Hôm sau, Trì Phương nhận được tin nhắn của anh hai, tính toán thời gian một hồi, rồi mới xuống phòng khách chờ họ. Đợi đến lúc mọi người về đến nhà, Trì Phương vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy sắc mặt đen thui của mẹ Trì.


Cậu liếc nhìn anh hai một cái theo bản năng.


Lại nói, đây là thói quen từ nhỏ của Trì Phương. Khi còn bé mỗi lần ra ngoài chơi, lúc về chỉ cần thấy sắc mặt mẹ Trì không ổn, cậu đều sẽ đi tìm anh hai, anh hai bảo đảm sẽ lén lút nháy mắt với cậu một cái.


Trì Chính nhìn thấy ánh mắt của Trì Phương, khe khẽ lắc đầu, vẻ mặt cũng hơi không vui.


Trì Phương chớp mắt mấy cái, tâm trí chuyển động. Trên mặt mang theo nụ cười, kéo kéo cánh tay mẹ Trì: "Mẹ, đến đây, mẹ đừng tức giận, ăn cơm trước nhé."


Mẹ Trì nhìn cơm nước bày sẵn trên bàn, lông mày vẫn luôn trói chặt khẽ buông lỏng một chút, bà bất đắc dĩ liếc nhìn Trì Phương, giận cũng chẳng giận nổi nữa, đành phải nói: "Được rồi được rồi, ăn cơm trước đi."


Cơm nước xong, Trì Phương thừa dịp lúc dọn dẹn chén đũa, lén lút trốn trong nhà bếp tìm hiểu tin tức từ chỗ anh hai.


Trì Phương hỏi: "Anh hai, có chuyện gì thế ạ? Sao sắc mặt mẹ lại khó coi vậy?"


Nói đến chuyện này, vẻ mặt Trì Chính cũng tức giận: "Còn không phải là nhờ người cô tốt của chúng ta sao!"


Trì Phương hơi khó hiểu, cậu chỉ biết kiếp trước cô cậu nhét anh họ vào công ty ba Trì, tuy ba cậu không quá coi trọng hắn, nhưng vị anh họ này lại oang oang khắp nơi là ba coi trọng hắn thế nào, cuối cùng, ba Trì không thể không phân người kia đến công ty con. Kết quả vừa lúc đó, người anh họ kia vì mười mấy vạn, cầm cơ mật công ty của bán cho một nhà khác đang đấu với Trì gia, nếu không phải là vì chuyện này, thì kiếp trước ba mẹ cậu cũng sẽ không...


"Em trai? Em phát ngốc cái gì đó?" Trì Chính nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Trì Phương, thò tay búng trán cậu, "Nghĩ cái gì thế, trông mặt mày oán sâu hận lớn ghê."


Trì Phương lấy lại tinh thần, sờ sờ trán, ngại ngùng cười cười: "Không có chuyện gì, hơi mất hồn thôi ạ, nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế anh?"


Trì Chính bĩu môi, "Thật ra cũng không tính là chuyện gì, cô muốn cho Trương Sâm vào công ty của ba. Mà ba vốn cũng muốn đáp ứng, nhưng không biết tại sao mẹ lại từ chối mấy ngày. Kết quả..." Nói đến đây, Trì Chính nhịn không được liếc mắt một cái, "Em biết chuyện Trương Sâm bỏ học đại học mà phải không? Trước kia cô luôn nói là vì Trương Sâm bị bắt nạt trong trường, nên mới thôi học, kết quả lần này đi, mẹ tìm người hỏi thăm một chút, hóa ra sự thật không phải thế!"


"Trương Sâm trộm đồ của người khác trong trường! Nên mới bị đuổi học!"


Trì Phương chớp mắt mấy cái, cậu biết rõ chuyện này, bằng không thì cậu cũng sẽ không bảo mẹ chờ thêm mấy ngày, chẳng qua... Chỉ bằng chút chuyện này, sao có thể làm mẹ Trì tức giận như thế được?


"Em nói xem, một người như vậy, vào công ty của ba, có thể an phận đi làm không?" Trì Chính khó chịu, "Vì chuyện này, nên mẹ đã uyển chuyển từ chối, trong lòng ai cũng hiểu rõ mọi chuyện cả rồi, thế mà cô còn..."


"Còn mang Trương Sâm chạy đến chỗ ông nội cáo trạng." Trì Chính nghiến răng nghiến lợi nói.


Trì Phương hơi sửng sốt.


Cũng thật là...


Ông Trì năm nay đã hơn bảy mươi, vì lúc trẻ gây dựng sự nghiệp thương tổn đến cơ thể, nên đã sớm ném Trì gia cho ba Trì, bản thân tìm một tiểu khu yên tĩnh, không có chuyện gì thì kiếm người chơi cờ câu cá. Chẳng ai có thể đoán được một ông lão không đáng chú ý chút nào lại là người quyền lực nhất Trì gia.


Chỉ là, tuy ông Trì lớn tuổi, nhưng tâm vẫn chưa già, bất kể là nhìn người hay xem chuyện, trong lòng đều rất rõ ràng, cũng làm cho Trì Phương từ nhỏ đến lớn không dám đi gặp ông.


Thậm chí lúc bé Trì Phương còn hoài nghi ông nội biết thuật độc tâm, không thì sao ông luôn có thể đoán được cậu đang nghĩ cái gì. Thế mà cô còn đem chuyện đến trước mặt ông nội, muốn lừa gạt ông, thật là... Không tìm đường chết sẽ không chết.


"Sau đó thì sao?" Trì Phương hiếu kỳ.


"Haha," Trì Chính nở nụ cười xấu xa, "Tới nơi đúng lúc ông nội muốn đi câu cá, thế là ông còn chẳng thèm để cô mở miệng, trực tiếp mang cả đại gia đình ra bờ sông."


"Mẹ tức không chịu nổi, nên trốn trên xe không xuống. Anh với ba và anh cả thường xuyên câu cá, nên không có chuyện gì, chỉ có mình Trương Sâm thảm nhất, chậc chậc chậc, da mềm thịt mịn làm sao," Trì Chính cảm thán nói, "Tiếc là em không được chứng kiến, ít nhất bị cắn tám cái! Khóe miệng còn có một vết!"


Trì Phương nhìn anh hai cười trên sự đau khổ của người khác, lắc đầu cười.


Mẹ Trì nhìn hai cậu con trai trốn trong phòng bếp nửa ngày không ra, bất đắc dĩ cười cười, nhìn sang chồng mình: "Chuyện này anh định làm thế nào?"


Tuy bọn họ vì nhân phẩm của Trương Sâm nên mới không cho hắn vào công ty, nhưng người thân của hắn có lẽ sẽ không nghĩ thế, nhất định là cảm thấy bọn họ muốn độc chiếm xí nghiệp Trì gia, sợ bị người khác cướp đi. Nhưng mấy người đó cũng chẳng nghĩ lại, lúc trước ông nội chỉ cho họ một nhà máy nho nhỏ, là hai vợ chồng họ liều mạng hơn hai mươi năm, mới có được quy mô như ngày hôm nay.


Lúc trước Trì thị suýt chút nữa đóng cửa, có ai dám ra mặt không, bây giờ thấy Trì thị càng ngày càng tốt, nên mới từng người từng người dính vào.


Ba Trì biết mẹ Trì tức giận, đưa tay ôm bà vợ của mình vào lòng, động viên vỗ vỗ lưng bà: "Yên tâm, chuyện này để anh."


Trì Nghiêm bên cạnh: ...


Đột nhiên cảm thấy mình rất sáng.


Chờ đến lúc Trì Phương và Trì Chính về lại phòng khách, mẹ Trì đã lên lầu nghỉ ngơi, Trì Nghiêm cũng có việc ở công ty nên đã đi trước, chỉ còn dư lại ba Trì nhắm mắt ngồi trên ghế salon. Trì Phương cùng anh hai liếc mắt nhìn nhau, định người nào về phòng nấy, thì chợt nghe ba Trì mở miệng: "Trì Phương ở lại."


Bước chân Trì Phương dừng lại, đứng im tại chỗ.


Trì Chính luôn luôn thương yêu em trai, thấy thế thì ho nhẹ một tiếng: "Ba, gần đây em ấy học tập mệt mỏi lắm ạ, có chuyện gì...."


"Được rồi được rồi, ba cũng đâu có muốn dạy dỗ thằng bé." Ba Trì ngắt lời anh.


Trì Chính bĩu môi, ném cho Trì Phương một ánh mắt yên tâm, rồi mới đi về phòng. Trì Phương đứng tại chỗ do dự nửa ngày, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh. Trì Phương tưởng rằng ba Trì muốn hỏi chuyện của Trương Sâm, còn đang cân nhắc nên mới thế nào, thì chợt nghe ba Trì hỏi: "Con gặp người của Mã gia à?"


Trì Phương sững sờ, mới phản ứng được: "Dạ, hình như là... Mã Hạo?"


"Cậu ta mâu thuẫn với Vu Mặc vì con à?" Ba Trì khó hiểu.


Khóe miệng Trì Phương giật giật, chẳng hiểu tin đồn này xuất phát thế nào nữa, cậu lắc lắc đầu: "Không có quan hệ gì với con, là cậu ta tự tìm đường chết."


Thấy Trì Phương nói thế, ba Trì cũng chẳng hỏi nhiều nữa, chỉ là nghĩ đến cuộc điện thoại cố ý gọi tới chỗ mình, ông hơi nheo mắt.


Buổi chiều, ba Trì nghỉ ngơi một lúc, rồi đến công ty. Tức giận trong lòng mẹ Trì cũng dần tiêu tan mất, đúng lúc chị em tốt từ nhỏ gọi điện thoại cho bà, bà liền nói với Trì Phương một tiếng, rồi đi ra ngoài.


Căn nhà mới vừa náo nhiệt một hồi lại yên tĩnh lại, Trì Phương ôm gối ngồi trên salon nửa ngày, cuối cùng vẫn không ngăn nổi sự xấu hổ khi lười biếng, yên lặng bò lên lầu làm bài.


Vu Mặc đã dạy cậu đến nội dung đầu cấp hai, chỉ là vì tốc độ học bổ túc quá nhanh, nên rất nhiều kiến thức Trì Phương chỉ có thể miễn cưỡng ghi nhớ, mà lần nào cần dùng cũng đều sẽ luống cuống tay chân.


Bài tập Vu Mặc giao cho cậu tuần trước còn thiếu chút nữa, Trì Phương dự định làm hết trước. Đề bài không nhiều, nhưng vẫn hơi khó với Trì Phương, Trì Phương giãy dụa một hồi, nhưng vẫn chẳng hiểu câu này chứng minh thế nào, cậu đẩy cánh tay sang bên cạnh theo bản năng: "Vu Mặc, đề này..."


Lời này vừa ra khỏi miệng, Trì Phương mới ý thức được Vu Mặc không có ở đây. Cậu nhìn chằm chằm câu hỏi trên bàn, nháy mắt không có hứng thú làm tiếp. Trước kia lúc học bổ túc ở Vu gia, mỗi lần Trì Phương ủ rũ quá lâu vì một câu hỏi, Vu Mặc đều sẽ chủ động nói rõ đề bài cho cậu, còn bây giờ...


Đặt bút trong tay xuống, Trì Phương lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Vu Mặc lên.


Tin nhắn gần nhất là hôm qua cậu bảo mình không học được, mà lên trên nữa, Trì Phương lướt qua lướt lại, phía trên đều là tin nhắn của tuần trước. Không chỉ là trên mạng, mà là lúc ở trường, Vu Mặc cũng rất ít mở miệng với cậu.


Rốt cuộc là vì sao?


Trì Phương nghĩ thế nào cũng không ra, Vu Mặc đột nhiên lập tức trở nên lãnh đạm. Trì Phương nghĩ kỹ hơn, cũng chỉ có thể nghĩ về ngày hôm đó của tuần trước, buổi trưa Vu Mặc không ăn cơm, thần sắc lúc chiều cũng có hơi hoảng hốt, sau đó ngày càng trầm mặc.


Chẳng lẽ Vu gia xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn nét mặt của ba lúc nói chuyện cũng không giống, huống chi nếu là chuyện của Vu gia, thì sao Vu Mặc phải xa lánh cậu? Mặc dù lúc bắt đầu là mình hiểu lầm Vu Mặc, nhưng sau đó cậu đã thật tâm kết bạn với hắn rồi, kết quả bây giờ chưa kịp hiểu gì đã bị bỏ rơi...


Trì Phương càng nghĩ càng khó chịu, rất là muốn gọi điện thoại hỏi Vu Mặc.


Thế nhưng... Lỡ đâu mình thật sự đã làm hỏng việc thì sao?


Trì Phương hít sâu một hơi, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng ký ức. Tuần trước hai người còn cùng nhau đánh bóng, vậy nhất định là chuyện sau đó, Sau... Trì Phương đột nhiên nghĩ đến một ngày của tuần trước, cậu không đi ăn cơm với Vu Mặc vì chuyện của Viên Vân.


Vu Mặc sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ này đó chứ?


Trì Phương còn đang rầu rĩ, điện thoại trong tay đột nhiên run lên, Trì Phương cúi đầu liếc mắt nhìn, là Bàng Tử Phi.


Bàng Tử Phi: Ôi, Trì Tiểu Phương, hỏi mày chuyện này.


Trì Phương lườm một cái, thiếu kiên nhẫn trả lời: Hỏi.


Bàng Tử Phi: Bức thư tình lần trước của mày đó, phải làm sao bây giờ đây?


Trì Phương xem như là hết nói nổi với tên Bàng Tử Phi nhiều chuyện này, đã sắp hơn một tuần rồi, mà cậu ta vẫn còn chưa từ bỏ. Trì Phương không muốn nói nhiều về chuyện này, lại chẳng tiện đi oang oang khắp nơi, chỉ lạnh nhạt trả lời: Trả rồi.


Không biết có phải do Bàng Tử Phi kinh sợ hành vi tuyệt tình này của Trì Phương hay không, mà nửa ngày sau mới trả lời.


Bàng Tử Phi: Sẽ không phải là do Vu Mặc uy hiếp mày, ép mày trả lại đó chứ?


Trì Phương khó hiểu: Chuyện này liên quan gì đến Vu Mặc?


Bàng Tử Phi bên kia lục lọi cả buổi, mới ném cho Trì Phương một tấm ảnh chụp màn hình. Trì Phương mở lên nhìn, là cuộc nói chuyện của Bàng Tử Phi cùng với Vu Mặc, xem thời gian hẳn là tuần trước.


Trì Phương im lặng xem hết cuộc nói chuyện.


Bàng Tử Phi: Không thể không nói, Vu Mặc coi mày như con ruột ấy, sợ mày yêu sớm ảnh hưởng đến học tập.


Trì Phương lại không có tâm tình lải nhải với cậu ta, cậu đột nhiên nghĩ đến cuối tuần lúc chơi bóng, đúng là Vu Mặc đã nhắc nhở cậu rằng yêu sớm không tốt. Chẳng lẽ là vì hôm thứ hai mình đi với Viên Vân, nên Vu Mặc mới nghĩ là mình không nghe theo lời khuyên của hắn, một lòng yêu sớm, nên mới nản lòng thoái chí không muốn làm bạn với cậu nữa?


Vậy cũng quá oan cho cậu rồi!


Trì Phương vội vàng mở khung trò chuyện với Vu Mặc lên, nhanh chóng đánh chữ gửi tin nhắn cho hắn.


Trì Phương: Tôi không có yêu sớm.


Trì Phương: Tôi sẽ không nói chuyện yêu đương trước khi thi đại học!


-----


Hồi nãy tự nhiên wtp bị đơ ý, nên t mới out ra vào lại vì nghĩ nó lưu rồi, nào ngờ bật lên mới có 600 chữ (,,#゚Д゚) phải ngồi gõ lại từ đây s(・`ヘ'・;)ゞ

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện