Sau khi đuổi Đinh Hương ra ngoài, Giả bà tử mang theo tâm trạng vui vẻ trở lại trước mặt Tưởng Thị.

Thấy bà ta vui vẻ ra mặt, Tưởng Thị trong phòng tò mò lên tiếng hỏi: “Giả ma ma có chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Giả bà tử cho những người không liên quan lui ra ngoài, cẩn thận khép cửa lại, sau đó ghé đến bên tai Tưởng Thị nói thầm vài câu.

Trong lòng Tưởng Thị thoáng run rẩy, vẻ mặt có chút phức tạp: “Thật sao?”

Giả bà tử gật đầu: “Hơn phân nửa là thật, ta chỉ thử thăm dò một lần đã nhìn ra tâm tư của nàng ta.”

Tâm tư Tưởng Thị lung lay: “Thăm dò thế nào?”

Giả bà tử lại ghé đến bên tai Tưởng Thị thì thầm vài câu, Tưởng Thị cẩn thận cân nhắc một phen, cảm thấy có khả thi.

Vì thế Giả bà tử lấy khế ước bán thân của Ninh Anh ra làm mồi nhử, thừa dịp Viên lão phu nhân ra khỏi phủ đến Đại Âm Tự lễ Phật mà sai người gọi Ninh Anh từ Hải Đường Viện đến.

Nghe nói chủ mẫu bên kia cho người tới gọi, Đinh Hương không khỏi có chút khẩn trương.

Lần trước nàng ta mới bị Giả bà tử hỏi qua, lúc này bên kia lại thừa dịp Viên lão phu nhân không ở trong phủ mà cho truyền người, không biết có giở trò gì hay không.

Đinh Hương là người trong phòng của Viên lão phu nhân, lại chịu trách nhiệm chuyện ăn uống hằng ngày của Ninh Anh, nếu Ninh Anh bị làm sao, nàng ta sẽ là người đầu tiên bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, Đinh Hương không khỏi lo lắng trùng trùng nhắc nhở: “A Anh tỷ tỷ đi đến nhớ phải ứng phó đấy.”

Ninh Anh thì không lo lắng như nàng ta, trái lại tâm trạng còn rất vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ngươi không cần lo lắng, có lẽ chỉ đến hỏi chút chuyện thôi.”

Đinh Hương muốn nói lại thôi, cuối cùng nhớ tới lời cảnh cáo của Giả bà tử nên không dám nhiều lời nữa.

Ninh Anh vỗ vỗ bả vai trấn an nàng ta, sau đó đi theo nha hoàn trong phòng Tưởng Thị sang bên kia.

Đến viện bên kia, tỳ nữ đi vào bẩm báo, kết quả đợi một lúc lâu tỳ nữ mới đi ra nói lúc này Tưởng Thị đang ngủ trưa, phải đợi một lát nữa mới dậy.

Chiêu ra oai phủ đầu này không khỏi chọc cười Ninh Anh, có điều nếu đối phương đã mời nàng đến, chắc chắn sẽ lòi đuôi chuột, nàng cũng không giận, quy củ chờ ở bên ngoài.

Trong phòng Tưởng Thị và Giả bà tử đứng cạnh cửa sổ lén nhìn ra bên ngoài, thấy nha đầu kia không có động tĩnh gì, Giả bà tử nói: “Cứ mặc kệ nàng ta một thời gian đã, coi như để hạ uy phong của nàng ta.”

Tưởng Thị “ừ” một tiếng, nhưng vẫn có chút không chắc chắn, nhỏ giọng nói: “Nàng ta thật sự sẽ cắn miếng mồi mà chúng ta thả xuống chứ?”

Giả bà tử: “Nương tử không cần nghĩ nhiều, có cắn hay không, cứ xem là biết.”

Nghe bà ta nói vậy, Tưởng Thị không hé răng nữa, có điều trong đầu vẫn cảm thấy không ổn.

Bất kể có nói thế nào thì chuyện lén thả Ninh Anh đi đối với nàng ta cũng là một cuộc mạo hiểm.

Một khi sự việc bị bại lộ, nàng ta sẽ gặp phải áp lực cực lớn đến từ Viên gia, cha nương trượng phu sẽ trách cứ nàng ta, trượng phu cũng sẽ quở trách nàng ta, còn về việc nàng ta có thừa nhận nổi hay không, trong đầu nàng ta cũng không chắc.

Nói đi cũng phải nói lại, Ninh Anh trốn đi, hệ số nguy hiểm còn cao hơn cả nàng ta.

Một nữ tử không nơi nương tựa hơn nữa còn quanh năm được nuông chiều tại hậu trạch, muốn chạy trốn vào biển người mênh mông, đồng thời còn phải tránh né sự truy bắt, độ khó có thể nói là không nhỏ.

Những điều này Tưởng Thị đều đã suy xét đến.

Đều là nữ tử, dù sao nàng ta cũng không có dũng khí xông pha, cho nên nàng ta cũng không chắc Ninh Anh có dũng khí và sự gan dạ này hay không.

Giả bà tử lại không mềm lòng hay đa sầu đa cảm như Tưởng Thị, bà ta chỉ muốn phân ưu với chủ tử nhà mình, hiện tại Ninh Anh trở thành uy hiếp của Tưởng Thị, bà ta sẽ không quan tâ m đến tình cảnh của Ninh Anh, chỉ muốn làm sao để diệt trừ tai hoạ ngầm này.

Ninh Anh chờ ở bên ngoài tầm một tách trà, Giả bà tử mới đi ra ngoài.

Nhìn thấy bà ta đi ra, Ninh Anh dịu dàng phúc thân hành lễ, gọi một tiếng Giả ma ma.

Giả bà tử nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng vài lần, nghĩ thầm, quả nhiên là một nữ tử giữ được sự bình thản, bị ngó lơ lâu như vậy còn không thấy chút vội vàng xao động nào. Bà ta vội ho một tiếng, nói: “Hiện tại nương tử đang nghỉ trưa, có thể ngươi còn phải chờ một lúc nữa.”

Ninh Anh đáp: “Hết cách rồi, phu nhân nghỉ trưa quan trọng hơn.”

Giả bà tử liếc xéo nàng, đột nhiên làm thủ thế, trong lòng Ninh Anh vui vẻ, yên lặng đi theo bà ta trong phòng.

Tỳ nữ vén rèm cửa, hai người vào nhà, Giả bà tử nói với tỳ nữ: “Đi xuống đi, nương tử nghỉ trưa cần được thanh tịnh, để cho các nàng đứng trông chừng ở ngoài cửa, không được phát ra tiếng động.”

Tỳ nữ lên tiếng đáp lại.

Chờ tỳ nữ cũng lui ra ngoài, Giả bà tử mới ngồi trên ghế dựa, nói thẳng: “Tần vương phủ là cái miếu Long Vương vĩ đại, một viên quan tứ phẩm như Viên gia nhà chúng ta ở kinh thành nói thật còn kém xa, A Anh cô nương đến nơi này, thật sự khiến người phải chịu ấm ức rồi.”’

Ninh Anh cười, cung kính nói: “Giả ma ma đã quá cất nhắc, A Anh chỉ là một tỳ nữ, sao dám nói đến hai chữ ‘ấm ức’?”

Giả bà tử hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Ninh Anh cố ý kích thích bà ta: “Nô tỳ được Viên trung thừa đưa về đây, lại được lão phu nhân cất nhắc sắp xếp cho ở Hải Đường Viện, ăn ngon uống ngon, nô tỳ cảm kích không kịp, tuyệt đối không dám nói đến ấm ức.”

Mấy lời này quả nhiên khiến huyết áp Giả bà tử tăng vọt, bà ta ảo não nói: “Vô liêm sỉ!”

Ninh Anh cúi đầu, dáng vẻ dịu ngoan vô hại.

Giả bà tử không quen nhìn nàng diễn vẻ nhu nhược yếu đuối kia, bà ta châm chọc nói: “Ngươi học được mấy thủ đoạn này ở Tần vương phủ, dùng ở chỗ viên gia chúng ta thì vô dụng rồi.”

Ninh Anh vén lọn tóc ra sau tai, cố tình tìm đường chết đáp: “Có vô dụng hay không, không phải do Giả ma ma định đoạt, là lão phu nhân và Viên trung thừa nói mới được tính.”

Giả bà tử nhất thời bị kích thích nổi trận lôi đình, tức giận mắng: “Tiện tì!”

Lúc này Giả bà tử muốn giơ tay đánh nàng, ai ngờ Ninh Anh không những không né, ngược lại còn giơ mặt lên, dọa cho Giả bà tử phải rụt tay lại.

Ninh Anh cười hì hì nói: “Giả ma ma nào nỡ đánh A Anh chứ. Tục ngữ nói đúng, đánh người không đánh mặt, nếu một tát này rơi xuống mặt nô tỳ, nô tỳ không che hết được, chờ lão phu nhân trở về truy cứu, phu nhân khó tránh sẽ gánh thêm cái tiếng là ganh ghét đố kỵ, vậy thì thật không hay rồi?”

Nói chuyện với nàng mới mấy câu mà Giả bà tử đã tức đến đau gan, tà hỏa bừng bừng trong người, bà ta không có cách nào nói lại nàng, chỉ đành chỉ vào mặt nàng nói: “Tiện tì nhà ngươi, quả thật không phải người dễ chọc!”

Ninh Anh nháy mắt cười đáp: “Nếu như nô tỳ yếu đuối thì làm sao có thể sinh tồn tại nơi ăn thịt người như Tần vương phủ được, ma ma nói có phải không?”

Giả bà tử: “…”

Nhất thời sự thật không bắt bẻ được.

Bà ta vốn muốn gõ đầu đánh đòn cảnh cáo Ninh Anh một phen, ai ngờ lại bị đối phương gõ ngược, chật vật thảm thương, nhụt chí nói: “Ngươi đừng nên đắc ý, ta cũng không tin không ai trị được ngươi.”

Nghe đến đây, Ninh Anh không khỏi lộ ra vẻ tủi thân, trả đũa: “Giả ma ma nói lời này thật sự oan uổng cho nô tỳ quá, lúc trước nô tỳ đang sống yên ổn tại Tần vương phủ, ai ngờ Viên trung thừa lại đưa nô tỳ cho Tương Trung, đổi cách đưa về đây. Nếu phải nói lời cay nghiệt thì, Tần vương phủ và Viên phủ, Giả ma ma cho rằng nô tỳ muốn ở lại nơi nào hơn?”

Giả bà tử: “…”

Lại một lần nữa bị nghẹn họng không nói được một lời.

Có điều trọng điểm lời này không phải nằm ở đó, mà là Viên tứ lang thật sự đã cho Tương Trung tỳ nữ này rồi!

Giả bà tử tức đến phát run, Tưởng Thị đang giả vờ nằm ngủ cũng ghen ghét dữ dội, bất kể Viên tứ lang có thừa nhận hay không, việc đòi lại Ninh Anh đều là sự thật.

Một nam nhân đưa một nữ nhân về phủ, lại còn trong tình huống đã có thê tử, nếu như nói nam nhân này không có chút tâm tư nào thì đúng là lừa quỷ rồi!

Có điều lúc này Tưởng Thị lại khá nhẫn nại, bởi vì nàng ta hiểu nàng ta đã không thể thay đổi sự thật, mà điều duy nhất cần làm là làm sao để xử lý vấn đề nan giải này.

Hiện tại làm ầm ĩ với Ninh Anh chẳng những tự hạ thấp giá trị con người, mà còn có thể khiến cha nương trượng phu và trượng phu chê cười mình ghen tuông không rộng lượng, nàng ta đương nhiên không ngu như vậy.

Nghĩ đến đây, Tưởng Thị thầm hít sâu một hơi, cố gắng để cho chính mình bình tĩnh lại.

Đồng thời cũng sâu sắc ý thức được, Ninh Anh là một uy hiếp cực lớn.

Nàng có thể làm thông phòng của Lý Du, nhất định phải là người có bản lĩnh, lại thêm những lời mới vừa nói có thể thấy được tâm tư không tầm thường, không phải người dễ chọc.

Chỉ cần nàng có lòng ham muốn, sớm hay muộn Viên tứ lang cũng sẽ trở thành vật trong lòng bàn tay của nàng, hạ thần dưới gấu váy của nàng.

Đến cuối cùng có khả năng nàng ta phải sống cùng một mái hiên với nữ lang, ngày ngày đấu đá lục đục với nàng, Tưởng Thị liền thấy choáng váng đầu óc.

Nếu nói lúc trước nàng ta còn có chút lo lắng hãi hùng, sợ sự việc bị bại lộ nàng ta sẽ không chịu nổi hậu quả, vậy thì bây giờ nàng ta đã quyết tâm muốn đuổi Ninh Anh ra ngoài.

So với hậu quả khi sự việc bị bại lộ và việc Ninh Anh thượng vị, nàng ta không chút do dự lựa chọn điều thứ nhất.

Tưởng Thị dứt khoát quyết định, cố ý ho hai tiếng, làm ra chút động tĩnh.

Chỉ chốc lát sau Giả bà tử đã tiến vào, hiển nhiên bị tức không nhẹ.

Thấy bà ta tức đỏ mắt, Tưởng Thị ngược lại trấn an nói: “Giả ma ma đừng nên chọc giận hại đến thân thể, để ta đến so chiêu với nàng ta.”

Giả bà tử áp chế phẫn nộ trong lòng, ảo não nói: “Tỳ nữ kia miệng lưỡi chua ngoa, nương tử chớ có mắc bẫy của nàng ta.”

Tưởng Thị làm thủ thế, bày tỏ mình đã hiểu.

Bên ngoài Ninh Anh đợi gần tách trà nữa, Tưởng Thị mới đi ra.

Ninh Anh vội vàng hành lễ với nàng ta, gọi một tiếng phu nhân.

Tưởng Thị gật đầu, nói: “Hôm nay dậy sớm, thân thể có chút mệt mỏi, tham ngủ một hồi, trái lại thư giãn hơn rất nhiều.”

Ninh Anh đáp: “Hiện tại trời đã vào hạ, phu nhân không nên để cơ thể mệt nhọc.”

Tưởng Thị ngồi trên ghế dựa, ra lệnh cho Giả bà tử đi xuống chuẩn bị trà, muốn nói chuyện riêng với Ninh Anh.

Giả bà tử lui ra ngoài.

Hai nữ nhân một ngồi một đứng, giằng co rất lâu Tưởng Thị mới phá ta yên lặng, nói: “Hôm nay gọi ngươi tới là có chút chuyện muốn nói cùng ngươi.”

Có lần thăm dò trước đó, Ninh Anh vô cùng sảng khoái đáp: “Phu nhân có gì nói cứ nói đừng ngại.”

Tưởng Thị trầm ngâm chốc lát mới nói: “Mấy ngày nay ngươi ở Viên gia, sống có quen không?”

Ninh Anh: “Bẩm phu nhân, nô tỳ có lão phu nhân đối xử tử tế, tất nhiên là sống vô cùng tốt.”

Tưởng Thị quan sát nàng một lát: “Nếu mang ra so sánh thì Viên gia không sánh bằng Tần vương phủ, điều kiện nơi này đương nhiên cũng không bằng người.” Tạm dừng chốc lát nàng ta lại nói, “Ngươi là thông phòng của Lý Du, hơn nữa còn theo hắn sáu năm, sau này nếu không xảy ra biến cố gì, được nâng thành thị thiếp cũng không có gì đáng trách, hiện giờ lại âm kém dương sai rơi vào trong phủ của chúng ta, trong lòng ngươi tất nhiên là không thoải mái, ta nói có phải không?”

Ninh Anh cúi đầu không nói.

Tưởng Thị: “Tiền đồ đến tay lại u mê hồ đồ một hồi để vụt mất, nếu nói trong lòng ngươi không có một chút oán trách nào, ta cũng không tin.”

Ninh Anh yên lặng quỳ xuống, khuất phục nịnh hót nói: “Phu nhân nói lời nói này khiến cho nô tỳ thấy sợ không thôi.”

“Ngươi sợ cái gì?”

“Trước mắt tình cảnh của nô tỳ quả thật như lời phu nhân nói, lúc trước nếu có thể tiếp tục ở lại Tần Vương phủ, ngày tháng sau này nếu dụng tâm mưu tính quả thật có thể có được tương lai sáng lạn, chỉ tiếc là không thể như ý nguyện.”

Tưởng Thị im lặng một lát, lại dội cho nàng một gáo nước lạnh: “Đều là nữ tử, ta đương nhiên cũng hiểu được tâm tư nam nhân, nếu Lý Du đã đưa ngươi đi, quả thật có thể thấy được phần yêu thích dành cho ngươi không sâu.”

Ninh Anh nhanh chóng đưa ra quyết định lợi dụng nam nhân làm hậu thuẫn, giả bộ muốn nói lại thôi trước mặt Tưởng Thị.

Thấy vậy, Tưởng Thị tò mò hỏi: “Ngươi muốn nói điều gì? Sao lại lộ ra vẻ mặt như vậy?”

Ninh Anh yên lặng kiếm thêm lợi thế cho mình: “Phu nhân chỉ sợ không biết tình hình lúc đó.” Dừng một chút lại nói: “Lúc ấy lang quân nhà ta không chiến mà bại, bốn mũi tên nhường Viên trung thừa một ván, nếu như không có một ván kia, có lẽ nô tỳ đã không tới được nơi này.”

Lời này khiếm Tưởng Thị im lặng.

Ninh Anh tiếp tục lừa dối: “Lang quân nhà ta có bản lĩnh cưỡi ngựa bắn cung cùng ném thẻ vào bình rượu thế nào, tin chắc phu nhân cũng có nghe nói, gần như là bách phát bách trúng.”

“Lang quân là quân tử, nếu đồng ý nhường, Viên trung thừa lại đắc thắng, há có lý nào lại thu lệnh đã ban ra, vậy nên nô tỳ mới bị chắp tay nhường cho. Còn về lúc ấy trong đầu lang quân có tức giận hay không, nô tỳ cũng không đoán ra. Nhưng khi nô tỳ rời khỏi nơi đó có từng trả lại ngài ấy cây trâm ngọc nô tỳ được tặng hôm cập kê, kết quả bị hắn ném vỡ, có thể thấy được thất vọng đến cỡ nào.”

Lời nói này rất vi diệu.

Trong đầu Tưởng Thị lại một lần không nhịn được thóa mạ nam nhân ngu ngốc thiếu mắt nhìn nhà mình, nàng ta cố áp chế cảm giác không vui trong lòng, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, ngươi chắc chắn không có khả năng trở về nữa rồi.”

Ninh Anh đáp phải.

Tưởng Thị đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi là củ khoai lang nóng bỏng tay, Viên phủ chúng ta không dung chứa được.”

Ninh Anh thản nhiên trả lời: “Nô tỳ cũng không muốn bị vây khốn ở chỗ này, ngại bẩn mắt phu nhân.”

Nghe nói thế, Tưởng Thị nhíu mày: “Sau này ngươi có kế hoạch gì?”

Ninh Anh vẫn chưa trả lời vấn đề này, mà hỏi lại: “Phu nhân có muốn lưu lại cho nô tỳ con đường sống không?”

Tưởng Thị không nói gì.

Ninh Anh tiếp tục nói: “Hôm nay phu nhân gọi nô tỳ tới, chỉ sợ không phải tới để dạy dỗ.”

Tưởng Thị tức quá hóa cười: “Quả nhiên không phải kẻ dễ chọc.”

Ninh Anh không phản bác.

Tưởng Thị lấy khế ước bán thân của nàng từ trong tay áo, Ninh Anh chẳng buồn coi, im lặng không nói.

Thấy nàng như vậy, Tưởng Thị khinh khỉnh cố ý nói: “Đây chính là mạng của ngươi, nhìn thử một cái cũng sợ bẩn mắt sao?”

Ninh Anh đáp lại: “Phu nhân chê cười rồi, nói cứ như nô tỳ nhìn một cái thì phu nhân có thể đưa nó cho nô tỳ không bằng.”

Tưởng Thị: “…”

Nàng ta nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói: “Xem ra ngươi cực kỳ thông minh, biết ta sẽ không đưa nó cho ngươi.”

Ninh Anh không nói gì.

Tầm mắt Tưởng Thị rơi vào trên khế ước bán thân, giọng điệu ẩn ý nói: “Mạng của ngươi nằm trong tay ta, nếu ta muốn bán ngươi đi, không ai dám nói một câu không được.”

Ninh Anh cười đáp: “Thế thì chưa chắc, nếu ngày nào đó Tần vương phủ bỗng nhiên tìm tới…” Dừng một chút nàng nói tiếp, “Chắc là Dự Vương phủ, trong Xuân Nhật Yến hôm trước nô tỳ có thi đấu trà, rất được Dự Vương tán dương, đặc biệt thưởng cho nô tỳ, sau lại nói hôm nào lại đến quý phủ phẩm trà, biết đâu ngài ấy lại tìm tới nơi này chẳng hạn?”

Tưởng Thị: “…”

Nàng ta biết nữ nhân này giảo hoạt, nhưng giảo hoạt đến mức này vẫn khiến nàng ta được mở rộng tầm mắt.

Ninh Anh thông minh lanh lợi nói: “Viên gia có thể đặt chân mấy chục năm ở kinh thành, có thể thấy được Viên Thị Lang ở trên triều đình rất cẩn thận, mỗi một bước đi đều suy tính kỹ càng mới có được sự yên ổn thái bình như hiện giờ.”

“Hiện nay Viên trung thừa khiến lang quân nhà ta chịu thiệt, đưa thông phòng hắn dạy dỗ 6 năm đến đây, bất kể quan hệ trước kia của hai người là thế nào, nếu nói trong lòng lang quân nhà ta không có tí ti không vui nào, nô tỳ thật không dám tin.”

“Nô tỳ vào Viên phủ cũng thôi, nhưng nếu biết nô tỳ bị phu nhân tự dưng bán đi, phu nhân đoán xem lang quân nhà ta sẽ nghĩ như thế nào?”

“Phải biết rằng lúc trước chính Viên trung thừa mở miệng thỉnh cầu, kết quả đòi được người đến phủ lại sang tay bán hoặc bắt nạt dẫn đến mất mạng, cái mạng này của nô tỳ đúng là tiện, nhưng Tần Vương phủ sẽ đối đãi với Viên gia thế nào, vẫn mong phu nhân cẩn thận suy nghĩ đừng để dính phải trận tai bay vạ gió này, kẻo không trụ được.”

Đây đúng là những điều Viên gia băn khoăn.

Trong lòng Tưởng Thị biết rõ, Ninh Anh cũng biết rõ.

Hai nữ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, giằng co thật lâu, cuối cùng Tưởng Thị thỏa hiệp: “Ta đương nhiên sẽ không tự nâng đá đập chân mình.”

Ninh Anh đáp: “Phu nhân anh minh.”

Tưởng Thị thờ ơ nhìn nàng: “Nhưng cũng không dung thứ được ngươi.”

Ninh Anh làm bộ như không nghe hiểu, cố ý nói: “Nô tỳ cũng không có lựa chọn nào khác.”

Tưởng Thị: “Ngươi có.”

Ninh Anh: “???”

Tưởng Thị có chút kích động, khuyên nhủ: “Ngươi có thể rời khỏi Viên gia.”

Ninh Anh như nghe được chuyện cười thiên hạ: “Có phải Phu nhân hồ đồ rồi không, không nói đến tường cao đại viện này nô tỳ có thể chạy được hay không, lui một vạn bước mà nói, nếu như nô tỳ lén trốn đi, vậy sẽ trở thành đào nô, đào nô mà bị bắt được thì chỉ có một con đường chết thôi.”

Tưởng Thị bình tĩnh nói: “Cho dù ngươi là đào nô, vậy cũng là đào nô của Viên gia, nếu như Viên gia không truy cứu, ngươi trốn thì có làm sao?”

Ninh Anh im lặng.

Tưởng Thị tiếp tục khuyên bảo: “Với tình hình trước mắt của người là không có cơ hội quay về Tần Vương phủ và sống tại Viên phủ rồi, không bằng ta hứa cho ngươi một con đường sống, để ngươi rời khỏi kinh thành, chuyện còn lại phải xem ngươi có dũng khí hay không.”

Ninh Anh vẫn im lặng.

Tưởng Thị chậm rãi đứng lên: “Ngươi và ta đều là nữ tử, ai cũng đều thân bất do kỷ, ngươi có khó xử của ngươi, ta cũng có khó xử của ta. Ta thả cho ngươi trốn cũng cần phải gánh vác áp lực rất lớn, cho dù là thế vẫn muốn thả cho ngươi một con đường sống, cho ngươi cơ hội tìm kiếm cuộc đời mới, còn về việc ngươi có nắm chắc được cơ hội hay không còn phải xem chính ngươi rồi.”

Ninh Anh cố ý hỏi: “Phu nhân dùng cái gì để dám chắc nô tỳ sẽ bỏ trốn?” Lại nói, “Viên phủ dù có không tốt cũng sẽ cho nô tỳ được yên ổn, ở chỗ này ăn sung mặc sướng, hà cớ gì nô tỳ phải đi? Phải mạo hiểm để bỏ trốn?”

Tưởng Thị cắn chặt răng, nói: “Nếu như ngươi bỏ trốn, ta sẽ lén thay ngươi chuẩn bị giấy thông hành, làm giả hộ tịch, không chỉ có vậy, ta còn cho ngươi lộ phí, chỉ cần ngươi rời khỏi kinh thành cao bay xa chạy, trốn càng xa càng tốt là được.”

Ninh Anh: “Tại sao phu nhân phải làm vậy? Vì phải phải tốn công tốn sức để nô tỳ đi như vậy?”

Tưởng Thị cau mày nói: “Trong lòng ngươi biết rõ còn hỏi.”

Trong lòng Ninh Anh lúc này đang vui như mở hội nhưng vẫn làm bộ như vô tội.

Tưởng Thị không ngừng cố gắng: “Chỉ cần ngươi muốn chạy, ta sẽ có bản lĩnh đưa ngươi rời khỏi kinh thành, cho dù có bị Viên phủ phát hiện, ta cũng có thể kéo chân bọn họ, cho ngươi tranh thủ thời cơ không bị tóm được.”

Ninh Anh cười nói: “Nếu như ngày khác Tần Vương phủ tới hỏi, các ngươi nói là ta tự chạy trốn, phải không?”

Tưởng Thị mặt dày trả lời: “Chân nằm trên người ngươi, ngươi muốn chạy, chúng ta làm sao ngăn được?” Lại nói, “Nếu như Lý Du hỏi, ta trả lại khế ước bán thân của ngươi cho hắn là được, hắn có thất vọng cũng chẳng thể làm gì Viên gia. Chúng ta cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, nhưng ngươi giảo hoạt như hồ ly, chúng ta cũng không có cách nào.”

Ninh Anh bị chọc cười: “Phu nhân quả thật tính toán rất tốt.”

Tưởng Thị vẫn nói câu kia: “Ta chỉ hỏi ngươi có gan dám chạy không.”

Ninh Anh: “Nếu như nô tỳ chạy thì sẽ biến thành đào nô, lại không có giấy thông hành cùng hộ tịch, ngày sau kiếm ăn cũng không dễ dàng.”

Tưởng Thị: “Ngươi đừng nên nghĩ đến chuyện ta sẽ trả khế ước bán thân cho ngươi, ta còn phải tựa vào nó để ghìm chân Viên gia, giữ vững địa vị của mình, huống chi ta chịu nguy hiểm cũng không ít hơn ngươi.”

Ninh Anh không hé răng.

Nói đến mức này, Tưởng Thị cũng không muốn phí võ mồm nữa: “Ngươi trở về suy xét cân nhắc, nếu như bằng lòng rời khỏi Viên phủ, ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi, còn nếu không muốn, cứ coi ta như chưa hề đề cập qua đến chuyện này. Nhưng ta vẫn phải cảnh báo trước, sau này ngươi sống tại đây sẽ không thiếu những va chạm, ngươi cũng đừng trách ta không khách khí.”

Ninh Anh đáp một tiếng.

Tưởng Thị nói: “Trở về đi, nếu lão phu nhân có hỏi, ngươi tự biết nên trả lời như thế nào rồi.”

Ninh Anh: “Nô tỳ biết.”

Tưởng Thị vẫy tay với nàng, Ninh Anh đứng dậy rời đi.

Chờ lát sau Giả bà tử đưa trà tới, Tưởng Thị nhìn về phía bà ta, trong lòng cũng không chắc Ninh Anh có dám trốn hay không, nói: “Ngươi nói nha đầu kia có gan chạy không?”

Giả bà tử: “Nhìn dáng vẻ nàng ta là biết không phải người an phận, nương tử cứ chờ mà xem, chắc chắn như người mong muốn.”

Tưởng Thị lẩm bẩm: “Nếu có thể được như mong muốn đương nhiên là tốt nhất.”

Khi đó nàng ta cũng không biết trong đầu Ninh Anh đang nghĩ những gì, hai người có thể nói là đánh nhịp ăn khớp với nhau, một người sợ ảnh hưởng đến địa vị của mình muốn đưa người ra ngoài, người còn lại thì một lòng muốn chạy trốn.

Có điều Ninh Anh sẽ không lập tức nhận lời ngay, nàng tính chờ thêm hai ngày nữa mới nói.

Buổi chiều lúc chạng vạng tối, xe ngựa của Viên lão phu nhân hồi phủ, người hầu của Viên gia đứng chờ tại cửa phủ. Chờ xe ngựa đến cửa phủ, tỳ nữ mang ghế con đến, Viên lão phu nhân bước xuống từ trên xe.

Sau khi bà xuống có thoáng nhìn qua chiếc xe ngựa dừng ở cách đó không xa, Viên lão phu nhân cảm thấy tò mò, hỏi người hầu: “Kia là xe của nhà nào?”

Người hầu đáp: “Bẩm lão phu nhân, nghe nói là của Tiết phủ bên cạnh.”

Người sống ở con phố này đa số đều là quan lại, Viên lão phu nhân cũng không để ý, để tỳ nữ dìu vào phủ.

Lại không biết trong chiếc xe ngựa của “Tiết phủ” kia đang cất giấu một đôi mắt rình coi, cặp mắt hồ ly kia đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nhóm nữ bộc vào phủ.

Theo hắn biết, sau Ninh Anh bị Viên Kiệt đòi về phủ thì được dàn xếp ở trong phòng Viên lão phu nhân, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa nhìn thấy nàng, Lý Du không khỏi có chút tiếc nuối.

Chờ cửa lớn của Viên phủ đóng lại, Lý Du mới thu hồi tầm mắt.

Hắn nắm chiết phiến, đã ngồi trong xe ngựa hơn nửa ngày, thậm chí đầu giờ chiều đã từ Hàn Lâm Viện đến đây, canh giữ ở cửa Viên phủ y như tên trộm.

Chính Lý Du cũng không biết hắn làm như vậy có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng chỉ là không thoải mái, muốn tìm cho mình chút chuyện để làm.

Hắn tiếp tục ngồi trong xe ngựa một lát, lại không nhịn được lén đánh giá Viên phủ.

Thật ra hắn có thể quang minh chính đại đi vào, tùy tiện tìm cớ là được, nhưng tự tôn của hắn không cho phép, không đồng ý để hắn cúi người đi Viên phủ chỉ vì muốn nhìn Ninh Anh một lần.

Cho dù có thể nhìn thấy Ninh Anh thì đã sao, hai mảnh trâm ngọc bị gãy còn có thể nối lại sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Du lại không nhịn được ảo não.

Lý trí nói cho hắn biết, một tỳ nữ mà thôi, không có gì to tát. Nhưng về mặt tình cảm, hắn tự biết hắn không bỏ được, bằng không chạy tới nơi này làm gì?

Hai luồng suy nghĩ trái chiều đánh nhau trong đầu hắn, quấy nhiễu hắn, khiến hắn phiền chán muốn chết.

Hắn muốn gặp Ninh Anh, nhưng lại sợ nhìn thấy nàng.

Lúc trước thái độ của hắn quyết tuyệt như vậy, tất nhiên đã tổn thương đến Ninh Anh, hiện giờ lại chẳng biết xấu hổ mà chạy đến thăm người ta, không phải là tự dâng mặt lên cho nàng đánh sao?

Hắn đường đường là một đệ tử thế gia, để cho một nô tỳ vả mặt, nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc sẽ trở thành chuyện cười trong kinh thành của Lý Du hắn. Một lang quân kiêu ngạo như vậy, kết quả lại bị một ả nô tỳ trị được rồi.

Nghĩ tới đây, Lý Du lại cảm thấy không nhịn được.

Hắn một mình ngồi trong xe ngựa xoắn xuýt, lần đầu tiên trong đời gặp phải một bức tường khiến hắn khó xử. Cố tình bức tường kia chỉ là tường rào của quan viên tứ phẩm, cho dù có là bên trong hoàng cung, hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh xấu hổ như vậy.

Bị vây trong cảm giác xoắn xuýt này thật sự khó chịu, liên tục dày vò tim hắn, tựa như uống phải một vò giấm chua lâu năm, chua đến nỗi cào nát ruột gan hắn.

… …...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện