Khi Lương Túc đến đón Trứng Kho, trên tay anh cầm mấy hộp trái cây.
Nhưng đúng lúc Lục Nịnh đang bận, nên anh đứng chờ ở một bên.
"Bác sĩ Lục, Bơ không sao chứ?" Cậu sinh viên mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt tuấn tú lo lắng hỏi.
"Không có vấn đề gì đâu, lần sau cậu để ý hơn, đừng để nó nuốt lung tung." Trong tay Lục Nịnh là một con búp bê vải hình mèo, nếu đó là tên của con mèo thì thật là ngọt ngào.
"Nó cứ dụi vào cửa rồi kêu cả ngày, tôi lo nó khó chịu nên muốn đưa đến khám lại, nhưng vừa ra khỏi lồng thì nó lại im lặng." chủ của Bơ cũng thấy khó hiểu.
"Thật sao, Bơ, mày còn chỗ nào không thoải mái à?" Lục Nịnh gãi cằm nó, dịu dàng hỏi.
"Meo~" Bơ rụt rè nhìn Lục Nịnh, (Đến cảm ơn Nịnh Nịnh~)
[Không có gì đâu, sau này mày không được ăn bậy nữa nhé. Nếu không bụng sẽ khó chịu đấy.] Lục Nịnh xoa xoa cái bụng mềm mại của nó.
"Meo~" Bơ nói ra mục đích thực sự của mình, (Nịnh Nịnh ơi, em thích chị. Chị có thể làm chủ của em không~)
[Người chăm sóc phân cho mày không tốt sao? Mày muốn đổi chủ à?]
Nhìn vẻ lo lắng của cậu sinh viên với con mèo, không giống như đang diễn kịch.
"Meo~" (Không phải ạ, là có hai người chủ, ở cùng nhau, giống như Điểm Điểm với Tiểu Đậu vậy.)
Điểm Điểm và Tiểu Đậu lần lượt là mèo tam thể và mèo mướp ở khu mèo. Chủ của chúng, một nam một nữ, thường xuyên gặp nhau ở phòng hoạt động nên dần nảy sinh tình cảm.
Khi cặp đôi này đến với nhau, những người "quan hốt phân" trong khu còn náo nhiệt đòi lì xì, nên ai cần biết thì đều đã biết.
Kể từ đó, mèo và chó trong khu, nếu gặp được người mình thích, sẽ dẫn chủ nhân của mình đến làm quen, se duyên kết nối.
Đến nay đã có vài cặp đôi thành công theo cách này.
Chỉ là Lục Nịnh không ngờ lần này đến lượt mình. Cô chưa kịp từ chối cô mèo mai mối đáng yêu thì Lai Phúc và Trứng Kho đang ngồi xổm ở góc đã lên tiếng ngăn cản.
"Ẳng ẳng~" (Lai Phúc không đồng ý, Nịnh Nịnh là của Lai Phúc~)
"Gâu~" (Khuyển cũng không đồng ý~)
Khi còn ở nhà Đại Lưu, Trứng Kho thường nghe họ nói chuyện về những người đàn ông độc thân trong đội, giới thiệu bạn gái các kiểu, nên nó biết thế nào là bạn trai, bạn gái, vợ chồng.
Nó thích Lục Nịnh, mà người trước mặt lại yếu đuối như vậy, ngay cả nó cũng đánh không lại, làm sao có thể bảo vệ Lục Nịnh được? Vì vậy, nó muốn ngăn cản.
[Hai đứa im lặng! Không đồng ý cái gì? ] Lục Nịnh liếc mắt trừng hai con chó phiền phức phía sau. Đến bố mẹ còn chưa giục cô yêu đương, vậy mà lại bị mấy con vật nhỏ này sắp đặt.
Cuối cùng Lục Nịnh cũng dỗ được Bơ đi. Cô sờ trán, cảm thấy như có mồ hôi túa ra dù không có. Duyên động vật tốt quá cũng là một vấn đề.
Lúc này, cô mới phát hiện trong nhà có thêm một người.
"Anh xong việc rồi à?"
"Ừ, đến đón Trứng Kho. Đây là quà cảm ơn." nói rồi anh đặt mấy hộp trái cây lên bàn.
"Quà cảm ơn?" Nhìn mấy quả anh đào trông rất quý, Lục Nịnh sẽ không mua loại này vì Lai Phúc không ăn được, "Thật ra không cần khách sáo vậy đâu, nhưng lần sau nếu anh muốn mang thì táo là được, như vậy bọn nó cũng có thể ăn ké một miếng."
Cô ra hiệu cho anh nhìn hai con chó đang chảy nước miếng thèm thuồng.
"Được, lần sau tôi mua." Lương Túc biết Lục Nịnh nói đùa nhưng vẫn đồng ý.
Biết anh được nghỉ nửa ngày, Lục Nịnh không khách sáo sắp xếp, "Vừa hay tôi cũng rảnh, anh dẫn hai đứa nó đi bơi đi, thời tiết này chạy bộ dễ bị cảm nắng."
Phòng khám có điều hòa, nhưng để tránh cho chó bị sốc nhiệt và cảm lạnh, nhiệt độ không được để quá thấp.
"Được, tôi dẫn chúng nó ra ngoài." Lương Túc không do dự đồng ý. Anh xin nghỉ phép chính là để dành thời gian cho Trứng Kho, có thêm một con cũng không ảnh hưởng.
Công việc của Lương Túc có rất nhiều yếu tố bất định, Lục Nịnh hiểu rõ điều này, nên cô đã bàn bạc với anh rằng cô sẽ trông Trứng Kho, nếu anh tan làm về được thì đến đón, không về được thì Trứng Kho sẽ ở lại với Lục Nịnh.
Chó cũng có hội chứng lo âu khi xa chủ, dù Trứng Kho đã được huấn luyện nhưng điều đó không có nghĩa là nó có thể chịu đựng được việc ở nhà một mình.
Lương Túc nghĩ ngợi rồi lại một lần nữa bày tỏ sự cảm ơn.
Sau này mỗi lần đến đón Trứng Kho, anh đều mang theo một ít trái cây. Vì lần trước lì xì bị Lục Nịnh trả lại, nên anh chỉ có thể chuẩn bị những món quà khác để bày tỏ lòng biết ơn.
Tuy nhiên, lần này dường như có chút đặc biệt.
"Không phải anh đưa Trứng Kho đi gặp người nhận nuôi nó sao? Cũng không mất mấy tiếng mà, chẳng lẽ buổi chiều anh phải về cục?" Thấy Lương Túc ngoài trái cây còn cầm một chậu cây xanh, Lục Nịnh hơi nghi hoặc.
"Gâu~" (Không phải đâu. Người sống cùng thích Nịnh Nịnh, nên đến tặng quà đó~)
Không hiểu vì sao, Lục Nịnh từ cái mặt đen dài của Trứng Kho lại thấy được vẻ mặt hớn hở.
[Nói bậy bạ. Người ta là vì tao chăm sóc mày nên mới mang quà đến.]
Lục Nịnh nghi ngờ Trứng Kho thấy sau Bơ, nhiều mèo và chó đến tự giới thiệu "quan hốt phân" nên cũng hùa theo xem náo nhiệt.
"Gâu~" Trứng Kho nghiêm túc nói. (Đại Lưu hỏi người sống cùng, Nịnh Nịnh có phải bạn gái không? Sau đó người sống cùng nói không phải, hỏi lại thì không nói nữa. Đại Lưu bảo im lặng là đồng ý, trên xe người sống cùng còn hỏi khuyển muốn mua hoa gì~)
Lục Nịnh không có kế hoạch yêu đương, xem nhiều chuyện tình hợp tan thời sinh viên, cô thấy chuyện đó chỉ tốn thời gian. Nên khi còn ở đại học bị người theo đuổi, cô đều lấy việc học làm trọng mà từ chối.
Bố mẹ cô thuộc kiểu nuôi thả, chưa bao giờ hỏi chuyện tình cảm của cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô từ chối chuyện kết hôn, chỉ là hiện tại chưa gặp được người phù hợp.
Lương Túc là người khác phái mà cô tiếp xúc lâu nhất, đồng thời cũng là người biết nhiều bí mật nhất của cô. Nếu đột nhiên thay đổi quan hệ, cô còn có chút không quen, nhưng trong lòng không hề mâu thuẫn.
"Lục Nịnh? Em đang nhìn gì vậy?" Ánh mắt dò xét của cô khiến Lương Túc nghi ngờ, liệu mục đích của anh đã bị đối phương phát hiện chưa.
Chẳng lẽ kỹ năng diễn xuất của anh tệ đến vậy sao?
"Chậu trầu bà ấy mà, lớn nhanh thật." Kỳ thật cô đang quan sát ngoại hình của Lương Túc. Lục Nịnh rất ít khi chú ý đến vẻ bề ngoài của một người, bởi vì đối với cô, trăm năm sau tất cả đều là xương khô.
Bây giờ nhìn kỹ, anh cao ráo, chân dài, mặt dù đen nhưng lông mày rậm, mắt sáng, có thể gọi là "cảnh thảo". Hơn nữa vóc dáng ẩn hiện dưới lớp quần áo, chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
"..." Đừng tưởng tôi không nhìn ra, ánh mắt của em đang hướng về phía khác, đâu phải nhìn chậu trầu bà.
"Có lẽ là xem cơ bắp đi." Thấy ánh mắt không tin của Lương Túc, Lục Nịnh buột miệng nói ra, phản ứng lại rồi thì sắc mặt cô vẫn bình thường, như thể vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếm vu vơ.
"Tôi hơi nghi ngờ, em đang trêu tôi đấy à?"
Hai người đối diện, đều không nhịn được cười, không khí cũng có một chút thay đổi.
"Biểu hiện của tôi rõ ràng vậy sao?"
"Tôi đoán được một chút, nhưng nếu anh phủ nhận, tôi cũng có thể coi như không biết gì." Kỳ thật không quá rõ ràng, nhưng cô chẳng phải có "gián điệp nhỏ" sao.
Hai người dường như đang đánh đố, đều đang thử lòng nhau.
"Tôi không phủ nhận, vậy quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước không?" Công việc của Lương Túc khiến anh không có thời gian suy nghĩ đến chuyện riêng tư. Trước đây anh từng nghĩ, nếu độc thân cả đời cũng không có gì không tốt.
Nhưng khi Lưu Chí Kiệt chỉ ra sự tin tưởng của anh đối với Lục Nịnh, lần đầu tiên anh cười xòa cho qua. Đến lần thứ hai đối diện nói chuyện, đối phương chỉ ra sự im lặng của anh đã là ngầm đồng ý, khiến anh không khỏi nghi ngờ, thái độ của anh đối với Lục Nịnh quả thật có chút đặc biệt. Không phải nhất kiến chung tình, cũng không phải lâu ngày sinh tình, mà là sau lần gặp lại, vài lần ở chung, bắt đầu có sự thay đổi.
Có một số việc, nếu không bước ra bước đầu tiên, vĩnh viễn không biết kết quả. Nếu đã xác định tâm ý, thì không thể chờ đợi nữa, bằng không với duyên động vật của Lục Nịnh trong khu, nếu anh còn do dự mấy ngày nữa, có lẽ sẽ chậm mất.
"Chỉ là thưởng thức thôi, còn chưa đến mức thích, vậy anh vẫn muốn tiến thêm một bước?" Lục Nịnh hỏi.
"Thử một lần xem sao. Nếu không hợp thì chúng ta lại trở về làm bạn bè, thế nào?"
Lục Nịnh nhìn thấy vẻ khẩn trương trong mắt đối phương, cô cười, "Được thôi. Bạn trai, chào anh."
Nhưng cô giấu hai tay ra sau lưng, tay phải đã nắm chặt ngón trỏ tay trái, để che giấu sự hồi hộp trong lòng.
"Câu này đáng lẽ là của anh mới đúng." Lương Túc cười khổ, bất quá đây cũng đúng là thái độ của Lục Nịnh, không hề ngại ngùng, nên thừa nhận thì thừa nhận, "Chào em, bạn gái. Anh tên Lương Túc, năm nay 28 tuổi, gia đình..."
"Em tuy 20 tuổi, nhưng tuổi tâm lý đã 28 rồi, nên chúng ta không có khoảng cách tuổi tác đâu." Lục Nịnh nói thêm một câu.
"Đây vốn là vấn đề anh nên lo lắng, em ngược lại lại nói trước." Lương Túc biết điểm không ổn định trong mối quan hệ này là khoảng cách tuổi tác, đó cũng là điều khiến anh do dự trước đây.
Nhưng sau khi Lục Nịnh nói rõ ràng ra, nó dường như chỉ là một vấn đề rất nhỏ.
"Chúng ta đều là người lý trí, công việc hàng ngày cũng rất bận. Nếu có vấn đề gì, cứ thẳng thắn trao đổi. Anh phải tin tưởng vào khả năng chấp nhận của em. Em cũng không hy vọng trở thành gánh nặng của anh."
Lục Nịnh không phải là một bông hoa được che chở lớn lên. Nếu mối quan hệ của hai người tiến xa hơn, thì nên cùng nhau nâng đỡ, có chuyện cùng nhau đối mặt, không cần giấu giếm.
"Đương nhiên rồi, anh hiểu tính cách của em. Những chuyện cơ mật anh sẽ không nhắc đến, chỉ cần em hỏi, anh đều sẽ nói. Nhưng anh cũng hy vọng nếu em làm chuyện gì nguy hiểm, có thể nói với anh trước, ví dụ như lần em vào núi Tây Hưng." Lương Túc vẫn không quên địa điểm lần đầu tiên họ gặp lại.
Theo những gì anh hiểu về Lục Nịnh, một khi cô đã quyết định làm gì, nếu không có lý do đặc biệt, cô sẽ không thay đổi. Vì vậy, việc cô vào núi cứu trợ động vật hoang dã, anh không thể ngăn cản. Nhưng anh muốn biết trước để nếu có thể, anh sẽ đi cùng.
"Bị anh lừa rồi." Lục Nịnh bật cười, nói là có chuyện bàn bạc, cô cũng không hề phản đối sự quan tâm của đối phương, "Đi chắc chắn là muốn đi, nhưng anh yên tâm, em sẽ nói với anh trước. Nếu anh lo lắng em gặp phải người xấu, hôm nào đó chúng ta so tài một chút, cho anh xem chút công phu của em."
"Anh biết khả năng bắn súng của em, nhưng thật ra không biết em còn biết đánh nhau." vậy nên đây là sự tự tin của Lục Nịnh.
"Học võ thuật ở trường, có lẽ không đánh lại anh, nhưng đối phó với người bình thường thì không có vấn đề gì." Kỳ thật những công phu học được ở giới tu chân, Lục Nịnh ở hiện đại gần như không dùng đến, vì quá lộ liễu, cô vẫn đăng ký một lớp học võ, học một cách nghiêm túc.
Sau khi mối quan hệ thay đổi, hai người có nhiều đề tài để trò chuyện hơn.
"Ôm lâu như vậy, tay anh không mỏi à?" Từ lúc bắt đầu trò chuyện, đồ vật trong tay Lương Túc vẫn được ôm rất chắc, sức cơ bắp thật đáng nể.
"Vẫn ổn." Sau khi quan hệ thay đổi, Lương Túc phát hiện mình cười nhiều hơn, cũng không biết vì sao, chỉ là cảm thấy vui vẻ.
"Hôm nay xác định quan hệ hơi nhanh, tặng trầu bà có vẻ không thích hợp lắm, em thích hoa gì, lát nữa anh đi mua."
"Thật ra em không có thích hoa đặc biệt, nhưng nếu anh muốn tặng, em cũng không từ chối." Nếu bạn trai muốn lãng mạn, Lục Nịnh sẽ không làm mất hứng.
"Ẳng~" Lai Phúc nhìn Lương Túc, nghi hoặc hỏi, (Vậy là Nịnh Nịnh có bạn trai~)
"Gâu~" Trứng Kho vẫy đuôi mừng rỡ, chuyện này nó đồng ý, (Đúng vậy, bạn gái của người sống cùng là Nịnh Nịnh, vui vẻ~)
[Chỉ là xác định quan hệ thôi.]
Mặc dù nói vậy, nhưng cuộc sống so với trước kia vẫn có sự thay đổi.
Hai người thường xuyên nhắn tin và gọi điện thoại cho nhau qua WeChat.
Đa số là Lương Túc chủ động liên lạc, vì Lục Nịnh không chắc cuộc gọi của mình có làm phiền anh không. Nếu có việc, Lục Nịnh sẽ nhắn tin trước, nếu Lương Túc không bận, anh sẽ gọi lại trả lời.
Mối quan hệ như vậy, người ngoài có thể thấy bình đạm, ổn định, nhưng đó lại là điều họ cần.
Có cãi nhau không? Câu trả lời là gần như không.
Đa số là bất đồng quan điểm về một sự việc, tiến hành tranh luận, sau khi kết thúc cũng không có cảm xúc giận dỗi.
Khi kết thúc ca trực, Lục Nịnh tạm thời không quay về Thành phố Động Vật làm việc mà xin nghỉ một tuần.
Vào một buổi sáng, cô đi đón Tướng Quân và Tiểu Chanh Tử trước, rồi lái xe hướng về một nơi.
8:45 đến nhà tù phía đông thành phố, Lục Nịnh xuống xe chờ đợi, sau đó cửa sổ xe hạ xuống, thò ra một con mèo đen, một con mèo mướp, bốn đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn.
"Meo meo~" Tiểu Chanh Tử có chút lo lắng, (Nịnh Nịnh ơi, Tuyết Tuyết có nhận ra mèo không~)
"Meo~" Tướng Quân cũng lo lắng, (Ngươi đúng là đồ ngốc, Tuyết Tuyết đương nhiên sẽ nhớ ngươi, nhưng mèo thì không giống~)
[Yên tâm đi, ảnh của tụi mày vẫn luôn ở chỗ Tuyết Tuyết, cô ấy sẽ không quên tụi mày.]
Lục Nịnh an ủi hai con mèo, [Tụi mày chắc chắn nhé, nếu Tuyết Tuyết muốn nuôi tụi mày, tụi mày sẽ đi theo cô ấy, đúng không?]
Tướng Quân và Tiểu Chanh Tử đã bước vào tuổi già.
Vị trí thủ lĩnh đàn mèo năm ngoái đã đổi thành một con mèo tam thể. Sau đó chúng sống ở Thành phố Động Vật, từ chối bị người nhận nuôi, vẫn luôn chờ đợi một người.
"Meo~" Mèo đen bắt đầu lo lắng, vì ấn tượng cuối cùng của nó về Tuyết Tuyết không tốt, không giống như cục bông béo ú bên cạnh, thích làm nũng và quấn người, (Nếu Tuyết Tuyết không cần mèo thì sao~)
[Tao hỏi thử trước đã, nếu Tuyết Tuyết đồng ý nhận nuôi, tụi mày sẽ đi theo nhé.] Lục Nịnh lại một lần nữa xác nhận.
"Meo meo~" (Ừm~) *2
9 giờ, một nữ sinh bước ra từ cổng nhỏ. Dù không trang điểm, quần áo đơn giản, nhưng vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp của cô.
Lục Nịnh vẫy tay với đối phương, người kia chậm rãi đi tới. Hai con mèo cuối cùng không kìm được sự kích động, kêu meo meo liên tục, muốn thu hút sự chú ý của cô.
Lâm Giang Tuyết mỉm cười, "Cậu thật sự mang chúng đến."
"Lúc trước đã nói rồi, mang chúng đến đón cậu, tớ sẽ không nuốt lời." Hai con mèo hưng phấn đứng run rẩy bên cửa sổ xe, đều muốn lao ra ngoài, nhưng không ngờ bị chiếc vòng cổ hạn chế.
"Hai đứa, nhớ lời tao dặn chưa? Ngồi yên vào vị trí, nếu bị nghẹn cổ thì nguy hiểm lắm."
"Ngoan nào, về chỗ ngồi đi." Lâm Giang Tuyết dịu dàng cười, hai tay vuốt v e lông chúng, dù cách vuốt còn lạ lẫm nhưng được cái chúng thích người trước mặt.
"Lên xe thôi, tớ đưa cậu đến chỗ ở." Lục Nịnh nhắc nhở người nào đó đang mải mê vuốt mèo.
"Ừ." Lâm Giang Tuyết cười đáp.
Ba năm sống trong tù, Lâm Giang Tuyết vẫn thích dùng nụ cười để che giấu cảm xúc, chỉ là không biết đâu là thật lòng, đâu là giả ý.
Khi đối diện với cô, người ta mới cảm nhận được tâm lý của đối phương đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lục Nịnh lái xe về hướng Thành phố Động Vật, hai con mèo ở ghế sau tranh nhau được cưng nựng. So với Tiểu Chanh Tử mặt dày, Tướng Quân có vẻ dè dặt hơn, nhưng ánh mắt yêu thích của nó, Lâm Giang Tuyết đều cảm nhận được.
Biết Lâm Giang Tuyết quan tâm đ ến mèo hoang, Lục Nịnh kể cho cô nghe những chuyện xảy ra trong mấy năm qua, cùng với thân phận của con mèo đen đang ở trong lòng cô.
"Tớ ở trong đó đã xem tin tức về Thành phố Động Vật rồi. Lục Nịnh, cậu rất lợi hại." Dù Lâm Giang Tuyết mơ hồ về thân phận của mình, nhưng thông minh như cô vẫn đoán được vai trò của Lục Nịnh ở nơi đó.
"Cậu vẫn thông minh như vậy. À đúng rồi, thư tớ gửi vào, cậu xem xong chưa?" Lâm Giang Tuyết còn trẻ, dù ra tù muộn mất kỳ thi đại học, nhưng vẫn còn học bạ, hoặc có thể tham gia kỳ thi đại học dành cho người lớn, với thành tích của cô, việc vào đại học không hề khó khăn.
Vì vậy, mấy năm qua, Lục Nịnh đã gửi lần lượt sách giáo khoa cấp ba và sách về kiến thức y học thú y vào cho cô. Dù hai người không liên lạc, nhưng cô cảm thấy đối phương sẽ cần.
"Xem xong rồi, cảm ơn cậu." Cuộc sống trong tù tuy khổ sở, nhưng có sách, cô sẽ không buồn chán. Hơn nữa, cô cũng không định từ bỏ bản thân, ra ngoài chắc chắn sẽ tiếp tục học tập.
Đáng tiếc là ít người biết nơi cô ở, bố mẹ thì không thể dựa vào được, may mắn có Lục Nịnh.
"Tớ cũng không giúp được gì nhiều, chủ yếu vẫn là do cậu cả. Cậu có kế hoạch gì cho tương lai không? Nếu có yêu cầu gì, đừng khách sáo nhé." giọng Lục Nịnh chân thành.
"Ừ, tớ sẽ không khách sáo." Hai con mèo đã bò vào lòng cô, Lâm Giang Tuyết nhìn chúng, nụ cười càng thêm dịu dàng.
"Cái túi nhỏ đeo trên cổ Tiểu Chanh Tử là tớ cho cậu. Tiền chỉ dùng một chút, còn lại cậu cứ cầm về đi. Cậu yên tâm, tuyệt đối đều là tiền của cậu." Chỉ là cô đã bù thêm vào thôi.
Với hoàn cảnh hiện tại của Lâm Giang Tuyết, nếu sống một mình, sao có thể không tiêu tiền.
Lục Nịnh không muốn cô ấy cảm thấy mình đang được bố thí, nên đã trả lại toàn bộ số tiền trước đây cô ấy nhờ mình nuôi mèo hoang.
"Lục Nịnh, tính cách của tớ không yếu đuối như vậy đâu. Sự giúp đỡ của cậu, tớ sẽ ghi nhớ trong lòng. Cảm ơn thì tớ không nói nữa, nói nhiều nghe có vẻ rẻ mạt. Tớ tin vào năng lực của mình, sau này nhất định sẽ có cơ hội báo đáp cậu."
Sau này, Lâm Giang Tuyết đã thực hiện lời hứa của mình, học liên tục lên thạc sĩ, tốt nghiệp xong trực tiếp nhận chức ở Thành phố Động Vật, và đã thành công nghiên cứu ra nhiều loại thuốc đặc trị. Khiến cho bệnh giảm bạch cầu ở mèo, bệnh care ở chó, bệnh parvo, bệnh FIP, những căn bệnh khiến chủ nuôi nghe đến là tái mặt, đều có thể chữa khỏi.
Lý Thành Ích nhờ những loại thuốc này mà kiếm được rất nhiều tiền. Là nhà nghiên cứu, cô không cần một xu nào, mà dùng toàn bộ lợi nhuận đáng lẽ thuộc về mình để đầu tư vào Thành phố Động Vật.
Đến lúc này, Thành phố Động Vật đã thành công tự chủ về tài chính, không cần dựa vào sự hỗ trợ của Trường Thịnh Thực Nghiệp nữa.
"Vậy thì tốt rồi." Có thể vì mèo hoang mà lấy mình làm mồi nhử, đưa kẻ ngược đãi động vật vào tù, chắc chắn là một người có tính cách mạnh mẽ. Lục Nịnh quan tâm nên dễ suy nghĩ nhiều.
"Sau này cậu ở một mình, có cần bạn không? Tướng Quân và Tiểu Chanh Tử rất thích cậu, cậu có muốn nhận nuôi chúng không?" Hai con mèo vẫn luôn thúc giục Lục Nịnh, nghe thấy lời này liền ngồi ngay ngắn, tròn xoe mắt mong đợi nhìn Lâm Giang Tuyết.
"Cậu có cách sao? Tớ thật sự rất muốn nhận nuôi chúng." Lâm Giang Tuyết qua TV đưa tin biết quy tắc nhận nuôi của Thành phố Động Vật rất tỉ mỉ, hơn nữa chỉ được nhận nuôi một con.
"Tướng Quân có đặc quyền, tùy ý chọn người nhận nuôi. Tiểu Chanh Tử tớ sẽ giúp cậu làm thủ tục nhận nuôi, bất quá cậu cần học tập mười ngày ở trong thành trước, hiểu biết những vấn đề liên quan đến nuôi mèo. Đúng rồi, chỗ ở của cậu là ký túc xá công nhân của Thành phố Động Vật, có thể mang theo hai đứa nó."
Lục Nịnh nói hết những sắp xếp của mình cho Lâm Giang Tuyết, xác nhận cô không có vấn đề gì, liền sắp xếp ngày hôm sau vào thành.
Khu vực đã mở cửa của Thành phố Động Vật hiện tại đã đạt tới 12 khu, lượng khách du lịch hàng ngày lên tới 3000 người. Vì đã qua thời điểm cao trào, nên vé vào cửa ba tiếng trước khi mở bán vẫn có thể mua được.
Rất nhiều du khách từ các thành phố khác đến thành phố Dung đều đặt vé vào Thành phố Động Vật trước, coi đây là điểm tham quan đầu tiên. Mặc dù các thành phố khác cũng thành lập các căn cứ động vật, nhưng so với Thành phố Động Vật, mọi mặt đều yếu hơn rất nhiều. Hơn nữa, mèo và chó trong thành phố này rất dạn người, tinh thần tốt, độ phối hợp cao, càng khiến du khách yêu thích.
Lục Nịnh đã thực hiện lời hứa ban đầu, Thành phố Động Vật trở thành tấm danh thiếp sáng giá nhất của thành phố Dung.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Vậy là bộ chuyển ngữ đầu tay của mình đã đi đến hồi kết thúc. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình đến hết bộ truyện. Tuy có chút hụt hẫn về tình cảm của Lục Nịnh và Lương Túc quá ít ỏi nhưng mà hong sau vì chúng ta đều biết tương lai của bọn họ sẽ như thế nào.
Trong quá trình edit truyện có đôi lúc mình cảm thấy nản vì thật sự bộ truyện không phải là một câu chuyện có cốt truyện liên tiếp mà chỉ là những mẫu chuyện rời rạc. Mình đã ngụp lặn trong ngôn tình từ thời cấp hai đến bây giờ nên rất kén chọn cũng như rất dễ bị “chán”. Trước khi quyết định edit bộ này thì mình đã rất lâu không đọc ngôn lại rồi. Trùng hợp thay khi mình muốn bắt đầu edit một bộ nào đó mà cốt truyện phải vui vẻ, hài hước, tình yêu nam nữ tiết chế nhất có thể thì “Sau khi trở về từ ngự thú tông” đã tìm đến mình.
Tuy văn phong của tác giả chưa lôi cuốn lắm, mình lại có những sự thiếu sót khi lần đầu edit nên có lẽ sẽ khó giữ chân được người đọc, nhưng mong rằng các độc giả sẽ đón nhận bộ này một cách hoan hỉ nhé. Hết bộ này mình còn sẽ có rất nhiều dự án nữa sẽ ra mắt trong tháng 5 tới, mong rằng vẫn được sự quan tâm của các bạn.
Một chút kỉ niệm đầu tay.
Hẹn gặp lại các bạn ở những tác phẩm tiếp theo.
Niên, 24.4.2025.