An Nhu trải qua ngày cuối tuần này có thể nói là thật sự vui vẻ, chung cư cao cấp của Sở Hư Uyên không thiếu cái gì hết, còn có người có thể đủ nói chuyện chơi game chung, không có gì là không hài lòng.

Đến nỗi chuyện xảy ra ngày đó... An Nhu tránh không nhắc tới, Sở Hư Uyên cũng nói gì, cứ như vậy mà trôi qua.

An Nhu là thật lòng hy vọng vấn đề đó cứ như vậy mà tan biến. Đến tận bây giờ cô chỉ là mơ hồ có chút cảm giác, muốn nói quá rõ ràng cũng không phải, không biết nói ra sao với Sở Hư Uyên nữa.

Chuyện xác minh tình cảm này thật là khó có thể nói ra miệng.

Tối chủ nhật, An Nhu được Sở Hư Uyên đích thân đưa trở về học viện. Cười tủm tỉm chào tạm biệt với quan lớn tổng giám đốc Sở, An Nhu về đến biệt thự, trong lòng yên ổn không ít. Có lẽ là đã quen với lối sống như bây giờ, cho nên An Nhu cũng có chút kháng cự với sự thay đổi.

Thứ hai đầu tuần, là ngày có kết quả thi cử.

Đại khái là cuối tuần chơi quá vui vẻ, tâm trạng và thái độ của An Nhu còn tính ổn định, nhìn đến bảng thành tích cũng có một loại cảm giác không ngoài dự đoán.

Đứng thứ 890 trong toàn cấp, giữ vị trí thứ 16 trong lớp. Thành tích này không tính cao cũng không tính thấp, trung bình cũng không phải.

An Nhu vẫn là rất hài lòng về bài thi của mình, cơ sở của cô kém hơn bọn họ rất nhiều, sau khi đặt chân vào học viện, cô điên cuồng bổ sung thêm kiến thức, nhưng vẫn so ra kém những con cháu quý tộc nhà giàu từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục tinh anh.

Nhưng An Nhu cũng không nhụt chí, có thể làm được đến tình trạng này cô đã dốc hết toàn bộ nỗ lực, kế tiếp chỉ cần tiếp tục nỗ lực là được.

Người đứng đầu trong lớp là Vương Duyệt Ngọc. Khác với trước kia, tư thế cùng thái độ cao ngạo nhìn người khác như con kiến của cô ta, sau khi thành tích của An Nhu ra tới, nữ sinh này lại chủ động tìm tới An Nhu, chúc mừng cô vào nhóm A, thuận tiện tạo dựng quan hệ.

"Bạn An Nhu rất lợi hại." Vương Duyệt Ngọc tươi cười xán lạn, thân mật nói chuyện với An Nhu.

"Học kỳ đầu đã đoạt được thành tích tốt như vậy, cố lên, trong tương lai bạn sẽ càng thêm lợi hại, à, sau này chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau trong học tập được không?!" Một chút đều nhìn không ra phía trước từng dùng ánh mắt quan sát lạnh nhạt còn có chút khinh miệt đối với An Nhu.

Chuyện xảy ra trong bữa tiệc chào đón học sinh mới đã lan truyền khắp học viện. Tất cả mọi người biết có một nữ sinh trong lớp này, không biết sao lại được hiệu trưởng Sở Hư Uyên ưu ái. Có rất nhiều người sôi nổi suy đoán, ảnh chụp hai người thân mật nói chuyện với nhau càng là truyền khắp tỉnh thành.

Các loại góc độ, các loại suy đoán, các loại ảnh chụp... Kỳ lạ chính là, tấm ảnh Sở Hư Uyên hôn trán An Nhu lại bị đè áp xuống. Chỉ có những người ngày đó tham gia vũ hội trộm đồn đãi, lại không có bất kỳ tấm ảnh nào bị truyền ra ngoài.

Điều này làm An Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, không cần nhìn tấm ảnh xấu hổ kia bay đầy trời, trở thành nữ chính trong miệng đời là đủ rồi! Nhưng là cô cũng không muốn biết dụng ý tại sao Sở Hư Uyên lại làm như vậy.

Ảnh hôn trán có thể áp xuống, vậy tại sao lại để truyền miệng ra ngoài? Khắp học viên ai ai cũng biết, thậm chí những gia tộc quyền quý trong giới xã hội thượng lưu cũng biết không ít.

"Thật hâm mộ An Nhu quá đi." Một nữ sinh khác ngồi kế bên An Nhu nói.

Nữ sinh ngồi bàn trước mặt cũng cười nói theo: "Chắc là bạn cũng đã xác định quan hệ với hiệu trưởng Sở rồi ha? Thật là, giấu kỹ như vậy làm gì hông biết nữa à."

Hai nữ sinh vừa nói kia nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười giả tạo.

Ai không biết, hiện tại chỗ ngồi xung quanh An Nhu có bao nhiêu đoạt tay, nhà của Vương Duyệt Ngọc và nhà của Hà Văn Mẫn có mâu thuẫn, đều nhìn không thuận mắt lẫn nhau, chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, hiện tại là tính mượn sức An Nhu leo lên tổng giám đốc Sở đây mà.

"Không, các bạn hiểu lầm rồi... Thật ra..." An Nhu có chút bất lực, chống lại ánh mắt ái muội của các bạn học, không biết nói cái gì mới tốt. Chỉ có thể rặn ra nụ cười khô cằn để ứng phó.

Tuần này đi học, An Nhu chợt bị các bạn học nhiệt tình lăn lộn lên xuống có chút chống đỡ không nỗi. Trong lòng cô biết nguyên nhân lý do gì bọn họ hành động như vậy, chỉ muốn lôi mông Sở Hư Uyên ra đánh một trăm tám mươi lần.

Nếu không phải anh ấy đột nhiên hôn mình, thì mình cũng không đến mức bị đội nón hoa đã có chủ, mà "chủ" này không một ái dám động vào mới ác chứ.

Trong lòng bốc lửa, An Nhu mặt ngoài vẫn là nỗ lực đè xuống, cười ứng phó bạn học, thái độ khéo đưa đẩy, giọng điệu không lên xuống, không để xảy ra sai lầm trong khi đối đáp, kín miệng như bưng.

【 Sở tiên sinh, danh tiếng cũng là một loại bối rối nha...】

An Nhu tan học về nhà, thất thần oán giận Sở Hư Uyên.

【 tại sao anh lại nổi tiếng đến như vậy? 】

【... Trách anh sao? 】

Sở Hư Uyên liếc mắt nhìn tin nhắn cất chứa câu từ oán giận của An Nhu, cong cong khóe môi.

【 trong bốn vị chủ nhân dòng họ tộc, hình như anh là người ít khoa trương nhất thì phải? 】

【... Hình như ... Đúng là vậy. 】

An Nhu nắm rõ chi tiết thông tin về bốn gia tộc lớn, nghĩ nghĩ, so với mấy người bảy tám chục tuổi kia thường xuyên xuất hiện ở trên hot search, thì xác thật Sở Hư Uyên là người ít khoa trương nhất, cũng là người ít tai tiếng tình ái nhất.

Sở dĩ anh ấy ít khoa trương như vậy, phần lớn là vì gương mặt kia, cộng thêm giá trị con người, cộng thêm tuổi trẻ, cộng ba yếu tố đó với nhau, bằng "Chọc ghẹo nợ đào hoa".

【 đúng vậy. 】

Chuyển trong tay bút máy, người đàn ông khép hờ đôi mắt, giọng nhẹ nhàng.

【 anh vừa không có scandal tình ái đầy rối loạn, cũng không có ỷ thế hiếp người, càng không có ai làm chủ được cuộc đời mình. Không phải là người chồng số 1 được mọi cô gái ưu tiên lựa chọn sao? 】

Âm cuối ngả ngớn, mang theo chút mùi vị dụ dỗ.

【 đúng vậy, anh rất tốt, bằng không làm sao anh được bình chọn là người đàn ông kim cương độc thân số 1 trên thế giới kia chứ. 】

An Nhu chậm rì rì bước lên lầu, mở máy tính xem lại kế hoạch tính giao cho bọn Tô Hoàng.

【 Sở tiên sinh nhà em là lợi hại nhất. ( quỳ xuống tặng anh một đóa hồng nhỏ.gif ) 】

【 đúng vậy, anh ưu tú đến như vậy mà. 】

Sở Hư Uyên dựa vào ghế, xoay bút máy, lông mi che khuất dục vọng trong đáy mắt.

【 ... Cần phải nắm thật chặt, nếu không coi chừng vuột mất. 】

【 Sở tiên sinh, ngài thật là đặc biệt lợi hại. 】

An Nhu im lặng một lát, giọng điệu thành khẩn nói.

【 ngay cả độ dày da mặt cũng khác với người thường. 】

【...】

Người đầu bên kia dứt khoát lưu loát gửi tới một đoạn dấu ba chấm, quá trong chốc lát mới nói.

【 mèo con ngu ngốc. 】

Sau đó đơn phương cắt đứt cuộc trò chuyện.

Lâu rồi không thấy Sở Hư Uyên thẹn quá thành giận như vậy. Ấy vậy mà trong lòng An Nhu còn có chút chút cảm giác thỏa mãn. Sở Hư Uyên vẫn là Sở Hư Uyên kia, kim chủ ba cũng vẫn là... Khụ. Đến nỗi chuyện khác, An Nhu không phải không nghĩ tới, nhưng cô vẫn là... Lùi bước.

Trong khoảng thời gian này, một khi An Nhu rảnh là vùi đầu hoàn thiện kế hoạch chuẩn bị giao cho Tô Hoàng, còn phải chống chọi với áp lực về việc học, thậm chí là áp lực từ những bạn học xung quanh...

Vội đến sứt đầu mẻ trán, ngày thứ năm, Sở Hư Uyên lại đây tìm An Nhu, đầu óc của cô như lọt vào trong sương mù.

"Sở tiên sinh, sao anh lại đến đây?" An Nhu tóc rối bời, mang dép lê ra mở cửa, đầy mặt mờ mịt.

"... Không biết con mèo ngu ngốc nào từng nói muốn dự tiệc với anh, hửm?" Người đàn ông quần áo không chút cẩu thả, vẻ ngoài trên 100 điểm liếc cô, cười nhạo một tiếng.

Giống như hai ngày trước chưa từng cắt đứt cuộc nói chuyện giận lẫy với cô không phải là anh, ở trong mắt An Nhu, rốt cuộc khoảng thời gian thật dài, tổng giám đốc Sở kỳ kỳ lạ lạ cuối cùng đã khôi phục bình thường. Nên dỗi thì dỗi, nên trào phúng thì trào phúng, cảm giác thật thân quen.

An Nhu trong lòng tự nhiên thấy an tâm, lại phỉ nhổ bản thân có khuynh hướng thích bị ăn hành, được tổng giám đốc Sở đối xử dịu dàng tử tế còn tưởng anh ấy bị trúng tà, bị anh ấy chửi ngược lại cảm thấy bình thường, không lẽ cô bị bệnh rồi...

"... Anh nói chuyện cho đàng hoàng dùm em, không có việc gì tự nhiên hung dữ với em dữ vậy, em nhớ ra rồi, để em đi tắm rửa thay đồ, anh ở phòng khách chờ đi." An Nhu đè đè cái trán, nói năng không hề khách sáo, vẫy tay đi vào trong.

Sở Hư Uyên đi theo phía sau An Nhu vào biệt thự, nhíu nhíu mày: "Em rất bận sao? Đang vội cái gì..."

Dừng một chút, anh dứt khoát lưu loát nói: "Vậy em đừng đi, không cần cưỡng ép bản thân ..."

"Không, em đã hứa với anh thì nhất định sẽ làm được."

An Nhu vỗ vỗ gương mặt, giọng nói tràn ngập nũng nịu mà ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện: "Hiếm khi thấy khía cạnh yếu ớt mất mát của tổng giám đốc Sở, đương em phải nhanh chân đến xem náo nhiệt rồi."

Giọng điệu đầy trêu chọc, phong cách nói chuyện cũng là dỗi lẫn nhau, chân chính dịu dàng lại chôn sâu ẩn dưới câu chữ.

"Chờ em năm, mười phút! Lập tức xong xuôi!"

An Nhu vội vàng lên lầu, còn không quên ló đầu ra nhìn người đàn ông dưới lầu mở miệng dặn dò: "Anh nhớ phải chờ em ra mới được đi đó!"

An Nhu bằng tốc độ mau nhất, chạy đưa với thời gian, vừa còn nhìn đồng hồ, vừa đọc tin nhắn thoại của Sở Hư Uyên thông qua não bộ.

【 đừng sốt ruột, cho em thêm thời gian chuẩn bị đó. 】

Giọng nói của anh ung dung bình tĩnh.

【... Sở tiên sinh? Không phải nói 8 giờ sao? Anh ...】

An Nhu trăm vội bớt chút thời giờ dỗi Sở Hư Uyên, còn phát hiện anh gửi tin nhắn, nói công ty có việc gấp, đến trễ, cô đọc xong nội dung, đen mặt.

【 anh muốn đến trễ... Tình huống này không tốt lắm đâu? 】

Dùng loại này giọng điệu mạnh mẽ cứng như đá nói dối lý do đến trễ, lấy công ty làm cái cớ, thật đúng là chuyện Sở Hư Uyên có thể làm được.

【anh chính thức nói rõ nhắc nhở em một chút, anh không tính đi, chứ đừng nói là đến trễ. 】

Sở Hư Uyên dựa vào trên sô pha phòng khách, giương mắt nhìn lên lầu, tươi cười không rõ.

【 hơn nữa cũng không quan trọng, nếu em không đi, anh cũng không đi. 】

Nghe là biết ngay, bệnh trung nhị lớp lá thăng cấp level max, càng sống càng kiêu ngạo.

An Nhu đau đầu, vừa trang điểm vừa trấn an cậu bé ba tuổi dưới lầu.

【 đã biết đã biết, em sẽ đi, tổng giám đốc Sở oai phong của em, em sẽ đi được chưa! 】

Sở Hư Uyên tùy hứng đi trễ hơn một tiếng đồng hồ, An Nhu có thể chậm rãi chuẩn bị, sau đó leo lên đoàn xe hộ tống của Sở Hư Uyên.

Biệt thự nhà chính của gia tộc họ Sở cũng nằm ở ngoại thành. Bất động sản của bốn gia tộc lớn rãi rác khắp nơi, nhưng từ lúc Sở Hư Uyên trở thành người nắm quyền trong học viện DICE, cho nên cũng sắp xếp toàn bộ công ty con trực thuộc tập đoàn nhà họ Sở xung quanh vùng phụ cận.

Cho tới bây giờ, nó đã phát triển trở thành khối tài chính khổng lồ đầy phồn hoa tại Giang Thành.

An Nhu dọc theo đường đi có chút khẩn trương, cô biết, lần này đi theo anh tham dự tiệc gia tộc, đại biểu cho việc cô muốn chân chính đối mặt với những người trong nhà họ Sở. Hiện tại cô đã quên dần cốt truyện, nhưng không đại biểu An Nhu không biết tính cách của những người này.

Cho dù cha mẹ Sở Hư Uyên mất sớm, nhưng cũng hoàn toàn không thiếu thân thích đối xử bất công với anh kể từ khi mẹ kế vào cửa, cha không yêu, ông nội cũng chẳng quan tâm, mẹ kế thì hãm hại, em kế thì muốn giết anh giành gia sản.

An Nhu không nói chuyện, Sở Hư Uyên cũng không nói chuyện.

Người đàn ông dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tinh thần và sắc mặt trước đó còn có vài phần lười nhác giờ đã thu liễm không ít, dư lại đều là lạnh lẽo.

Đoàn xe không có dừng lại trước cánh cửa song sắt to rộng, mà trực tiếp chạy vào, kiến trúc bên trong tráng lệ huy hoàng giống như cung điện. Cung điện nằm chính giữa là nơi ở hiện giờ của ông nội Sở Hư Uyên.

Buồn cười, Sở Hư Uyên là người xây nơi này, là chân chính chủ nhân của nơi này, nhưng đám người đó lại ngang nhiên dọn vào ở như đúng rồi, đuổi hết người anh thuê trước đó, nhét người của họ vào, biến nơi này thành nhà chính gia tộc họ Sở...

Còn đuổi khéo anh đi, đáng lẽ nơi ông già kia ở là chỗ của anh, nhưng ông ta lại mạnh mẽ chiếm đoạt, với lý do vô cùng chính đáng, ta là ông nội của ngươi, ta có quyền.

Vậy sao khi bà mẹ kế kia hành hạ, vu oan hãm hại Sở Hư Uyên, thân là ông nội, ông ta ở nơi nào, để mặc bà ta hành hạ cháu nội trước mặt mình cũng không quan tâm... Ha, ông ta cũng chỉ là người ích kỹ mà thôi...

Ba của Sở Hư Uyên cũng quá đáng, nuôi tiểu tam bên ngoài, con bà ta còn lớn hơn anh, khi mẹ anh chết thì rước vào nhà, buồn cười là còn dẫn theo ba đứa trẻ, một gái hai trai. Sau này ba anh còn bị bà này kết hợp với gian phu hại chết, nuôi con dùm người khác mà không biết..

Ông già kia cũng không biết, còn hết lòng yêu thương cưng chiều người đó, xem người đó như trân châu cao quý nâng niu trong lòng, quên sinh nhật của anh, nhớ sinh nhật của người đó, còn tổ chức rùm ben như vậy...

Thôi bỏ, không nghĩ nữa!!!

Chuyện nhà Sở Hư Uyên, anh ấy không quan tâm, mặc họ muốn làm gì thì làm, thì liên quan gì đến mình...

Nhưng cô tức muốn nghẹt thở nha!!!

Đừng hỏi tại sao cô biết mấy bí mật động trời đó... Bởi nó nằm hết trong folder ẩn của Sở Hư Uyên, trong lúc sắp xếp tài liệu cùng diệt virus vô tình mở ra thôi, e hèm, cô không có tò mò gì đâu, vô tình thôi!

Trong đại sảnh, tuy rằng là trường hợp ăn uống linh đình náo nhiệt, nhưng phần lớn là nghe tin Sở Hư Uyên mà đến, nếu không có anh... Nói thật là cũng không có ai đến tham gia tiệc sinh nhật của con mẹ kế có xuất thân bình dân.

"Mẹ, anh Hư Uyên còn chưa về sao?"

thiếu nữ mặc váy dài màu hồng nhạt bất an cắn môi, gương mặt xinh xắn tràn đầy lo lắng: "Nếu anh không về, những vị khách mà chúng ta mời tới..."

"Đừng lo lắng, mẹ đã bàn với ông nội con, Sở Hư Uyên sẽ trở về thôi." Quý phụ nhân bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, trấn an vỗ vỗ tay con gái, tầm mắt cũng dừng ở cửa, khói mù tụ tập ở đáy mắt.

Thằng con hoang Sở Hư Uyên kia thật làm mình trở tay không kịp, ai cũng không ngờ có ngày nó lại có thể vặn ngã Trạch Thiên ngồi trên cái ghế chủ nhân dòng họ Sở. Nhưng bây giờ bà chẳng qua là tạm lánh mũi nhọn mà thôi, bà đã nhịn gần 30 năm, giờ đây chỉ có một việc nhỏ, không thể không nhịn được...

Nhưng cũng không sao, vẫn còn có Trạch Hạo, Trạch Hạo cũng còn có một cơ hội để tranh giành.

Quý phụ nhân di chuyển tầm mắt ở cách đó không xa, nhìn con trai út nhà mình ăn mặc tây trang màu trắng, đang bình thản ung dung nói chuyện với người xung quanh, ánh mắt lóe sáng chứa đầy ẩn ý.

Người thanh niên đang tươi cười ấm áp như chú ý tới tầm mắt của bà ta, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía bà, sau đó lộ ra một nụ cười xán lạn, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, nhìn qua còn khá đáng yêu.

Góc của ad:

Bà mẹ kế này là tình nhân được ba Sở Hư Uyên bao nuôi trước lúc lấy mẹ anh, bà ta sinh 2 người con, 1 trai, 1 gái trước lúc ba anh kết hôn, sau khi anh ra đời, thì bà ta lại sinh thêm 1 đứa con trai nữa. Sau khi mẹ anh chết, mới rước bà ta và 3 người con của bà ta vào cửa, sau đó mới sinh thêm 1 đứa con gái nữa.

Và, cả 4 người đều không chung dòng máu với anh (hiểu rồi hen).

Ông nội anh biết ba anh có con ngoài giá thú, cũng biết ông ta bao nuôi tình nhân, nhưng bỏ mặc, sau này còn cưng tụi này còn hơn anh, bởi tụi nó biết nịnh, còn anh thì không, mắt mù tai điếc mặc bà ta hành hạ anh, mặc thằng kia âm mưu giết anh, thậm chí còn cầu xin anh đừng giết thằng kia nữa.

Bà ta làm tình nhân của ba anh từ lúc còn học đại học, để có chi phí trang trãi việc học của bà ta cùng thằng người tình kia, cũng là thanh mai trúc mã, mối tình đầu của bà ta. Nhưng nào ngờ có thai ngoài ý muốn, bà ta tưởng là của ba Sở Hư Uyên, nên từ nhỏ đã không ưa cô con gái đầu lòng này.

Còn thằng con trai cả, bà ta biết là con của trúc mã, cho nên cưng như cưng trứng, tìm mọi cách để tên này lên nắm quyền nhà họ Sở. Chính là thằng bày mưu bắt cóc anh Sở nhà ta ngày từ mấy tập đầu đó

Đứa con trai thứ hai cũng tưởng là của ba Sở Hư Uyên, cho nên không thân cận, từ nhỏ cho đến lớn đều sống trong đòn roi, là nơi bà ta trút giận, trên người cô con gái đầu lòng và cậu con trai thứ hai đều đầy vết thương.

Và đứa con gái út, chắc chắn là của trúc mã, bởi bà ta mang thai khi ba Sở Hư Uyên đi công tác nước ngoài, ba anh bị tai nạn máy bay chết trên đường về, nói thật, dù ba anh không chết vì tai nạn máy bay, thì cũng chết trong âm mưu của bà ta cùng thằng trúc mã.

À, bà ta nuôi tên thanh mai trúc mã kia cho đến tận bây giờ, còn chia cổ phần cho hắn, mở công ty, mua nhà, mua xe, cho em trai em gái hắn ra nước ngoài du học... Dùng tiền của ba anh, nuôi cả nhà tên kia.

Ad không hài lòng chi tiết này của tác giả lắm, tả tính cách Sở Hư Uyên oai lắm, ngầu lắm, có thù tất báo. Vậy mà để con mẹ kế đó nhảy tưng tưng, để nói sài tiền của mình nuôi trai, vào nhà mình ở ngon lành, còn luôn dùng lời lẽ chì chiết anh. Ấy vậy mà anh nhà nhắm mắt để đó...

Đã điều tra ra hết, đã biết hết, nhưng im lặng, không phù hợp nhân thiết mà tác giả nói ngay từ đầu truyện.

Anh chỉ ra tay khi đám người đó đụng đến An Nhu, thật sự là khá thất vọng... Anh biết ông của mình bất công, nhưng lại vẫn cúi đầu nghe theo ông ta, ông ta lệnh cho anh làm gì, mới đầu anh sẽ nói nặng dỗi vài câu, nhưng sau đó vẫn làm theo.

Ông ta hận anh đá ông ta khỏi cái ghế chủ nhân dòng họ Sở, nên luôn cay cú với anh, từ nhỏ chưa từng quan tâm anh, lúc anh bị mẹ kế bỏ đói suốt mấy ngày, nhốt trong phòng, ông ta biết nhưng làm lơ, vì nghĩ con cháu nhà họ Sở không đối phó nổi một con đàn bà thì không xứng làm người họ Sở, làm cháu của ông, cho nên mặc anh sống chết.

Thứ ông nội đó không thèm.

Xin lỗi, vì lời bình quá dài, vì ad tức quá, nhân thiết anh Sở hoành tráng như vậy, nhưng chỉ giải quyết khi họ động chạm đến An Nhu, và ám sát anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện