Cuối cùng thì thi cuối kỳ cũng sắp kết thúc.

Môn thi cuối cùng là môn tiếng anh, Trác Du nhận ra hắn hiện tại đối diện với các đề bài này đều đã có thể gặp biết bất kinh —— lúc thi tâm trạng rất tốt, hai bút không hề miễn cưỡng, cuối cùng viết xong hắn đặt bút xuống, ngồi nhìn chằm chằm vào cái ót của Đàm Đinh đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất.

Tóc của Đàm Đinh đã nhuộm đen lại, cậu cúi đầu làm bài, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, vài sợi tóc mềm mại đáp ở bên tai, thoạt nhìn thực ngoan.

Làm tâm Trác Du cũng ngứa ngáy.

Thi xong liền tan học, học sinh nhanh chóng giải tán hết, trong phòng còn dư lại mỗi Đàm Đinh, cậu chậm rì rì mà thu dọn lại đồ đạc của mình.

Trác Du nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, ngay sau đó vô thanh vô tức mà tới gần, đột nhiên vươn tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh tinh tế của nam hài.

“Trác Du?”

Đàm Đinh bị hắn làm cho hoảng sợ, vừa giãy giụa, vừa sốt ruột nhỏ giọng gọi hắn: “Nơi này là trường học! Lát nữa sẽ có người đến nhìn, giáo viên sẽ——”

“Hôm nay là tiết sinh trứng.”

Trác Du chơi xấu mà ôm eo cậu quơ quơ, lại hôn hôn chóp mũi cậu: “Hơn nữa liền dù giáo viên vào thì thế nào, sư huynh ôm sư đệ bồi dưỡng tình cảm thôi, có vấn đề gì đâu?”

“…Là lễ Giáng Sinh.”

Đàm Đinh đầu tiên là sửa đúng cách nói cho hắn, sau một lúc lại ngẩng mặt, lỗ tai hồng hồng hỏi: “Câu cuối mặt sau cậu chọn D không?”

Biểu tình trên mặt Trác Du trở nên rất đặc sắc: “… Cái đề này còn có câu ở mặt sau sao?”

Lúc đi ra khỏi cổng trường, Trác vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật: “Không phải chứ, vì sao còn có mặt sau, vì sao mặt sau lại còn có đề a? Này mịa nó tôi ——”

Advertisement

Cài đặt chế độ riêng tư

“Không sao.”

Đàm Đinh có chút muốn cười, nhưng vẫn là dịu ngoan, nắm tay hắn lắc lắc, an ủi: “Thi cũng thi xong rồi, không cần suy nghĩ nữa— Hứa Linh nói hôm nay khả năng sẽ có tuyết rơi, đã lâu rồi tôi chưa thấy tuyết.”

Trác Du vẫn là một bộ vô cùng không cam tâm.

Đàm Đinh do dự một chút, cậu thật cẩn thận mà nhìn bốn phía xung quanh một chút, cuối cùng vẫn là nhón chân, nhẹ nhàng mà ở trên môi Trác Du đặt một nụ hôn mang theo mùi quả lê.

Trác Du: “……!!”

“Buổi tối có thể mặc đồ đôi không?”

Trên mặt Đàm Đinh lộ ra chút ửng hồng nhàn nhạt, lông mi mảnh dài chớp a chớp, đáy mắt tràn đầy trông mong: “Hứa Linh nói cậu ấy bắt Khương Đại Nhân mặc, chúng ta cũng mặc một lần, được không?”

Cậu ấy, cậu ấy thế mà làm nũng với mình…

Linh hồn bé nhỏ của Trác Du đều sắp bay theo cái nụ hôn kia, làm sao còn có thể nói ra chữ không chứ.

Chuyện về lễ Giáng Sinh là do Khương Đại Nhân phổ cập giáo dục cho Trác Du, tuy rằng hắn vẫn không hiểu đang yên đang lành lại muốn tổ chức ngày lễ ở phương Tây, nhưng là trường học thi xong liền nghỉ, nếu đã nhàn rỗi hắn vẫn là vui vẻ mà cùng Đàm Đinh xem thử nhiều thứ mới mẻ.

Hàn Tử Khiêm về quê, Hứa Linh lên mạng tìm được một cái nhà ăn tình nhân, nói cái gì mà hai đôi cùng hẹn hò một lần, còm muốn tặng quà Giáng Sinh cho nhau.

Trác Du nghe xong liền muốn to đầu, nhưng Đàm Đinh giống như rất thích loại hoạt động như này, sau khi nghe xong hai mắt cậu đều tỏa sáng.

Cho nên dù ngoài miệng nói ấu trĩ nhàm chán, nhưng quà thì Trác Du vẫn là chuẩn bị tốt đặt biệt là quà cho Đàm Đinh, hắn tự nhận đó là một món quà rất lãng mạn rất dụng tâm.

Trở về nhà, Đàm Đinh lại mất thời gian lục lọi hồi lâu, mới mò được ra một đôi áo gọi là đồ đôi—áo lông đen cùng áo lông trắng, hơn cái áo lông đen kia có chút co lại, hắn hô hấp thử thì cảm thấy hơi khó thở.

Nhưng mà Đàm Đinh nhìn hắn, nói: “Đẹp.”

Trác Du lập tức liền cảm thấy cái áo này mặc thật thoải mái.

Lúc hai người bọn họ ra cửa trời bắt đầu có tuyết rơi, Đàm Đinh rất vui vẻ, dơ tay ra hồi lâu mới miễn cưỡng bắt được một bông tuyết nhỏ, sau đó chạy lại chỗ Trác Du khoe ra trước mặt hắn.

Trác Du liền đứng im nhìn cậu chơi trong chốc lát.

Bên trong màu trắng mông lung, Trác Du nhìn thấy nam hài trước mặt cười khanh khách mà nhìn hắn, trên lông mi còn đọng lại vài bông tuyết, trong nháy mắt hắn có cảm giác bông tuyết mềm mại đang đổ rào rào vào lòng hắn.

“…. Tay cóng đến đỏ hết lên rồi.”

Trác Du dùng cổ tay áo lau đi nước do tuyết tan trong tay cậu lại cẩn thận mà nhét tay nam hài vào trong túi áo mình ngay sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ nói: “Đã bao lớn rồi mà còn nghịch tuyết, cậu thật là ấu trĩ a.”

Hai người liền cứ như vậy mà nắm tay đi tới nhà ăn.

Tay lạnh lẽo của Đàm Đinh ở trung túi áo Trác Du bị hắn nắm lấy, mười ngón tay đan xen vào nhau, chờ tới lúc đến cửa nhà ăn tay dd bị nắm đến ấm áp giống như là bị bếp lò nướng vậy.

Trác Du lại nhéo nhéo, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà buông lỏng tay.

Vào nhà ăn, Trác Du liếc mắt một cái liền thấy Khương Đại Nhân cùng Hứa Linh trong góc, cũng không phải là lí do gì đặt biệt mà là bởi vì quần áo hai người mặc thật sự là… quá bắt mắt.

“Bảo bối, tôi hiểu được việc mặc áo đôi nhưng vì cái gì tôi lại mặc áo hình củ tỏi vương bát* chứ?”

(*Là Pokémon Bulbasaur.)

Khương Đại Nhân lại nhìn Pikachu trên người Hứa Linh, vẻ mặt lại đau khổ mà chỉ vào Bulbasaur trên áo hoodie của mình: “Này chả có tí khí không của mãnh A gì cả…”

Hứa Linh bình tĩnh nói: “Tôi thích.”

Khương Đại Nhân hèn mọn: “Được rồi, bảo bối thích tôi liền thích, bảo bối vui tôi cũng vui.”

Hứa Linh thấy Đàm Đinh vào cửa.

Cậu lập tức đứng lên, nhảy nhót mà chạy về phía Đàm Đinh rồi cho Đàm Đinh một cái ôm lớn, hai người liền dính lấy nhau, Hứa Linh khen áo lông đôi của Đàm Đinh cùng Trác Du, Đàm Đinh vụng về mà khen một hồi con chuột vàng lớn trên áo Hứa Linh thật dễ thương, vì thế hai người cứ đứng như vậy, nói cười hồi lâu.

Trác Du cùng Khương Đại Nhân ngơ ngác nhìn nhau.

Khương Đại Nhân cười nói: “… Du ca, nếu không hai ta cũng ôm một cái?”

Trác Du cự tuyệt mà rất nhanh: “Không cần đâu.”

Hứa Linh lôi kéo Khương Đại Nhân đi chọn salad, Đàm Đinh mới vừa ngồi xuống, liền thấy Trác Du không nặng không nhẹ mà liếc cậu một cái, ngay sau đó hừ hừ quay đầu đi, trên mặt là tôi không vui, mau tới dỗ tôi.

Đàm Đinh: “…..”

“Là Hứa Linh, lại không phải người khác.”

Đàm Đinh dở khóc dở cười, chỉ vào hai người chọn salad đang cãi nhau ầm ĩ, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa cậu xem, Khương Đại Nhân đồng học cùng cậu ấy ở bên nhau rất ngọt ngào a.”

“Nhưng hôm nay cậu còn chưa có ôm tôi đâu.”

Trác Du cũng không phải là nhỏ nhen như vậy, nhưng hắn rất thích trêu chọc Đàm Đinh, thích nhìn bộ dáng hoang mang kia của cậu, vì thế tiếp tục rầm rì: “Hơn nữa lời này của cậu là có ý gì, cảm thấy tôi với cậu không ngọt ngào bằng người khác sao, tôi hiểu rồi thì ra là thế…”

Đàm Đinh vòng lấy cổ Trác Du.

Cậu giống như động vật nhỏ dịu ngoan, thân mật mà đem sườn mặt cọ cọ lên vai Trác Du, ngay sau đó lại ôm chặt hơn nữa, đem đầu tựa vào vai Trác Du.

Sau một lúc lâu Đàm Đinh mới ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Vậy tốt nhất là bổ sung một cái ôm.”

Tim Trác Du đập chậm nửa nhịp.

Đến lúc đồ ăn được bưng lên, Trác Du vẫn là không hiểu được, vì cái sao lỗ tai của hắn lại có thể mềm như vậy, vì sao Đàm Đinh chẳng qua chỉ là tùy tiện làm nũng một cái mà chân tay bắn lại trở nên tên dại vô lực.

Thật là… quá không có tiền đồ.

“Du ca, Đàm Đinh đồng học, lễ Giáng Sinh vui sướng ha.”

Cơm no rượu đủ cơm no, Khương Đại Nhân nho nhã lễ độ mà móc ra hai cái túi giấy: “Đây là bánh pie táo tôi cùng Linh Linh làm, bên trong còn có thiệp chúc mừng, mong hai vị vui lòng nhận lấy ha.”

Đàm Đinh nói cảm ơn, cũng nhanh chóng móc ra quà: “Tôi với Trác Du cùng nhau trồng hoa nguyệt quý, liền lấy hai cây đẹp nhất cắm vào chậu, rất dễ nuôi.”

Không khí lập tức yên tĩnh đến có chút vi diệu, cuối cùng vẫn là Hứa Linh không nhịn được thành cái đầu tiên ngã xuống, nằm liệt ở trên người Khương Đại Nhân cười đến run rẩy.

“Hảo, hảo thiền ý!”

Khương Đại Nhân cũng có chút muốn cười, nhưng vẫn là vội vàng nhận lấy hoa, khen: “Thật kì diệu a, nhìn này, bông hoa lớn như vậy, không hổ là Đàm Đinh đồng học, nuôi thật tốt a.”

Đàm Đinh: “Ừ ừ.”

Bốn người nói chuyện cũng coi như vui vẻ, sau khi ăn cơm xong Khương Đại Nhân cùng Hứa Linh bắt xe đi trước, Đàm Đinh vẫn có chút chưa đã thèm, vì thế Trác Du lại đợi cậu, nhìn cậu ăn một phần bánh pudding chocolate nhỏ.

Chờ đến lúc hai người bọn họ ra khỏi nhà hàng, tuyết đã rơi rất lớn.

Giữa trung tâm quảng trường là một cây thông rất lớn, bên trên treo rất nhiều quả cầu cùng đèn màu, Trác Du không hiểu lắm về mục đích của việc này, nhưng mà không thể không thừa nhận, trang trí như vậy thật là xinh đẹp hơn nhiều.

Đàm Đinh cúi đầu, nghiêm túc mà dẫm dẫm từng bước từng bước ra dấu chân trên nền tuyết.

Hai người bọn họ tìm cái ghế dài, Trác Du quét quét tuyết phía trên, ngồi xuống.

Lặng im trong chốc lát, Trác Du thanh thanh giọng nói, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Của tôi đâu?”

Đàm Đinh dừng một chút.

Cậu ra vẻ không hiểu, ngốc ngốc mà ngẩng đầu, hỏi Trác Du: “Cái gì nha?”

Đáy lòng Trác Du hụt hẫng.

“Thôi, không chuẩn bị liền không chuẩn bị đi.”

Trác Du chua xót mà hít hít cái mũi, dừng một chút, vẫn là từ trong cặp sách thật cẩn thận mà rút ra một cái tệp giấy, lại từ trong tệp lấy ra một tờ giấy, thực tùy ý mà ném cho dd, nói: “Tôi nhàn tới không có việc gì… tùy tiện vẽ thôi, coi như là quà Giáng Sinh cho cậu vậy.”

Ở đâu ra tùy tiện vẽ, Trác Du lại hít hít cái mũi, đây là tôi cố ý đăng kí một khóa học trên mạng, mỗi buổi học ít nhất ba tiếng đó…

Đàm Đinh nhìn nhìn bức tranh trong tay.

Lúc trước ở tiết mĩ thuật Trác Du đã từng vẽ Đàm Đinh, phong cách kia quả thực là quá quỷ dị quá kinh khủng, đầu óc tứ chi cơ bản đều là từ que diêm cùng trứng gà tạo thành, nói là thây khô hoàn hồn cũng không quá.

Nhưng mà bức tranh hiện tại trong tay Đàm Đinh này, tuy rằng nhìn qua nét vẽ vẫn có chút ngây ngô vụng về, nhưng là không khó để nhận ra trong tranh là hai thiếu niên, một người đang cong gong mắt cười, một người thì xị mặt, mặt mũi hai người vô cùng quen thược, hai người đang nắm tay ở giữ đầu hai người còn có một trái tim nhỏ.

“Bọn họ nói cái này gọi là cái gì mà phong cách anime, manga.”

Trác Du gãi gãi đầu, “Tôi cũng không hiểu lắm, liền tùy tiện học học, khả năng vẽ đôi mắt có chút quá lớn… cậu không cần để ý. “

“Rất đẹp.”

Đàm Đinh nói, “Thực đáng yêu, tôi rất thích.”

Trác Du là thực thích nghe cái câu này hắn dừng một chút, ồ một tiếng, mặt cũng lặng lẽ đỏ lên.

Hai người liền cứ như vậy an tĩnh mà ngồi trong chốc lát, Trác Du nhìn bông tuyết chậm rì rì xoay tròn rồi rơi xuống, dừng ở mu bàn tay của hắn bị độ ấm của da thịt là tan chảy, thấm ra một việt nước nhỏ, lạnh lẽo.

Tuy rằng có chút mất mát, nhưng mà Trác Du vẫn có chút sợ Đàm Đinh bị cảm lạnh, liền quay đầu, nói nếu không có việc gì nữa thì về thôi.

Sau đó Trác Du liền ngây ngẩn cả người.

Đàm Đinh đang cầm một khối ngọc bội, ngẩng mặt, cười khanh khách mà nhìn hắn.

“Đây là ở lần trước tôi đi thi toán mua ở một cái điểm du lịch.”

Đàm Đinh nói, “Chất lượng ngọc ở đó chỉ ở mức trung bình, nhưng mà tôi nghĩ tên của cậu có chữ ‘Du’, thế tử bội du ngọc, vốn ý chính là ngọc thạch sáng rọi dù có tì vết cũng không thể che được, nên không nhịn được mà mua cho cậu một khối.”

“Tôi không am hiểu điêu khắc, lại cảm thấy khắc chữ có chút tục khí.”

Đàm Đinh có chút nhụt chí mà nói: “Tôi liền tự khắc một con cá nhỏ trên ngọc bội, là lấy từ âm ‘Du’ của cậu, hình như có chút ấu trĩ.”

(Chữ ‘Du’ trong tên Trác Du là 瑜 và từ 鱼(cá) có cùng cách phát âm là ‘Yú’)

Đầu ngón tay Trác Du run rẩy, thật cẩn thận mà chạm chạm vào ngọc bội kia.

Ngọc thạch ôn nhuận, mặt trên quả thực khắc một con cá nhỏ, cái đuôi rất dài, rất sống động, quanh thân còn khắc vằn nước, càng thêm linh động, nhìn ra được là rất dụng tâm.

“Tên của tôi có chữ Đinh, có ý là dòng nước.”

Đàm Đinh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là rũ lông mi, nhỏ giọng mà nnói: “Cậu lại là cá, cho nên Trác Du cậu xem, hai chúng ta ai cũng khen rời khỏi người kia.”

Trác Du hít một hơi thật sâu, đem ngọc bội gắt gao mà nắm chặt lòng bàn tay.

“Sư huynh thực thích.”

Trác Du ách giọng nói nói, “Vậy sư huynh lại thưởng cho Đinh Đinh được không?”

Đàm Đinh gương mặt ửng đỏ, ừ một tiếng, lại nói: “Để tôi tự tới lấy là được.”

Giây tiếp theo, Đàm Đinh đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ nhàng mà hôn một cái lên miệng Trác Du.

Trác Du sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại đây.

Hắn có chút dở khóc dở cười mà nhéo nhéo chóp mũi Đàm Đinh, lại dùng trán mình thâm mật chống lên chán cậu, sau một lúc lâu hỏi: “Cậu học làm mấy thứ như này thật nhanh— nhưng mà ngọc bội này có phải rất quý hay không? Lần sau không cần tiêu pha như vậy, hiểu chưa?”

”Trác Du vĩnh viễn là người mà tôi trân quý nhất.”

Đàm Đinh lại nói: “Cho nên đáng giá, dù quý cũng đáng giá.”

Trác Du hô hấp cứng lại.

“…Đinh Đinh sư đệ của tôi a, cậu nếu còn nói thêm vài câu nữa như vậy.”

Trác Du buồn bã mà dùng ngón tay vuốt ve cánh môi mềm mại của Đàm Đinh, lại dùng chóp mũi cọ cọ mặt cậu, sau một lúc lâu mới trầm thấp mà cười: “Sư huynh đêm nay… có thể thật sự sẽ không nương tay với cậu.”

Bông tuyết nhẹ nhàng nhẹ nhàng rơi xuống.

Cây thông Noel xanh biếc được bao trùm bởi lớp tuyết trắng tinh mềm mại, trên cậy quấn những cái đèn màu nhỏ lập lòe phát sáng, chiếu lên những quả bóng trang trí trên cây tạo thành những đốm sáng loang lổ, xinh đẹp.

Đàm Đinh cũng cười.

”Được a.” Cậu nói: “Vậy thì xin chỉ giáo nhiều hơn, sư huynh.”

- HOÀN CHÍNH VĂN-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện