Editor: Kẻ nhàm chán


“Hứ, mới bắt đầu thôi đấy, sau này anh còn chê em tiêu nhiều nữa cho mà xem.”

Thư Lan ngồi xuống sô pha, mở máy tính bảng tìm lại bộ phim tối qua chưa xem xong: “Anh làm việc đi, em xem phim, lát nữa cùng về nhà.”

“Ừm.” Nhìn cô dựa vào sofa, Lệ Bắc Đình chợt nghĩ nếu cô chịu đến công ty làm thư ký cho anh thì tốt biết mấy, lúc nào cũng được nhìn thấy cô.

Nhưng nghĩ lại, lại thấy không ổn, công việc thư ký của anh quá vất vả, thôi vậy, anh không nỡ để cô mệt.

“Lan Lan, em gọi điện hỏi ba xem tối nay ông có rảnh không, mời ông đến nhà ăn cơm.” Lần trước ăn cơm không vui vẻ gì, cả nhà cũng lâu rồi không ăn cơm cùng nhau.

“Vâng, để em hỏi.”

Thư Lan nhắn tin, không lâu sau đã có hồi âm.

“Ba nói có thời gian, để em nói với chị Lâm một tiếng.” Thư Chí Minh đến nhà ăn cơm, phải làm thêm vài món nữa.

Vì Thư Chí Minh muốn về nhà ăn cơm, Lệ Bắc Đình hoàn thành công việc hôm nay liền tan làm sớm, tránh để Thư Chí Minh đến sớm lại phải chờ.

Thư Chí Minh đến xách theo vài thứ, Thư Lan nhận lấy đồ trên tay ông, nhẹ nhàng trách: “Ba, ba đến nhà con ăn cơm còn mang gì vậy, nhà có đủ thứ rồi.”

“Mua hai cân vải, con thích ăn mà.”

“Lại đến mùa vải rồi, con quên mất.”

“Ba, hôm trước con được tặng một chai rượu ngon, tối nay mình uống vài chén.” Lệ Bắc Đình tay cầm một chai rượu nổi tiếng đi từ trên lầu xuống.

“Được đấy, lâu rồi ba không uống.”

Thấy hai người vui vẻ, Thư Lan cũng không nói gì đến chuyện uống ít rượu, lúc vui vẻ thì uống gì cũng được.

Mọi người ngồi xuống, hơi nóng và mùi thơm của thức ăn lan tỏa, là sự ấm áp của gia đình.

“Ba, nào, con rót cho ba.” Lệ Bắc Đình mở rượu, rót cho Thư Chí Minh.

Thư Chí Minh đưa tay ngăn lại: “Ai, được, uống ít một chút, lát nữa say đấy.”

“Không sao, ba say thì ở lại đây ngủ.”

“Lan Lan nói đúng, nhà nhiều phòng trống, ba cứ chọn mà ngủ.” Cả căn biệt thự, chỉ có Thư Lan và Lệ Bắc Đình ở, rất rộng rãi.

“Đây là muốn chuốc say ba à.”

“Thi thoảng say một lần cũng không sao.”

“Vậy được, uống.” Thư Chí Minh cười sảng khoái, cũng hiếm khi có dịp như thế này.

Thư Lan ăn cơm, Thư Chí Minh và Lệ Bắc Đình thì đang nói chuyện làm ăn gần đây ở Vân Thành, hai người có chủ đề để nói, Thư Lan tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn cảm thấy cảnh tượng này rất thoải mái.

Cô nghĩ, gia đình này, chỉ còn thiếu một đứa trẻ nữa là hoàn hảo, sau này sinh con, cô và con cùng ăn cơm, con muốn ăn gì cô sẽ gắp cho, thỉnh thoảng dặn con không được kén ăn, nghe ba và Lệ Bắc Đình trò chuyện, cũng là một loại ấm áp khác.

Tối nay Thư Chí Minh rõ ràng rất vui vẻ, mấy ngày này, ông luôn bị u sầu bao phủ, cắt đứt quan hệ với nhà Thư Chí Khang, trong lòng ông cũng không dễ chịu, dù sao cũng là anh trai của mình, là người ông từng kính trọng.

Còn có ba mẹ, ồn ào đến mức này, chắc hẳn không ai vui vẻ nổi.

Nhưng lúc này được uống rượu, trò chuyện với Lệ Bắc Đình, con gái ở bên cạnh, ông cảm thấy những chuyện đó đều không còn quan trọng nữa.

Chỉ cần con gái của ông sống tốt là được.

Ăn uống xong xuôi, Thư Chí Minh thật sự say rồi, Lệ Bắc Đình dìu ông vào phòng khách.

“Lan Lan, anh đưa ba vào phòng nghỉ, em ra ngoài trước đi.”

“Hay là để em làm đi.” Dù sao cũng là ba của cô.

“Không cần, em là con gái, không tiện, để anh.” Lệ Bắc Đình đẩy cô ra ngoài, cho dù là cha con, cũng không nên.

“Thôi được, cảm ơn anh.” Thư Lan không kiên trì nữa, ra ngoài đóng cửa lại.

Lệ Bắc Đình trở về phòng, Thư Lan đang lau tóc: “Muộn thế này còn gội đầu?”

“Không gội, bị ướt một chút thôi, ba ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi, anh đi tắm đi, người toàn mùi rượu.”

“Anh tửu lượng cũng khá đấy, chuốc say cả ba e.” Thư Lan trêu chọc, nhìn Lệ Bắc Đình tinh thần vẫn còn tốt, chỉ có tai hơi đỏ.

“Đều là do tiếp khách mà luyện ra, trước đây anh làm ở bộ phận quan hệ công chúng, ba ngày hai bữa đều phải tiếp khách, không có tửu lượng thì không được.”

Lệ Bắc Đình vào phòng tắm, Thư Lan lau khô tóc lên giường, ai cũng không dễ dàng gì.

Lúc vào phòng tắm Lệ Bắc Đình vẫn bình thường, lúc ra thì hơi khác, bước chân có vẻ hơi mềm, Thư Lan dựa vào đầu giường nhìn anh: “Anh có muốn uống trà giải rượu không?”

Vừa rồi chị Lâm đã chuẩn bị sẵn, bảo cô pha nước nóng là được.

“Không cần, ngủ thôi, hơi buồn ngủ.” Lệ Bắc Đình ngồi lên giường, nằm xuống, đầu gối lên chân Thư Lan.

“Ngủ thì ngủ cho đàng hoàng, nằm lên chân em làm sao em ngủ.” Thư Lan đẩy anh ra.

“Lan Lan, anh buồn ngủ quá.” Lệ Bắc Đình úp mu bàn tay lên mắt.

Thư Lan tắt đèn, chỉ còn hai chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường.

“Buồn ngủ thì ngủ đi, em cũng buồn ngủ rồi.”

Cô đặt điện thoại xuống, kéo Lệ Bắc Đình lên gối, một người đàn ông to lớn, cô phải dùng hết sức lực mới được.

Đắp chăn cho Lệ Bắc Đình, cô ngồi phịch xuống, thở hổn hển: “Lệ Bắc Đình, anh cố ý phải không, giả vờ say đấy à?”

Vừa rồi còn chưa say, giờ đã say rồi.

“Anh không say, Lan Lan, ngủ thôi.” Lệ Bắc Đình nhắm mắt đưa tay kéo Thư Lan, muốn cô nằm vào lòng anh.

Phải nói là, lúc anh nhắm mắt kéo người cứ như tay mọc mắt vậy.

Thư Lan bị anh giữ chặt trong lòng, không động đậy được: “Em nằm thế này khó chịu, không ngủ được.”

Lệ Bắc Đình nới lỏng tay, điều chỉnh tư thế cho Thư Lan, tiếp tục ôm cô.

Thư Lan: “…”

Rõ ràng là anh đang giả vờ say.

Thư Lan véo vào tay anh một cái: “Còn giả vờ nữa cắn chết anh.”

“Á á, đau đau, Lan Lan, nhẹ thôi.” Cái véo này, trực tiếp làm Lệ Bắc Đình tỉnh táo lại, còn tỉnh hơn cả lúc trước khi uống rượu.

Chỉ định nhân lúc say rượu chiếm chút tiện nghi, kết quả tiện nghi chưa chiếm được, lại bị đánh cho một trận, quá thiệt thòi.

“Nhẹ để anh nhớ à? Còn giả vờ say, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn như trẻ con vậy.” Thư Lan thoát khỏi vòng tay anh.

“Chưa đến ba mươi, vẫn còn nhỏ mà.” Ánh mắt Lệ Bắc Đình dõi theo Thư Lan.

“Nhìn em làm gì? Nhắm mắt ngủ đi, em cũng mệt rồi.”

“Haiz, không ngủ được, tay đau, hay là anh đi tìm ba vợ tâm sự, hỏi ba vợ xem làm thế nào mới không bị em đánh.” Lệ Bắc Đình thở dài, giả vờ rất giống thật.

Lệ Bắc Đình chống khuỷu tay định ngồi dậy, bị Thư Lan ấn xuống: “Ngoan ngoãn ngủ đi!”

Ba đang ngủ, đánh thức ông dậy thì không hay.

Hơn nữa ba chắc chắn sẽ bênh Lệ Bắc Đình, không thể để anh ta được nước làm tới.

“Lan Lan càng ngày càng có khí thế.” Lệ Bắc Đình nằm trên giường cười không ngừng.

Thư Lan liếc anh một cái: “Anh định nói em càng ngày càng có khí thế của bà hổ phải không?”

“Anh không có, thôi nào, ngủ đi, anh uống rượu rồi, hơi chóng mặt.” Lệ Bắc Đình không thể làm loạn nữa, thật sự hơi chóng mặt.

“Anh ngủ đi, em có cản anh đâu, đừng có sờ s0ạng, em đảm bảo không để ý đến anh.”

Thư Lan cũng nằm xuống, quay người sang định chơi điện thoại một lát.

“Ngủ thì đừng chơi điện thoại, không tốt cho mắt.”

“Anh ngủ đi, em chơi một lát, không sao đâu.” Trước khi ngủ không chơi điện thoại một lát cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì, không thoải mái.

“Thôi được, vậy anh ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi.” Lệ Bắc Đình không chịu nổi nữa, mí mắt cứ díp lại.

Thư Lan ậm ừ vài tiếng.

Ngày tháng bình yên trôi qua thật nhanh, không lâu sau vào một buổi tối, Thư Lan thấy trong hộp thư có thêm một email hồi âm, cô lướt qua một lượt, rồi tim đập loạn nhịp.

Thật không ngờ lại là email hồi âm của triển lãm thiết kế trang sức, cô lọt vào top 10 rồi.

Cô lập tức che mặt cười ngây ngốc, cũng không cầm điện thoại, chạy ra ngoài.

Niềm vui này cô muốn chia sẻ với anh đầu tiên.

Thư Lan đẩy cửa ra, kìm nén nụ cười, mím môi hỏi anh có bận không.

“Không bận, có việc gì thì vào nói.” Lệ Bắc Đình lưu lại tài liệu đang làm.

Thư Lan chạy đến: “Nói cho anh một tin tốt, anh có muốn đoán không?”

Lệ Bắc Đình quan sát cô, nụ cười quá rõ ràng, đã lâu rồi không thấy cô vui vẻ như vậy, gần đây chuyện có thể khiến cô vui…

“Lọt vào top 10 rồi?”

“Ơ, sao anh đoán trúng ngay vậy, chả có gì thử thách cả.” Thư Lan bĩu môi, ngón tay nắm lấy tay áo sơ mi của anh, làm nhăn cả áo.

“Haha, chúc mừng, anh biết em làm được mà.” Lệ Bắc Đình nắm lấy tay Thư Lan x0a nắn: “Giỏi lắm.”

“Hì hì, cũng tạm được, hạng hai, không biết hạng nhất là ai.” Thư Lan cười híp mắt, trong lòng vẫn rất vui.

Bởi vì thứ mình bỏ tâm huyết vào được người khác công nhận, không chỉ là vấn đề thứ hạng.

“Dù hạng nhất là ai, trong lòng anh em vẫn là giỏi nhất.”

“Dẻo miệng, em về xem lại email đã, còn chưa đọc kỹ.”

“Được, em đi đi, anh xem xong tài liệu này sẽ đến tìm em.”

Thư Lan gật đầu, trở về phòng.

Đọc kỹ email từ đầu đến cuối, đọc đến đau cả mắt, nhiều việc cần làm quá.

Đúng lúc Lệ Bắc Đình quay lại, thấy cô cau mày, hoàn toàn khác với vẻ vui mừng lúc nãy.

“Sao vậy? Không phải là nhìn nhầm chứ.”

“Haiz, không phải, mà là em phải đi công tác, đến Ninh Thành tham gia cuộc thi, phải đi mười ngày nửa tháng.” Thư Lan hơi buồn bã.

Thư Lan đã có sản phẩm thực tế trong tay, nhưng yêu cầu là phải tự tay làm ra sản phẩm thực tế tại địa điểm do ban tổ chức cung cấp, nên cái trên tay cô không tính.

“Không muốn đi công tác à? Không sao, em đến đó anh sẽ sắp xếp chỗ ăn ở cho em.” Ninh Thành cũng không xa, vẫn nằm trong phạm vi Lệ Bắc Đình có thể sắp xếp.

“Em đi công tác anh có nhớ em không?” Thư Lan nhìn anh chằm chằm.

Lệ Bắc Đình cười nhẹ, vuốt nhẹ đầu cô: “Vậy muốn anh đi chung không?”

“Em không cần.” – Thư Lan vội vàng lắc đầu, trông như một đứa trẻ còn chưa cai sữa, thôi bỏ đi thì hơn.

“Vậy em buồn rầu cái gì? Không nỡ xa anh à?”

Thư Lan trợn mắt lườm anh một cái: “Tự luyến là bệnh, cần phải chữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện