Cuộc sống là vậy, muốn trốn cũng không trốn được, muốn chạy cũng chạy không thoát. Học kỳ đầu vừa kết thúc, thông báo về chương trình trao đổi học sinh đã được gửi đến các giáo viên chủ nhiệm, mỗi lớp ít nhiều gì cũng có vài suất.

Lớp thực nghiệm 1 có số lượng học sinh đông nhất. Đường Lập nhìn dòng đầu tiên trong danh sách, cau mày lo lắng.

Hà Thanh...thằng nhóc này khó nhằn thật đấy.

Ông ngồi trước bàn làm việc, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên bấm số.

"Tút...tút... tút..."

Đầu dây bên kia bắt máy. "Thầy Đường, thầy tìm em có việc gì ạ?"

Đường Lập một tay cầm điện thoại, tay kia cầm văn bản thông báo xem xét kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, lông mày lại nhíu chặt. "Thầy cần trao đổi với em trước về việc trao đổi sinh viên..."

...

Hà Thanh đứng trước cửa văn phòng, gõ cửa.

"Vào đi." Đường Lập vẫy tay với cậu. "Ngồi xuống đây đi, thầy có chút chuyện muốn nói với em."

Hà Thanh gật đầu, nhanh chóng bước vào.

"Thầy có một người bạn cũ ở Anh, ông ấy học y. Chỗ ông ấy đã điều trị thành công cho nhiều bệnh nhân không thể nói được như em. Có thể khẳng định rằng kinh nghiệm của những bác sĩ này rất phong phú." Đường Lập rút mấy tờ giấy in đầy chữ từ máy fax ra. "Đây là một số tài liệu, thầy nghĩ em sẽ quan tâm, cứ xem qua đi."

Hà Thanh ngồi xuống ghế, mím chặt môi. Từ lúc nãy, khóe mắt cậu đã giật liên hồi, không hiểu sao cậu đột nhiên có một dự cảm chẳng lành. Cậu vươn tay nhận lấy giấy tờ, bắt đầu xem.

Đường Lập bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, kiên nhẫn chờ đợi. Gần nửa tiếng sau, Hà Thanh mới ngẩng đầu lên, mắt sáng rực.

"Ý em thế nào?"

Hà Thanh chỉ tay vào mình, rồi gật đầu.

Đường Lập lại thở dài, đưa cho cậu một tờ giấy nữa, chính là phiếu đăng ký nguyện vọng trao đổi sinh viên. "Giờ là cơ hội tốt, em về nhà bàn bạc với phụ huynh đi."

Hà Thanh vừa liếc nhìn tờ giấy đã cảm thấy như sét đánh ngang tai, muốn cầm bút đánh dấu ngay vào ô "Không quan tâm".

"Thời gian điều trị tốt nhất của em chỉ còn hai năm nữa thôi, nếu đợi đến khi trưởng thành mới phẫu thuật, tỷ lệ thành công sẽ giảm đi rất nhiều. Huống chi, em nghĩ chuyện trao đổi sinh viên này, anh trai em không biết sao? Anh trai em sẽ đồng ý cho em tự ý quyết định như vậy à?" Đường Lập giật lấy cây bút trong tay cậu, vỗ vai cậu. "Về đi."

"..." Không ngờ, chuyện đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Hà Thanh thất thần đứng dậy, tay nắm chặt mấy tờ giấy, bước chân lảo đảo rời khỏi văn phòng.

Đường Lập cầm điện thoại đang trong cuộc gọi, trên màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi đã được hai tiếng rưỡi.

"Thằng nhóc này, thật là nhẫn tâm."

Ông nói với đầu dây bên kia.

.

Vừa vào kỳ nghỉ đông, mọi người đều ra ngoài chơi, trong nhà lớn chẳng còn mấy người.

Hải Yến đã lâu không về đây, đẩy vali hành lý bước vào, trong lòng không khỏi cảm khái.

Mọi thứ vẫn giống như trong ký ức, nhưng cũng chẳng giống lắm.

Anh giơ tay gõ cửa, không ai trả lời, đang định gõ lại, cánh cửa lớn được mở ra từ bên trong.

Hai mắt Hà Thanh đỏ hoe, sắc mặt tiều tụy nhìn anh, tựa như một con thỏ nhỏ bị thương không biết tìm kiếm sự an ủi ở đâu.

Hải Yến không đành lòng nhìn nữa, ôm chầm lấy cậu vào lòng.

"Anh trai em về rồi, không sao đâu. À, chúng ta vào nhà thôi."

Hà Thanh tựa vào vai anh, từ từ lùi lại phía sau, cho đến khi lùi hẳn vào phòng.

Trong chốc lát, chẳng ai lên tiếng, sợ phá vỡ sự tĩnh lặng tốt đẹp này.

Kim đồng hồ trên tường quay một vòng, Hải Yến không đứng được lâu lắm, anh ôm cậu ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lòa xòa sắp đâm vào mắt Hà Thanh.

"Sao lại khóc thế?"

Hà Thanh lắc đầu, nhích người mấy cái rồi lại ngã vào lòng Hải Yến.

"Anh nghĩ, trong lòng em đã có đáp án rồi, đúng không?"

.

Những cảnh chia ly trên thế gian này, phần lớn đều đau lòng như nhau. Hoặc là nước mắt tuôn rơi, hoặc im lặng không nói gì.

Chỉ có một bên nhẫn tâm rời đi trước mới có thể phá vỡ cục diện bế tắc.

Hà Thanh kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên má người thương, rồi kiên quyết bước vào cổng soát vé.

"Về đi." Hải Yến dường như nghe thấy cậu nói vậy.

Trên xe về, Hải Yến gửi tin nhắn vào hộp thư của Hà Thanh:

Xuân đi thu đến chẳng đợi ai, trăng trong đáy nước mãi không mờ.

.

Hai năm sau.

"[Chuyển phát nhanh Nghịch Gió] Thân gửi anh Hải Yến. Chào anh, bưu kiện của anh đã đến Nam thành, xin chú ý kiểm tra và nhận hàng. Nếu có vấn đề gì, xin liên hệ bộ phận chăm sóc khách hàng. Nếu hài lòng, xin hãy đánh giá 5 sao, cảm ơn sự ủng hộ của anh. Chúc anh một ngày tốt lành!"

"[Chuyển phát nhanh Nghịch Gió] Xin chào, bưu kiện của anh đang ở bách hóa Phúc Danh. Xin vui lòng đến nhận sớm. Nếu có vấn đề gì, xin liên hệ 12345678901. Để biết thêm thông tin, xin hãy theo dõi tài khoản WeChat chính thức của Nghịch Gió. Mong nhận được sự tham gia của anh!"

...

Điện thoại Hải Yến vang lên liên tục, tin nhắn báo nhận được một kiện hàng, đặt ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà.

Anh ngơ ngác đi thang máy xuống lầu, ngơ ngác đến cửa hàng tiện lợi, lấy xong hàng, lại ngơ ngác về nhà.

Chuyện gì thế này?

Gần đây anh không điên.

Mặc dù luôn trong trạng thái "thiếu tình yêu" trầm trọng, lại bận rộn suốt ba ngày ba đêm, gần như ngủ luôn trong phòng thí nghiệm — nhưng cũng không ngốc nghếch đến nỗi chẳng biết mình có mua đồ hay không chứ?

Thang máy "ting" một tiếng mở ra, Hải Yến mới như tỉnh khỏi giấc mơ, vội vàng cúi đầu nhìn địa chỉ người gửi.

Thành phố London, nước Anh...

Được rồi, không cần xem tiếp nữa. Người ở địa điểm này, ngoài tâm can nhà anh ra, sẽ không còn ai gửi đồ từ xa xôi đến cho anh cả. Đi chậm là một chuyện, phí vận chuyển còn đắt chết đi được, không đáng.

Lúc này Hải Yến chẳng buồn ngủ nữa, bụng cũng không đói, tất cả những cảm xúc tiêu cực bị tấm bùa vàng đánh tan, bay xa khỏi anh.

Anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho người liên hệ được ghim lên đầu danh bạ.

[Ô hay, nhóc con, còn biết chuẩn bị bất ngờ nữa à?]

[Gửi cho anh trai em cái gì thế?]

Năm phút trôi qua, quả nhiên không nhận được hồi âm. Dùng ngón chân cũng biết, chẳng ai lại chủ động phá hỏng bất ngờ mình đã dày công chuẩn bị.

Việc Hà Thanh không trả lời hoàn toàn nằm trong dự đoán.

Thế nhưng Hải Yến vẫn có chút "bực bội": Thằng nhóc này vậy mà đã học được cách thần thần bí bí rồi! Vậy mà còn chưa trả lời ngay! Giờ này nó rõ ràng còn thức! Còn luôn cầm điện thoại không rời tay nữa chứ!

Nhưng cái sự lẩm bẩm này cũng chỉ kéo dài hai giây, anh quay sang dồn tâm trí vào việc mở kiện hàng.

Một cái hộp lớn như vậy, bên trong chỉ đặt một cuộn băng từ được bọc kín mít, trông rất cổ điển, là cái loại phải bỏ vào radio mới phát được.

Giờ phút này, tim Hải Yến mới bắt đầu đập loạn nhịp một cách muộn màng, từng nhịp đập vang lên như sấm rền.

Radio là thứ mà từ sau khi tốt nghiệp cấp ba anh chưa từng đụng tới, bình thường trong cuộc sống căn bản không dùng đến.

Lục tung đống đồ đạc hơn nửa ngày, tay Hải Yến run rẩy, cẩn thận nhét cuộn băng vào khe, trịnh trọng nhấn nút phát.

Băng từ bắt đầu quay, như một ông già bước đi lảo đảo, phát ra một loạt tạp âm xào xạc.

Khoảng một phút sau, giọng Hà Thanh mới vang lên — và Hải Yến thở phào nhẹ nhõm. Chỉ chút ít thời gian vậy thôi cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn của anh đối với mọi người và mọi việc, trừ Hà Thanh.

"Khụ, khụ, anh Yến, nghe rõ không? Là em, em là..." Giọng nói đột nhiên nhỏ đi, Hải Yến có thể ngay lập tức tưởng tượng ra vẻ mặt có chút xấu hổ của người kia. Cái kiểu đưa tay gãi đầu ngại ngùng, nhưng sự chân thành bên trong lại thuần khiết trăm phần trăm, chỉ thể hiện ra cho mình anh thấy.

Chắc là đã tự cổ vũ bản thân thành công, câu nói tiếp theo không chút ngập ngừng: "...Là em, cục cưng của anh, Hà Thanh đây. Anh sắp 22 tuổi rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ trước nhé. Nhưng đừng lo, em sẽ bay về ngay để cùng anh đón sinh nhật. Em thật sự thật sự thật sự đã trưởng thành rồi, cái chuyện...thân mật triền miên mà anh trì hoãn đã lâu, cũng nên cho em rồi chứ? Cho em đi mà, được không?"

Hải Yến dường như nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính mình, chỉ có thể đan hai tay vào nhau nắm chặt thành quyền. Anh cũng chẳng hiểu cái cảm giác căng thẳng này từ đâu mà đến, rồi lại tập trung tinh thần nghe tiếp.

Điều trị phục hồi sau phẫu thuật rất thành công, nhưng dù sao cũng mười mấy năm không nói chuyện, giọng của Hà Thanh vẫn rất khàn, thô ráp, như giấy nhám chà qua miệng chai thủy tinh: "Lúc trước anh hỏi em, tại sao không chịu gọi anh là anh trai...Em muốn nói rằng, không phải là em không muốn. Đối với anh, em cái gì cũng cam tâm tình nguyện — em chỉ cảm thấy từ ''anh trai'' quá đơn thuần, nó không thể diễn tả hết...tình cảm nồng nhiệt của em."

Vạn sự khởi đầu nan.

Dù da mặt mỏng đến đâu, một khi đã mở được miệng, những tình cảm chân thành phía sau sẽ càng tự nhiên tuôn trào. Huống chi những lời này đều là những điều Hà Thanh đã suy nghĩ rất lâu, chỉ cần nói chậm một chút, chắc chắn sẽ không sai.

"Anh đương nhiên là anh trai, nhưng không chỉ là anh trai. Anh là "'Mười Hai", anh là anh em, là người yêu, là bạn bè, người nhà, người thương... tóm lại đều là anh. Em biết, anh luôn hiểu tình cảm em dành cho anh, thích và yêu cũng không phải là những thứ cần thường xuyên nói ra khỏi miệng, nhưng em vẫn muốn nói — em thật sự thật sự thật sự rất thích rất thích rất thích anh, em yêu người mang tên Hải Yến."

Hải Yến rất muốn cạy đầu Hà Thanh ra xem, rốt cuộc cậu học ở đâu ra nhiều lời tình tứ đến vậy? Đã thế, cậu còn nói với giọng điệu hiển nhiên, mang một sự quyến rũ ngây thơ.

Băng từ lại bắt đầu phát ra một tràng tiếng xào xạc, giọng của Hà Thanh trở nên hơi mơ hồ, lờ này giống như sắp kết thúc: "Em đã hỏi bạn học của em, em có thể đăng ký kết hôn với anh ở Anh không...Cậu ấy nói, em còn quá nhỏ, hơn nữa còn chưa nhập cư. Tóm lại là cảm thấy em quá vội vàng, không cần phải nhanh như vậy mà trói buộc bản thân...Ừm...Nhưng em không nghĩ vậy, ngược lại, em còn mong được anh Yến buộc vào người ấy chứ! Đi đâu cũng mang theo em ấy!"

Hải Yến đứng trong phòng khách, cách xa đến thế, vậy mà dường như nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra.

"Nhưng không sao, sau này em sẽ luôn đi theo anh...Anh Yến, em nhớ anh."

Băng từ "cạch" một tiếng, ngừng phát.

Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, còn có giọng nói quen thuộc đến mức khắc sâu vào vỏ não.

"Anh Yến...cục cưng của anh đến rồi, xin hãy ký nhận."

Hải Yến lập tức mở cửa phòng, không nói lời nào, kéo người ngoài cửa vào, ép vào góc tường, cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn này chứa đựng nỗi nhớ nhung và niềm vui vô tận, cái ôm của Hải Yến thật sự rất mạnh mẽ.

Hà Thanh bị hôn đến mức thở hổn hển. Giọng cậu vừa hồi phục, bây giờ còn đang thở dốc, lời nói cứ đứt quãng. "Anh Yến ơi...anh, sao hôn thôi mà anh cũng...lé mắt vậy?"

Cậu không có ý trêu chọc, ai ngờ người kia nghe xong lại trợn trắng mắt, dường như đang cười nhạo cậu không hiểu phong tình.

Hải Yến cúi đầu hôn tiếp, ngậm lấy khoé môi Hà Thanh, cắn nhẹ, thanh âm trầm thấp nặng nề. "Em không biết à? Anh không thể rời mắt khi hôn em đâu."

Hết chính truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện