79.
Liễu Hi nhìn ra tâm tư của đệ đệ Lý gia nhưng không ngờ đối phương lại thật sự tới cửa cầu thân.

Nàng chợt thấy đau đầu, suy nghĩ nửa khắc rồi bảo Lý Miện: "Mẫn cô nương đi rồi.

Ta và nàng vốn chỉ là bèo nước gặp nhau nên cũng chẳng biết nàng đi đâu nữa."
Lý Miện che lại một bên mắt bầm tím nói: "Rõ ràng hôm đó ta thấy các ngươi thân nhau lắm mà."
Liễu Hi nói: "Ngươi chỉ mới gặp nàng một lần, cần gì cố chấp đến thế?"

Lý Miện mấp máy môi, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn khẽ động: "Tỷ tỷ của ta......!Ta thuyết phục được rồi.

Mẫn cô nương là ý trung nhân của ta."
Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy ngoài phòng có tiếng thiếu niên vọng vào: "Liễu cô nương, huynh trưởng ngươi mua cho ta con diều, đi thả chung với ta nhé?"
Lý Miện mơ hồ cảm thấy giọng nói này hơi quen, đang định hỏi thì Liễu Hi bỗng đứng phắt dậy nói vọng ra ngoài: "Không đi không đi! Ngươi về ăn bánh ca ta đem tới đi! Bản cô nương đang bận lắm!"
Thiếu niên bên ngoài im lặng giây lát rồi đột nhiên thò đầu vào cửa sổ để mở, cong mắt cười nói với Liễu Hi: "Vậy khi nào mới rảnh đi với ta? Ăn bánh nhiều quá ngán lắm."
Qua giây lát thiếu niên mới phát giác không khí trong phòng không đúng, sửng sốt đối diện với ánh mắt Lý Miện.

Lý Miện cũng đứng dậy đi nhanh tới bên cửa sổ đứng đối mặt với thiếu niên.

Lý Miện nói: "Ngươi là......"
Thiếu niên sửng sốt hé miệng: "Ta......"
Ánh mắt Lý Miện dời xuống lồng ngực phẳng lì của thiếu niên: "Ngươi......"
Thiếu niên "à" một tiếng rồi cũng cúi đầu nhìn ngực mình: "Ăn hết rồi."
Lý Miện: "?"
80.

Đệ đệ Lý gia là người tốt.


Sau khi hắn phát hiện ta là nam thì có vẻ bị đả kích rất nặng nhưng vẫn tốt bụng giúp ta thả diều.

Liễu cô nương đứng một bên, vẻ mặt hệt như giẫm phải cứt chó.

Ta che miệng thì thào hỏi nàng: "Lúc nãy các ngươi đang bàn đại sự à?"
Nàng nghẹn một hồi mới nói: "Cũng không phải đại sự gì."
Ta nói: "Vậy thì tốt rồi."
Lúc đó nhìn sắc mặt bọn họ hết sức nghiêm túc làm ta cứ tưởng mình đã quấy rầy bọn họ nói chính sự.

Lý Miện im lặng giúp ta thả diều nửa canh giờ rồi quay sang bảo ta: "Mẫn......!Mẫn huynh, so tài với ta lần nữa đi."
Ta nói: "Được thôi."
Lần này chúng ta đánh tay đôi, Lý Miện ra quyền nhanh nhẹn linh hoạt hơn khi dùng kiếm nhiều, ta nghiêng đầu né đi nắm đấm của hắn, thừa dịp hắn tập trung tấn công ta gạt chân hắn một cái rồi khống chế lực đạo tung chưởng lên ngực hắn.

Hắn lảo đảo ngã xuống đất, ta nhào tới ngồi lên hông hắn, đưa tay bóp cổ hắn.

Rõ ràng ta không dùng sức mà hắn lại bị ta bóp đến mặt đỏ rần.


Ta sợ hắn xảy ra chuyện gì nên vội vàng nới lỏng tay rồi cúi sát mặt hắn hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Mặt Lý Miện càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Không......!Không sao."
Ta thở phào một hơi rồi ngồi thẳng dậy: "Ở tuổi ngươi mà võ công đã đạt tới trình độ này đã là không tệ, cứ luyện tập thêm đi, sau này có thể đạt thành tựu trên giang hồ." Đang nói ta chợt cảm thấy sau lưng có vật gì đó chĩa vào mông mình, khi ta tò mò nhích người ra sau thì Lý Miện bỗng nhiên kêu rên rồi chống khuỷu tay ngồi dậy.

Liễu cô nương đang xem náo nhiệt đột ngột chạy tới túm ta lên rồi hung tợn bảo Lý Miện: "Mau cút đi!"
Lý Miện chẳng những không tức giận mà còn nghe lời nàng cút ngay.

Chờ hắn đi xong, Liễu cô nương trừng mắt bảo ta: "Ca ta thì được nhưng hắn thì không."
Ta mờ mịt: "Hả?"
Nàng lại hậm hực nhìn theo Lý Miện đi xa, hình như còn lẩm bẩm một câu: "Cẩu nam nhân."
81.

Lý Miện đỏ bừng mặt trở về phủ nhà mình lí nhí hỏi tỷ tỷ: "Nếu ta là đoạn tụ......"
Lý tỷ tỷ đang thêu hoa ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đệ đệ: "Ngươi lại nghĩ cái rắm gì thế.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện