204: Vào cung khám bệnh (3)
Tần Hoàn nghe vậy chỉ có thể cười khổ, dù là bản thân nàng hay Cửu tiểu thư thì cũng chưa hề được trải qua giáo dưỡng thật sự.
"Ma ma chê cười, trong nhà ta còn ko có ai dạy bảo, chớ nói chi đến mời ma ma đến dạy dỗ."
Trần ma ma ko biết đến thân thế của Tần Hoan, vì vậy lập tức cảm thấy kỳ quái, "Vậy sao lại..."
Tần Hoan thở dài, nàng đành phải nói, "Ở nhà không có việc gì làm nên ta rất thích đọc sách, lâu dần thành quen cho nên tính cách ta cũng an tĩnh hơn so với người khác."
Trần ma ma lắc đầu, "Cũng không hẳn chỉ là yên tĩnh." Nói xong mặc dù trong lòng bà vẫn còn kinh ngạc thế nhưng lại không hỏi thêm nhiều nữa, bà chuyển chủ đề, "Trước đây sao không thấy Cửu cô nương vào cung?"
Trần ma ma đã ở trong cung nhiều năm, các chủ tử trong nội cung hay quyền quý trong kinh thành bà cũnghiểu rất rõ, bởi vậy những tiểu cô nương nào hay vào cung bà đều biết cả. Thế nhưng trước đây bà chưa từng nhìn thấy Tần Hoan."
Tần Hoan thành thật, "Phụ mẫu ta mất sớm, hồi bé cũng coi như là lớn lên ở kinh thành, nhưng mấy năm trước ta đã đến chỗ của Tam thúc ở. Tam thúc ở tại Cẩm Châu, ta về kinh thành mới chưa được 10 ngày cho nên trước đây chưa từng vào cung."
Trần ma ma kinh ngạc, bà không hề nghĩ đến Tần Hoan lại có thân thế như vậy nên lập tức không hỏi nhiều những thứ này nữa mà chỉ vừa đi vừa giới thiệu các địa điểm trong cung, ngay cả những nơi ở của chủ tử cũng đều nói ra. Tần Hoan chỉ lẳng lặng lắng nghe, đợi đi đến Thọ Khang cung thì hai người đã đi được khoảng 1 khắc rưỡi rồi. Vừa bước vào cửa đã có thị tỳ chạy ra đón tiếp, "Ma ma, Thái hậu nương nương đã tỉnh lại, thuốc cũng uống xong rồi!"
Trần ma ma vui vẻ, bà lập tức nhìn sang Tần Hoan, nàng thấy thế cũng cười cười, "Cửa ải này của Thái hậu nương nương đã qua rồi."
"Đều nhờ công lao của Cửu cô nương!" Trần ma ma nói xong lại dẫn Tần Hoan đi vào bên trong. Hôm nay Tần Hoan mới có thể nhìn thấy rõ bố cục bên trong Thọ Khang cung và tẩm cung của Thái hậu. Thọ Khang cung hiển nhiên rộng lớn và cao quý, mà mới sớm như vậy, toàn bộ tuyết đọng trên các phiến đá ở trung đình đều đã được quét dọn sạch sẽ. Trần ma ma trực tiếp dẫn Tần Hoan đến chính điện, còn chưa đến nơi nàng đã nhìn thấy Viên Khánh đang đứng chờ bên ngoài cửa.
"Hoàng thượng, nương nương, Cửu cô nương đến rồi!"
Tần Hoan quay đầu lại liếc nhìn Phục Linh một cái rồi cả 2 mới đi theo Trần ma ma vào trong. Ngay lập tức có hơn 10 ánh mắt đều rơi trên người Tần Hoan, nàng liền quỳ xuống đất hành lễ kèm theo tạ ơn.
"Miễn lễ!" Giọng nói Yến Hoài rất ôn hoà, "Trẫm đã chờ con từ sớm rồi!"
Lúc này Tần Hoan mới đứng dậy cùng với Phục Linh, nàng vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy trên chủ vị là Đế Hậu, bên trái là Thái tử và Thành vương còn bên phải là Tố Quý phi và một vị Phi tần khác, tất cả mọi người đều mặc thường phục. Mặc dù vậy nhưng Tần Hoan vẫn cảm thấy bầu không khí trong phòng hết mực trang trọng và cao quý, tràn ngập uy thế của Thiên gia.
"Dân nữ khiến cho Hoàng thượng và nương nương đợi lâu, xin Hoàng thượng thứ tội."
Yến Hoài cười rộ lên, "Không phải lỗi của con, là Trẫm quá sốt ruột mà thôi. Thái hậu ở ngay trong hậu điện đây, con vào đó trước xem bệnh cho Thái hậu chứ?"
Tần Hoan gật đầu, "Vâng..."
Nàng vừa dứt lời thì có một cung nữ đến đưa Phục Linh ra ngoài, đương nhiên chỉ để cho một mình Tần Hoan đi vào phòng. Tần Hoan theo sau lưng Đế Hậu vào trong, đằng sau là những người còn lại. Vừa vào đến nội thất nàng liền nhìn thấy Thái hậu đang ngồi dựa vào một gối lớn để húp cháo. Vừa thấy người đến thì bà hơi giật mình rồi ngước đầu lên nhìn.
"Hàm Nhi đến rồi à? Ca ca con đâu...?"
Hoàng đế tên là Hoài, còn chữ "Hàm" này chính là tên của Cung Thân vương. Bà vừa dứt lời thì toàn bộ người trong phòng này đều cụp mắt xuống coi như chưa nghe thấy gì. Trần ma ma cười nói, "Nương nương, đây là Hoàng thượng đó."
Thái hậu nhìn Yến Hoài đang tiến đến gần, "À, thế còn Hàm Nhi đâu?"
Yến Hoài ngồi xuống cạnh giường rồi nhẹ nhàng nói, "Hoàng đệ đang ôn bài, đợi lát nữa rồi mẫu hậu có thể trông thấy hắn rồi."
Vẻ mặt Thái hậu vẫn mơ hồ, bà gật đầu sau đó vẫy tay ra hiệu không ăn cháo nữa.
Tần Hoan không dám tuỳ tiện tiến lên mà chỉ lẳng lặng quan sát Thái hậu. Thái hậu và Thái trưởng Công chúa bằng tuổi nhau, trên đầu đều đã đầy tóc bạc, bởi vì bệnh tật lâu ngày nên thân thể bà khô gầy, trên mặt cũng tràn đầy nếp nhăn, hai gò má lõm sâu vào. Nếu so sánh với đêm qua thì bà trông có sức sống hơn một chút, thế nhưng đôi mắt vẫn đục ngầu, cả người trông giống như một người đang lạc vào cõi tiên.
Nhìn hình dáng khuôn mặt thì hiển nhiên khi còn trẻ Thái hậu cũng là một mỹ nhân, chẳng qua là không thể chống lại sự tàn phá của năm tháng, hôm nay bà chỉ còn là một lão nhân mắc bệnh lâu năm không chữa khỏi mà thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Hoan liền có thêm phần nhu hoà.
"Khởi Nhi? Khởi Nhi về rồi à?"
Đột nhiên Thái hậu nhìn sang Tần Hoan, có lẽ nàng là người lạ lẫm nhất trong mắt Thái hậu cho nên bà mới dễ chú ý đến nàng nhất. Tần Hoan còn chưa biết "Khởi Nhi" này là ai thì Trần ma ma liền ghé sát vào tai Thái hậu nói, "Nương nương, vị này là Cửu cô nương của Tần gia, người đã chữa bệnh cho nương nương, chứ không phải Lục Công chúa."
Thái hậu vẫn giữ vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tần Hoan, Yến Hoài liền nói, "Khởi Nhi chính là Lục muội muội của Trẫm, đã bị bệnh chết từ mấy năm trước rồi. Thái hậu lại đang nhớ thương nữ nhi của mình."
Tần Hoan lập tức hiểu rõ, Yến Hoài thấy Thái hậu căn bản không nhận diện được người khác liền trực tiếp nói, "Con mau đến xem cho Thái hậu đi."
Tần Hoan tiến lên trước bắt mạch, lúc đầu ngón tay nàng đặt lên cổ tay Thái hậu thì bà lại nhìn Tần Hoan một cách rất nghiêm túc và tường tận, "Khởi Nhi càng lúc càng xinh đẹp, càng ngày càng giống Dung phi. Chỉ tiếc là Dung phi ra đi quá sớm."
Vị Dung phi này có lẽ chính là mẫu thân ruột thịt của Lục Công chúa, Tần Hoan coi như không nghe thấy gì mà chỉ chuyên tâm xem mạch mà thôi.
Rất nhanh nàng đã nắm được tình hình, nàng thu tay lại rồi lui về sau một bước, "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã vượt qua được hung hiểm, hôm nay chỉ cần uống thuốc điều trị bệnh phong là được rồi." Nói xong Tần Hoan lại liếc nhìn khuôn mặt của Thái hậu, "Ngoại trừ bệnh phong thì có lẽ bên trong tai Thái hậu cũng có bệnh, có cần dân nữ xem cho Thái hậu không?"
Nàng vừa dứt lời thì Yến Hoài lập tức gật đầu, "Đương nhiên rồi, đúng thật là 2 năm nay lỗ tai mẫu hậu càng lúc càng không dùng được, ta đã bảo Thái y xem thế nhưng bọn họ lại không tìm ra bệnh, chỉ nói là do thân thể suy nhược nên mới như vậy mà thôi. Con đã nhìn ra bệnh rồi thì liệu có phương pháp điều trị hay không?"
Tần Hoan chỉ nói, "Dân nữ sẽ dốc toàn lực."
Nói xong nàng nhìn sang Trần ma ma, "Xin hãy đỡ Thái hậu nằm xuống."
Hôm nay Trần ma ma đã cực kỳ tín nhiệm Tần Hoan, nghe nàng nói thế liền lập tức đỡ cho Thái hậu nằm xuống, sau đó bà cùng với Yến Hoài tránh sang một bên nhìn Tần Hoan. Nàng lấy túi châm trong tay áo ra, rút lấy cây châm dài nhất, nàng nghiêng người, muốn châm vào huyệt đạo sau tai Thái hậu. Trần ma ma thấy thế liền siết chặt nắm đấm theo bản năng, còn Yến Hoài cơ hồ là trợn mắt nhìn Tần Hoan đâm kim sâu vào trong da thịt Thái hậu. Vốn tưởng là sẽ cực kỳ đau đớn thế nhưng Thái hậu lại vẫn nằm yên tĩnh không có phản ứng gì, có như thế Yến Hoài mới khẽ thở phào.
Tần Hoan cẩn thận xem xét 2 lỗ tai Thái hậu sau đó mới quay lại hỏi Trần ma ma, "Ma ma, Thái hậu có hay đau nhức xương sống ở đoạn chỗ thắt lưng không? Hoặc là có thấy triệu chứng ù tai, khô nóng hay không?"
Trần ma ma nghe thấy thế liền gật đầu, "Vâng, Thái hậu nương nương không thể ngồi lâu, đôi lúc rõ ràng không có ai nói chuyện nhưng người lại cho rằng có ai đang hỏi mình. Lúc ta hỏi thì người nói nghe thấy tiếng vang trong tai."
Tần Hoan gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ hiểu rõ, "Dân nữ đã biết, trước mắt bệnh phong của Thái hậu là cấp bách nhất, còn bệnh ở tai này có thể từ từ điều trị. Khi nào bệnh phong được cải thiện rồi thì sau này mới có thể dùng thuốc nặng được."
Trần ma ma gật đầu lia lịa, sau đó lại nghĩ đến cái gì rồi nói, "Cửu cô nương, thân thể Thái hậu yếu đuối, nếu cứ dùng thuốc như thế..."
Thái hậu tuổi tác đã cao, thân thể vốn nhiều bệnh tật, lại vì sức khoẻ quá kém nên các ngự y không dám tuỳ tiện dùng thuốc. Bởi vậy khi điều trị cho Thái hậu, bọn họ chỉ luôn lựa chọn phương pháp bảo thủ và an toàn. Tần Hoan biết rõ Trần ma ma đang suy nghĩ cái gì nên liền trấn an nói, "Ma ma yên tâm, trong lòng ta biết rõ, mà đây cũng chính là điều ta muốn nói. Hiện tại ta sẽ kê một phương pháp thực liệu (điều trị bằng thức ăn) cho người già, chủ yếu là để Thái hậu bồi bổ thân thể. Còn dùng thuốc ta cũng sẽ cân nhắc nặng nhẹ."
Trần ma ma thở phào, "Vâng, xin nhờ Cửu cô nương."
Tần Hoan nhìn sang Yến Hoài, "Hoàng thượng, hiện tại kê đơn được không? Dân nữ nhớ ra Hoà Thái y vẫn còn ở trong cung, có cần phải cùng với ông ấy..."
Thái hậu đã có ngự y chuyên môn điều trị, Tần Hoan cũng biết trong nội cung coi trọng chuyện này nên mới không có lòng muốn tranh giành quyền trị liệu cho Thái hậu. Nhưng nàng vừa dứt lời thì Yến Hoài đã nói, "Chuyện này hôm nay Trẫm cũng muốn nói với con, trước đây Hoà Thái y chuyên khám bệnh cho Thái hậu, mặc dù không sơ xuất nhưng cũng chẳng có công trạng gì. Hiện tại con đã cứu được Thái hậu, cho nên Trẫm cảm thấy thuốc con dùng sẽ có tác dụng với Thái hậu hơn. Trước đây con cũng đã chữa khỏi bệnh tương tự cho Thái trưởng Công chúa rồi cho nên Trẫm muốn sau này thân thể của Thái hậu giao cho con điều trị. Con có bằng lòng hay không?"
Yến Hoài đã nói như vậy thì đương nhiên Tần Hoan không dám nói câu không, "Dân nữ đương nhiên bằng lòng!"
Yến Hoài cười cười, "Tốt lắm, con không phải nữ y cũng không phải ngự y, lần này cứu được Thái hậu chính là có công đầu. Sau này nếu con điều trị thân thể Thái hậu khoẻ lên, có thể để cho Thái hậu nhận ra được người khác thì chính là một công nữa, đến lúc đó Trẫm sẽ trọng thưởng."
"Đa tạ Hoàng thượng, Tần Hoan sẽ dốc hết toàn lực!"
Yến Hoài gật đầu, "Cho con thẻ bài chính là để con hàng ngày tiến cung dùng đến. Bắt đầu từ hôm nay, con xem xem cần phải mấy ngày vào cung một lần thì hợp lý rồi thương lượng với Trần ma ma là được."
Tần Hoan đáp lời, sau đó nàng quay sang Trần ma ma, "Ma ma, giấy bút ở đâu, ta viết đơn thuốc cho bà."
Trần ma ma nghe thấy thế liền dẫn Tần Hoan đi đến bên án thư ở phòng trong, ngăn cách với chỗ này một cánh cửa tròn. Đến chỗ này, khoảng cách với Yến Hoài cũng xa ra một chút, Trần ma ma khẽ nói, "Trước đây Thái hậu cũng thích viết chữ vẽ tranh, thế nhưng sau này bị bệnh rồi liền cầm bút không nổi nữa." Nói xong bà trải rộng giấy ra rồi lấy bút lông sói xuống, chấm mực sau đó đưa cho Tần Hoan.
Tần Hoan vừa viết vừa nói, "Ma ma yên tâm, Thái hậu nương nương chưa đến thời điểm đèn hết cạn dầu, sẽ có chuyển biến tốt đẹp thôi!" Hốc mắt Trần ma ma đỏ lên, "Nhờ ơn Cửu cô nương, nhờ ơn Cửu cô nương."
Rất nhanh, cả 2 tờ đơn thuốc đều đã viết xong, Tần Hoàn đưa hết cho Trần ma ma, "Một tờ là thực liệu, một tờ là thuốc, cách nấu thuốc cũng ghi ở trong đó. Kể từ hôm nay, trước tiên ta mỗi ngày đều sẽ vào cung xem mạch cho Thái hậu nương nương. Sau này người có chuyển biến tốt lên rồi thì 2 ngày ta vào cung một lần. Ma ma cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên Trần ma ma gật đầu lia lịa, sau đó bà đi ra ngoài bẩm báo với Yến Hoài. Yến Hoài cực kỳ hài lòng, sau đó ông căn dặn người đi lấy thuốc nấu thuốc, vừa xong xuôi thì Thái hậu lại nắm lấy tay ông hỏi, "Lẫm Nhi đâu? Sao lại không thấy Lẫm Nhi?"
Yến Lẫm chính là tên của Duệ Thân vương, Tần Hoan vẫn luôn cúi mặt xuống, nàng chỉ nghe thấy Yến Hoài cười nói, "Mẫu hậu lại quên rồi, Hoàng đệ vẫn đang trấn thủ biên quan ở Sóc Tây..."
Thái hậu lắc lắc đầu, "Hôm qua... hôm qua ta mới gặp Lẫm Nhi."
Yến Hoài bật cười, "Hôm qua đến thăm người là Yến Trì, nhi tử của Hoàng đệ."
Ông còn chưa nói xong thì Viên Khánh đột nhiên đi từ bên ngoài vào rồi cười nói, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Trì Điện hạ và Ly Điện hạ vào cung thỉnh an và chúc Tết Thái hậu nương nương."
Vẻ mặt mọi người trong phòng đều khẽ biến, còn Yến Hoài lại cười sang sảng, "Mau để bọn nó vào đây, vừa lúc đang nhắc đến bọn nó."
Tần Hoàn nghe vậy chỉ có thể cười khổ, dù là bản thân nàng hay Cửu tiểu thư thì cũng chưa hề được trải qua giáo dưỡng thật sự.
"Ma ma chê cười, trong nhà ta còn ko có ai dạy bảo, chớ nói chi đến mời ma ma đến dạy dỗ."
Trần ma ma ko biết đến thân thế của Tần Hoan, vì vậy lập tức cảm thấy kỳ quái, "Vậy sao lại..."
Tần Hoan thở dài, nàng đành phải nói, "Ở nhà không có việc gì làm nên ta rất thích đọc sách, lâu dần thành quen cho nên tính cách ta cũng an tĩnh hơn so với người khác."
Trần ma ma lắc đầu, "Cũng không hẳn chỉ là yên tĩnh." Nói xong mặc dù trong lòng bà vẫn còn kinh ngạc thế nhưng lại không hỏi thêm nhiều nữa, bà chuyển chủ đề, "Trước đây sao không thấy Cửu cô nương vào cung?"
Trần ma ma đã ở trong cung nhiều năm, các chủ tử trong nội cung hay quyền quý trong kinh thành bà cũnghiểu rất rõ, bởi vậy những tiểu cô nương nào hay vào cung bà đều biết cả. Thế nhưng trước đây bà chưa từng nhìn thấy Tần Hoan."
Tần Hoan thành thật, "Phụ mẫu ta mất sớm, hồi bé cũng coi như là lớn lên ở kinh thành, nhưng mấy năm trước ta đã đến chỗ của Tam thúc ở. Tam thúc ở tại Cẩm Châu, ta về kinh thành mới chưa được 10 ngày cho nên trước đây chưa từng vào cung."
Trần ma ma kinh ngạc, bà không hề nghĩ đến Tần Hoan lại có thân thế như vậy nên lập tức không hỏi nhiều những thứ này nữa mà chỉ vừa đi vừa giới thiệu các địa điểm trong cung, ngay cả những nơi ở của chủ tử cũng đều nói ra. Tần Hoan chỉ lẳng lặng lắng nghe, đợi đi đến Thọ Khang cung thì hai người đã đi được khoảng 1 khắc rưỡi rồi. Vừa bước vào cửa đã có thị tỳ chạy ra đón tiếp, "Ma ma, Thái hậu nương nương đã tỉnh lại, thuốc cũng uống xong rồi!"
Trần ma ma vui vẻ, bà lập tức nhìn sang Tần Hoan, nàng thấy thế cũng cười cười, "Cửa ải này của Thái hậu nương nương đã qua rồi."
"Đều nhờ công lao của Cửu cô nương!" Trần ma ma nói xong lại dẫn Tần Hoan đi vào bên trong. Hôm nay Tần Hoan mới có thể nhìn thấy rõ bố cục bên trong Thọ Khang cung và tẩm cung của Thái hậu. Thọ Khang cung hiển nhiên rộng lớn và cao quý, mà mới sớm như vậy, toàn bộ tuyết đọng trên các phiến đá ở trung đình đều đã được quét dọn sạch sẽ. Trần ma ma trực tiếp dẫn Tần Hoan đến chính điện, còn chưa đến nơi nàng đã nhìn thấy Viên Khánh đang đứng chờ bên ngoài cửa.
"Hoàng thượng, nương nương, Cửu cô nương đến rồi!"
Tần Hoan quay đầu lại liếc nhìn Phục Linh một cái rồi cả 2 mới đi theo Trần ma ma vào trong. Ngay lập tức có hơn 10 ánh mắt đều rơi trên người Tần Hoan, nàng liền quỳ xuống đất hành lễ kèm theo tạ ơn.
"Miễn lễ!" Giọng nói Yến Hoài rất ôn hoà, "Trẫm đã chờ con từ sớm rồi!"
Lúc này Tần Hoan mới đứng dậy cùng với Phục Linh, nàng vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy trên chủ vị là Đế Hậu, bên trái là Thái tử và Thành vương còn bên phải là Tố Quý phi và một vị Phi tần khác, tất cả mọi người đều mặc thường phục. Mặc dù vậy nhưng Tần Hoan vẫn cảm thấy bầu không khí trong phòng hết mực trang trọng và cao quý, tràn ngập uy thế của Thiên gia.
"Dân nữ khiến cho Hoàng thượng và nương nương đợi lâu, xin Hoàng thượng thứ tội."
Yến Hoài cười rộ lên, "Không phải lỗi của con, là Trẫm quá sốt ruột mà thôi. Thái hậu ở ngay trong hậu điện đây, con vào đó trước xem bệnh cho Thái hậu chứ?"
Tần Hoan gật đầu, "Vâng..."
Nàng vừa dứt lời thì có một cung nữ đến đưa Phục Linh ra ngoài, đương nhiên chỉ để cho một mình Tần Hoan đi vào phòng. Tần Hoan theo sau lưng Đế Hậu vào trong, đằng sau là những người còn lại. Vừa vào đến nội thất nàng liền nhìn thấy Thái hậu đang ngồi dựa vào một gối lớn để húp cháo. Vừa thấy người đến thì bà hơi giật mình rồi ngước đầu lên nhìn.
"Hàm Nhi đến rồi à? Ca ca con đâu...?"
Hoàng đế tên là Hoài, còn chữ "Hàm" này chính là tên của Cung Thân vương. Bà vừa dứt lời thì toàn bộ người trong phòng này đều cụp mắt xuống coi như chưa nghe thấy gì. Trần ma ma cười nói, "Nương nương, đây là Hoàng thượng đó."
Thái hậu nhìn Yến Hoài đang tiến đến gần, "À, thế còn Hàm Nhi đâu?"
Yến Hoài ngồi xuống cạnh giường rồi nhẹ nhàng nói, "Hoàng đệ đang ôn bài, đợi lát nữa rồi mẫu hậu có thể trông thấy hắn rồi."
Vẻ mặt Thái hậu vẫn mơ hồ, bà gật đầu sau đó vẫy tay ra hiệu không ăn cháo nữa.
Tần Hoan không dám tuỳ tiện tiến lên mà chỉ lẳng lặng quan sát Thái hậu. Thái hậu và Thái trưởng Công chúa bằng tuổi nhau, trên đầu đều đã đầy tóc bạc, bởi vì bệnh tật lâu ngày nên thân thể bà khô gầy, trên mặt cũng tràn đầy nếp nhăn, hai gò má lõm sâu vào. Nếu so sánh với đêm qua thì bà trông có sức sống hơn một chút, thế nhưng đôi mắt vẫn đục ngầu, cả người trông giống như một người đang lạc vào cõi tiên.
Nhìn hình dáng khuôn mặt thì hiển nhiên khi còn trẻ Thái hậu cũng là một mỹ nhân, chẳng qua là không thể chống lại sự tàn phá của năm tháng, hôm nay bà chỉ còn là một lão nhân mắc bệnh lâu năm không chữa khỏi mà thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Hoan liền có thêm phần nhu hoà.
"Khởi Nhi? Khởi Nhi về rồi à?"
Đột nhiên Thái hậu nhìn sang Tần Hoan, có lẽ nàng là người lạ lẫm nhất trong mắt Thái hậu cho nên bà mới dễ chú ý đến nàng nhất. Tần Hoan còn chưa biết "Khởi Nhi" này là ai thì Trần ma ma liền ghé sát vào tai Thái hậu nói, "Nương nương, vị này là Cửu cô nương của Tần gia, người đã chữa bệnh cho nương nương, chứ không phải Lục Công chúa."
Thái hậu vẫn giữ vẻ mặt hoảng hốt nhìn Tần Hoan, Yến Hoài liền nói, "Khởi Nhi chính là Lục muội muội của Trẫm, đã bị bệnh chết từ mấy năm trước rồi. Thái hậu lại đang nhớ thương nữ nhi của mình."
Tần Hoan lập tức hiểu rõ, Yến Hoài thấy Thái hậu căn bản không nhận diện được người khác liền trực tiếp nói, "Con mau đến xem cho Thái hậu đi."
Tần Hoan tiến lên trước bắt mạch, lúc đầu ngón tay nàng đặt lên cổ tay Thái hậu thì bà lại nhìn Tần Hoan một cách rất nghiêm túc và tường tận, "Khởi Nhi càng lúc càng xinh đẹp, càng ngày càng giống Dung phi. Chỉ tiếc là Dung phi ra đi quá sớm."
Vị Dung phi này có lẽ chính là mẫu thân ruột thịt của Lục Công chúa, Tần Hoan coi như không nghe thấy gì mà chỉ chuyên tâm xem mạch mà thôi.
Rất nhanh nàng đã nắm được tình hình, nàng thu tay lại rồi lui về sau một bước, "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đã vượt qua được hung hiểm, hôm nay chỉ cần uống thuốc điều trị bệnh phong là được rồi." Nói xong Tần Hoan lại liếc nhìn khuôn mặt của Thái hậu, "Ngoại trừ bệnh phong thì có lẽ bên trong tai Thái hậu cũng có bệnh, có cần dân nữ xem cho Thái hậu không?"
Nàng vừa dứt lời thì Yến Hoài lập tức gật đầu, "Đương nhiên rồi, đúng thật là 2 năm nay lỗ tai mẫu hậu càng lúc càng không dùng được, ta đã bảo Thái y xem thế nhưng bọn họ lại không tìm ra bệnh, chỉ nói là do thân thể suy nhược nên mới như vậy mà thôi. Con đã nhìn ra bệnh rồi thì liệu có phương pháp điều trị hay không?"
Tần Hoan chỉ nói, "Dân nữ sẽ dốc toàn lực."
Nói xong nàng nhìn sang Trần ma ma, "Xin hãy đỡ Thái hậu nằm xuống."
Hôm nay Trần ma ma đã cực kỳ tín nhiệm Tần Hoan, nghe nàng nói thế liền lập tức đỡ cho Thái hậu nằm xuống, sau đó bà cùng với Yến Hoài tránh sang một bên nhìn Tần Hoan. Nàng lấy túi châm trong tay áo ra, rút lấy cây châm dài nhất, nàng nghiêng người, muốn châm vào huyệt đạo sau tai Thái hậu. Trần ma ma thấy thế liền siết chặt nắm đấm theo bản năng, còn Yến Hoài cơ hồ là trợn mắt nhìn Tần Hoan đâm kim sâu vào trong da thịt Thái hậu. Vốn tưởng là sẽ cực kỳ đau đớn thế nhưng Thái hậu lại vẫn nằm yên tĩnh không có phản ứng gì, có như thế Yến Hoài mới khẽ thở phào.
Tần Hoan cẩn thận xem xét 2 lỗ tai Thái hậu sau đó mới quay lại hỏi Trần ma ma, "Ma ma, Thái hậu có hay đau nhức xương sống ở đoạn chỗ thắt lưng không? Hoặc là có thấy triệu chứng ù tai, khô nóng hay không?"
Trần ma ma nghe thấy thế liền gật đầu, "Vâng, Thái hậu nương nương không thể ngồi lâu, đôi lúc rõ ràng không có ai nói chuyện nhưng người lại cho rằng có ai đang hỏi mình. Lúc ta hỏi thì người nói nghe thấy tiếng vang trong tai."
Tần Hoan gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ hiểu rõ, "Dân nữ đã biết, trước mắt bệnh phong của Thái hậu là cấp bách nhất, còn bệnh ở tai này có thể từ từ điều trị. Khi nào bệnh phong được cải thiện rồi thì sau này mới có thể dùng thuốc nặng được."
Trần ma ma gật đầu lia lịa, sau đó lại nghĩ đến cái gì rồi nói, "Cửu cô nương, thân thể Thái hậu yếu đuối, nếu cứ dùng thuốc như thế..."
Thái hậu tuổi tác đã cao, thân thể vốn nhiều bệnh tật, lại vì sức khoẻ quá kém nên các ngự y không dám tuỳ tiện dùng thuốc. Bởi vậy khi điều trị cho Thái hậu, bọn họ chỉ luôn lựa chọn phương pháp bảo thủ và an toàn. Tần Hoan biết rõ Trần ma ma đang suy nghĩ cái gì nên liền trấn an nói, "Ma ma yên tâm, trong lòng ta biết rõ, mà đây cũng chính là điều ta muốn nói. Hiện tại ta sẽ kê một phương pháp thực liệu (điều trị bằng thức ăn) cho người già, chủ yếu là để Thái hậu bồi bổ thân thể. Còn dùng thuốc ta cũng sẽ cân nhắc nặng nhẹ."
Trần ma ma thở phào, "Vâng, xin nhờ Cửu cô nương."
Tần Hoan nhìn sang Yến Hoài, "Hoàng thượng, hiện tại kê đơn được không? Dân nữ nhớ ra Hoà Thái y vẫn còn ở trong cung, có cần phải cùng với ông ấy..."
Thái hậu đã có ngự y chuyên môn điều trị, Tần Hoan cũng biết trong nội cung coi trọng chuyện này nên mới không có lòng muốn tranh giành quyền trị liệu cho Thái hậu. Nhưng nàng vừa dứt lời thì Yến Hoài đã nói, "Chuyện này hôm nay Trẫm cũng muốn nói với con, trước đây Hoà Thái y chuyên khám bệnh cho Thái hậu, mặc dù không sơ xuất nhưng cũng chẳng có công trạng gì. Hiện tại con đã cứu được Thái hậu, cho nên Trẫm cảm thấy thuốc con dùng sẽ có tác dụng với Thái hậu hơn. Trước đây con cũng đã chữa khỏi bệnh tương tự cho Thái trưởng Công chúa rồi cho nên Trẫm muốn sau này thân thể của Thái hậu giao cho con điều trị. Con có bằng lòng hay không?"
Yến Hoài đã nói như vậy thì đương nhiên Tần Hoan không dám nói câu không, "Dân nữ đương nhiên bằng lòng!"
Yến Hoài cười cười, "Tốt lắm, con không phải nữ y cũng không phải ngự y, lần này cứu được Thái hậu chính là có công đầu. Sau này nếu con điều trị thân thể Thái hậu khoẻ lên, có thể để cho Thái hậu nhận ra được người khác thì chính là một công nữa, đến lúc đó Trẫm sẽ trọng thưởng."
"Đa tạ Hoàng thượng, Tần Hoan sẽ dốc hết toàn lực!"
Yến Hoài gật đầu, "Cho con thẻ bài chính là để con hàng ngày tiến cung dùng đến. Bắt đầu từ hôm nay, con xem xem cần phải mấy ngày vào cung một lần thì hợp lý rồi thương lượng với Trần ma ma là được."
Tần Hoan đáp lời, sau đó nàng quay sang Trần ma ma, "Ma ma, giấy bút ở đâu, ta viết đơn thuốc cho bà."
Trần ma ma nghe thấy thế liền dẫn Tần Hoan đi đến bên án thư ở phòng trong, ngăn cách với chỗ này một cánh cửa tròn. Đến chỗ này, khoảng cách với Yến Hoài cũng xa ra một chút, Trần ma ma khẽ nói, "Trước đây Thái hậu cũng thích viết chữ vẽ tranh, thế nhưng sau này bị bệnh rồi liền cầm bút không nổi nữa." Nói xong bà trải rộng giấy ra rồi lấy bút lông sói xuống, chấm mực sau đó đưa cho Tần Hoan.
Tần Hoan vừa viết vừa nói, "Ma ma yên tâm, Thái hậu nương nương chưa đến thời điểm đèn hết cạn dầu, sẽ có chuyển biến tốt đẹp thôi!" Hốc mắt Trần ma ma đỏ lên, "Nhờ ơn Cửu cô nương, nhờ ơn Cửu cô nương."
Rất nhanh, cả 2 tờ đơn thuốc đều đã viết xong, Tần Hoàn đưa hết cho Trần ma ma, "Một tờ là thực liệu, một tờ là thuốc, cách nấu thuốc cũng ghi ở trong đó. Kể từ hôm nay, trước tiên ta mỗi ngày đều sẽ vào cung xem mạch cho Thái hậu nương nương. Sau này người có chuyển biến tốt lên rồi thì 2 ngày ta vào cung một lần. Ma ma cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên Trần ma ma gật đầu lia lịa, sau đó bà đi ra ngoài bẩm báo với Yến Hoài. Yến Hoài cực kỳ hài lòng, sau đó ông căn dặn người đi lấy thuốc nấu thuốc, vừa xong xuôi thì Thái hậu lại nắm lấy tay ông hỏi, "Lẫm Nhi đâu? Sao lại không thấy Lẫm Nhi?"
Yến Lẫm chính là tên của Duệ Thân vương, Tần Hoan vẫn luôn cúi mặt xuống, nàng chỉ nghe thấy Yến Hoài cười nói, "Mẫu hậu lại quên rồi, Hoàng đệ vẫn đang trấn thủ biên quan ở Sóc Tây..."
Thái hậu lắc lắc đầu, "Hôm qua... hôm qua ta mới gặp Lẫm Nhi."
Yến Hoài bật cười, "Hôm qua đến thăm người là Yến Trì, nhi tử của Hoàng đệ."
Ông còn chưa nói xong thì Viên Khánh đột nhiên đi từ bên ngoài vào rồi cười nói, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Trì Điện hạ và Ly Điện hạ vào cung thỉnh an và chúc Tết Thái hậu nương nương."
Vẻ mặt mọi người trong phòng đều khẽ biến, còn Yến Hoài lại cười sang sảng, "Mau để bọn nó vào đây, vừa lúc đang nhắc đến bọn nó."
Danh sách chương