi, làm sao bây giờ?"

Mặt Tần Thiến lúc trắng lúc xanh, đến cuối cùng thành trắng bệch như xác chết: "Hư Uyên, không phải, mẹ chỉ là nói chuyện bình thường với An tiểu thư mà thôi, không có ý khác..."

"Phải không?"

Sở Hư Uyên càng ôm chặt An Nhu vào trong lòng ngực, cười như không cười hỏi lại: "Sở phu nhân?! Mấy năm qua, bà vẫn không có gì thay đổi."

Khi nói chuyện, Sở Hư Uyên không tự giác lại nhìn An Nhu.

Thiếu nữ nâng hàm dưới trắng nõn, biểu tình cao ngạo, như là mèo con giương nanh múa vuốt... Đáng yêu đến mức làm anh muốn gặm cái cằm đó quá.

An Nhu châm ngòi thành công, ẩn sâu công cùng danh, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng ngực Sở Hư Uyên.

Sở Hư Uyên không thể làm khó dễ Tần Thiến, thậm chí yêu cầu nhường nhịn, không sao, những việc này để cô đến làm cái cớ.

Sắc mặt Tần Thiến rất khó xem, nhưng bà hiểu rất rõ tính cách của Sở Hư Uyên, hiện tại bà còn hoài nghi rốt cuộc có phải Sở Hư Uyên cố ý nhằm vào bà hay không... Suy nghĩ cẩn thận, Tần Thiến thật vất vả bài trừ ra một gương mặt tươi cười.

"Hư Uyên, mẹ không ý này, con nói lời này là có ý gì? Mẹ không có ác ý gì đối với An tiểu thư, cô ta..."

An Nhu giật giật khóe miệng, nghe Tần Thiến dùng các loại từ ngữ buồn nôn nói, cô thật là mở rộng tầm mắt. Người phụ nữ này co được dãn được, có thể đứng sừng sững nhiều năm ở nhà họ Sở không ngã, cũng phải có chút bản lĩnh mới làm được.

An Nhu xoay chuyển đôi mắt, tầm mắt từ trên người Sở Nguyệt chuyển đến trên người Sở Liên, lại đến Sở Trạch Hạo. Người một nhà này... Đều chẳng ra gì. Người không biết điều nhất chính là Sở Nguyệt, sống trong hạnh phúc còn không biết quý trọng.

Xuyên qua trong đám người, thanh niên như đã nhận ra tầm mắt của cô, xa xa nhìn qua. Sau đó, nở nụ cười tươi với An Nhu.

... Bị theo dõi?

An Nhu nhíu nhíu mày, lễ phép tính trở về một nụ cười xã giao. Cũng không nhất định... Có thể là ảo giác.

Rốt cuộc còn ở trong buổi tiệc, không ai muốn bị người khác nhìn chằm chằm, Sở Hư Uyên không nói thêm gì, chỉ là chưa tới một lát đã lấy cớ bận công việc, mang An Nhu rời đi trước. Ngay cả một câu khách sáo cũng chưa nói với Sở Nguyệt.

Tuy rằng không nói nhiều, nhưng không thể nghi ngờ là một bạt tai chói lọi vào mặt. Trong quá khứ, Sở Hư Uyên không có biện pháp mượn cơ hội sửa trị, hiện tại có cơ hội này, Tần Thiến cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

"... Muốn cười thì cứ cười đi, cảm giác thế nào?" Từ lúc rời khỏi nhà họ Sở, Sở Hư Uyên vẫn ôm An Nhu trong ngực, vỗ vỗ đầu cô. An Nhu biểu hiện đích xác thật không tồi, ngay cả Sở Hư Uyên cũng rất ít thấy bộ dáng này của An Nhu.

"Chơi rất vui!"

An Nhu đôi mắt sáng lấp lánh, biểu tình kiêu căng trong bữa tiệc đã biến mất, ngược lại vô cùng hoạt bát, cô lôi kéo ống tay áo Sở Hư Uyên: "Sở tiên sinh, xem ra em còn có năng lực trời cho ở phương diện này..."

"Ừ!"

Kéo ra cửa xe làm An Nhu lên xe trước, Sở Hư Uyên đi theo ngồi vào trong sau: "Biểu hiện không tồi."

Ban đầu vẫn là có chút lo lắng... Sự thật chứng minh hoàn toàn không cần thiết.

"Thật ra cũng không khó, chỉ là giả đò mà thôi."

An Nhu vẫn là rất hưng phấn: "Em, đợi đến nghỉ hè trở về nhà em phải sử dụng với An Như Uyển mới được... Em không thể vẫn luôn dễ dàng bị ức hiếp đến như vậy."

Bất kỳ chuyện gì cũng vậy, có hai thì sẽ có ba.

An Nhu học không được khiêu khích, cũng học không được tư thế cao ngạo, cho dù là muốn lén lút trả thù An Như Uyển, cũng sẽ không làm ra được, thật là vô dụng.

Hiện tại nếm thử một chút, tự nhiên cảm thấy bản thân rất có năng lực trở thành kẻ ác, An Nhu trong lòng bắt đầu lung lay. Nghĩ lại cảnh bản thân có thể chọc An Như Uyển tức xanh người... An Nhu nhịn không được cười hehehe.

"Em chỉ có chút tiền đồ này thôi sao!"

Quét mắt nhìn mèo con đang cười ngây ngốc tràn đầy vui sướng, Sở Hư Uyên cong cong khóe môi: "Cố mà làm, anh cho phép em lấy anh làm tấm mộc đó."

"... À, ờ, không cần đâu."

An Nhu nháy mắt phản ứng lại đây, cự tuyệt cực nhanh: "Sở tiên sinh, cha mẹ em... Còn có thân thích của em đều là người thường, như thế nào sẽ yêu cầu ngài ra ngựa kia chứ? Hoàn toàn không cần!"

Đóng kịch trong trường hợp này là đủ rồi, An Nhu chưa từng nghĩ tới dẫn Sở Hư Uyên về nhà.

Dẫn cái gì mà dẫn?

Căn bản dẫn không được, người ta có đồng ý hay không cũng không biết nữa! ( tuyệt vọng.jpg )

Khi nào mình mới có can đảm tỏ tình đây trời, Sở tiên sinh ơi là Sở tiên sinh, anh làm em rối rắm lắm đó anh có biết không!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện