Lưu Doãn về đến nhà kể chuyện này cho Quý Phong còn đang ngây ngốc: "Tiểu Phong, em nói với cửa hàng trưởng cái gì thế? Bác ấy một hai phải mời em ăn cơm, nói là muốn đích thân cảm ơn em một phen."
Quý Phong như đã sớm biết, cười uyển chuyển từ chối: "*Vô công bất thụ lộc, kỳ thật em cũng không làm gì hết, là lòng hiếu thảo cửa hàng trưởng giúp ba bác ấy, cũng giúp chính bác ấy."
(*Không có công thì không nhận thưởng)
Cậu chẳng qua chỉ là cung cấp một cơ hội, nếu đã tới bệnh viện mà cửa hàng trưởng tiếc tiền kiểm tra sức khoẻ, vậy thì chuyện kia vẫn sẽ có mệnh số như cũ.
Nhưng bởi vì cửa hàng trưởng hiếu thảo, cho dù thứ kia không qua mấy tháng nữa sẽ trở nặng bị kiểm tra ra, đó chính là cơ duyên của ông ấy.
Lưu Doãn nghe mà như lọt vào trong sương mù, sau khi thông báo cho cửa hàng trưởng thì đi ngủ bù trước, tới giữa trưa tỉnh ngủ, lấy điện thoại ra thì thấy cửa hàng trưởng mấy giờ trước gửi tin tới, nói hôm khác tự mình tới cảm ơn.
Lưu Doãn ngáp một cái ra khỏi phòng, nhìn thấy Quý Phong ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sô pha trong phòng khách, dưới lòng bàn tay có một con mèo nhỏ mềm mại, Quý Phong như không biết mệt mà lần lượt nắm lấy tay nhỏ của mèo con, kéo ra, lại tiếp tục tiến công tới đầu nhỏ của mèo con.
Nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu, cười cười với Lưu Doãn: "Em mời anh ăn cơm, đi thay quần áo đi?"
Ánh mắt Lưu Doãn sáng lên: "Tiểu Phong em phát tài?"
Quý Phong ý vị không rõ cười cười: "Tìm được một công việc."
Lưu Doãn nghe xong cũng không khách khí, nhanh chóng đi thay quần áo, theo Quý Phong ra cửa.
Quý Phong ở phía trước dẫn đường, mãi đến một giờ sau hai người đứng dưới toà nhà cao chọc trời ở trung tâm thành phố, Lưu Doãn khó có thể tin ngửa đầu nhìn tòa nhà cao vút tới chân trời, đây là kiến trúc mang tính biểu trưng nổi tiếng nhất thành phố C, tất nhiên bên trong cũng có rất nhiều nhà ăn, nhưng mặc kệ là nhà hàng nào, giá thấp nhất cũng phải năm con số, này, này này......
"Tiểu Phong à, nếu không thì, chúng ta đổi chỗ khác?" Lưu Doãn nuốt nuốt nước miếng, không dám nói trắng ra, sợ tổn thương lòng tự trọng của Tiểu Phong.

Quý Phong lắc đầu, thản nhiên mang theo Lưu Doãn đi vào, lên thang máy, chờ Lưu Doãn nhìn thấy Quý Phong ấn lên tầng cao nhất, thầm cảm thấy may là trong tay mình còn có mười mấy vạn, cùng lắm thì hắn trả sau.
Quý Phong đi tới nhà hàng xoay trên tầng cao nhất, bên trong tổng cộng có sáu nhà, mỗi một nhà đều trang trí xa hoa khí thế, rất có không khí.
Bởi vì còn chưa đến giờ ăn cơm, cho nên người tới ăn cũng không nhiều, sáu nhà ăn, ba nhà cơm Tàu ba nhà cơm Tây, lúc này đều đang đóng cửa để chuẩn bị.
Quý Phong mang theo Lưu Doãn tâm thần không yên đi qua từng nhà hàng, cuối cùng ngừng lại ở một tiệm cơm Tây phía cuối.
Lưu Doãn ngẩng đầu vừa thấy tên, tuy chưa từng tới nhưng tên tiệm cơm Tây này cũng đã từng nghe qua, ông chủ họ Địch, ở thành phố C mở vài quán ăn, nhà hàng xoay tròn trước mắt này là một trong số đó, là nơi đẳng cấp nhất cũng là nơi kiếm tiền nhiều nhất, nhưng đây là chuyện hai tháng trước.
Hai tháng trước, tiệm cơm Tây này là nơi làm ăn buôn bán náo nhiệt nhất trong sáu nhà, chỉ là về sau không biết vì sao, người từng tới nhà hàng này ăn thì sẽ sinh bệnh, đều là một ít cảm mạo hoặc là đau đầu không khoẻ, kiểm tra cũng không liên quan tới đồ ăn của nhà hàng, nhưng một người hai người như thế, dần dần đều đồn nhà hàng này tà môn, sau lại có lời đồn nói có phải nhà hàng này trêu chọc đồ vật không sạch sẽ gì không.
Thậm chí ngay cả Lưu Doãn thường xuyên dạo diễn đàn cũng đều có đề cập đến chuyện này, Lưu Doãn tất nhiên cũng có ấn tượng.
Nhưng mới chỉ hai tháng, nhà hàng này đã cửa quán quạnh quẽ, sợ là chống đỡ không được bao lâu.
Lưu Doãn thấy kỳ quái, chỉ chỉ cửa kính trang hoàng xa hoa: "Tiểu Phong, em có chắc......!muốn tới nhà hàng này không?" Vạn nhất ăn xong không hợp thì làm sao bây giờ?
Khi nói chuyện, Quý Phong đã đẩy cửa ra, cười cười với hắn không nói chuyện.
Nghe được một chuỗi tiếng chuông gió, ông chủ Địch sắc mặt hơi mệt mỏi tự mình đi ra, bởi vì hiệu quả và lợi ích gần đây không tốt, mấy ngày nay hắn dứt khoát cho một nửa người trong nhà hàng nghỉ ngơi, chỉ chừa lại vài người, liên quan hắn ở bên trong tự mình bên ngoài chiêu đãi ít ỏi không có mấy vị khách.
Khi ông chủ Địch ngẩng đầu lên đã mang theo nụ cười thương mại: "Hoan nghênh quang lâm, quý khách muốn......! Ôi, Quý tiên sinh? Sao cậu lại tới đây?"
Khác với nụ cười khách khí lúc trước, lần này ông chủ Địch chân thành nhiệt tình hơn nhiều, trong ánh mắt đều mang theo ánh sáng.
Nếu lúc này Từ Lĩnh có ở đây, trước tiên sẽ nhận ra vị trước mặt này đúng là ông chủ Địch ngành ăn uống ở phòng đấu giá hôm qua, lúc ấy ngồi ở bên tay trái hắn đưa cho bọn họ danh thiếp.
Hai tháng này việc kinh doanh nhà hàng của ông chủ Địch đột nhiên ế ẩm đi, lời đồn bên ngoài ông chủ Địch cũng nghe thấy, nhưng lại không tin.
Nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng hắn đều cố gắng lấy loại mới nhất, vận chuyển bằng đường hàng không tới đây, nguyên liệu nấu ăn để qua đêm đều xử lý bỏ, tuyệt đối sẽ không đưa lên bàn ăn.
Nhưng cố tình làm ăn nói ế là ế, hắn không tìm ra ngọn nguồn, mắt nhìn hai tháng bán lỗ này làm hắn lo lắng, tài chính trong tay hắn chỉ đủ cho hắn lỗ thêm nhiều nhất mấy tháng nữa, nếu vẫn không cứu vãn thiếu hụt, hắn chỉ có thể kịp thời ngăn tổn thất lại.
Cho nên hôm qua tới phòng đấu giá cũng là mang ý định tìm người mua trước tiên, về sau nếu sang tay nhà ăn cũng thuận tiện.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không lừa người mua về tình huống của nhà ăn, hơn nữa toàn bộ thành phố C phần lớn đều biết việc này, muốn lừa cũng là chuyện không có khả năng.
Hôm qua hắn đã đưa rất nhiều danh thiếp, vị Quý tiên sinh này chỉ là một trong số đó, không nghĩ tới sang ngày hôm sau đã tới cửa.
Tuy không phải là người mua tiềm tàng nhưng có thể ở thời điểm mấu chốt này còn dám tới nhà hàng của bọn họ, ông chủ Địch rất cảm kích, cũng nhiệt tình không thôi.
Bởi vì nhà ăn không có khách, hắn tự mình chiêu đãi ở một bên, trước tiên cho người mang lên một ấm trà, rót đầy cho Quý Phong và Lưu Doãn.
Quý Phong không uống mà nhìn quanh một vòng, đáy mắt mang theo ý cười: "Ông chủ Địch, không ngại dẫn tôi đi xem một chút chứ?"
Ông chủ Địch tất nhiên không có ý kiến, tự mình đưa cậu dạo một vòng toàn bộ nhà ăn.


Lưu Doãn không rõ nguyên do, chỉ có thể mờ mịt đi theo sau, nhắm mắt theo đuôi cũng không nói nhiều.
Nhưng mèo nhỏ rúc trong ngực Quý Phong thường thường ngẩng đầu lên nhìn Quý Phong một cái, rồi lại nhìn quanh toàn bộ nhà ăn một vòng.
Mèo nhỏ như suy tư gì đó, nhà ăn này cho dù từ trang trí đến bố cục cũng không có bất cứ vấn đề gì, thiết kế cũng là từ tay đại sư, nhưng không biết vì sao thân ở trong nhà ăn này lại cảm thấy cả người lành lạnh, có loại cảm giác âm lãnh không thoải mái.
Quý Phong cảm nhận được mèo con trong lòng đang run run, vừa nhìn quanh bốn phía vừa duỗi tay gãi gãi, lòng bàn tay ấm áp bao trùm trên da lông, bất động thanh sắc đẩy một đoàn khí đen quanh quẩn trên thân mèo nhỏ mà người khác không thấy rõ.
Dạo một vòng xong, Quý Phong đã biết là chuyện như thế nào.

Trước kia câu từng xem qua vận thế của ông chủ Địch này, vốn là số phận cả đời trôi chảy, hơn nữa ông chủ Địch mỗi năm đều làm việc thiện, tích góp không ít phúc báo, tài vận phúc vận cũng sẽ không tồi, nhưng hôm nay ấn đường của hắn lại vô duyên vô cớ nhiều thêm một ấn ký màu đen, đột nhiên chặt đứt vận thế kia, khiến việc kinh doanh xuống dốc không phanh, lâu dài về sau là nửa đời nghèo khó chán nản, mệnh số không được chết tử tế.
(Sợ thế, sống hiền lành mà đứa nào nó hại thảm như này ಠಗಠ)
Nếu không bình thường thì chính là có người cố ý động vào vận thế vốn có, sửa lại thiên mệnh của hắn.
Quý Phong liếc mắt quả nhiên nhìn thấy toàn bộ nhà ăn này bị người ta trong lúc vô tình sửa lại phong thuỷ, bố trí một Chiêu Mốc Trận.
Đại khái sợ bị người khác phát hiện, chỉ là vận đen rất nhỏ, sẽ chỉ làm người tới nhà ăn không được thoải mái, sinh chút bệnh nhỏ, thậm chí vì không để cho ông chủ Địch hoài nghi mà ở sau bếp nhà ăn lại đặt một tấm Thanh Tà Phù.
Chỉ có nhân viên công tác của nhà hàng mới có thể vào sau bếp, trung hoà lại, người của nhà hàng ngược lại sẽ không bị bệnh.
Mà những vị khách tới nhà ăn sẽ chỉ dùng cơm, sau khi rời đi tất nhiên sẽ xuất hiện biểu hiện không khoẻ.
Ông chủ Địch vẫn luôn dẫn Quý Phong đi một vòng, đến khi Quý Phong đứng dưới một chiếc đèn chùm lớn ở giữa nhà hàng, tâm thần không yên hỏi: "Quý tiên sinh, có phải đèn chùm này có vấn đề gì không?"
Quý Phong lắc đầu: "Đèn chùm không có vấn đề, chỉ là......!Nhà hàng này của ngài bài trí không quá thỏa đáng, tôi giúp ngài sửa nhé?"
Ông chủ Địch luôn luôn là hòa khí sinh tài, Quý Phong lại là khách của hắn, hắn không nghĩ tới hướng khác, liên tục xua tay: "Quý tiên sinh cứ tùy ý, không cần e ngại tôi." Không lâu nữa nhà ăn này cũng phải đổi chủ, không sao cả.
Chỉ tiếc lúc trước nhà ăn này tìm đại sư thiết kế, đáng tiếc những tâm huyết kia.
Quý Phong cũng không sửa quá nhiều, cậu tùy ý động hai cái đã phá Chiêu Mốc Trận mà người sau lưng cố ý động vào bàn ghế và cây xanh hình thành nên.
Sau đó lại mượn giấy bút của nhà ăn, tùy ý lấy bút viết một tấm Chiêu Tài Phù.
Chỉ là lá bùa này ông chủ Địch và Lưu Doãn lại xem như bùa vẽ quỷ, cũng may bọn họ không hỏi nhiều, nhìn Quý Phong trực tiếp dán bùa vẽ quỷ này ở trên chuông gió trước cửa.
Cũng không biết sao cậu làm được, chỉ tiện tay ném một cái, không cần dùng keo nước, mà lá bùa này đã ổn định vững chắc dính lên trên, không hề nhúc nhích.
Sau đó Quý Phong trở lại vị trí ngồi, lấy thực đơn gọi mười món ăn.
Lưu Doãn ngồi một bên nhìn giá cả phía sau mà mặt mày kinh hoàng, tính giá một món ở trong lòng, sau khi tính xong yên lặng ôm ngực: May mắn tiền trong thẻ vừa vặn đủ, mười mấy vạn đó, Tiểu Phong à, chầu này của em muốn ăn mười mấy vạn hả?
Có người ngoài ở đây Lưu Doãn không tiện lắm miệng, ông chủ Địch rất nhanh cho người đi làm, hắn còn ở cùng hai người Quý Phong, trái phải cũng không hề tức giận: "Bữa cơm này xem như tôi mời các cậu, khó có được lúc này Quý tiên sinh còn quang lâm tới quán, cậu không biết đó thôi, hai tháng này, những người đó sau lưng......!Haizz." Hắn không tiện than ngắn than dài, nhưng hai tháng này đã làm hắn nhìn quen nhân tình ấm lạnh.
Quý Phong liếc hắn một cái, trấn an hai câu, bởi vì là cơm Tây nên làm rất nhanh, chỉ là khi món ăn thứ nhất bưng tới, Quý Phong lại ngăn cản bọn họ mang lên: "Đây không phải là cho tôi ăn, các người đặt sau cửa kính ở trước cửa, cái nào bàn dài thì đặt tại đó."
Tuy nói bày trí Chiêu Tài Phù, nhưng cho người tiến vào cũng phải có lý do chứ, không phải sao?

Không chỉ Lưu Doãn, ông chủ Địch cũng nghi hoặc: "Đây là......!Quý tiên sinh, cậu đây là muốn......"
Quý Phong nói: "Chờ lát nữa sẽ có buôn bán."
Người phục vụ bưng thức ăn trợn mắt há hốc mồm: Ông chủ tìm đâu ra một tiên sinh vừa đẹp lại thích lải nhải như vậy? Bưng mấy món ăn qua đó bày như vật trang trí? Như vậy có thể buôn bán tốt sao? Đùa à?
Hắn nhìn ông chủ Địch, ông chủ Địch cũng không hiểu gì, nhưng nhớ đến vừa rồi nhìn vị Quý tiên sinh này có thể vẽ bùa quỷ, chẳng lẽ......!Hắn đây là gặp được đại sư?
Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị hắn dập tắt, khẳng định là mình nghĩ nhiều rồi, chắc là Quý tiên sinh muốn giúp đỡ, cảm thấy bày đồ ăn ra là có thể mời chào khách muốn ăn chăng? Nhưng đồ ăn đặc sắc của bọn họ rất nhiều người đều biết, không phải chỉ như vậy là có thể hấp dẫn người tới.
Nhưng Quý tiên sinh đã thành tâm thành ý hỗ trợ, hắn cũng không tiện phá hỏng, đánh mắt cho người phục vụ: "Nghe Quý tiên sinh đi."
Người phục vụ chỉ có thể căng da đầu đi bày, chờ mười món ăn toàn bộ đều dọn xong, đã gần tới giờ cơm.
Bọn họ nhịn không được liếc mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy một vị khách quen tới tiệm cơm Tây cách vách, trong lòng ê ẩm nhưng cũng không có cách nào, trước kia đó đều là khách của nhà hàng bọn họ.
Người phục vụ thở dài một tiếng, không ôm bất cứ hy vọng gì.
Không ôm hy vọng tương tự cũng có ông chủ Địch, hắn nhìn mười món ăn đặt xong, cho đầu bếp làm thêm một phần nữa đưa tới đây, người phục vụ vừa muốn đi lại nghe phía sau truyền đến một tiếng "Ôi", là một vị khách vốn đang đi ngang qua lại dừng trước cửa kính của bọn họ, nhìn những món ăn kia đến ngây người.
Vị khách này chưa từng tới đây, tất nhiên cũng chưa từng thử qua đồ ăn đặc sắc ở chỗ này, nhưng tiên sinh đi cùng cô đã từng ăn thử, cũng biết tình huống của nhà hàng, thấy nữ sĩ như bị những món ăn kia hấp dẫn, thấp giọng nói vài câu.
Vị nữ sĩ kia kinh ngạc nhìn qua, người phục vụ mặt có chút hồng, đã làm tốt công tác chuẩn bị nếu đối phương rời đi, lại nhìn thấy nữ sĩ kia rất rối rắm, cuối cùng nói một câu: "Không biết vì sao, em cảm thấy thái sắc những món ăn kia rất ngon, làm khẩu vị được mở rộng ra, thậm chí em còn có thể ngửi được mùi thơm chọc người thèm của đồ ăn, anh nói những điều kia chắc là trường hợp đặc biệt, tối nay em muốn ăn mấy món này."
Cô nâng ngón tay chỉ chỉ, đã cất bước tiến vào.
Vị tiên sinh kia chỉ có thể bất đắc dĩ theo vào.
Người phục vụ một khắc kia bắn ra tiếng mừng như điên: "Hoan nghênh quang lâm!"
Đồng thời liều mạng nhìn ông chủ, ông chủ Địch cũng sợ ngây người, đây hẳn là vừa khéo đi?
Nhưng mặc kệ có phải vừa khéo hay không, một tuần này đây là lần đầu bọn họ nghênh đón vị khách đầu tiên sớm như vậy.

Rốt cuộc thì qua cả đêm chỉ có thể nghênh đón ba bốn vị khách xem như đã tốt lắm rồi, hắn đã rất lâu chưa nhìn thấy khách vào quán trước khi trời tối.
Quý Phong vuốt lông mèo nhỏ trong ngực lúc này đang nhìn cửa như suy tư điều gì, cảm thấy miu miu nhà cậu càng ngày càng chịu gần gũi với cậu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện