Editor: Kẻ nhàm chán
“Ý anh là để Lệ Nam Hi về là để dễ bề tóm hắn?”
“Ừm, hắn ở nước ngoài, bắt giữ xuyên quốc gia khó lắm, lại còn dễ trốn.” Lệ Bắc Đình chưa từng bỏ cuộc vụ tai nạn xe, vừa đúng tháng trước, mới tìm ra được chút manh mối.
Tên tài xế xe tải hóa ra có con riêng, mà Lệ Nam Hi đã cho nó ra nước ngoài trước khi tai nạn xảy ra một tháng, vì chuyện tên tài xế có con riêng kín quá, chẳng ai biết, nên khó mà lần ra.
Tên tài xế xe tải với vợ cả thì không có con, mà thằng con riêng lại bị tim bẩm sinh, tốn kém lắm, lại còn phải uống thuốc suốt đời, mà tên tài xế làm sao có tiền, nên Lệ Nam Hi mới tìm đến.
Vì đứa con trai duy nhất, nó thà nhận tội giết người, chứ không khai ra Lệ Nam Hi.
Kỷ Niên ra nước ngoài lôi người về, tên tài xế hết đường chối cãi, đành khai hết, nhưng lúc đó Lệ Nam Hi vẫn ở nước ngoài, công an bảo bắt khó, lại còn sợ Lệ Nam Hi đánh hơi được mà chuồn trước.
Thế nên, vào rằm tháng bảy, Triệu Cầm mới bày kế cho Lệ Nam Hi về, Lệ Bắc Đình dĩ nhiên đồng ý, anh với công an đợi cả tháng trời, cuối cùng cũng tóm được Lệ Nam Hi, còn Triệu Cầm thì hết đường xoay xở.
“Trời ơi, thế Thư Hạo thì sao? Anh bảo Thư Hạo cũng nhúng tay vào vụ này?” Thư Lan nghe mà đầu óc quay cuồng.
Ban đầu cô cũng nghi ngờ sao lại trùng hợp thế, tên tài xế rõ ràng muốn đẩy họ vào chỗ chét, nhưng công an điều tra thế nào cũng vẫn là tai nạn, cũng lạ thật, ai ngờ được tên tài xế hiền lành ai cũng khen, lại giấu một đứa con riêng ở ngoài.
Còn nhớ khi đó, cô còn gặp vợ tên tài xế, một người đàn bà quê mùa, khóc lóc xin tha thứ, nhưng đây là giết người, xin lỗi mà xong thì còn luật pháp làm gì?
Vợ của hắn vì chồng, suýt nữa quỳ xuống.
Mà tên tài xế lại có bồ nhí ở ngoài, lại còn có con riêng, vợ hắn mà biết thì tuyệt vọng đến cỡ nào.
“Có một thời gian, thằng con riêng đó ở với Thư Hạo, nhưng chắc Thư Hạo không biết chuyện của tên tài xế đâu, chỉ là giao dịch riêng với Lệ Nam Hi thôi, Lệ Nam Hi nhờ Thư Hạo trông nom thằng bé thôi.”
Điều tra ra rồi, Lệ Bắc Đình cũng không tin nổi, cái nhân vật quan trọng nhất, lại ở ngay trong nhà anh ở Mỹ.
Lệ Nam Hi cũng gan thật, tiếc là ngu quá, mưu mẹo thì có chút, nhưng đụng đến chuyện công ty thì chẳng hiểu gì, làm sao mà đứng vững được.
“Không được, em phải gọi cho ba em, dù sao anh cũng giúp Thư Hạo nhiều như vậy, Thư Hạo lại theo Lệ Nam Hi, đúng là không biết điều.”
Nhà Lệ Bắc Đình, có người lạ mặt dọn vào ở, lại còn không nói với Lệ Bắc Đình, có lý nào như thế.
“Đừng vội, chắc ba vợ biết rồi, công an thế nào cũng gọi cậu ta lên hỏi, tuy cậu ta không tham gia vào mưu đồ của Lệ Nam Hi, nhưng phen này chắc cũng hoảng hồn.”
Triệu Cầm chẳng phải muốn Lệ Nam Hi ở lại trong nước sao? Còn dùng chuyện cưới xin để trì hoãn, thì cứ chiều bà ta, ít nhất mười năm này, Lệ Nam Hi phải ở lại trong nước thật, chỉ là chuyện cưới xin thì đừng hòng.
“Hù cho chết bọn họ mới hả dạ, thật là quá đáng, Lệ Nam Hi dám mưu sát.”
Thư Lan nhớ lại kiếp trước, cũng là âm mưu của Lệ Nam Hi, khiến cô chết ngay tại chỗ, hóa ra Lệ Nam Hi không phải không mưu tính, mà là đã mưu tính trước rồi, suýt nữa hại chết cả hai người.
Sống lại lần nữa, Lệ Nam Hi vẫn chẳng thay đổi gì.
“Bọn họ chắc chắn sẽ tìm chúng ta, nên chúng ta phải đi trước một bước, để bọn họ cứ tìm đi.”
“Chúng ta không phải ra tòa sao?”
“Anh ủy quyền hết cho luật sư rồi, lại còn đi lại với công an cả tháng nay, những gì cần khai báo đều đã khai hết rồi, chúng ta chỉ đợi Lệ Nam Hi về thôi.”
“Thế thì anh tốt quá, còn để hắn ta đón Trung thu, là em, em tóm hắn ngay ở sân bay.”
“Không để bọn họ đắc ý một chút, làm sao để họ biết thế nào là từ trên trời rơi xuống đất.” Lệ Bắc Đình đợi ngày này lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa đủ, anh còn một việc muốn làm, anh muốn Triệu Cầm cút khỏi nhà họ Lệ.
“Đáng đời, em suýt nữa bị hắn ta hại chết, tốt nhất là tử hình, tức chết em rồi.”
“Luật sư sẽ cố gắng, hai ta đi ăn cơm, ăn xong thì đi dạo biển.”
“Được.”
*
Thư Lan và Lệ Bắc Đình đang nghỉ dưỡng ở New Zealand, sướng thật, còn nhà họ Lệ thì đang loạn cào cào.
Triệu Cầm đến giờ vẫn cho là Lệ Nam Hi bị Lệ Bắc Đình vu oan, “Ba, Nam Hi chắc chắn không làm chuyện đó, ba cứu Nam Hi đi.”
Rõ ràng mới bàn chuyện cưới xin của Lệ Nam Hi, giờ lại bị bắt, chuyện này nghiêm trọng đến cỡ nào, lại còn ký lệnh bắt giữ.
“Bà im miệng, đều tại bà dạy dỗ ra thằng con tốt, dám mưu hại Bắc Đình, lúc trước cho hai mẹ con bà vào nhà đúng là quyết định sai lầm nhất đời tôi.”
Ông cụ chỉ nghĩ Lệ Nam Hi không có năng lực, vô dụng thôi, ai ngờ nó lại ác đến thế, ngay cả anh trai với chị dâu cũng dám hại.
Nếu lúc trước không phải Bắc Đình với Thư Lan số lớn, mấy ai rơi xuống cầu Vân Giang mà sống sót trở về?
May mà lúc trước khi Bắc Đình hôn mê, ông lại đồng ý để Lệ Kiện giao công ty cho Lệ Nam Hi quản lý, giờ ông hối hận không kịp.
Ông nợ Bắc Đình nhiều quá.
Đúng là bị tình thân làm mờ mắt, cứ nghĩ Lệ Nam Hi cũng là con cháu nhà họ Lệ, biết thế này, ông đã không nhận thằng cháu này.
“Không thể nào, Nam Hi luôn kính trọng Bắc Đình, sao lại hại Bắc Đình được, chắc chắn là tên tài xế vu oan.” Triệu Cầm từ khi Lệ Nam Hi bị bắt cứ đứng ngồi không yên, cùng Lệ Kiện đến nhà cũ cầu cứu, lại bị mắng cho.
“Bà ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy bà.” Lệ Nam Hi ra nông nỗi này, ông không tin là không liên quan đến Triệu Cầm.
Triệu Cầm không chịu đi, cuối cùng bị người làm lôi đi.
Ông cụ nhìn Lệ Kiện, “Con cũng như Triệu Cầm, cho là công an vu oan cho nó sao?”
“Không có.” Lệ Kiện cũng mệt mỏi, con trai mưu hại con trai, đâu phải chuyện nhỏ, mà là án mạng thật sự.
“Lệ Kiện, con hồ đồ cả đời rồi, con còn không tỉnh ngộ, thì về già chẳng còn gì, chuyện này mà truyền ra ngoài, con biết người ta nói gì về nhà họ Lệ không?”
Nếu không phải Lệ Kiện gây ra chuyện của Triệu Cầm, Trịnh Thục đã không sớm ra đi, Bắc Đình cũng sẽ không có mẹ chăm sóc, càng không suýt nữa bị Lệ Nam Hi hại chết.
Chung quy lại, tất cả đều tại Lệ Kiện.
Lệ Kiện cúi đầu, “Ba, con xin lỗi.”
“Con nên xin lỗi Bắc Đình, chứ không phải ta, con với Triệu Cầm mau chóng ly hôn đi, sau này cứ coi như nhà họ Lệ không có hai người này, ta không còn mặt mũi nào nữa.”
Gây ra chuyện ngoại tình với con riêng đã đủ mất mặt rồi, giờ còn có chuyện con riêng mưu hại con vợ cả, có mà bị người ta nhổ nước bọt chết.
“Được, con biết rồi.” Bao nhiêu năm nay, Lệ Kiện còn có bao nhiêu tình cảm với Triệu Cầm, giờ lại xảy ra chuyện của Lệ Nam Hi, Lệ Kiện cũng nhân cơ hội này ly hôn luôn.
Triệu Cầm dĩ nhiên không muốn ly hôn, bà ta còn muốn cứu Lệ Nam Hi ra nữa.
Nhưng có vài chuyện không do bà ta quyết định được, không ly hôn cũng phải ly hôn.
Ngày ly hôn, Lệ Kiện ngồi trong căn nhà trống trải, lại bắt đầu nhớ Trịnh Thục, khi Trịnh Thục còn sống, trong nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười nói.
Có vài người, mất đi rồi mới biết hối hận.
Vất vả cả đời, kết quả chẳng được gì.
Chắc là trời phạt ông ta.
*
Nhà họ Thư cũng đang náo loạn, nhưng không phải vì Thư Chí Minh, mà là vì Thư Chí Minh đang đuổi cả nhà bác cả ra ngoài.
Lúc trước bảo nể mặt ông cụ mà mềm lòng, vẫn để nhà bác cả ở lại, nhưng giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Thư Hạo lại tham gia vào chuyện xấu của Lệ Nam Hi, suýt nữa hại chết Thư Lan với Bắc Đình, Thư Chí Minh làm sao mà để bọn họ ở lại được.
Hơn nữa Thư Chí Minh còn cẩn thận hơn, đến bệnh viện hỏi thăm, mới biết ông cụ chẳng có bệnh gì lớn, cố tình nằm viện không chịu về, chắc là muốn làm ông mềm lòng.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, vừa bắt nạt con gái ông, vừa muốn ở nhà ông.
Thế nên hôm nay dù có chuyện gì xảy ra, Thư Chí Minh cũng phải đuổi bọn họ đi.
“Chí Minh, chú làm vậy gấp gáp quá, bảo chúng tôi đi đâu tìm nhà mà ở bây giờ?” Thư Chí Khương sống sung sướng quen rồi, không ngờ đến việc bị đuổi ra ngoài, Thư Hạo lại đang ở nước ngoài bị phạt hai năm, không về được.
Vừa lo cho con, vừa bị đuổi ra ngoài, đúng là họa vô đơn chí!
“Tôi đã bảo mấy người dọn đi từ lâu rồi, mấy người cứ khăng khăng không chịu, thì đừng trách tôi.” Hôm nay dù có ầm ĩ, mất mặt, Thư Chí Minh cũng phải đuổi bọn họ đi.
Lệ Bắc Đình đã giúp Thư Hạo bao nhiêu, Thư Hạo lại đi giúp Lệ Nam Hi, đúng là ăn cháo đá bát.
“Chí Minh, hay là con rộng lượng thêm vài ngày nữa đi, chuyện này đột ngột quá.” Bà cụ lên tiếng bênh Thư Chí Khương.
Lần này, Thư Chí Minh không mềm lòng nữa.
“Ba mẹ, hôm nay con nói rõ ràng luôn, hai người còn bênh anh ta, thì cùng nhau dọn ra ngoài, hai người muốn ở biệt thự, hay là muốn đi thuê nhà, tùy hai người.” Thư Chí Minh nói nặng lời, còn phất tay, bảo vệ sĩ ném đồ đạc của bọn họ ra ngoài, không cho cơ hội nào cả.
Ông cụ kéo bà cụ lại, không dám nói gì nữa, nếu cùng Thư Chí Khương dọn ra ngoài, chẳng phải tuổi này rồi còn phải vất vả mưu sinh sao.
Không có hai người già bênh, nhà Thư Chí Khương bị đuổi ra ngoài rất nhanh, đồ đạc cũng dọn gần hết, những đồ lớn kia, đều do Thư Chí Minh mua, dĩ nhiên không để họ mang đi.
Bận rộn cả đời, cuối cùng cũng chỉ có vài bộ quần áo mua bằng tiền của người khác.
Thư Dung cũng bị Thư Chí Minh sa thải, sau này cả nhà này, không còn quan hệ gì với nhà họ Thư nữa, Thư Chí Minh bảo bảo vệ khu chung cư, không cho nhà bọn họ bước vào khu chung cư nữa.
Thư Chí Minh mặc kệ bọn họ đi đâu, sống chết mặc bay, coi như trước kia nuôi chó vậy.
Nhà Thư Chí Khương bị đuổi đi, ông thuê người dọn dẹp biệt thự sạch sẽ, xóa sạch mọi dấu vết của nhà đó.
Thư Chí Minh nhắn tin cho Thư Lan: 【Ba sa thải Thư Dung, đuổi nhà Thư Chí Khương đi rồi, sau này con không gặp lại bọn họ nữa, chơi vui vẻ, về nhà sớm nhé.】
Điện thoại của Thư Lan và Lệ Bắc Đình cùng lúc reo, Lệ Bắc Đình nhận được tin nhắn của ông nội: 【Ba con đã ly hôn với Triệu Cầm, chuyện của Triệu Nam Hi, chúng ta không nhúng tay vào, Bắc Đình, xin lỗi, hãy tha thứ cho sự hồ đồ của ông nội, tập đoàn vẫn đang đợi con về chủ trì.】
Hai người đổi điện thoại cho nhau xem, Thư Lan cười tươi như hoa, ngẩng đầu nhìn trời, sao lấp lánh, “Lệ Bắc Đình, sau này, sẽ là ngày tháng tốt đẹp chứ?”
Lệ Bắc Đình mỉm cười, mắt đầy ý cười, “Ừm, không còn những chuyện phiền lòng đó nữa.”
“Thật tốt.”
Hai người nhìn nhau cười, Lệ Bắc Đình cúi đầu, ôm eo cô, dưới bầu trời đầy sao hôn người yêu của mình.
Cứ để những hận thù, hối hận, tiếc nuối, không nỡ… ở lại hôm nay.
Ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.
Một khởi đầu tốt đẹp.
— HOÀN CHÍNH VĂN —