Ở trong xe ngựa buồn bực hồi lâu, Lý Du mới hậm hực hờn dỗi trở về.
Thôi Thị thấy hắn trở về muộn thì thuận miệng nói: “Hôm nay Nhị Lang trở về hơi muộn.”
Lý Du “ừm” một tiếng, giống như nhớ tới gì đó, hắn đi đến phòng ngủ bỏ trâm ngọc của Ninh Anh vào trong hộp gỗ, đưa cho Thôi Thị nói: “Ngày mai mang cái này đến Bảo Nguyệt trai.”
Thôi Thị giơ hai tay nhận lấy, mở ra thì nhìn thấy bên trong là hai đoạn trâm ngọc bị vỡ, không nói gì.
Lý Du: “Bảo bọn họ sửa lại.”
Thôi Thị nói: “Cũng chỉ có thể làm thành kim tương ngọc (*) mà thôi.”
(*) Mặt ngọc đeo trên dây chuyền
Lý Du: “Thế nào cũng được.”
Thôi Thị khe khẽ thở dài một tiếng, biết hắn hối hận rồi nhưng cũng không vạch trần mà để lại cho hắn chút thể diện.
Bên kia, sau khi Viên lão phu nhân hồi phủ, Đinh Hương liền nói cho bà biết chuyện buổi chiều Tưởng Thị sai người đến tìm Ninh Anh, Viên lão phu nhân đặt bát súp xuống, thản nhiên nói: “Ta biết rồi.”
Dứt lời bà làm ra thủ thế, Đinh Hương cung kính lui xuống.
Viên lão phu nhân nhìn chằm chằm bát canh, nghĩ thầm, cuối cùng Tưởng Thị cũng mất kiên nhẫn, có thể thấy được nàng ta tràn ngập địch ý với Ninh Anh.
Trước mắt thân phận của Ninh Anh đặc biệt, chỉ cần Tưởng Thị đừng làm ra chuyện gì quá mức khác người, hơn phân nửa bà sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Đêm xuống Ninh Anh lăn qua lộn lại không ngủ được, ban ngày Tưởng Thị đã nói thẳng, chỉ cần nàng bằng lòng trốn đi, nàng ta sẽ làm giấy thông hành cho nàng, chẳng những vậy còn chuẩn bị cả lộ phí cho nàng.
Điều kiện này đương nhiên phù hợp với yêu cầu của Ninh Anh, nhưng đồng thời cũng để lại một tai họa ngầm, đó chính là khế ước bán thân của nàng.
Không có khế ước bán thân, sẽ không có tự do chân chính.
Vấn đề là khế ước bán thân là con bài chưa lật duy nhất giúp Tưởng Thị bảo đảm Viên gia không bị Lý Du truy trách dẫn đến tai hoạ ngập đầu, nó chẳng những là tử huyệt của Ninh Anh, đồng thời cũng là tử huyệt của Viên gia.
Một khi Lý Du biết được Viên gia cho người cầm khế ước bán thân chạy trốn, Viên gia sẽ gặp phải tai hoạ thế nào có thể dễ dàng nghĩ ra.
Nhưng nếu nàng lén lút bỏ trốn, vậy thì tính chất sự việc lại khác, Viên gia chỉ bị gán tội giám thị không nghiêm, bị răn dạy vài câu là được.
Giữa vận mệnh của Viên gia và khế ước bán thân của nàng, Tưởng Thị đương nhiên phải đảm bảo tính mạng cho mình, há có thể đưa khế ước cho nàng?
Về chuyện này Ninh Anh rõ hơn bất kỳ ai hết.
Khế ước bán thân rất quan trọng với nàng, nhưng xét đến tình cảnh trước mắt, quan trọng nhất vẫn là rời khỏi kinh thành, càng nhanh càng tốt.
Cho dù không có hộ khẩu, cũng không phải không có đường ra.
Chờ nàng thoát thân rồi có thể lựa chọn đi trước biên cảnh Phản Thành.
Nơi đó là nơi lưu dân tụ tập, không hạn chế hộ tịch, quan phủ quản lý hỗn loạn, chuyên chứa dân chúng chịu khổ lưu vong, hoặc vì nguyên nhân này nguyên nhân khác mà tránh né mọi người.
Nếu nàng chạy đến chỗ đó, Lý Du có dài tay đến đâu cũng không bắt được nàng.
Lui một vạn bước mà nói, nàng còn có thể đi theo thương đội vượt qua Phản Thành sang nước láng giềng, ở nơi đó bắt đầu thân phận mới, cuộc sống mới cũng không phải là điều không thể.
Chỉ là đường xá xa xôi, khó khăn trùng điệp, cần phải lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ mới được.
So với liều chết giành khế ước bán thân, trước mắt nàng cần nhất có giấy thông hành cùng tiền tài đủ để chạy trốn, hơn nữa còn phải càng nhanh càng tốt.
Để có thể khoét đi tâm bệnh này, Ninh Anh lựa chọn bước lên cuộc hành trình tràn ngập nguy hiểm không thể lường trước.
So với bị nhốt tại nơi này sống cuộc sống yên ổn nhưng tạm bợ, còn không bằng nàng đánh cược một lần, hoặc là tương lai làm cá quay về với đại dương, hoặc là từ đấy bỏ mạng.
Những thứ này đều do nàng chọn, nàng có dũng khí tự gánh vác hậu quả, đương nhiên sẽ không hối tiếc.
Lúc Tưởng Thị biết nàng đồng ý bỏ trốn, nàng ta không khỏi sinh ra vài phần khâm phục.
Con đường kia không phải người bình thường dám đi, nó đầy rẫy bụi gai cạm bẫy, tràn ngập khó khăn không thể xác định, nếu đổi lại là nàng ta, tất nhiên nàng ta không có dũng khí bước ra.
Hai người lại gặp nhau một lần trong phòng của Giả bà tử.
Để xác định quyết tâm đập nồi dìm thuyền của đối phương, Tưởng Thị hỏi lại một câu: “Lần đi này, con đường phía trước mênh mang có rất nhiều hung hiểm, rất có thể sẽ phải bỏ mạng, A Anh cô nương nên nghĩ cho kỹ càng.”
Ninh Anh nghiêm mặt nói: “Nô tỳ đã nghĩ kỹ rồi, vẫn mong phu nhân đừng nên đổi ý.”
Tưởng Thị khoanh tay, nghiêm túc nói: “Nếu ta muốn giúp ngươi trốn đi, đương nhiên không hy vọng ngươi bị bắt được, ta cũng chỉ ngóng trông ngươi cao bay xa chạy, để cho Viên gia yên ổn thoát khỏi chuyện này.”
Ninh Anh: “Phu nhân yên tâm, người thay nô tỳ ngăn cản người đuổi bắt, nô tỳ cũng sẽ bảo vệ phu nhân không để liên lụy.” Dừng một chút nàng nói tiếp, “Chẳng qua nô tỳ còn có một yêu cầu quá đáng.”
Tưởng Thị: “Ngươi nói đi.”
Ninh Anh: “Phu nhân cầm khế ước bán thân của nô tỳ, lại khuyên nô tỳ bỏ trốn, một khi nô tỳ không may bị bắt trở về, phu nhân lợi dụng tội danh đào nô để xử lý đối phó nô tỳ, đến lúc đó nô tỳ thật là có trăm miệng cũng khó mà trả lời.”
Lời này khiến Tưởng Thị im lặng.
Ninh Anh tiếp tục nói: “Nếu phu nhân quyết định giúp nô tỳ, tất nhiên cũng sẽ để cho nô tỳ yên tâm trốn đi mà, đúng không?”
Tưởng Thị nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”
Ninh Anh cười đáp: “Nô tỳ muốn phu nhân viết một giấy bảo đảm, có thể chứng minh nô tỳ bỏ trốn là do phu nhân giúp, chứ không phải ý nguyện của bản thân nô tỳ, phu nhân thấy sao?”
Nghe được yêu cầu của nàng, Tưởng Thị không khỏi tức quá hóa cười, nói: “Ngươi hếch mũi lên trời rồi đấy.”
Ninh Anh lắc đầu: “Phu nhân chớ có bực mình, chúng ta song phương chỉ khi đều cầm mệnh môn của đối phương, mới có thể ích lợi hóa mọi thứ đến lớn nhất. Người sẽ dốc toàn lực bảo vệ nô tỳ không bị bắt lấy, nô tỳ cũng sẽ cố gắng cao chạy xa bay không khiến phu nhân bị liên lụy, chúng ta là cùng thắng.”
Lời này khiến Tưởng Thị rơi vào trầm tư.
Ninh Anh không để ý tới suy nghĩ của nàng ta, tự lo nói: “Người và ta đều là nữ tử, phu nhân hỗ trợ nô tỳ chạy trốn, gánh vác nguy hiểm cực lớn; đồng thời, nô tỳ bỏ trốn cũng gánh vác nguy hiểm là đào nô bị bắt.”
“Chúng ta song phương nếu muốn xử lý việc này thỏa đáng, tất phải đồng tâm hợp lực, không được để bên nào xảy ra rắc rối, nếu không thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Nếu nói khế ước bán thân của nô tỳ là tư bản để phu nhân có chốn bình yên, vậy thì phu nhân tự tay viết hứa hẹn sẽ giúp nô tỳ không còn lo lắng khi bỏ trốn. Nếu như sự việc bị bại lộ, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ tính kế ai, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thật sự như châu chấu cùng trên một thuyền, ra sức toàn lực ứng phó vì cùng một mục đích chung.”
Nghe xong những lời này, Tưởng Thị im lặng thật lâu không nói.
Ninh Anh vẫn ung dung nói: “Trước đó phu nhân có hỏi nô tỳ có suy nghĩ kỹ càng chưa, hiện tại nô tỳ cũng cần phải hỏi phu nhân, phu nhân đã suy nghĩ cẩn thận chưa, có chắc chắn muốn mạo hiểm như vậy không?”
Tưởng Thị suy tư rất lâu mới nói: “Khế ước bán thân là mạng của ngươi, hiện tại ngươi không muốn lấy đi sao?”
Ninh Anh không đáp mà hỏi lại: “Khế ước bán thân của nô tỳ là bùa hộ mệnh phu nhân dự phòng tránh khỏi sự truy trách của Tần Vương phủ, phu nhân sẽ giao nó cho ta sao?”
Tưởng Thị không trả lời.
Ninh Anh bình tĩnh nói: “Điểm mấu chốt của việc này là Tần Vương phủ, nếu nô tỳ chạy trốn khỏi Viên gia không thông qua quan phủ tìm kiếm, mở một mắt nhắm con mắt cho qua, mà Lý Du cũng không truy hỏi trách cứ nô tỳ bỏ trốn, tất cả mọi người đều sẽ bình an vô sự. Chờ thời gian trôi đi, khế ước bán thân mà phu nhân người cầm có tác dụng gì?”
Tưởng Thị: “Nói cho cùng, ngươi vẫn muốn đòi lại nó đúng không?”
Ninh Anh cũng không che dấu mục đích của mình, cười nói: “Nô tỳ đương nhiên muốn lấy lại rồi. Nếu Tần vương phủ không truy cứu trách nhiệm thì nô tỳ chính là đào nô của Viên gia, chỉ cần Viên gia không truy cứu, nô tỳ sẽ có đường sống, đây là điều thứ nhất.”
Tưởng Thị không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe đoạn tiếp theo.
“Nếu nô tỳ may mắn có được con đường sống, lại xin phu nhân hiểu cho nỗi khó xử của nô tỳ, chờ đến khi sóng gió qua đi trả lại khế ước bán thân cho nô tỳ, để nô tỳ cầm nó mưu cầu tương lai mới.”
“Vì sao ngươi chắc chắn ta sẽ trả khế ước bán thân lại cho ngươi?”
“Phu nhân, người muốn nô tỳ đi, nô tỳ không có thư đảm bảo do chính tay người viết thì sẽ không rời khỏi Viên gia. Đây là mạch môn của người, nó cũng quan trọng ngang với khế ước bán thân, nô tỳ chỉ có cầm nó trong tay mới chạy trốn mà không còn lo lắng. Ngày sau nếu như người muốn chuộc lại phần ‘mệnh môn’ này thì chỉ cần cầm khế ước bán thân của nô tỳ tới đổi, chúng ta không ai nợ ai.”
Những lời này quả thật khiến cho Tưởng Thị phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nàng ta biết nữ lang trước mắt tâm tư kín đáo, nhưng thông minh lanh lợi đến bậc này thì thật là hiếm thấy.
Từng bước trăm phương ngàn kế để lợi ích của song phương không tách rời khỏi nhau được, nếu như để nữ nhân này ỏ lại Viên phủ, ngày sau nàng ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, Tưởng Thị mang theo tâm tình phức tạp nói: “Nếu Tần Vương phủ truy cứu trách nhiệm, ngươi sẽ giải quyết thế nào?”
Ninh Anh thong thả nói: “Đây là con đường tệ nhất, khế ước bán thân chỉ có thần dân triều Đại Ung mới dùng được, chứ không có chút ý nghĩa nào đối với người dân của nước láng giềng.”
Tưởng Thị lập tức nghe hiểu: “Ngươi muốn đến bên kia Phản Thành sao?”
Ninh Anh gật đầu: “Chỉ có hoàn toàn rời khỏi Đại Ung, nô tỳ mới có thể thật sự có được tự do, cho nên nô tỳ không phải cần khế ước bán thân nữa mà là giấy thông hành cùng tiền bạc.”
Tưởng Thị: “Xem ra ngươi đã tính toán đủ mọi đường.”
Ninh Anh cười hỏi: “Phu nhân muốn nô tỳ đi con đường nào?”
Tưởng Thị bật thốt: “Đương nhiên là hi vọng Tần Vương phủ không truy cứu trách nhiệm tội đào nô rồi.”
Ninh Anh cũng không tốn nhiều võ mồm nữa: “Nô tỳ đã nói rõ ràng yêu cầu, phu nhân có muốn hợp tác hay không, vẫn xin người bày ra thành ý. Nếu như người bằng lòng đánh cược cùng nô tỳ một lần, hiện tại có thể tự tay viết thư đảm bảo cho nô tỳ, để cho nô tỳ đặt tim về trong ngực, còn nếu không muốn, việc này coi như bỏ qua không đề cập tới.”
Tưởng Thị nắm chặt tay đi qua đi lại, cuối cùng nàng ta cân nhắc rất lâu, nguyện vọng tống Ninh Anh ra khỏi phủ vẫn chiếm thế thượng phong, cắn răng nói: “Ta thành toàn cho ngươi.”
Lúc này Ninh Anh quỳ xuống đất hành đại lễ, thận trọng nói: “Đa tạ phu nhân đã thành toàn, cũng đa tạ phu nhân đã hiểu cho nỗi khó xử của nô tỳ.”
Tưởng Thị nghiêm túc nói: “Ta cũng hi vọng A Anh cô nương có thể hiểu cho nỗi khó xử của ta.”
Hai nữ nhân nhìn nhau, ánh mắt kiên định, xem như đã đạt thành nhận thức chung.
Sau đó Tưởng Thị lệnh cho Giả bà tử chuẩn bị bút mực, viết đủ loại chứng từ chứng minh mình giúp Ninh Anh bỏ trốn, trong đó nội dung đề cập việc cung cấp giấy thông hành, lộ phí cùng với việc giúp nàng tránh khỏi sự đuổi bắt của gia nô, vô cùng tường tận.
Tưởng Thị ấn dấu tay của mình lên phần chứng từ kia rồi bị Ninh Anh lấy đi, trước khi đi nàng còn dập đầu lạy Tưởng Thị ba cái để bày tỏ cảm kích.
Chờ Ninh Anh đi rồi, Giả bà tử lo lắng trùng trùng nói: “Hành động lần này của nương tử không khác gì đập nồi dìm thuyền.”
Tưởng Thị bình tĩnh nói: “Chứng từ viết tay của ta là bùa hộ mệnh của nàng ta, nếu như nàng ta tránh được trận đầu sóng ngọn gió này, ngày sau còn chờ lấy nó đến đổi khế ước bán thân, hôm nay nếu như ta không đưa đủ cho nàng, nàng sẽ không rời khỏi Viên gia.”
Giả bà tử: “Nhưng mà…”
Tưởng Thị ngắt lời: “Không có nhưng nhị gì hết.” Nàng ta lẩm bẩm, “Sống cùng dưới mái hiên với một nữ lang tâm tư kín đáo như vậy khiến ta sợ hãi, nàng ta nắm được nhược điểm của ngươi thì sẽ ép ngươi sít sao, tâm kế bậc này, thật sự đã khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Giả bà tử im lặng không nói.
Tưởng Thị nhìn về phía bà ta: “Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?”
Giả bà tử khó xử: “Chuyện này…”
Tưởng Thị hạ quyết tâm nói: “Nếu đã quyết định việc này rồi thì không cần ma ma lo lắng do dự nữa, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Giả bà tử nghiêm mặt nói: “Nương tử có gì cần phân phó cứ việc mở miệng.”
Tưởng Thị phất tay, Giả bà tử đưa tai đến.
Giấy thông hành của triều Đại Ung cần đóng dấu của quan phủ mới có hiệu lực, ngoài lấy được nó từ con đường chính quy thì còn một cách khác, có tiền có thể sai ma bắt quỷ.
Đối với người thuộc tầng lớp thấp như Ninh Anh mà nói, muốn kiếm được một chiếc giấy thông hành thật sự không dễ, nhưng đối với người thân thiết với quan lại như Tưởng Thị lại là chuyện dễ dàng.
Có điều để tránh cho rước họa vào thân, Tưởng Thị vẫn áp dụng con đường chợ đêm.
Chỉ cần có tiền là tất cả đều có thể giải quyết, những người am hiểu lách luật luôn không thiếu cách để làm hài lòng kim chủ.
Người làm chuyện này thay nàng ta là tiểu nhi tử của Giả bà tử, Yến Tam Lang.
Yến Tam Lang kiếm sống bằng nghề buôn bán, quanh năm bôn ba bên ngoài, con đường tương lai cũng rất rộng mở.
Thương nhân giống như bọn họ, giấy thông hành là vật tùy thân mang theo bên mình, hắn thông qua chợ đêm mua cho Tưởng Thị một tờ giấy thông hành.
Bên trên có thông tin hộ tịch của chủ nhân, hơn nữa còn có dấu ấn của quan phủ, nếu giả bao đổi, thật sự không khác gì một tờ giấy thông hành bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là nó không nằm trong hồ sơ đăng ký của quan phủ.
Giả bà tử trình bản giấy thông hành kia cho Tưởng Thị, còn lấy ra giấy thông hành của nhi tử mình cho nàng ta nhìn, Tưởng Thị cẩn thận qua sát rất lâu mới nói: “Nhìn không ra chỗ nào khác biệt.”
Giả bà tử: “Hộ tịch trên giấy thông hành này là hộ tịch của tá điền trong thôn trang của chúng ta, chỉ cần Khương thị không rời kinh, Ninh Anh cầm giấy thông hành này thông quan thì khó mà điều tra được.”
Tưởng Thị gật đầu: “Tá điền trong thôn trang cả đời đều làm nghề nông kiếm miếng cơm, nếu như không đụng chạm đến bọn họ, bọn họ sẽ không rời đi.”
Giả bà tử cất kỹ giấy thông hành: “Kế tiếp nương tử định làm thế nào?”
Tưởng Thị chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trù tính: “Biệt viện ở Chung Nhạn Sơn là nơi thích hợp nhất để chạy trốn, ngươi phân phó Tam Lang quy hoạch tốt đường chạy trốn, để cho hắn tự mình đến tiếp ứng giúp Ninh Anh rời khỏi kinh thành.”
Giả bà tử gật đầu: “Nếu nương tử tin tưởng Tam Lang nhà ta, hắn nhất định không phụ sự gửi gắm của nương tử.”
Tưởng Thị cầm tay bà ta: “Ngươi nói cho Tam Lang biết, nếu như chuyện này làm được êm đẹp, ta có trọng thưởng.”
Giả bà tử vội vàng quỳ xuống nói: “Nương tử nói quá lời rồi, chỉ cần Tam Lang có thể phân ưu với nương tử, đó là tâm nguyện lớn nhất của lão nô.”
Tưởng Thị vội đỡ bà ta đứng dậy, nói: “Ta biết sự trung thành của ngươi mà.”
Sau khi vạch ra kế hoạch, mấy ngày sau đó Tưởng Thị lấy lý do liên tiếp gặp ác mộng, nói luôn mơ thấy tổ tiên Viên gia nhiễu mộng, khiến cho nàng ta ngủ không yên, ăn không ngon.
Không chỉ có vậy, Giả bà tử còn đặc biệt mời đại phu vào phủ khám bệnh, kết quả kê đơn thuốc vẫn không có tác dụng.
Viên lão phu nhân là người vô cùng mê tín, sau khi nghe nói chuyện này bèn tìm pháp sư vào phủ trừ tà, nhưng không hiểu sao tình huống vẫn không có xoay chuyển.
Tưởng Thị cũng là người tàn nhẫn, liên tiếp để bụng đói vài ngày, cả người gầy đi một vòng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Viên lão phu nhân đau lòng cho tức phụ, cho là nàng ta bị thứ gì không sạch sẽ bám vào nên bảo nàng ta xuất phủ đến biệt viện ngoại ô tĩnh dưỡng mấy ngày.
Biệt viện kia nằm tại Chung Nhạn Sơn, trên núi có một ngôi chùa, là một nơi địa linh.
Tưởng Thị bị bóng đè quấn thân, nếu có chùa chiền trấn áp, quả thật là có thể tĩnh tâm.
Viên Kiệt cũng lo lắng cho thê tử nhà mình, bèn đồng ý với ý kiến của Viên lão phu nhân đưa Tưởng Thị lên chùa ở mấy ngày. Lúc đi Viên lão phu nhân không định đi theo, nhưng sau đó Viên Trung Hoài khuyên bà đến xem thế nào.
Cha con hai người còn phải vào triều, không thể chăm nom được cho Tưởng Thị, một nữ nhân gia mang bệnh trong người khó tránh khỏi yếu ớt, có quân mẫu chăm sóc, bọn họ cũng yên tâm không ít.
Viên lão phu nhân nghĩ bụng cũng thấy có lý, vì thế tiện cùng đi chung.
Bởi vì trong phủ không có nữ chủ nhân, sợ Ninh Anh và Viên Kiệt có dây dưa nên Viên lão phu nhân đặc biệt dẫn nàng ra ngoài, đề phòng nàng nhân cơ hội bò lên giường nhi tử mình.
Ngày rời phủ Ninh Anh vô cùng sung sướng, nàng gói ghém đồ đạc theo đoàn xe rời khỏi kinh thành đến Chung Nhạn Sơn.
Chuyến này ra ngoài chính là cơ hội tốt nhất cho nàng chạy trốn.
Tưởng Thị nằm ở trong xe ngựa, tâm tình cũng nhảy nhót như nàng, kéo theo Viên lão phu nhân xuống nước nói chung vẫn tốt hơn so với một mình gánh vác hậu quả, huống còn có thể rửa sạch hiềm nghi.
Ninh Anh chạy trốn cũng không phải do Tưởng Thị thả nàng, bởi vì Viên lão phu nhân cũng có mặt, cho dù có truy tra thì trước mặt nàng cũng nhiều hơn một bức bình phong chắn gió bão.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa thành, tiến đến Chung Nhạn Sơn, trên đường Ninh Anh không nhịn được nghiêng đầu đánh giá cuộc sống tràn ngập sức sống xung quanh.
Bên ngoài ngày hè hoàn toàn khác với ngày hè bên trong tường viện, vạn vật sinh sôi phấp phới, ngay đến đám cỏ dại ven đường cũng nhiều hơn mấy phần cuồng vọng.
Bầu trời xanh thẳm không một dặm mây, dù trên đỉnh đầu ánh mặt trời như thiêu đốt, Ninh Anh cũng không thấy ghét nó.
Nơi xa là những dải núi lên xuống, một màu xanh lục trải dài bát ngát, xung quanh đồng ruộng đủ loại hoa màu, từng trận gió khẽ lướt qua, phiến lá xanh biếc rung rinh, như đang lăn tăn gợn sóng khiến người nhìn thấy mà vui vẻ.
Trên bầu trời rộng lớn thi thoảng lại có đàn én bay qua, nhìn mọi thứ xung quanh, Ninh Anh không khỏi nhếch khóe miệng.
Nàng yêu chết mảnh đất trời này, yêu cái sự tự do sải cánh tung bay, dù cho không có kim ốc che chở mưa gió vẫn tình nguyện ngẩng cao đầu nghênh đón vận mệnh thuộc về chính mình.
Chẳng hỏi tương lai thế nào, chỉ chờ mưa gió ập đến.
Một đường bôn ba mệt nhọc, buổi tối mọi người dừng chân tại một khách điếm, nghỉ ngơi một đêm mới tiếp tục lên đường, mãi đến chạng vạng buổi chiều ngày kế mọi người mới đến biệt viện Chung Nhạn Sơn.
Trong biệt viện có gia phó xử lý, sáng sớm biết chủ nhân sẽ đến đã đặc biệt sửa sang quét tước lại nhà cửa, chờ đón các chủ tử đến ở.
Ninh Anh được sắp xếp ở một sương phòng phía Tây, Đinh Hương ở phòng bên cạnh.
Hai ngày đầu nàng yên phận ở trong biệt viện, sau đó thì đi theo đám người Tưởng Thị lên miếu cầu phúc, trước khi nhận được chỉ thị của Tưởng Thị nàng sẽ không tự động đâm ngang.
Mãi đến chạng vạng ngày thứ năm, Giả bà tử truyền tin đến bảo nàng nghĩ cách xử lý Đinh Hương, giờ Sửu canh ba đến rừng trúc bên kia nhà bếp, nơi đó có một đoạn tường hỏng bị che đậy bởi chuồng chó, có thể dung nhân, Yến Tam Lang sẽ ở bên ngoài tiếp ứng cho nàng.
Ninh Anh từng đến nhà bếp bên kia rồi, cũng từng thấy đoạn tường bị hỏng đó, nhưng vấn đề là nơi đó có một con chó mực rất lớn.
Trong lòng Ninh Anh kìm nén nghi vấn.
Có điều nếu Giả bà tử đã bảo nàng giờ Sửu canh ba đến thì nhất định đã có chuẩn bị, nàng chỉ cần cân nhắc làm sao bịt miệng Đinh Hương là được.
Đêm xuống Ninh Anh ngủ cùng Đinh Hương trong một gian phòng, hai người vẫn như thường ngày nói chuyện rất lâu Đinh Hương mới ngủ.
Vùng núi vào ban đêm ồn ào đủ các loại côn trùng thay phiên kêu vang.
Đợi đến giờ Sửu, một tiếng quyên kêu truyền đến từ trong núi.
Mới đầu Ninh Anh không để ý, sau thấy tiếng quyên vẫn không ngừng vang, lại thêm trời đã tảng sáng, bấy giờ nàng mới ý thức được có lẽ đây là một loại tín hiệu nào đó.
Đinh Hương ngủ thật sự sâu, Ninh Anh nhẹ chân nhẹ tay rời giường, xuyên qua cửa sổ nhìn nàng ta dưới ánh trăng.
Nếu mình chạy trốn, Đinh Hương là người thứ nhất khó thoát khỏi chỉ trích, phải làm sao mới có thể giúp nàng ta không chị chỉ trích đây?
Ninh Anh nhíu mày suy tư, cuối cùng hạ quyết tâm lấy cán bột mì đến đập một cái lên đầu Đinh Hương, nhất thời máu tươi túa ra.
Đinh Hương đang ngủ chịu đau giật mình tỉnh lại, nhưng còn chưa kịp kinh hô đã nhận thêm một gậy nữa, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Từ đầu tới cuối Ninh Anh đều không có một chút do dự, xuống tay vừa nhanh vừa mạnh.
Trên sống lưng nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên nàng ra tay đả thương người, vì đã tránh đi chỗ yếu hại nên Đinh Hương không đến mức bỏ mạng, nhưng cũng đủ khiến nàng ta ăn đủ thuốc men.
Cũng chỉ có vậy mới có thể đảm bảo sau khi nàng đi nàng ta không bị Viên phủ chỉ trích.
Xử lý xong Đinh Hương, Ninh Anh vội vàng mặc xiêm y, mang theo đồ đạc đã sớm chuẩn bị cẩn thận rời khỏi nơi này.
Ngày mai là 15, trăng trên bầu trời vừa lớn vừa tròn.
Ninh Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, biết vì sao Tưởng Thị lại chọn hôm nay rồi, bởi vì ánh trăng sáng có thể giúp nàng dẫn đường.
Thừa dịp đêm khuya mọi người ngủ say, Ninh Anh cẩn thận đi đến phía nhà bếp bên kia. Thần kinh nàng trong trạng thái khẩn trương cao độ, mượn ánh trăng sáng tỏ nhìn đông nhìn tây tìm kiếm.
Cuối cùng mất tầm gần một tách trà, nàng mới thành công chạy đến phía sau nhà bếp, vì biết gần đó có con chó mực lớn nên Ninh Anh không dám lỗ mãng.
Nàng khẩn trương thăm dò, quả nhiên thấy con chó mực kia cuộn mình trên mặt đất, đang khò khè, có vẻ ngủ rất sâu.
Đầu óc Ninh Anh xoay chuyển nhanh chóng, lặng lẽ nhặt lên một hòn đá nhỏ ném về phía nó, con chó kia cũng lạ, thế mà nó lại không có bất cứ động tĩnh gì, ngủ say như chết.
Nàng nhất thời lấy tinh thần, tăng thêm can đảm lần mò đi đến, con chó kia vẫn không có phản ứng, nàng tò mò đến gần, nó ngủ rất sâu, khả năng là bị bỏ thuốc ngủ rồi.
Lúc này Ninh Anh mới hoàn toàn yên lòng, mượn ánh trăng s.ờ soạng đi đến đoạn tường bị thủng, quả nhiên bên dưới nó có một cái lỗ chó.
Lúc nhìn thấy cái lỗ chó kia, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì mình gầy, nguyên nhân là bởi độ lớn nhỏ của nó chỉ đủ cho một đứa trẻ chui qua, người lớn chui thì có hơi khó.
Bên ngoài tiếng quyên kêu vẫn không ngừng, chỉ cần nàng chui qua cái lỗ kia là có thể có được cuộc sống mới.
Nghĩ đến đây, Ninh Anh khẽ cắn môi nhét bao quần áo qua trước, sau đó nhịn xuống sự cọ sát của vụn gạch mà chui mình qua.
Trên người nhiều vết thương kích thích thần kinh mẫn cảm của nàng, rõ ràng cực kỳ đau nhưng lại khiến nàng hưng phấn đến lạ.
Chờ nàng chui qua được, lại thăm dò hoàn cảnh đằng sau mặt tường, Yến Tam Lang đứng bên ngoài đã nhanh chóng nắm lấy vai nàng, khiến nàng hoảng sợ.
Yến Tam Lang tiếp tục giả tiếng quyên kêu, dùng sức kéo nàng ra khỏi cái lỗ chó, bấy giờ Ninh Anh có thể thoát thân.
Mặc dù hai người chưa từng gặp mặt nhưng lại vô cùng ăn ý, Yến Tam Lang ra hiệu hỏi nàng có đau hay không.
Ninh Anh xua tay, tuy người đầy vết trầy xước, nhưng trước mắt nàng chẳng quan tâ m đến chút đau đớn nhỏ nhặt này.
Yến Tam Lang cầm túi quần áo cho nàng, lại đưa đồ đạc cho nàng, Ninh Anh giơ tay nhận lấy, tò mò ngửi thử, là phấn hùng hoàng tránh rắn rết côn trùng.
Hai người không nói một lời, Yến Tam Lang giơ tay, Ninh Anh nắm cánh tay hắn đi xuống núi.
Biệt viện cách chân núi còn một đoạn ngắn, hai người ở trong núi rừng cẩn thận mò mẫm xuống núi, đi rất lâu mới đến một dòng suối ở chân núi.
Lúc này trên người Ninh Anh đã thấm mồ hôi, gió đêm thổi đến khiến cả người nổi da gà, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Yến Tam Lang chỉ vào dòng suối nhỏ ở đối diện, hạ giọng nói: “Thê tử của ta ở bên kia chờ, A Anh cô nương nhanh chóng qua đó đi.”
Ninh Anh gật đầu: “Làm phiền lang quân rồi.”
Yến Tam Lang cõng nàng qua suối nhỏ, hai người vội vàng đi đến nơi Chu Lệ nương tiếp ứng.
Đó là một căn nhà cỏ bỏ hoang, nằm le lói dưới ánh trăng, lúc sắp đến gần đó, Yến Tam Lang lại thổi một tiếng quyên kêu, bên trong có động tĩnh.
Chỉ chốc lát sau một người có vóc dáng cao gầy đi ra, trên người mặc Hồ phục nhẹ nhàng.
Yến Tam Lang nhẹ nhàng gọi một tiếng Lệ Nương, Chu Lệ Nương nhìn về phía Ninh Anh, nhỏ giọng nói: “A Anh cô nương đi theo ta, đổi xiêm y trước mới là điều quan trọng.”
Ninh Anh nói: “Làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Chu Lệ nương cười sang sảng nói: “Đoạn đường này có thuận lợi không?”
Ninh Anh đáp: “Thuận lợi.”
Chu Lệ Nương: “Thời gian không còn nhiều lắm, trước khi bình minh đến hai người phải đến bến tàu lên chuyến thuyền sớm nhất rời đi, hiện tại ta sẽ giúp cô nương thay quần áo trang điểm.”
… …
Thôi Thị thấy hắn trở về muộn thì thuận miệng nói: “Hôm nay Nhị Lang trở về hơi muộn.”
Lý Du “ừm” một tiếng, giống như nhớ tới gì đó, hắn đi đến phòng ngủ bỏ trâm ngọc của Ninh Anh vào trong hộp gỗ, đưa cho Thôi Thị nói: “Ngày mai mang cái này đến Bảo Nguyệt trai.”
Thôi Thị giơ hai tay nhận lấy, mở ra thì nhìn thấy bên trong là hai đoạn trâm ngọc bị vỡ, không nói gì.
Lý Du: “Bảo bọn họ sửa lại.”
Thôi Thị nói: “Cũng chỉ có thể làm thành kim tương ngọc (*) mà thôi.”
(*) Mặt ngọc đeo trên dây chuyền
Lý Du: “Thế nào cũng được.”
Thôi Thị khe khẽ thở dài một tiếng, biết hắn hối hận rồi nhưng cũng không vạch trần mà để lại cho hắn chút thể diện.
Bên kia, sau khi Viên lão phu nhân hồi phủ, Đinh Hương liền nói cho bà biết chuyện buổi chiều Tưởng Thị sai người đến tìm Ninh Anh, Viên lão phu nhân đặt bát súp xuống, thản nhiên nói: “Ta biết rồi.”
Dứt lời bà làm ra thủ thế, Đinh Hương cung kính lui xuống.
Viên lão phu nhân nhìn chằm chằm bát canh, nghĩ thầm, cuối cùng Tưởng Thị cũng mất kiên nhẫn, có thể thấy được nàng ta tràn ngập địch ý với Ninh Anh.
Trước mắt thân phận của Ninh Anh đặc biệt, chỉ cần Tưởng Thị đừng làm ra chuyện gì quá mức khác người, hơn phân nửa bà sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Đêm xuống Ninh Anh lăn qua lộn lại không ngủ được, ban ngày Tưởng Thị đã nói thẳng, chỉ cần nàng bằng lòng trốn đi, nàng ta sẽ làm giấy thông hành cho nàng, chẳng những vậy còn chuẩn bị cả lộ phí cho nàng.
Điều kiện này đương nhiên phù hợp với yêu cầu của Ninh Anh, nhưng đồng thời cũng để lại một tai họa ngầm, đó chính là khế ước bán thân của nàng.
Không có khế ước bán thân, sẽ không có tự do chân chính.
Vấn đề là khế ước bán thân là con bài chưa lật duy nhất giúp Tưởng Thị bảo đảm Viên gia không bị Lý Du truy trách dẫn đến tai hoạ ngập đầu, nó chẳng những là tử huyệt của Ninh Anh, đồng thời cũng là tử huyệt của Viên gia.
Một khi Lý Du biết được Viên gia cho người cầm khế ước bán thân chạy trốn, Viên gia sẽ gặp phải tai hoạ thế nào có thể dễ dàng nghĩ ra.
Nhưng nếu nàng lén lút bỏ trốn, vậy thì tính chất sự việc lại khác, Viên gia chỉ bị gán tội giám thị không nghiêm, bị răn dạy vài câu là được.
Giữa vận mệnh của Viên gia và khế ước bán thân của nàng, Tưởng Thị đương nhiên phải đảm bảo tính mạng cho mình, há có thể đưa khế ước cho nàng?
Về chuyện này Ninh Anh rõ hơn bất kỳ ai hết.
Khế ước bán thân rất quan trọng với nàng, nhưng xét đến tình cảnh trước mắt, quan trọng nhất vẫn là rời khỏi kinh thành, càng nhanh càng tốt.
Cho dù không có hộ khẩu, cũng không phải không có đường ra.
Chờ nàng thoát thân rồi có thể lựa chọn đi trước biên cảnh Phản Thành.
Nơi đó là nơi lưu dân tụ tập, không hạn chế hộ tịch, quan phủ quản lý hỗn loạn, chuyên chứa dân chúng chịu khổ lưu vong, hoặc vì nguyên nhân này nguyên nhân khác mà tránh né mọi người.
Nếu nàng chạy đến chỗ đó, Lý Du có dài tay đến đâu cũng không bắt được nàng.
Lui một vạn bước mà nói, nàng còn có thể đi theo thương đội vượt qua Phản Thành sang nước láng giềng, ở nơi đó bắt đầu thân phận mới, cuộc sống mới cũng không phải là điều không thể.
Chỉ là đường xá xa xôi, khó khăn trùng điệp, cần phải lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ mới được.
So với liều chết giành khế ước bán thân, trước mắt nàng cần nhất có giấy thông hành cùng tiền tài đủ để chạy trốn, hơn nữa còn phải càng nhanh càng tốt.
Để có thể khoét đi tâm bệnh này, Ninh Anh lựa chọn bước lên cuộc hành trình tràn ngập nguy hiểm không thể lường trước.
So với bị nhốt tại nơi này sống cuộc sống yên ổn nhưng tạm bợ, còn không bằng nàng đánh cược một lần, hoặc là tương lai làm cá quay về với đại dương, hoặc là từ đấy bỏ mạng.
Những thứ này đều do nàng chọn, nàng có dũng khí tự gánh vác hậu quả, đương nhiên sẽ không hối tiếc.
Lúc Tưởng Thị biết nàng đồng ý bỏ trốn, nàng ta không khỏi sinh ra vài phần khâm phục.
Con đường kia không phải người bình thường dám đi, nó đầy rẫy bụi gai cạm bẫy, tràn ngập khó khăn không thể xác định, nếu đổi lại là nàng ta, tất nhiên nàng ta không có dũng khí bước ra.
Hai người lại gặp nhau một lần trong phòng của Giả bà tử.
Để xác định quyết tâm đập nồi dìm thuyền của đối phương, Tưởng Thị hỏi lại một câu: “Lần đi này, con đường phía trước mênh mang có rất nhiều hung hiểm, rất có thể sẽ phải bỏ mạng, A Anh cô nương nên nghĩ cho kỹ càng.”
Ninh Anh nghiêm mặt nói: “Nô tỳ đã nghĩ kỹ rồi, vẫn mong phu nhân đừng nên đổi ý.”
Tưởng Thị khoanh tay, nghiêm túc nói: “Nếu ta muốn giúp ngươi trốn đi, đương nhiên không hy vọng ngươi bị bắt được, ta cũng chỉ ngóng trông ngươi cao bay xa chạy, để cho Viên gia yên ổn thoát khỏi chuyện này.”
Ninh Anh: “Phu nhân yên tâm, người thay nô tỳ ngăn cản người đuổi bắt, nô tỳ cũng sẽ bảo vệ phu nhân không để liên lụy.” Dừng một chút nàng nói tiếp, “Chẳng qua nô tỳ còn có một yêu cầu quá đáng.”
Tưởng Thị: “Ngươi nói đi.”
Ninh Anh: “Phu nhân cầm khế ước bán thân của nô tỳ, lại khuyên nô tỳ bỏ trốn, một khi nô tỳ không may bị bắt trở về, phu nhân lợi dụng tội danh đào nô để xử lý đối phó nô tỳ, đến lúc đó nô tỳ thật là có trăm miệng cũng khó mà trả lời.”
Lời này khiến Tưởng Thị im lặng.
Ninh Anh tiếp tục nói: “Nếu phu nhân quyết định giúp nô tỳ, tất nhiên cũng sẽ để cho nô tỳ yên tâm trốn đi mà, đúng không?”
Tưởng Thị nhíu mày: “Ngươi muốn nói gì?”
Ninh Anh cười đáp: “Nô tỳ muốn phu nhân viết một giấy bảo đảm, có thể chứng minh nô tỳ bỏ trốn là do phu nhân giúp, chứ không phải ý nguyện của bản thân nô tỳ, phu nhân thấy sao?”
Nghe được yêu cầu của nàng, Tưởng Thị không khỏi tức quá hóa cười, nói: “Ngươi hếch mũi lên trời rồi đấy.”
Ninh Anh lắc đầu: “Phu nhân chớ có bực mình, chúng ta song phương chỉ khi đều cầm mệnh môn của đối phương, mới có thể ích lợi hóa mọi thứ đến lớn nhất. Người sẽ dốc toàn lực bảo vệ nô tỳ không bị bắt lấy, nô tỳ cũng sẽ cố gắng cao chạy xa bay không khiến phu nhân bị liên lụy, chúng ta là cùng thắng.”
Lời này khiến Tưởng Thị rơi vào trầm tư.
Ninh Anh không để ý tới suy nghĩ của nàng ta, tự lo nói: “Người và ta đều là nữ tử, phu nhân hỗ trợ nô tỳ chạy trốn, gánh vác nguy hiểm cực lớn; đồng thời, nô tỳ bỏ trốn cũng gánh vác nguy hiểm là đào nô bị bắt.”
“Chúng ta song phương nếu muốn xử lý việc này thỏa đáng, tất phải đồng tâm hợp lực, không được để bên nào xảy ra rắc rối, nếu không thì coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Nếu nói khế ước bán thân của nô tỳ là tư bản để phu nhân có chốn bình yên, vậy thì phu nhân tự tay viết hứa hẹn sẽ giúp nô tỳ không còn lo lắng khi bỏ trốn. Nếu như sự việc bị bại lộ, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ tính kế ai, chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể thật sự như châu chấu cùng trên một thuyền, ra sức toàn lực ứng phó vì cùng một mục đích chung.”
Nghe xong những lời này, Tưởng Thị im lặng thật lâu không nói.
Ninh Anh vẫn ung dung nói: “Trước đó phu nhân có hỏi nô tỳ có suy nghĩ kỹ càng chưa, hiện tại nô tỳ cũng cần phải hỏi phu nhân, phu nhân đã suy nghĩ cẩn thận chưa, có chắc chắn muốn mạo hiểm như vậy không?”
Tưởng Thị suy tư rất lâu mới nói: “Khế ước bán thân là mạng của ngươi, hiện tại ngươi không muốn lấy đi sao?”
Ninh Anh không đáp mà hỏi lại: “Khế ước bán thân của nô tỳ là bùa hộ mệnh phu nhân dự phòng tránh khỏi sự truy trách của Tần Vương phủ, phu nhân sẽ giao nó cho ta sao?”
Tưởng Thị không trả lời.
Ninh Anh bình tĩnh nói: “Điểm mấu chốt của việc này là Tần Vương phủ, nếu nô tỳ chạy trốn khỏi Viên gia không thông qua quan phủ tìm kiếm, mở một mắt nhắm con mắt cho qua, mà Lý Du cũng không truy hỏi trách cứ nô tỳ bỏ trốn, tất cả mọi người đều sẽ bình an vô sự. Chờ thời gian trôi đi, khế ước bán thân mà phu nhân người cầm có tác dụng gì?”
Tưởng Thị: “Nói cho cùng, ngươi vẫn muốn đòi lại nó đúng không?”
Ninh Anh cũng không che dấu mục đích của mình, cười nói: “Nô tỳ đương nhiên muốn lấy lại rồi. Nếu Tần vương phủ không truy cứu trách nhiệm thì nô tỳ chính là đào nô của Viên gia, chỉ cần Viên gia không truy cứu, nô tỳ sẽ có đường sống, đây là điều thứ nhất.”
Tưởng Thị không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ nghe đoạn tiếp theo.
“Nếu nô tỳ may mắn có được con đường sống, lại xin phu nhân hiểu cho nỗi khó xử của nô tỳ, chờ đến khi sóng gió qua đi trả lại khế ước bán thân cho nô tỳ, để nô tỳ cầm nó mưu cầu tương lai mới.”
“Vì sao ngươi chắc chắn ta sẽ trả khế ước bán thân lại cho ngươi?”
“Phu nhân, người muốn nô tỳ đi, nô tỳ không có thư đảm bảo do chính tay người viết thì sẽ không rời khỏi Viên gia. Đây là mạch môn của người, nó cũng quan trọng ngang với khế ước bán thân, nô tỳ chỉ có cầm nó trong tay mới chạy trốn mà không còn lo lắng. Ngày sau nếu như người muốn chuộc lại phần ‘mệnh môn’ này thì chỉ cần cầm khế ước bán thân của nô tỳ tới đổi, chúng ta không ai nợ ai.”
Những lời này quả thật khiến cho Tưởng Thị phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nàng ta biết nữ lang trước mắt tâm tư kín đáo, nhưng thông minh lanh lợi đến bậc này thì thật là hiếm thấy.
Từng bước trăm phương ngàn kế để lợi ích của song phương không tách rời khỏi nhau được, nếu như để nữ nhân này ỏ lại Viên phủ, ngày sau nàng ta chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi.
Nghĩ đến đây, Tưởng Thị mang theo tâm tình phức tạp nói: “Nếu Tần Vương phủ truy cứu trách nhiệm, ngươi sẽ giải quyết thế nào?”
Ninh Anh thong thả nói: “Đây là con đường tệ nhất, khế ước bán thân chỉ có thần dân triều Đại Ung mới dùng được, chứ không có chút ý nghĩa nào đối với người dân của nước láng giềng.”
Tưởng Thị lập tức nghe hiểu: “Ngươi muốn đến bên kia Phản Thành sao?”
Ninh Anh gật đầu: “Chỉ có hoàn toàn rời khỏi Đại Ung, nô tỳ mới có thể thật sự có được tự do, cho nên nô tỳ không phải cần khế ước bán thân nữa mà là giấy thông hành cùng tiền bạc.”
Tưởng Thị: “Xem ra ngươi đã tính toán đủ mọi đường.”
Ninh Anh cười hỏi: “Phu nhân muốn nô tỳ đi con đường nào?”
Tưởng Thị bật thốt: “Đương nhiên là hi vọng Tần Vương phủ không truy cứu trách nhiệm tội đào nô rồi.”
Ninh Anh cũng không tốn nhiều võ mồm nữa: “Nô tỳ đã nói rõ ràng yêu cầu, phu nhân có muốn hợp tác hay không, vẫn xin người bày ra thành ý. Nếu như người bằng lòng đánh cược cùng nô tỳ một lần, hiện tại có thể tự tay viết thư đảm bảo cho nô tỳ, để cho nô tỳ đặt tim về trong ngực, còn nếu không muốn, việc này coi như bỏ qua không đề cập tới.”
Tưởng Thị nắm chặt tay đi qua đi lại, cuối cùng nàng ta cân nhắc rất lâu, nguyện vọng tống Ninh Anh ra khỏi phủ vẫn chiếm thế thượng phong, cắn răng nói: “Ta thành toàn cho ngươi.”
Lúc này Ninh Anh quỳ xuống đất hành đại lễ, thận trọng nói: “Đa tạ phu nhân đã thành toàn, cũng đa tạ phu nhân đã hiểu cho nỗi khó xử của nô tỳ.”
Tưởng Thị nghiêm túc nói: “Ta cũng hi vọng A Anh cô nương có thể hiểu cho nỗi khó xử của ta.”
Hai nữ nhân nhìn nhau, ánh mắt kiên định, xem như đã đạt thành nhận thức chung.
Sau đó Tưởng Thị lệnh cho Giả bà tử chuẩn bị bút mực, viết đủ loại chứng từ chứng minh mình giúp Ninh Anh bỏ trốn, trong đó nội dung đề cập việc cung cấp giấy thông hành, lộ phí cùng với việc giúp nàng tránh khỏi sự đuổi bắt của gia nô, vô cùng tường tận.
Tưởng Thị ấn dấu tay của mình lên phần chứng từ kia rồi bị Ninh Anh lấy đi, trước khi đi nàng còn dập đầu lạy Tưởng Thị ba cái để bày tỏ cảm kích.
Chờ Ninh Anh đi rồi, Giả bà tử lo lắng trùng trùng nói: “Hành động lần này của nương tử không khác gì đập nồi dìm thuyền.”
Tưởng Thị bình tĩnh nói: “Chứng từ viết tay của ta là bùa hộ mệnh của nàng ta, nếu như nàng ta tránh được trận đầu sóng ngọn gió này, ngày sau còn chờ lấy nó đến đổi khế ước bán thân, hôm nay nếu như ta không đưa đủ cho nàng, nàng sẽ không rời khỏi Viên gia.”
Giả bà tử: “Nhưng mà…”
Tưởng Thị ngắt lời: “Không có nhưng nhị gì hết.” Nàng ta lẩm bẩm, “Sống cùng dưới mái hiên với một nữ lang tâm tư kín đáo như vậy khiến ta sợ hãi, nàng ta nắm được nhược điểm của ngươi thì sẽ ép ngươi sít sao, tâm kế bậc này, thật sự đã khiến ta được mở rộng tầm mắt.”
Giả bà tử im lặng không nói.
Tưởng Thị nhìn về phía bà ta: “Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?”
Giả bà tử khó xử: “Chuyện này…”
Tưởng Thị hạ quyết tâm nói: “Nếu đã quyết định việc này rồi thì không cần ma ma lo lắng do dự nữa, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Giả bà tử nghiêm mặt nói: “Nương tử có gì cần phân phó cứ việc mở miệng.”
Tưởng Thị phất tay, Giả bà tử đưa tai đến.
Giấy thông hành của triều Đại Ung cần đóng dấu của quan phủ mới có hiệu lực, ngoài lấy được nó từ con đường chính quy thì còn một cách khác, có tiền có thể sai ma bắt quỷ.
Đối với người thuộc tầng lớp thấp như Ninh Anh mà nói, muốn kiếm được một chiếc giấy thông hành thật sự không dễ, nhưng đối với người thân thiết với quan lại như Tưởng Thị lại là chuyện dễ dàng.
Có điều để tránh cho rước họa vào thân, Tưởng Thị vẫn áp dụng con đường chợ đêm.
Chỉ cần có tiền là tất cả đều có thể giải quyết, những người am hiểu lách luật luôn không thiếu cách để làm hài lòng kim chủ.
Người làm chuyện này thay nàng ta là tiểu nhi tử của Giả bà tử, Yến Tam Lang.
Yến Tam Lang kiếm sống bằng nghề buôn bán, quanh năm bôn ba bên ngoài, con đường tương lai cũng rất rộng mở.
Thương nhân giống như bọn họ, giấy thông hành là vật tùy thân mang theo bên mình, hắn thông qua chợ đêm mua cho Tưởng Thị một tờ giấy thông hành.
Bên trên có thông tin hộ tịch của chủ nhân, hơn nữa còn có dấu ấn của quan phủ, nếu giả bao đổi, thật sự không khác gì một tờ giấy thông hành bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là nó không nằm trong hồ sơ đăng ký của quan phủ.
Giả bà tử trình bản giấy thông hành kia cho Tưởng Thị, còn lấy ra giấy thông hành của nhi tử mình cho nàng ta nhìn, Tưởng Thị cẩn thận qua sát rất lâu mới nói: “Nhìn không ra chỗ nào khác biệt.”
Giả bà tử: “Hộ tịch trên giấy thông hành này là hộ tịch của tá điền trong thôn trang của chúng ta, chỉ cần Khương thị không rời kinh, Ninh Anh cầm giấy thông hành này thông quan thì khó mà điều tra được.”
Tưởng Thị gật đầu: “Tá điền trong thôn trang cả đời đều làm nghề nông kiếm miếng cơm, nếu như không đụng chạm đến bọn họ, bọn họ sẽ không rời đi.”
Giả bà tử cất kỹ giấy thông hành: “Kế tiếp nương tử định làm thế nào?”
Tưởng Thị chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, trù tính: “Biệt viện ở Chung Nhạn Sơn là nơi thích hợp nhất để chạy trốn, ngươi phân phó Tam Lang quy hoạch tốt đường chạy trốn, để cho hắn tự mình đến tiếp ứng giúp Ninh Anh rời khỏi kinh thành.”
Giả bà tử gật đầu: “Nếu nương tử tin tưởng Tam Lang nhà ta, hắn nhất định không phụ sự gửi gắm của nương tử.”
Tưởng Thị cầm tay bà ta: “Ngươi nói cho Tam Lang biết, nếu như chuyện này làm được êm đẹp, ta có trọng thưởng.”
Giả bà tử vội vàng quỳ xuống nói: “Nương tử nói quá lời rồi, chỉ cần Tam Lang có thể phân ưu với nương tử, đó là tâm nguyện lớn nhất của lão nô.”
Tưởng Thị vội đỡ bà ta đứng dậy, nói: “Ta biết sự trung thành của ngươi mà.”
Sau khi vạch ra kế hoạch, mấy ngày sau đó Tưởng Thị lấy lý do liên tiếp gặp ác mộng, nói luôn mơ thấy tổ tiên Viên gia nhiễu mộng, khiến cho nàng ta ngủ không yên, ăn không ngon.
Không chỉ có vậy, Giả bà tử còn đặc biệt mời đại phu vào phủ khám bệnh, kết quả kê đơn thuốc vẫn không có tác dụng.
Viên lão phu nhân là người vô cùng mê tín, sau khi nghe nói chuyện này bèn tìm pháp sư vào phủ trừ tà, nhưng không hiểu sao tình huống vẫn không có xoay chuyển.
Tưởng Thị cũng là người tàn nhẫn, liên tiếp để bụng đói vài ngày, cả người gầy đi một vòng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Viên lão phu nhân đau lòng cho tức phụ, cho là nàng ta bị thứ gì không sạch sẽ bám vào nên bảo nàng ta xuất phủ đến biệt viện ngoại ô tĩnh dưỡng mấy ngày.
Biệt viện kia nằm tại Chung Nhạn Sơn, trên núi có một ngôi chùa, là một nơi địa linh.
Tưởng Thị bị bóng đè quấn thân, nếu có chùa chiền trấn áp, quả thật là có thể tĩnh tâm.
Viên Kiệt cũng lo lắng cho thê tử nhà mình, bèn đồng ý với ý kiến của Viên lão phu nhân đưa Tưởng Thị lên chùa ở mấy ngày. Lúc đi Viên lão phu nhân không định đi theo, nhưng sau đó Viên Trung Hoài khuyên bà đến xem thế nào.
Cha con hai người còn phải vào triều, không thể chăm nom được cho Tưởng Thị, một nữ nhân gia mang bệnh trong người khó tránh khỏi yếu ớt, có quân mẫu chăm sóc, bọn họ cũng yên tâm không ít.
Viên lão phu nhân nghĩ bụng cũng thấy có lý, vì thế tiện cùng đi chung.
Bởi vì trong phủ không có nữ chủ nhân, sợ Ninh Anh và Viên Kiệt có dây dưa nên Viên lão phu nhân đặc biệt dẫn nàng ra ngoài, đề phòng nàng nhân cơ hội bò lên giường nhi tử mình.
Ngày rời phủ Ninh Anh vô cùng sung sướng, nàng gói ghém đồ đạc theo đoàn xe rời khỏi kinh thành đến Chung Nhạn Sơn.
Chuyến này ra ngoài chính là cơ hội tốt nhất cho nàng chạy trốn.
Tưởng Thị nằm ở trong xe ngựa, tâm tình cũng nhảy nhót như nàng, kéo theo Viên lão phu nhân xuống nước nói chung vẫn tốt hơn so với một mình gánh vác hậu quả, huống còn có thể rửa sạch hiềm nghi.
Ninh Anh chạy trốn cũng không phải do Tưởng Thị thả nàng, bởi vì Viên lão phu nhân cũng có mặt, cho dù có truy tra thì trước mặt nàng cũng nhiều hơn một bức bình phong chắn gió bão.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa thành, tiến đến Chung Nhạn Sơn, trên đường Ninh Anh không nhịn được nghiêng đầu đánh giá cuộc sống tràn ngập sức sống xung quanh.
Bên ngoài ngày hè hoàn toàn khác với ngày hè bên trong tường viện, vạn vật sinh sôi phấp phới, ngay đến đám cỏ dại ven đường cũng nhiều hơn mấy phần cuồng vọng.
Bầu trời xanh thẳm không một dặm mây, dù trên đỉnh đầu ánh mặt trời như thiêu đốt, Ninh Anh cũng không thấy ghét nó.
Nơi xa là những dải núi lên xuống, một màu xanh lục trải dài bát ngát, xung quanh đồng ruộng đủ loại hoa màu, từng trận gió khẽ lướt qua, phiến lá xanh biếc rung rinh, như đang lăn tăn gợn sóng khiến người nhìn thấy mà vui vẻ.
Trên bầu trời rộng lớn thi thoảng lại có đàn én bay qua, nhìn mọi thứ xung quanh, Ninh Anh không khỏi nhếch khóe miệng.
Nàng yêu chết mảnh đất trời này, yêu cái sự tự do sải cánh tung bay, dù cho không có kim ốc che chở mưa gió vẫn tình nguyện ngẩng cao đầu nghênh đón vận mệnh thuộc về chính mình.
Chẳng hỏi tương lai thế nào, chỉ chờ mưa gió ập đến.
Một đường bôn ba mệt nhọc, buổi tối mọi người dừng chân tại một khách điếm, nghỉ ngơi một đêm mới tiếp tục lên đường, mãi đến chạng vạng buổi chiều ngày kế mọi người mới đến biệt viện Chung Nhạn Sơn.
Trong biệt viện có gia phó xử lý, sáng sớm biết chủ nhân sẽ đến đã đặc biệt sửa sang quét tước lại nhà cửa, chờ đón các chủ tử đến ở.
Ninh Anh được sắp xếp ở một sương phòng phía Tây, Đinh Hương ở phòng bên cạnh.
Hai ngày đầu nàng yên phận ở trong biệt viện, sau đó thì đi theo đám người Tưởng Thị lên miếu cầu phúc, trước khi nhận được chỉ thị của Tưởng Thị nàng sẽ không tự động đâm ngang.
Mãi đến chạng vạng ngày thứ năm, Giả bà tử truyền tin đến bảo nàng nghĩ cách xử lý Đinh Hương, giờ Sửu canh ba đến rừng trúc bên kia nhà bếp, nơi đó có một đoạn tường hỏng bị che đậy bởi chuồng chó, có thể dung nhân, Yến Tam Lang sẽ ở bên ngoài tiếp ứng cho nàng.
Ninh Anh từng đến nhà bếp bên kia rồi, cũng từng thấy đoạn tường bị hỏng đó, nhưng vấn đề là nơi đó có một con chó mực rất lớn.
Trong lòng Ninh Anh kìm nén nghi vấn.
Có điều nếu Giả bà tử đã bảo nàng giờ Sửu canh ba đến thì nhất định đã có chuẩn bị, nàng chỉ cần cân nhắc làm sao bịt miệng Đinh Hương là được.
Đêm xuống Ninh Anh ngủ cùng Đinh Hương trong một gian phòng, hai người vẫn như thường ngày nói chuyện rất lâu Đinh Hương mới ngủ.
Vùng núi vào ban đêm ồn ào đủ các loại côn trùng thay phiên kêu vang.
Đợi đến giờ Sửu, một tiếng quyên kêu truyền đến từ trong núi.
Mới đầu Ninh Anh không để ý, sau thấy tiếng quyên vẫn không ngừng vang, lại thêm trời đã tảng sáng, bấy giờ nàng mới ý thức được có lẽ đây là một loại tín hiệu nào đó.
Đinh Hương ngủ thật sự sâu, Ninh Anh nhẹ chân nhẹ tay rời giường, xuyên qua cửa sổ nhìn nàng ta dưới ánh trăng.
Nếu mình chạy trốn, Đinh Hương là người thứ nhất khó thoát khỏi chỉ trích, phải làm sao mới có thể giúp nàng ta không chị chỉ trích đây?
Ninh Anh nhíu mày suy tư, cuối cùng hạ quyết tâm lấy cán bột mì đến đập một cái lên đầu Đinh Hương, nhất thời máu tươi túa ra.
Đinh Hương đang ngủ chịu đau giật mình tỉnh lại, nhưng còn chưa kịp kinh hô đã nhận thêm một gậy nữa, cứ thế hôn mê bất tỉnh.
Từ đầu tới cuối Ninh Anh đều không có một chút do dự, xuống tay vừa nhanh vừa mạnh.
Trên sống lưng nàng lấm tấm mồ hôi lạnh, đây là lần đầu tiên nàng ra tay đả thương người, vì đã tránh đi chỗ yếu hại nên Đinh Hương không đến mức bỏ mạng, nhưng cũng đủ khiến nàng ta ăn đủ thuốc men.
Cũng chỉ có vậy mới có thể đảm bảo sau khi nàng đi nàng ta không bị Viên phủ chỉ trích.
Xử lý xong Đinh Hương, Ninh Anh vội vàng mặc xiêm y, mang theo đồ đạc đã sớm chuẩn bị cẩn thận rời khỏi nơi này.
Ngày mai là 15, trăng trên bầu trời vừa lớn vừa tròn.
Ninh Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, biết vì sao Tưởng Thị lại chọn hôm nay rồi, bởi vì ánh trăng sáng có thể giúp nàng dẫn đường.
Thừa dịp đêm khuya mọi người ngủ say, Ninh Anh cẩn thận đi đến phía nhà bếp bên kia. Thần kinh nàng trong trạng thái khẩn trương cao độ, mượn ánh trăng sáng tỏ nhìn đông nhìn tây tìm kiếm.
Cuối cùng mất tầm gần một tách trà, nàng mới thành công chạy đến phía sau nhà bếp, vì biết gần đó có con chó mực lớn nên Ninh Anh không dám lỗ mãng.
Nàng khẩn trương thăm dò, quả nhiên thấy con chó mực kia cuộn mình trên mặt đất, đang khò khè, có vẻ ngủ rất sâu.
Đầu óc Ninh Anh xoay chuyển nhanh chóng, lặng lẽ nhặt lên một hòn đá nhỏ ném về phía nó, con chó kia cũng lạ, thế mà nó lại không có bất cứ động tĩnh gì, ngủ say như chết.
Nàng nhất thời lấy tinh thần, tăng thêm can đảm lần mò đi đến, con chó kia vẫn không có phản ứng, nàng tò mò đến gần, nó ngủ rất sâu, khả năng là bị bỏ thuốc ngủ rồi.
Lúc này Ninh Anh mới hoàn toàn yên lòng, mượn ánh trăng s.ờ soạng đi đến đoạn tường bị thủng, quả nhiên bên dưới nó có một cái lỗ chó.
Lúc nhìn thấy cái lỗ chó kia, nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì mình gầy, nguyên nhân là bởi độ lớn nhỏ của nó chỉ đủ cho một đứa trẻ chui qua, người lớn chui thì có hơi khó.
Bên ngoài tiếng quyên kêu vẫn không ngừng, chỉ cần nàng chui qua cái lỗ kia là có thể có được cuộc sống mới.
Nghĩ đến đây, Ninh Anh khẽ cắn môi nhét bao quần áo qua trước, sau đó nhịn xuống sự cọ sát của vụn gạch mà chui mình qua.
Trên người nhiều vết thương kích thích thần kinh mẫn cảm của nàng, rõ ràng cực kỳ đau nhưng lại khiến nàng hưng phấn đến lạ.
Chờ nàng chui qua được, lại thăm dò hoàn cảnh đằng sau mặt tường, Yến Tam Lang đứng bên ngoài đã nhanh chóng nắm lấy vai nàng, khiến nàng hoảng sợ.
Yến Tam Lang tiếp tục giả tiếng quyên kêu, dùng sức kéo nàng ra khỏi cái lỗ chó, bấy giờ Ninh Anh có thể thoát thân.
Mặc dù hai người chưa từng gặp mặt nhưng lại vô cùng ăn ý, Yến Tam Lang ra hiệu hỏi nàng có đau hay không.
Ninh Anh xua tay, tuy người đầy vết trầy xước, nhưng trước mắt nàng chẳng quan tâ m đến chút đau đớn nhỏ nhặt này.
Yến Tam Lang cầm túi quần áo cho nàng, lại đưa đồ đạc cho nàng, Ninh Anh giơ tay nhận lấy, tò mò ngửi thử, là phấn hùng hoàng tránh rắn rết côn trùng.
Hai người không nói một lời, Yến Tam Lang giơ tay, Ninh Anh nắm cánh tay hắn đi xuống núi.
Biệt viện cách chân núi còn một đoạn ngắn, hai người ở trong núi rừng cẩn thận mò mẫm xuống núi, đi rất lâu mới đến một dòng suối ở chân núi.
Lúc này trên người Ninh Anh đã thấm mồ hôi, gió đêm thổi đến khiến cả người nổi da gà, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Yến Tam Lang chỉ vào dòng suối nhỏ ở đối diện, hạ giọng nói: “Thê tử của ta ở bên kia chờ, A Anh cô nương nhanh chóng qua đó đi.”
Ninh Anh gật đầu: “Làm phiền lang quân rồi.”
Yến Tam Lang cõng nàng qua suối nhỏ, hai người vội vàng đi đến nơi Chu Lệ nương tiếp ứng.
Đó là một căn nhà cỏ bỏ hoang, nằm le lói dưới ánh trăng, lúc sắp đến gần đó, Yến Tam Lang lại thổi một tiếng quyên kêu, bên trong có động tĩnh.
Chỉ chốc lát sau một người có vóc dáng cao gầy đi ra, trên người mặc Hồ phục nhẹ nhàng.
Yến Tam Lang nhẹ nhàng gọi một tiếng Lệ Nương, Chu Lệ Nương nhìn về phía Ninh Anh, nhỏ giọng nói: “A Anh cô nương đi theo ta, đổi xiêm y trước mới là điều quan trọng.”
Ninh Anh nói: “Làm phiền tỷ tỷ rồi.”
Chu Lệ nương cười sang sảng nói: “Đoạn đường này có thuận lợi không?”
Ninh Anh đáp: “Thuận lợi.”
Chu Lệ Nương: “Thời gian không còn nhiều lắm, trước khi bình minh đến hai người phải đến bến tàu lên chuyến thuyền sớm nhất rời đi, hiện tại ta sẽ giúp cô nương thay quần áo trang điểm.”
… …
Danh sách chương