“Khi các ngươi hạ lệnh mai phục đội quân nhỏ của chúng ta, Tân Tiệp đã c.h.ế.t rồi." Nàng thực sự cười không ngừng được: "Ngươi cho rằng cái hoàng cung rách nát này không có chúng ta thì còn có thể đứng vững được sao? Đồ vô dụng!”
Nàng chậm rãi bước tới trong ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của ba người: “Chính các ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t những binh lính có thể cứu mạng các ngươi. Nhìn đi, bọn họ đang ở dưới địa ngục nhìn các ngươi đấy.”
Những chuyện tiếp theo nàng không thể tham gia nữa. Nàng trở về doanh trướng, thậm chí bắt đầu nghĩ đến việc sau này khi có tự do sẽ đi đâu.
Không ngờ điều mà nàng luôn hướng tới, tự do, lại thực hiện được dễ dàng như vậy sao?
Sau khi trở về thành, hoàng đế lần đầu tiên triệu kiến nàng.
“Ngươi là Tân Tiệp?” Vị hoàng đế cao cao tại thượng nhìn người con gái trước mặt hỏi.
“Hồi bệ hạ, đúng vậy." Tân Tiệp cúi đầu.
“Hiện giờ Bắc Liêu đã bị đánh bại, ngươi có ý định ở lại trong quân không?” Hoàng đế đã nghe nói Tân Tiệp đã đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc chiến này. Ông là người quý trọng nhân tài, đương nhiên hy vọng Tân Tiệp có thể tiếp tục phục vụ cho chàng. Hơn nữa, thằng nhóc Nghiêm Húc kia…
“Trước đây Nghiêm tướng quân nói rằng ngài hứa sẽ thả ta tự do, lời hứa đó còn tính không?” Tân Tiệp hỏi.
“Trẫm đã nói thì sẽ giữ lời. Chỉ là với năng lực của ngươi, ở trong quân cũng có thể thăng tiến nhanh chóng, không nhất định phải rời đi." Hoàng đế vẫn muốn để nàng suy nghĩ thêm.
“Bệ hạ, ta đã mệt mỏi." Tân Tiệp vẫn cúi đầu. Lời vừa nói ra, hoàng đế và Nghiêm Húc đứng phía sau đều sững sờ: "Ta đã chinh chiến gần mười năm rồi.”
Hoàng đế nhìn nàng nặng nề: “Ta đã biết. Phần thưởng của ngươi đủ để ngươi sống cả đời.”
“Tạ bệ hạ.”
Tân Tiệp rời đi. Hoàng đế nhìn về phía Nghiêm Húc vẫn đứng đó với vẻ mặt không biểu cảm: “Ngươi có trách ta đã đồng ý với nàng không? Ta biết rõ…”
“Bệ hạ, cảm ơn ngài." Nghiêm Húc nói: "Đây là điều nàng muốn, vậy hãy để nàng tự do đi.”
Sau đó, Tân Tiệp mang theo phần thưởng, tìm đến một trấn nhỏ xa xôi, phong tục tập quán thuần phác để ở lại.
Nàng biết Nghiêm Húc có tình nghĩa với nàng, nhưng hiện tại nàng đã đầy vết thương, không muốn xử lý những chuyện tình cảm vụn vặt nữa, cũng không muốn quay lại cuộc sống đầy đao kiếm.
Sau khi Nam Tề thống nhất Trung Nguyên, cả nước ăn mừng, một mảnh thái hòa. Nhờ hoàng đế cai trị có cách, dân chúng an vui, quốc gia phồn vinh.
Nghiêm Húc trở lại vào 5 năm sau.
Lúc đó, Tân Tiệp đang chơi đùa với lũ trẻ hàng xóm.
“Sao ngươi…” Tân Tiệp nhìn người nam nhân trước mặt, có chút khó tin.
“Lâu rồi không gặp, ngươi khỏe hơn nhiều." Nghiêm Húc nói.
“Nơi này rất tốt." Tân Tiệp cười: "Nam Tề cai trị rất tốt.”
Mấy năm nay, nàng cảm nhận được sự nhẹ nhàng chưa từng có. Nàng cuối cùng cũng cảm thấy mình sống như một con người.
“Chỉ là, sao ngươi…” Tân Tiệp hỏi, nhưng nhìn vào ánh mắt Nghiêm Húc, câu trả lời dường như không cần chàng nói ra, nàng đã hiểu rõ.
Nghiêm Húc cười.
Trong gió mang theo, là giọng nói dịu dàng của chàng.
“Ta đến tìm nàng.” [Hết truyện]
Hoan hô hết truyện rồi các tình yêu, xin cho mèo 1 like và 1 đăng ký để kênh lên xu hướng mà có động lực edit bộ truyện khác nhé. MÃI YÊU