Dao nhỏ cọ qua cánh tay Trác Du, làm tay hắn tóe ra một đống máu đỏ tươi, vào lúc đó Trác Du biết mình xong rồi.

Không phải bởi vì sợ hãi phạm nhân muốn chạy, mà là Trác Du biết rằng Đàm Đinh sẽ tức giận với hắn— tuần này hai người vẫn luôn tăng ca, thật vất vả mới tới cuối tuần, Trác Du đã sớm đặt chỗ ở nhà hàng cơm Tây mà Đàm Đinh thích nhất, chuẩn bị sau khi tan làm thì sẽ đi đón người, sau đó vui vui vẻ vẻ mà hưởng thụ một phen thế giới chỉ có hai người.

Kết quả lúc này khen ngược, đã bị thương thì thôi đi, để Đàm Đinh thấy được phỏng chừng lại hờn dỗi một phen.

Trác Du thở dài.

Trong lòng hắn phiền muộn, trực tiếp hai, ba chiêu đem người chế phục, lại thấy vẫn chưa hả giận thế là lại nâng chân lên, dùng sức bổ thêm một chân.

Phạm nhân kia ngao một cái, nửa chết nửa sống mà ngã trên đất run rẩy một chút, bất động.

Đội người phía sau không ngừng tăng tốc mà đuổi tới, nhanh chóng đem phạm nhân bắt lại, Trác Du che cánh tay đang chảy máu, có chút lảo đảo mà lui về phía sau vào bước, phiền muộn mà thở dài.

“Đội phó Trác, anh vẫn là mau chóng đi xử lý vết thương đi.”

Thực tập sinh beta mới tới trong đội bị làm cho hoảng sợ, run rẩy mồi lâu mới nói lên lời: “Ai ui, vết dao này có chút sâu a, sau quảng trường chính là cổng bệnh viện XX, nhanh chóng đi băng bó thôi…”

Bệnh viện XX, Trác Du mí mắt nhảy một chút.

Trác Du thanh thanh giọng nói: “Thu đội đi, là cái vết thương nhỏ mà thôi… tôi tự xử lý là được…”

“—— trực tiếp đi bệnh viện cho tôi.”

Vương đội trưởng phía sau bình tĩnh ra lệnh: “Tôi biết cậu muốn tránh người yêu cậu, nhưng mà đây căn bản không phải là vết thương nhỏ, tôi không muốn hôm sau trong cục sinh ra một người làm nhiệm vụ hi sinh vì uốn ván, quá mất mặt.”

Vì thế Trác Du cứ như vậy, hèn mọn mà bị áp giải tới bệnh viện.

Hắn là khách quen ở nơi này, một phần là vì do nguyên nhân công việc, thân là cảnh sát nhân dân thì việc sẽ có chút vết xô xát hay vết thương gì đó là việc không thể tránh khỏi.

——Một nguyên nhân khác chính là Đàm Đinh làm việc ở chỗ này, cho nên lúc không có vụ án Trác Du liền đi đến chỗ này cọ, mặt dày vô sỉ mà ở khoa nhi của người ta ngốc cả một buổi trưa, nhìn Đàm Đinh trong phòng bệnh mặc áo blouse trắng tay cầm sổ bệnh án, ngồi xổm xuống ôn nhu mà dỗ mấy người bạn nhỏ không muốn tiêm mà khóc chít chít.

Ngẫu nhiên Đàm Đinh sẽ quay đầu lại, xuyên qua cửa sổ phòng bệnh mà cùng Trác Du bốn mắt đối diện, sau đó sẽ lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, khiến tâm hắn đều vui vẻ.

Công việc của hai người bọn họ tuy rằng đều thuộc loại cứu tử phù thương, một người là cảnh sát nhân dân một người là bác sĩ khoa nhi, nhưng công việc của Trác Du xác thật là nguy hiểm hơn nhiều, bởi vậy mỗi lần Đàm Đinh thấy Trác Du bị thương đều sẽ hời dỗi, yêu cầu Trác Du phải dỗ một thời gian mới có thể tốt lên.

Y tá giúp Trác Du xử lí tốt vết thương, Trác Du lập tức chắp hai tay ra đằng sau, lon ton mà đi về phía khoa nhi.

Kết quả vừa vào cửa hỏa khí trong người Trác Du liền tăng lên.

Hắn thấy một Alpha trung niên gắt gao lôi kéo tay Đàm Đinh, than thở khóc lóc mà khen y thật của Đàm Đinh cao minh, diệu thủ hồi xuân, biểu tình Đàm Đinh có chút bất đắc dĩ, vài lần muốn chen vào nói nhưng đều bị nghẹ trở về, cậu muốn rút tay về nhưng lại có chút ngượng ngùng.

Nhưng cuối cùng Đàm Đinh vẫn là kiên nhẫn mà cong eo xuống, ôn nhu mà xoa xoa đầu người bạn nhỏ kia, nói: “Đây là điều tôi nên làm— nhưng mà về sau vẫn phải chú ý một chút đồ ăn mà trẻ con bị dị ứng, mùa xuân lúc ra cửa tốt nhất là đeo khẩu trang, phòng trước sẽ không sai.”

Alpha kia ân cần mà đáp ứng, lúc mày mới buông tay Đàm Đinh ra, lôi kéo đứa trẻ héo héo bên cạnh rồi đi.

Đàm Đinh tựa hồ là có chút mệt mỏi mà nhẹ nhàng thở ra, dựa vào bàn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào vách tường màu lam phía trước phát ngốc.

Trác Du ho khan một tiếng: “…. Hôm nay bận như vậy à?”

Đàm Đinh đơ một chút, cậu có chút mờ mịt mà ngẩng đầu, nhìn là thấy Trác Du, cả người trong phút chốc liền thả lỏng.

“Mùa xuân, trẻ con đều dễ dàng sinh bệnh.”

Đàm Đinh buồn ngủ mà xoa xoa đôi mắt, nâng mắt lên, lông mi run a run, nhỏ giọng cùng hắn oán giận nói: “Mệt mỏi quá a…”

Trác Du liền trực tiếp đem người ôm vào trong ngực.

Ý tá nhỏ bưng khay đỏ mặt vô thanh vô thức mà đi qua, nghĩ thầm bác sĩ Đàm ngày thường kiệm lời, ôn nhu hóa ra cũng sẽ quyến luyến mà rúc vào trong ngực Alpha của anh như vậy, thật là ngọt ngào a.

“Tôi hẹn nhà ăn.”

Trác Du nhéo nhéo chóp mũi Đàm Đinh, “Không phải là em rất thích ăn cái loại bánh nướng lớn sao sao, hôm nay cho em ăn đủ..”

“Anh đang nói pizza sao?”

Đàm Đinh có chút chần chờ mà tạm dừng một chút, nhưng ngay sau đó ánh mắt bị băng vải quấn trên tay Trác Du hấp dẫn: “—khoan đã, tay anh bị làm sao vậy?”

Trác Du quỷ dị mà cứng đờ.

—–

Đàm Đinh trầm mặc mà lái xe.

“Em đã mệt mỏi một ngày rồi, vẫn nên là để anh lái xe.”

Trác Du ở trên ghế phụ đứng ngồi không yên, vò đầu xoa tay, sau một lúc lâu mở miệng: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, anh là cảnh sát nha, lúc hành hiệp trượng nghĩa thì không khỏi tránh phải có chút va chạm, đừng tức giận được không a? Đinh Đinh sư đệ?”

Hai người bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ cao trung đến đại học đến lúc đi làm, giữ cặp đôi a, thỉnh thoảng cũng sẽ có chút cãi vã nhỏ.

Tuy rằng đại bộ phận chủ yếu vẫn là Trác Du tự chọc họa, nhưng bất luận thế nào, chỉ cần hắn lấy lòng mà kêu một câu “Đinh Đinh sư đệ”, Đàm Đinh liền sẽ lập tức mềm lòng, lúc này Trác Du lại nói thêm vài câu êm tai nữa, trên cơ bản là có thể đem người dỗ xong.

Nhưng lần này hình như không dùng được.

“Dù sao là chính thân thể của anh.”

Đàm Đinh lẩm bẩm nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, nếu anh vẫn luôn không thèm để ý thì dù em có lại tức giận cũng chả có lợi ích gì.”

Trác Du choáng váng.

Hắn nhanh chóng khô cằn mà giảo biện vài câu, Đàm Đinh lại vẫn như cũ trầm mặc không nói lời nào, chỉ là đem xe đi theo hướng về nhà, Trác Du nóng nảy, hỏi: “Không ăn cơm sao? Anh hẹn nhà ăn—”

“Em có chút mệt mỏi, Trác Du.”

Đàm Đinh mệt mỏi mà quay đầu đi, nói: “Lần sau đi.”

Trác Du trong lúc nhất thời cũng có chút tức giận.

“Không phải chứ, vì cái gì em đối với những người bệnh đó ôn nhu dễ gần như vậy, tay cũng để cho người ta tùy tiện kéo, còn luôn dùng gương mặt tươi cười chào đón họ.”

Trác Du khó tin hỏi, “Đuổi bắt phạm nhân cả một ngày là anh, người bị thương cũng là anh, vì cái gì em đối với người xa lại thái độ tốt như vậy mà lại cho anh xem sắc mặt này chứ?”

Trác Du hậu tri hậu giác phát hiện ngữ khí mình có chút lớn, nhưng mà Đàm Đinh vẫn như cũ trầm mặc không nói chuyện, chỉ là đem xe ổn định vững chắc mà ngừng ở cửa nhà.

“Em, em nói một câu..”

Yên tĩnh như vậy làm Trác Du mạc danh có chút hoảng hốt, nhưng hắn vẫn là ra vẻ trấn định mà nói, “Anh, anh tính tình có chút không tốt, anh cũng phải là mắng em, anh chính là, chính là có chút ủy khuất…”

Đàm Đinh bừng tỉnh mà chớp chớp mắt, không nói tiếp, chỉ là kéo cửa xe ra ngoài…

“Chữa trị cho bọn họ là chức vụ của em, mà sở dĩ em có thể tươi cười với họ được là bởi vì quan hệ của em và bọn học chỉ là bác sĩ cùng bệnh nhân mà thôi.”

Đàm Đinh nói: “Nhưng mà Trác Du, dù cho trên người anh chỉ là bị xước da một chút em cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ rất đau lòng.”

“Khả năng là do thiên tính của anh, cảm thấy tiểu thương tiểu chạm không phải là đại sự gì.”

Cảm xúc của Đàm Đinh cũng có chút không lớn ổn định, cậu hít sâu một hơi, nói, “Nhưng mà em rất khó chịu, em không có cách nào tiếp tục cùng anh hi hi ha ha, em làm không được.”

Đàm Đinh xuống xe, Trác Du nhìn bóng dáng cậu, ngồi ở trong xe ngây người hồi lâu.

Ngây người một lúc hắn vẫn là chậm rì rì vào cửa nhà, liền thấy dì Hứa có chút hoang mang hỏi mình: “Tiểu Đàm lên lầu, tôi thấy sắc mặt cậu ấy không tốt, cũng không nói lời nào, là làm sao vậy a?”

Trác Du trầm mặc sau một lúc lâu, nói: “Em ấy có chút không thoải mái.”

Dì Hứa nga một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là chỉ chỉ đống đồ trên bàn, thật cao hứng nói: “Phu nhân gửi cho hai cậu hai bao đồ.”

“Cha” cùng “mẹ” của Trác Du ở thế giới này, là người không thèm về nhà, giống như không hề có đứa con như hắn, cùng nhau bay khắp thế giới nhưng lại không về nhà.

Đây đối với Trác Du mà nói cũng là một chuyện tốt.

Mấy năm nay Trác Du cùng hai người bọn họ cũng tổng cộng gặp nhau hai ba lần, lúc gặp mặt gần nhất, là lúc Trác Du chính thức đem Đàm Đinh giới thiệu cho bọn họ, nói hắn không phải Đàm Đinh không cưới, tóm lại lúc ấy là một trận gà bay chó sủa.

Trác Du chậm rì rì mà đem bao đồ mở ra, nhìn chằm chằm túi lớn túi nhỏ toàn đặc sản dị vực bên trong phát ngốc.

Năm phút sau hắn mở ra di động, đầu tiên là ở ngoài đặt một phần pizza, ngón tay một khẽ dừng, lại đặt thêm một cái bánh pudding bơ mà Đàm Đinh thích nhất.

Mười phút sau hắn tại chỗ đứng dậy, thịch thịch thịch thịch mà chạy lên lầu, giống một con nhím lao đến cửa phòng ngủ.

“Đinh Đinh.”

Trác Du rất có cốt khí mà đối với đống chăn đang phồng lên tròn tròn trên giường nói: “Sư huynh sai rồi.”

Đàm Đinh nằm im trên giường, vùi đầu ở trong chăn, không nói gì.

Trác Du dí sát hơn chút, thật cẩn thận mà chọc chọc Đàm Đinh đang cuộn tròn, lại nói: “Em cũng biết tính anh mà, luôn thích nổi bật, bắt phạm nhân với trừ túy cũng vậy, anh luôn nguyện ý là cái đi đầu—anh, anh về sau sẽ tém tém lại chút, trong đội mới tới người mới, anh về sau để bọn họ làm được không?”

Đàm Đinh trên giường lại càng cuộn tròn hơn.

“Sau này anh không dùng tay chân vật lộn nữa, dùng cảnh côn, dùng súng được không?”

Trác Du khẽ cắn môi, bắt đầu diễn kịch, “Ai ay, nói một hồi xong tay anh thật đau nha, ai nha, một đao này tác dụng chậm ghê ha…”

Trong ổ chăn đột nhiên vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Trác Du.

Đàm Đinh lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, có chút sốt ruột mà tới gần xem: “Sao lại thế này, có phải là ý tá chưa xử lý tốt cho anh không—”

Trác Du trực tiếp ngồi ở mép giường, trên tay dùng chút lúc, thuận thế đem người kéo vào trong lòng ngực, ngay sau đó liền trực tiếp hôn xuống.

Hôn hôn thật tốt a. Trác Du cảm thấy mỹ mãn mà nghĩ, chính mình này há mồm nói nói sẽ đều dễ dàng xảy ra chuyện, về sau vẫn là hôn hôn nhiều chút, dùng tốt hơn nhiều.

Trác Du hôn đủ, sau hồi lâu cúi đầu mới phát hiện người trong ngực bị hắn hôn cho môi đỏ bừng, tuy rằng bộ dáng không giống như là tức giận, nhưng mà một tay để lăn bụng, khuôn mặt nhỉ trắng bệch.

Trác Du khiếp sợ: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đàm Đinh hoãn nửa ngày nhỏ giọng nói: “… Bị anh làm tức giận.”

Trác Du ngậm ngùi ngậm miệng, Đàm Đinh nhìn hắn không dám nói gì, xì một tiếng bật cười, chỉ là lắc đầu nói: “Hẳn là giữa trưa ăn cơm quá vội, ăn uống quá nhanh, không phải là chuyện lớn gì.”

Đàm Đinh cười, Trác Du liền biết bọn họ đã làm lành xong.

Hắn nhìn dáng vẻ này của Đàm Đinh lại đau lòng đến không được, té ngã lộn nhào vào ổ chăn, trực tiếp một phen đem người bế vào trong lòng ngực, dùng tay che lại bụng cậu giúp cậu lại ấm, rất không vừa lòng mà rầm rì nói: “Còn nói anh đâu… Chính em không phải cũng là vậy, mỗi ngày trong lòng liền nghĩ chữa bệnh chữa bệnh, anh thấy con nít liền muốn to đầu…”

Đàm Đinh không nói chuyện, chỉ là ngẩng mặt, lấy lòng mà hôn hôn chóp mũi Trác Du, lại quyến luyến hướng trong lòng ngực hắn rụt rụt.

Trác Du đối cái chiêu làm nũng này của cậu vô cùng hưởng thụ, sung sướng mà phe phẩy cái đuôi, ôm người kề tai thì thầm những lời nùng tình mật ý, cho đến tận khi dì Hứa ở dưới lầu gọi bọn họ, nói cơm hộp đặt tới rồi.

Kết quả lúc ăn cơm, Trác Du đầu tiên là nhìn Đàm Đinh ăn ngũ giác pizza, lại uống lên một cốc Coca lạnh lớn, cuối cùng lại từng ngụm từng ngụm mà hướng trong miệng nhét bánh pudding.

Nhìn sức ăn này của Đàm Đinh, Trác Du sửng sốt, vừa định nói em ăn chậm thôi, không ai dành với em, liền thấy Đàm Đinh đột nhiên nhíu mày ôm bụng, sau đo sắc mặt trắng bệch đúng dậy, thất tha thất thiểu mà chạy về phía WC.

Sau đó Trác Du liền nghe được tiếng nôn mửa.

Trác Du lo muốn chết, hắn cảm thấy đây không phải là đau dạ dày bình thường, phỏng chừng là cái gì mà viêm dạ dày linh tinh gù đó, trong cục của hắn thường xuyên làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật nên rất nhiều người bị bệnh này, rất đau.

Hắn lái xe nhanh chóng mang theo người trở lại bệnh viện làm một đống kiểm tra, Đàm Đinh héo héo mà ôm bụng ngồi ở hành lang chờ, Trác Du vô cùng lo lắng mà tờ đơn xét nghiệm đi tìm bác sĩ.

Kết quả bác sĩ nhìn đơn xét nghiệm, trực tiếp nói cho hắn một câu chúc mừng.

Trác Du cầm đơn xét nghiệm, biểu tình trống rỗng, phiêu đãng ra hỏi phòng khám bệnh.

Đàm Đinh chính là bác sĩ, cảm thấy tình huống này của mình cũng không phải là bệnh gì quá nguy hiểm nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của Trác Du, giống như ý thức được cái gì: “Làm sao vậy… loét dạ đay? Hay là——”

Hai chữ ung thư còn chưa kịp nói ra, Trác Du liền bùm một tiếng trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Đàm Đinh.

Đàm Đinh bị dọa ngốc, chỉ nghe thấy Trác Du nói: “Đàm Đinh, gả cho sư huynh đi.”

—–

Ngày nhãi con sinh, trong cục vừa phá xong một vụ án lớn.

Xin nghỉ là không được, lúc nhận được điện thoại, linh hồn nhỏ bé của Trác Du đều sắp bay đi mất, chờ tới lúc tới bệnh viện cũng không nhìn thấy người, chỉ thấy dì Hứa đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, Trác Du lại hận không thể trực tiếp chui đầu vào phòng phẫu thuật, là y tá ngăn hắn ở bên ngoài.

Thời điểm Omega mang thai Alpha là có thể xin nghỉ mà bồi Omega, nên những ngày Đàm Đinh mang thai thì cơ hồ là ngày nào Trác Du cũng bồi ở bên người cậu.

Bọn họ lần đầu tiên ngồi cái gọi là máy bay, đi du lịch, đi ngắm biển.

Đàm Đinh rất vui vẻ, đi chân trần đạp lên trên bờ cát mềm mại mà chạy tới chạy lui, Trác Du ôm hai trái dừa lớn hồn phi phách tán mà chạy theo sau cậu, liên tiếp mà kêu “em chạy chậm một chút.”

Sau đó bọn họ ở bờ biển hôn môi, sau đó bị bọt sóng đánh cho ướt sạch.

Lúc sinh nhật Trác Du sinh nhật, bảo bảo đã bốn tháng.

Đàm Đinh cùng hắn trực tiếp tới Cục Dân Chính, ở dưới ánh mắt phức tạp và buồn cười của nhân viên công tác, Trác Du gào khóc lớn mà ấn dấu tay xuống, hai người cứ như vậy mà lãnh chứng.

Nhưng là gần đây tự nhiên xuất hiện vụ án lớn này, Đàm Đinh cũng biết ý thức trách nhiệm của Trác Du rất lớn, dù trong lòng không yên nhưng vẫn trấn an hắn, bảo hắn yên tâm đi phá án.

Hôm nay xác thật rất bận lại mệt mỏi, nhưng mà hiện tại tâm Trác Du treo lơ lửng, đời này hắn còn chưa từng khủng hoảng như vậy, sang mắt trông mong mà nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, tay chân như bị đóng băng, cứng đờ.

Hắn thật sự là quá mệt mỏi, chờ chờ, liền mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Chờ lúc hắn lại mở mắt, thì hắn phát hiện dưới chân hắn là bãi cỏ xanh, ngẩng đầu lên, mới phát hiện quanh thân là mây mù lẳng lặng, đây là trên núi.

Nơi này là Thu Y Sơn.

Trác Du mờ mịt mà cúi đầu, mới phát hiện chính mình vẫn như cũ đang mặc cảnh phục, hơn nữa tay chân lại trong suốt, thân mình đang bay bổng, giống như là quỷ hồn.

Tôi con mẹ nó… Trác Du kinh sợ mà nghĩ, mình đây là lao lực quá độ mà đột tử à, vậy Đàm Đinh phải làm sai bây giờ, tiểu bảo bảo của hắn và Đinh Đinh phải làm sao bây giờ, tôi mịa nó…

Sau đó hắn nghe thấy được một tiếng: “Đậu mé.”

Trác Du quay đầu nhìn lại, liền trực tiếp đối diện với khuôn mặt của mình.

Là hắn, hoặc là nói, là hắn trên Thu Y Sơn, nhưng mà linh hồn bên trong hẳn là nguyên chủ của thể xác hắn hiện tại.

Hai người hai mặt nhìn nhau, đại não đồng thời nhanh chóng chuyển động, đều là cả kinh hồi lâu không thốt ra lời.

“Đậu mé.”

Người nọ nhìn chằm chằm cảnh phục trên người hắn, như suy tư cái gì mà nói: “Ngàn tính vạn tính, tôi cũng không thể ngờ tới tôi còn có thể làm cảnh sát, có chút soái a.”

Trác Du nhất thời cũng không biết nói tiếp như thế nào, người nọ phản ứng lại rất mau, cười cười nói: “Sáu, bảy năm rồi đi người anh em, cậu ở bên kia thích ứng tốt không? Điện thoại có phải là chơi rất sướng không? Internet có phải là rất trâu bò hay không?”

“…. Apple mới ra IPhone 18. “

Trác Du chần chờ gật gật đầu, nói: “Cái kia, cha mẹ cậu… đều rất khỏe mạnh. “

Nhưng mà căn bản chưa thấy qua được vài lần.

“Bọn họ a, có thể nhớ rõ có đứa con trai như tôi đã không tồi rồi.”

Người nọ thực nhẹ nhàng mà nhún vai, nói: “Sư tỷ cậu cũng sống rất tốt, đã gả chồng sinh con, tuy rằng vẫn là không việc gì là lại thích mắng tôi một trận…”

Trác Du dừng một chút, ừ một tiếng.

“Cái kia, Đàm Đinh….” Hắn ấp a ấp úng nói.

Sắc mắm người nọ cũng cương một chút.

“Hai chúng ta hợp tác mở một chỗ gọi là trừ túy môi giới, còn bán thêm chút vũ khí, linh kiện gì đó, đầu óc của cậu ấy rất tốt, chúng ta kiếm được rất nhiều.”

Người nọ ho khan hai tiếng, “Người anh em này, tôi biết khả năng cậu sẽ có chút khó chịu, nhưng mà… hai chúng ta đã ở bên nhau, chính là ở lúc cùng nhau xuyên tới chỗ này liền vừa mắt nhau, cậu thông cảm chút ha…”

Lời này cẩn thận nghe, hình như còn mang theo chút ý tứ khoe khoang.

Trác Du trầm mặc một chút: “Tôi cũng không khác cậu hắn… em ấy mang thai rồi.”

Sắc mặt người nọ nháy mắt trở nên thực trống rỗng.

”Cậu trâu bò.” Sau một lúc lâu người nọ nói: “Khá tốt, thật, thật sự có cậu…”

Hai người lặng im trong chốc lát.

“Nhưng mà vẫn phải nói, nếu là tôi thì khẳng định đến thi đại học cũng trượt càng miễn bàn đến việc làm cảnh sát.”

Người nọ tựa hồ là có chút cảm khái mà nói: “Giống như lúc tôi vừa tới chỗ này, nơi nào cũng rất ghét bỏ, nhưng mà hiện tại giống như là định mệnh chú định vậy, nói như thế nào đây, giống như cuộc đời như vậy cũng rất tốt…”

Trác Du trầm mặc gật gật đầu.

“Tôi khả năng… phải trở về.”

Trác Du nhìn nhìn tay chân của mình đang tiêu tán gần như không thấy, giống như ý thức được cái gì, có chút khàn khàn nói: “Cậu…bảo trọng.”

Người nọ lại liếc nhìn cảnh phục trên người Trác Du, nhếch miệng, hướng hắn lộ ra một nụ cười xán lạn.

“Cảm ơn người anh em.” Hắn nói: “Có duyên gặp lại.”

—–

Trác Du tỉnh lại.

Hắn lộn một cái từ trên giường ngồi dậy, phát hiện hắn đang nằm trong phòng bệnh, sau đó mờ mịt quay đầu mới phát hiện Đàm Đinh đang nằm truyền dịch ở giường bên cạnh.

Giống như là tiểu hài tử, Đàm Đinh ở trong ổ chăn lộ ra đôi mắt, cứ như vậy mà trộm nhìn hắn cười cười.

Cả người Trác Du suýt chút nữa lăn xuống đất.

Hắn không biết hiện tại thanh danh của hắn đã vang xa, trở thành người đầu tiên có danh hiệu: “Alpha bị dọa đến ngất xỉu ở ngoài phòng sinh của vợ.”

Hắn hiện tại tâm tâm niệm niệm chỉ có Đàm Đinh.

“Là tiểu nữ hài, Alpha.”

Đàm Đinh vươn tay khoa tay múa chân một chút, nhỏ giọng nói thầm nói, “Rất nhỏ a, đại khái chỉ lớn như vậy, anh có thể đi nhìn xem, liền ở ——”

Trác Du cuống chân cuống tay mà xuống giường, nắm chặt tay Đàm Đinh hồi lâu, không nói chuyện, cuối cùng trực tiếp đem mặt chôn ở bả vai dd, rầu rĩ nói: “Anh chỉ muốn nhìn em.”

Đàm Đinh dừng một chút, cũng vươn tay, an an tĩnh tĩnh mà hồi ôm lấy hắn.

“Đều đã làm papa rồi…” Đàm Đinh chê cười hắn, “Như thế nào còn ——”

Trác Du ồm ồm mà nói: “Anh yêu em.”

Hắn tạm dừng một chút tựa hồ cảm giác còn chưa đủ, lại rầu rĩ mà bổ sung một câu: “Đặc biệt đặc biệt yêu, sư huynh thật sự thật sự thực rất yêu Đinh Đinh.”

Hắn rất ít khi thẳng thắn, vụng về mà nói ra tình cảm chư vậy, Đàm Đinh nghe được liền sửng sốt một chút, ngay sau đó nhẹ nhàng cười ra tiếng, quay đầu sang, nhẹ nhàng hôn hôn sườn mặt Trác Du.

“Ừ.”

Đàm Đinh cười nói: “Đinh Đinh cũng đặc biệt đặc biệt yêu sư huynh, hơn nữa vĩnh viễn vĩnh viễn, đều chỉ yêu một người là sư huynh.”

Ánh mặt trời ấm áp mà chiếu vào phòng bệnh, trong không khí những hạt bụt nhỏ đang bay múa, ở nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng khóc nỉ non của sinh mệnh mới.

Mọi người yêu nhau cùng nhau nắm tay, ở một ngày đông tuy hơi lạnh nhưng đầy ánh sáng trao nhau những nụ hôn, kể cho nhau nghe những tình yêu triền miên và quyến luyến của lòng mình giành cho đối phương.

- Hết-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện