Chương 85: Ngoại truyện 2: Còn một nửa chưa kể
*
Ngày hôm sau, sau khi cuộc phỏng vấn của Hàn Sóc được đăng tải, những tranh luận khắp thế giới gần như đều dừng lại. Có người hân hoan vui sướng, có người buồn bã như thể thất tình, nhưng đúng như Hàn Sóc đã nói, anh không phải là ngôi sao chuyên tạo “lưu lượng”, những quy tắc thông thường trong giới không có tác dụng với anh. Việc anh không lên tiếng từ trước đến nay chỉ là vì anh cho rằng không cần thiết phải giải thích về đời sống tình cảm của mình. Về phương diện này, ngay từ khi ra mắt anh đã giữ thái độ như vậy, và sau này cũng sẽ không thay đổi.
Thực ra, nhiều fan của Hàn Sóc không mấy bận tâm về chuyện này, đa số đều nhanh chóng chấp nhận. Còn những người khác cũng đang dần dần chấp nhận và chuyển sự chú ý sang đứa bé.
Đó là ai vậy? Là con của “đại ma vương” Hàn Sóc đấy! Mẹ của đứa bé lại có nhan sắc đỉnh cao như vậy, đứa con của hai người chẳng phải sẽ tuyệt vời lắm sao?
Các “dì” fan chỉ tưởng tượng thôi đã ngồi không yên, nhưng dù lục tung cả mạng cũng không tìm được một tấm ảnh chụp chính diện của đứa bé. Những bức ảnh chụp lén trước đây ở Hawaii cũng rất mờ, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt. Các phương tiện truyền thông trên mạng cũng đồng loạt im lặng, tránh né hoàn toàn mọi chuyện liên quan đến đứa bé.
Diện mạo của Hàn Khởi một thời gian trở thành một bí ẩn trên mạng. Nhiều người xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn đã liên tục nhắc đến Hàn Sóc và Từ Tâm dưới các bài đăng của chương trình thực tế dành cho phụ huynh và con cái đang nổi gần đây, cố gắng hết sức để giới thiệu cặp vợ chồng có ngoại hình xuất sắc này tham gia cùng con họ.
Thực ra không cần fan hay người ngoài nhắc đến, các đoàn làm chương trình đã tìm đến cửa ngay sau khi tin tức được đăng tải. Những năm qua, nhóm lên kế hoạch cho các chương trình hot của các đài đã nhiều lần bị Hàn Sóc từ chối, nhưng không thể cưỡng lại sức hút của anh, nên họ vẫn kiên trì không ngừng. Sau khi tin tức về đứa bé bùng nổ, vài chương trình thực tế dành cho phụ huynh và con cái với độ phủ sóng cực cao trong nước đã cúi mình trực tiếp liên hệ với Hàn Sóc, nhưng anh vẫn như trước đây, không chút lưu tình từ chối.
Cũng có một số nhà đầu tư hoặc người lên kế hoạch âm thầm cảm thấy Hàn Sóc không biết tốt xấu, trong lòng bực bội muốn tạo ra một số động thái nhỏ, nhưng lần này áp lực từ cấp trên lại khác với mọi khi. Mọi chuyện liên quan đến đứa bé này dường như có một bàn tay vô hình đang che chở phía sau, dù tay ai dài đến mấy cũng không thể vươn tới bên cạnh đứa bé.
Đến cuối cùng, một số bên tư bản cũng nghi hoặc – Hàn Sóc này, phía sau anh ta rốt cuộc là thế lực nào?
Mà chuyện này ban đầu là do Từ Tâm quyết định, với tư cách là mẹ của đứa bé, cô cân nhắc đi cân nhắc lại vẫn cảm thấy ít nhất hiện tại không nên công khai, điều này cũng không tốt cho môi trường trưởng thành của đứa bé. Còn chuyện sau này thì để sau này nói tiếp, xem Hàn Khởi có sẵn lòng hay không.
Điều kiện của Hàn Khởi tốt, khi lớn lên nếu không có gì bất ngờ, có lẽ cũng sẽ giống bố nó, là một mầm non tốt để sải bước trên sàn diễn. Nhưng Từ Tâm có thể nhìn ra rằng, con trai của cô hình như không có hứng thú trong lĩnh vực này. Lần trước đưa nó đi xem show diễn của bố, cậu nhóc cũng tỏ ra thiếu hứng thú, ngược lại từ nhỏ đã thích theo Cố Khâu Trạch nghịch máy ảnh và ống kính. Ngay cả Cố Khâu Trạch cũng nhận ra sở thích này của nó, từng cười đùa nói: “Xem ra tôi đã có người kế tục rồi!”
Từ Tâm hy vọng Hàn Khởi có thể làm những việc mà nó thực sự quan tâm, và cũng muốn cho nó trải nghiệm tuổi thanh xuân nhiệt huyết của một người bình thường. Được chú ý không phải là không tốt, nhưng với tâm hồn trẻ thơ thì quá dễ bị ảnh hưởng. Từ Tâm hy vọng ít nhất trước khi Hàn Khởi có thể tự suy nghĩ độc lập, cô có thể cho nó một môi trường phát triển lành mạnh và độc lập. Hàn Sóc về điểm này thì luôn không bày tỏ thái độ, trong việc giáo dục con cái anh rất ít khi can thiệp, miễn là phương hướng quan trọng không lệch lạc, anh hầu như để Hàn Khởi tự do phát triển. Phần lớn thời gian đều là Từ Tâm lo lắng.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày cưới. Hàn Sóc tổ chức tiệc tại biệt thự ở Paris mà anh đã mua vài năm trước. Những người trong giới có mối quan hệ tốt cơ bản đều được mời đến, còn có không ít mối quan hệ thân thiết của Từ Tâm trong những năm gần đây. Tất cả nhân viên của Wind đích thân trang trí, bao quanh hồ bơi với những trang trí đơn giản, tượng trưng đặt một tháp rượu champange. Từ Tâm mặc chiếc váy cưới ngắn đơn giản, được đám đông vây quanh đẩy vào vòng tay của Hàn Sóc.
So với đám cưới, đây giống như một buổi tiệc hồ bơi hơn. Trừ Từ Tâm ra, tất cả mọi người đều mặc bikini, quần bơi, la hét vui vẻ. Hàn Khởi mặc quần bơi đi ra cùng bố, sau đó không lâu đã phát hiện bố biến mất. Cậu ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy một màu đôi chân dài, những người chú, người cô xinh đẹp hoặc đẹp trai thỉnh thoảng cúi xuống véo má nhỏ bầu bĩnh của cậu. Cậu nhăn mày không hài lòng, nhưng giáo dục gia đình khiến cậu chỉ có thể nhăn mày, bĩu môi, lớn tiếng gọi từng người.
“Chú Lauridsen! Anh Eson! Chị Pejic!…”
Lauridsen không hài lòng chọc vào mặt cậu: “Tại sao họ đều là anh chị, còn gọi anh lại là chú?!”
Những đôi chân dài đã lâu không gặp cậu nhóc nên ai cũng rất nhớ, cùng “ôi” lên một tiếng bỏ qua lời phản đối của Lauridsen, lao nhao nói chuyện với Hàn Khởi bằng tiếng Anh. Mặt Hàn Khởi bị véo đến biến dạng, nhưng vẫn cố gắng đáp lại bằng tiếng Anh không rõ ràng: “Đừng véo… Đều là anh Eson dạy cháu đấy!”
Cuối cùng, chú Chu Cận thân yêu của cậu đã giải cứu cậu khỏi móng vuốt của đám đông.
Chu Cận vác cậu nhóc lên vai, Hàn Khởi lập tức có thể “nhìn xuống” mọi người. Cậu xoa xoa mặt mình, nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã thấy bố mẹ đang được vây quanh ở giữa hồ bơi. Mẹ cậu ngồi trên một chiếc thuyền hơi hình vỏ sò, bố cậu đứng trong nước, người đã ướt sũng.
Bên đó đã vui chơi đến phát điên rồi. Từ Tâm vì được Hàn Sóc bế lên thuyền hơi nên váy cưới chỉ ướt phần chân váy, còn Hàn Sóc thì đã ướt nhẹp toàn thân. Có thể thấy hôm nay anh rất vui, dù mọi người trêu chọc anh thế nào, khóe mắt anh vẫn luôn nhếch lên nụ cười. Cuối cùng, những người trên bờ dùng súng nước nhắm vào họ bắn, Hàn Sóc xoay thuyền hơi sang một bên, dùng lưng mình chắn lại những tia nước bắn tới.
Từ Tâm cười không ngừng, cố gắng vươn người xoay lại. Hàn Sóc đưa tay vuốt tóc, những giọt nước chảy dọc theo khuôn mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn Từ Tâm, ánh mắt đầy tình tứ.
Như vậy, váy cưới của Từ Tâm cũng bị ướt. Mọi người không nỡ làm khó cô dâu mới, cũng ngừng bắn súng nước, bắt đầu hô lớn “kiss!”, “kiss!”… Từ Tâm vén khăn voan, mái tóc mai ướt đẫm rũ xuống, rồi cô cúi người ôm lấy mặt Hàn Sóc, ngồi trên thuyền hơi hôn anh một cách nồng nhiệt và tự nhiên.
Hàn Khởi ở bên hồ bơi che mắt mình lại, rồi giữa tiếng la hét của mọi người, cậu lén lút nhìn qua kẽ ngón tay, cười như một chú nai ngốc.
Về sau, tình huống mất kiểm soát, không biết ai đã đẩy lật chiếc vỏ sò lớn, Hàn Sóc vội ôm lấy eo Từ Tâm, giữ chặt cô trong lòng. Chân Từ Tâm không chạm được đất, nhưng cô không hề sợ hãi, vẫn luôn dựa vào lòng Hàn Sóc, bị mọi người trêu chọc làm những trò chơi vợ chồng khiến mặt đỏ tai hồng. Hàn Sóc nhận hết, Từ Tâm cũng cố gắng phối hợp.
Cuối cùng, hai người ướt sũng lên bờ, ôm đứa con trai vẫn đang lén nhìn đi đến trước tháp rượu champange. Hàn Sóc vác con trai lên vai, Hàn Khởi vịn đầu anh, nhận lấy chai champange mà Hàn Sóc đưa tới. Cậu nhóc cẩn thận đưa miệng chai hướng vào ly rượu trên cùng, theo ly rượu dần nghiêng, tháp champange dần dần nhuộm lên sắc vàng nhạt.
“Chúc mừng đám cưới!”
Váy cưới trên người Từ Tâm đã hoàn toàn ướt sũng, mơ hồ lộ ra đồ lót bên trong. Hàn Sóc một tay ôm cô, gần như che chắn hoàn toàn phía trước không cho người khác nhìn. Bánh kem do Khỉ đặt giờ mới được giao tới, nhưng mọi người chẳng còn chút h@m muốn ăn uống nào, bốc một miếng là ném loạn lên.
Hàn Sóc là người đầu tiên bị tấn công, trên người đã bị kem phủ đầy. Người đàn ông có chút chứng sạch sẽ quá mức này, hôm nay lại không nhíu mày lấy một cái, khéo léo bảo vệ vợ con trong lòng, thỉnh thoảng để lại khe hở cho Hàn Khởi phản công. Cuối cùng thực sự không chịu nổi khi bị mọi người cùng nhau vây công, Hàn Sóc liền trầm giọng gọi: “Đủ rồi đấy!”
Giọng điệu như đe dọa, nhưng lại không đáng sợ.
Trái tim Từ Tâm như đang ngâm trong mật ong. Cô nhìn những người bạn tốt đã cùng họ trưởng thành, cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, dường như năm tháng chẳng cướp đi được bao nhiêu thứ trên người họ, họ vẫn trẻ trung, tươi tắn và đầy sức sống.
Đây là sự ưu ái của trời cao, bởi vì họ đều đường hoàng rõ ràng, bởi vì họ đều biết phân biệt yêu ghét.
Cố Khâu Trạch tối nay là người bận rộn nhất, không tham gia náo nhiệt, luôn cầm máy ảnh chụp lại những khoảnh khắc hỗn loạn, ấm áp, vui vẻ, cuối cùng làm thành album điện tử gửi đến hộp thư của tất cả mọi người có mặt hôm nay.
Sau đám cưới vui vẻ như vậy, cuộc sống vẫn tiếp tục.
Khi Hàn Khởi lớn lên, quả nhiên cậu dần thể hiện sự hứng thú mãnh liệt với nhiếp ảnh. Khi học lớp 7, Hàn Khởi tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường, và khi ở một mình cũng thích đi khắp nơi cùng Cố Khâu Trạch. Còn bố mẹ cậu vẫn thường bỏ lại cậu, hai người giống như những con chim di cư đồng hành, bay khắp thế giới.
Nhưng Hàn Khởi đã quen từ lâu, càng lớn cậu càng hiểu rằng, trong trái tim của cha mẹ, người kia luôn xếp hạng nhất, còn cậu xếp thứ hai cũng đã rất mãn nguyện. Mỗi học kỳ, Hàn Khởi sẽ báo cáo bảng điểm bốn lần cho cha mẹ, cơ bản mỗi lần đều duy trì trong top ba của khối. Nhưng bố cậu không hứng thú với việc học, nên xem xong cũng chỉ bĩu môi, ngược lại, mẹ cậu sau khi xem sẽ cười và véo má cậu, dịu dàng khen ngợi. Lúc đó Hàn Khởi sẽ đỏ mặt, học theo bố mình bĩu môi, cười ha hả và nói một câu “cũng được”.
Sau khi vào cấp ba, Hàn Khởi đăng ký lớp năng khiếu của trường, chuẩn bị thi vào trường đại học nghệ thuật sau này, chuyên sâu về nhiếp ảnh.
Khi đó điểm của cậu dùng điểm văn hóa để thi vào trường trọng điểm trong nước là không thành vấn đề, nhưng Hàn Khởi đã cân nhắc kỹ lưỡng, Hàn Sóc và Từ Tâm tất nhiên tôn trọng quyết định của cậu.
Năm Hàn Khởi học lớp 11, cuối cùng đôi chân của Hàn Sóc không thể gánh vác để anh tiếp tục làm việc. Lúc đó họ đang chuẩn bị rửa mặt đi ngủ trong khách sạn, nhưng Hàn Sóc ngồi trên giường không nhúc nhích.
Tối hôm đó, Hàn Sóc đã tạm ngừng nhiều hoạt động, sáng sớm hôm sau trực tiếp từ nước ngoài trở về nước.
Ngày đó, sau khi nhận được tin, Hàn Khởi đã vội vàng trở về nhà, thấy trong phòng khách, chuyên viên vật lý trị liệu mà Hàn Sóc thuê đang tiến hành kiểm tra sơ bộ cho anh. Từ Tâm ngồi bên cạnh Hàn Sóc, nắm tay anh, mặc dù trên gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại chăm chăm nhìn vào chân Hàn Sóc. Khuôn mặt Hàn Sóc không khác ngày thường, chỉ là một tay nắm chặt tay Từ Tâm, giữa lòng bàn tay hai người không có một khe hở.
Thấy Hàn Khởi trở về, Từ Tâm gọi cậu một tiếng. Lúc này chiều cao của Hàn Khởi đã vượt quá một mét tám, thừa hưởng gen ưu tú của bố, thậm chí còn có dấu hiệu tiếp tục phát triển. Nhưng thân hình vẫn mảnh mai, thiếu niên ở độ tuổi này giống như một cây non đang phát triển mạnh mẽ, nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa vô vàn khả năng.
Hàn Khởi ngồi bên cạnh mẹ, vươn tay ôm lấy vai mẹ. Từ Tâm với tấm lưng vẫn luôn cứng đờ lúc này mới như hơi thả lỏng một chút, rồi dần dần dựa vào vòng tay của Hàn Khởi.
Sau khi kiểm tra xong, chuyên viên vật lý trị liệu đổ mồ hôi đầm đìa, sau đó an ủi họ: “Không sao đâu, nhìn tình hình hiện tại thì chỉ là triệu chứng đột ngột, hôm nay tôi về chuẩn bị một chút, ngày mai đến phòng khám của tôi để chụp phim.”
Từ Tâm gật đầu, Trương Mông đứng dậy tiễn chuyên viên vật lý trị liệu ra cửa.
Hàn Sóc nhìn chằm chằm vào đôi chân của bố, tuy không nói gì, nhưng trong lòng cậu, khái niệm về “kiên trì” hay “niềm tin” đang ngày càng bén rễ sâu hơn.
Lần đầu tiên Hàn Khởi cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của từ này cũng là nhờ bố cậu, và về sau, khi nhìn cha mẹ dần tiến bước trong lĩnh vực của họ, dù còn nhỏ tuổi, cậu đã khắc ghi những điều này vào trong tâm trí.
Những phẩm chất quý giá và tốt đẹp nhất trong tim cậu không phải là di truyền qua huyết thống, mà đến từ sự dạy dỗ bằng lời nói và hành động của hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu.
Từ Tâm từ trong lòng con trai ngồi thẳng người dậy, như thể sự yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo giác của Hàn Khởi mà thôi. Cô nắm lấy tay Hàn Sóc, nhàn nhạt nói: “Tại anh không chịu nghe lời em.”
Hàn Sóc không nói gì, nhưng những ngày sau đó, anh cũng chịu buông công việc xuống, phối hợp điều trị.
Chấn thương ở chân của Hàn Sóc là bệnh cũ tích tụ từ nhiều năm, dù hơn chục năm qua vẫn luôn chăm sóc điều độ, nhưng do cường độ công việc quá lớn, so với Chu Cận và những người khác, anh phải tiêu tốn nhiều sức lực hơn, cho nên liệu trình điều trị cũng không làm được đầy đủ như họ.
Về sau, dưới sự giúp đỡ của Từ Tâm, Hàn Sóc điều chỉnh lại không ít công việc, may mà sau khi hoàn thành vài liệu trình, tình trạng hồi phục của chân anh khá khả quan, ít nhất bác sĩ cũng nói tạm thời không có vấn đề gì. Hàn Sóc tranh thủ nửa năm này gấp rút hoàn thành công việc, trong thời gian đó Từ Tâm luôn ở bên anh, thậm chí còn vừa đi cùng anh vừa làm việc.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Khởi cũng chính thức bước vào năm lớp 12.
Là một sĩ tử chuẩn bị thi đại học, tâm lý cậu rất vững vàng. Học kỳ trước, cậu cũng theo trường đến xưởng vẽ huấn luyện suốt nửa năm. Đến khi quay lại trường, khẩu hiệu “Chiến thắng kỳ thi đại học” đã được treo cao, Hàn Khởi bước vào giai đoạn ôn tập cường độ cao.
Vì nửa năm huấn luyện không động đến các môn văn hóa nên thành tích của Hàn Khởi trong kỳ thi giữa kỳ giảm hơn ba mươi điểm so với kỳ thi cuối năm lớp 11. Thế nhưng, cậu vẫn nằm trong top 50 toàn trường, đứng đầu lớp nghệ thuật.
Năm nay, công việc của Hàn Sóc rõ ràng giảm đi trông thấy, Từ Tâm cũng có nhiều thời gian ở nhà chăm sóc cậu, Hàn Khởi bắt đầu những ngày đi học lớp 12 theo hình thức bán trú.
Đêm ba mươi Tết, Hàn Khởi từ buổi họp lớp trở về, vừa bước vào phòng khách đã thấy mẹ cầm cuộn len đang định đan cho cậu một chiếc áo len mới. Bên cạnh cô có một chiếc áo đã đan xong, nhìn màu đen lạnh lẽo đó, Hàn Khởi khẽ nhếch môi, biết rằng đó là dành cho bố ruột của mình.
Trong nhà sáng sủa và ấm áp, Trương Mông và những người khác đều đã về nhà đón Tết, trong biệt thự chỉ còn lại ba người họ.
Hàn Khởi đặt túi đeo xuống, ngồi bên cạnh mẹ. Hôm nay mẹ yên lặng đến bất ngờ, mắt luôn nhìn chăm chú vào tivi.
Hàn Khởi tò mò nhìn theo, phát hiện đây là một kênh khoa học công nghệ của đài trung ương, có vẻ như là một cuộc phỏng vấn về cuộc thi robot.
Từ bao giờ mẹ lại quan t@m đến lĩnh vực này thế nhỉ?
Hàn Khởi thầm thắc mắc một lúc, lúc này phóng viên cuối cùng cũng phỏng vấn người chiến thắng cuộc thi.
Công ty thắng cuộc là một tập đoàn công nghệ hàng đầu của Nhật Bản, chuyên nghiên cứu phát triển robot thông minh. Robot dọn dẹp nhỏ của công ty họ bán chạy trên toàn cầu, có tính năng mạnh mẽ và giá trị cao.
Điều khiến Hàn Khởi ngạc nhiên là nhà thiết kế chính của đội ngũ được phỏng vấn lại là một người đàn ông Trung Quốc.
Chú ấy trông khoảng ba bốn mươi tuổi, nhưng ngoại trừ những nếp nhăn ở đuôi mắt, toàn bộ con người đều toát lên vẻ trẻ trung, giữa chân mày mang chút khí thế hào hùng. Chú ấy đút hai tay vào túi áo dài màu trắng, vừa cười vừa bình tĩnh đối phó với những câu hỏi của phóng viên.
“Người này giỏi thật đấy.” Hàn Khởi xem xong phần giới thiệu về người đàn ông này, không nhịn được thốt lên với mẹ.
Rồi cậu thấy mẹ cười, cúi đầu, lại bắt đầu quấn cuộn len hơi rối trên tay, dịu dàng đồng tình: “Đúng vậy.”
Lúc này bố từ trên lầu xuống sau khi tắm xong, vừa lúc bản tin đã chuyển sang mục tiếp theo, Hàn Sóc liếc nhìn tivi một cái rồi vào bếp hâm nước đường.
Hàn Khởi thấy bầu không khí hơi vi diệu, ngoan ngoãn giúp mẹ cầm cuộn len. Cậu nhìn màu xanh biển đẹp đẽ, cười hì hì nói: “Mẹ, lần trước chiếc áo màu vàng đó, bạn học của con đều nói con mặc rất đẹp.”
Từ Tâm điểm vào mũi con trai, lau đi vết bẩn không biết dính từ lúc nào trên mặt cậu, cười nói: “Người trẻ nên mặc màu sắc rực rỡ một chút, đừng như bố con, càng già càng thích mặc đen trắng xám.”
“Hửm?”
Hàn Sóc bưng nước đường đi ra, ngồi xuống nghe thấy câu này liền véo tai cô một cái. Hàn Khởi đảo mắt, thực sự không thể thích ứng với việc bố mẹ thường xuyên thể hiện tình cảm như thế này, cậu thiếu niên đang độ tuổi dậy thì nhìn thấy những cảnh âu yếm này không nhịn được phải phản đối, từ nhỏ đến lớn, không nói gì khác, riêng thức ăn dành cho chó đã đủ làm cậu no bụng.
Hàn Sóc mắng một câu “thằng nhóc chết tiệt”, rồi ôm Từ Tâm dựa vào ghế sofa xem tivi, Từ Tâm vừa đan vừa thảo luận với Hàn Khởi về kiểu hoa văn nên đan trên áo len.
Hàn Khởi ở độ tuổi này đang thích làm đẹp diện đồ, có lẽ do từ nhỏ lớn lên bên cạnh bố mẹ và các chú, được ảnh hưởng, nên mắt nhìn và thẩm mỹ của cậu thiếu niên so với các bạn nam xung quanh vượt trội không chỉ một chút. Bình thường cách ăn mặc giống như một người lớn thu nhỏ. Lúc này cậu tựa đầu vào mẹ nói về những họa tiết đang thịnh hành trong giới trẻ, còn lấy điện thoại ra so sánh cho Từ Tâm xem, không biết rằng thực ra Từ Tâm hiểu rõ hơn cậu, dù sao cô đã làm đồ nam gần hai mươi năm, cảm nhận này vẫn có, nhưng thấy con trai nói rất vui vẻ, cô chỉ cúi đầu cười, rồi ngón tay xoay một vòng, trong nháy mắt đã đan xong một góc nhỏ của họa tiết mà Hàn Khởi nói.
Hàn Khởi vui mừng đến nỗi lông mày đều bay lên.
“Mẹ, mẹ giỏi quá!” Hàn Khởi chống cằm, cười như một chú chó Shiba ngốc nghếch, “Không trách bạn học đều ghen tị với con.”
Hàn Sóc trong lòng cười khẩy một câu “đồ nịnh hót”, trước khi lên lầu nghỉ ngơi vào buổi tối còn không quên mang theo chiếc áo len màu đen trên ghế sofa.
Tối nay khi Hàn Sóc thả sức chiều chuộng Từ Tâm, cô biết anh đã nghe nội dung bản tin.
Dù người đàn ông đã bốn mươi tuổi, nhưng dưới ánh đèn thân hình rắn chắc ấy chẳng thể nhìn ra chỗ nào là “già”, không có mỡ thừa hay bụng bia, ngược lại sáu múi cơ bụng vẫn ngay ngắn. Từ Tâm dần dần không chịu nổi sự đòi hỏi kiên trì của anh đêm nay, cô ôm chặt eo anh, ngón tay vô tình hay cố ý cào vào những chỗ nhạy cảm của anh, toàn thân người đàn ông cứng đờ, cúi đầu nhìn cô chăm chú, sau đó rên lên khe khẽ.
Từ Tâm thở hổn hển, xoay người nằm sấp, hai người không ai nói gì hồi lâu. Chẳng bao lâu sau Hàn Sóc đưa ngón tay điểm lên môi khẽ cong của cô, khẽ giọng không hài lòng hỏi: “Vui đến thế sao?”
Giọng Từ Tâm đã khàn đi vì kêu, cô yếu ớt cắn vào đầu ngón tay anh, rồi lại thả ra, cười nói: “Con trai đã lớn như vậy rồi, anh còn ghen tuông gì nữa?”
Hàn Sóc hừ lạnh một tiếng.
Từ Tâm nghe thấy tiếng này, xoay người lại đỡ lấy mặt anh, dưới ánh đèn quan sát kỹ, lẩm bẩm: “May mà tính cách con trai không hoàn toàn giống anh.”
So với sự lạnh nhạt của Hàn Sóc, cái gì cũng giấu trong lòng, Hàn Khởi từ trong ra ngoài đều rõ ràng và thẳng thắn, có lẽ cũng là do ở bên Cố Khâu Trạch nhiều, giống như người đàn ông to lớn đó dám yêu dám hận, mọi cảm xúc đều hiện rõ trên mặt.
Khi Hàn Khởi học cấp hai, chú chó Bé Sữa qua đời, ngày hôm đó cậu ôm Bé Sữa khóc đến mặt mũi đầy nước mắt nước mũi, buồn bã như thể trời sập, đó cũng là lần đầu tiên trong đời cậu đối mặt với sự chia ly thực sự. Cuối cùng với sự giúp đỡ của Từ Tâm, cậu đã tự tay chôn cất nó trong sân. Dù là người hay vật, chỉ cần Hàn Khởi đã đặt tình cảm vào, cậu sẽ dùng cả tấm lòng để đối đãi, vì vậy Từ Tâm luôn nói tình cảm của Hàn Khởi nồng nhiệt và trực tiếp, không giống Hàn Sóc, trước mặt người khác luôn không có cảm xúc gì, chỉ trước mặt cô mới thể hiện phần nào sự thẳng thắn.
Từ Tâm cảm thấy Hàn Khởi như vậy rất tốt. Mặc dù cô có thể nhận biết rõ ràng tình yêu và ghét bỏ của Hàn Sóc, nhưng không có nghĩa cô có thể hiểu được suy nghĩ của tất cả mọi người, bao gồm cả Hàn Khởi. Năng lượng của con người trong đời quá hạn chế, mà cô dường như đã bị một người trói buộc chặt chẽ, ngoài niềm vui nỗi buồn của người đàn ông này, cô cảm thấy mình không còn năng lượng và khả năng để đào sâu vào cảm xúc của người khác, dù người đó là con trai ruột của mình. Điểm này rõ ràng Hàn Sóc cũng vậy.
Đây không phải là một dạng vô trách nhiệm, rốt cuộc “tình yêu” không thể đại diện cho tất cả. Là cha mẹ, Từ Tâm cảm thấy có thể cho con học được điều gì đó từ họ, hoặc được yêu thương khỏe mạnh lớn lên là đủ rồi, đúng như Hàn Sóc đã nói trước đây, đứa bé trong tương lai chắc chắn sẽ gặp được người có thể nhìn thấu mình, và người đó mới là người quan trọng trong cuộc đời nó, người ấy sẽ đồng hành cùng nó đến già, sau khi nhắm mắt tro cốt cũng sẽ được đặt cùng nhau, đó mới gọi là sống chết có nhau.
Vì vậy, đối với tính cách thẳng thắn thể hiện sở thích và ghét bỏ của Hàn Khởi, Từ Tâm cảm thấy vừa thoải mái vừa an ủi, cũng nhờ con trai hiểu chuyện như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến họ phải lo lắng. Một người cứng đầu đã đủ rồi, nếu cứ phải đặt hai người đàn ông cứng đầu bên cạnh mọi lúc, Từ Tâm chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt mỏi.
Hàn Sóc nghe ra chút chê bai mình trong lời nói của cô, anh nheo mắt véo miếng thịt ở eo cô một cái, giây tiếp theo cắn vai cô, dùng cách trực tiếp nhất để bày tỏ sự không hài lòng của mình.
Anh chính là một người đàn ông có tính cách không hoàn hảo như vậy, thì sao nào?
Họ không phải vẫn phải yêu nhau mà sống tiếp sao?
Sáng hôm sau, Từ Tâm tỉnh dậy bởi tiếng gọi của Hàn Khởi. Mở mắt nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt của người đàn ông của mình, cô trần truồng ngồi dậy, chăn trượt xuống để lộ một vùng da trắng nõn. Từ Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bên ngoài trắng xóa, ánh nắng chói chang chiếu xuống sàn nhà để lại bóng loang lổ. Từ Tâm khoác áo ngủ đi đến bên cửa sổ, trong lúc mơ màng mới phát hiện bên ngoài hóa ra đã có tuyết rơi suốt đêm.
Thành phố Bắc Kinh đã bị phủ kín bởi một đêm tuyết lớn, ngay cả không khí dường như cũng trở nên trong suốt, tuyết lành điềm báo năm được mùa đã nhiều năm không có, thông thường vào dịp Tết họ hầu như đều bận rộn với tuần lễ thời trang ở nước ngoài, năm nay vì chân bị thương của Hàn Sóc nên họ lần đầu tiên vắng mặt, do đó đây còn là lần đầu tiên trong những năm gần đây họ ở nhà đón Tết.
Khi đến gần cửa sổ, tiếng của Hàn Khởi càng rõ hơn, Từ Tâm nhìn xuống, lập tức mỉm cười. Cậu thiếu niên mặc chiếc áo len trắng do chính tay cô đan đang chụm hai tay bên miệng gọi cô, thời tiết lạnh như vậy, cậu chỉ mặc áo len trắng và một chiếc quần dài màu đen, nhìn như vậy mới cảm nhận trực quan được cậu đã lớn, qua lớp áo len có thể thấy đường nét cơ bắp hơi nổi lên, gương mặt tuấn tú rất giống người đàn ông cô yêu sâu đậm, nhưng điểm khác biệt là trong đôi mắt thiếu niên là niềm vui thuần khiết nhất, khí chất như ánh dương ấm áp của mùa đông.
Từ Tâm dựa vào cửa sổ, cười và vẫy tay với cậu.
Hàn Khởi thấy đã gọi được mẹ dậy, lập tức nhe răng cười, tiếp tục nỗ lực đắp người tuyết.
Tay cậu nhanh nhẹn, cũng không sợ lạnh, chỉ một lát đã làm ra một quả cầu tuyết to, vừa tròn vừa chắc.
Chẳng bao lâu sau, người đàn ông phía sau sờ s0ạng lên: “Thằng nhóc chết tiệt đó lại đang phát điên gì vậy?”
Hàn Sóc cằn nhằn với vẻ khó chịu khi mới thức dậy, bên cạnh không còn hơi ấm của cô, anh thậm chí không muốn ở lại trên giường.
Theo ánh mắt của Từ Tâm nhìn xuống, Hàn Sóc khịt mũi: “Có gì hay ho đâu.”
Lúc này người tuyết của Hàn Khởi đã đắp xong.
Người tuyết cậu đắp năm sau càng đẹp hơn năm trước, cũng ngày càng to hơn, đầu và thân đều rất tròn, Hàn Khởi tìm trong nhà cái khăn quàng mà Trương Mông để lại quấn quanh cổ người tuyết, khiến nó trông sinh động hơn.
Sau đó cậu bắt đầu selfie điên cuồng, cổ đeo máy ảnh DSLR, tay còn cầm điện thoại, chơi đùa không biết chán. Cậu gửi ảnh vào nhóm chat với bạn bè, gắn thẻ điên cuồng tất cả mọi người để ngắm tác phẩm của mình, còn gửi ảnh đến điện thoại của bố mẹ.
Từ Tâm dựa vào lòng Hàn Sóc nhìn cảnh tượng này, đáy lòng bình yên và tĩnh lặng.
Trước kia, cô luôn cảm thấy cuộc đời mình thiếu đi rất nhiều điều. Cô đã dốc hết tâm trí đi tìm, trên hành trình ấy bao lần vấp ngã, luôn có cảm giác đơn độc, không biết rốt cuộc mình có được gì.
Về sau, những điều cô mong muốn đều đã có cả – năm tháng yên bình, hiện tại an ổn, người mình yêu đều bình an vô sự.
“Chúc mừng năm mới.” Hàn Sóc cúi đầu hôn lên cổ cô, giọng anh vẫn còn chút ngái ngủ, khàn khàn hỏi: “Năm nay em có điều ước gì không?”
Từ Tâm lắc đầu, ôm chặt lấy anh.
Cô đã không còn điều ước nào để cầu nguyện nữa.
Bởi vì những điều đó… đều đã trở thành hiện thực rồi.
–
Phiên bản mạng đã kết thúc hoàn toàn, sách in có hai ngoại truyện mới, cảm ơn các bạn đã yêu thích và ủng hộ nhé.
Editor có lời muốn nói:
2 ngoại truyện trong sách mình sẽ đăng khi sách về tay mình nha. Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ Tâm Tâm và A Sóc nhé! Cảm ơn rất nhiều 🧡