Chương 182: Muốn làm Thái tử phi (2)
Còn bên này Hồ thị dẫn 3 người Tần Hoan về viện riêng, sau đó căn dặn hầu tỳ cẩn thận chăm sóc rồi mới đi về Triều Nghi viện của Tần Triều Vũ. Bên trong Triều Nghi viện, Tần Triều Vũ đã rửa mặt chải đầu tháo hết trâm cài xong, thay ra một bộ áo ngủ màu đỏ và một cái áo choàng mỏng để chờ Hồ thị. Hồ thị vừa đến liền nói, "Hôm nay Hoàng hậu nói thế nào?"
Tần Triều Vũ đứng dậy dẫn Hồ thị đến ngồi lên trên giường nhỏ, sau đó mới thở dài, "Mẫu thân sốt ruột rồi, còn có thể nói thế nào chứ? Hôm nay còn có mấy người khác nữa, nên đương nhiên Hoàng hậu không thể nói rõ ràng được rồi."
Hồ thị nhíu mày rồi thở dài, "Hiện tại sắp qua năm mới rồi, Hoàng hậu lại cứ trì hoãn không để lộ ra."
Tần Triều Vũ đặt một ly trà lên tay Hồ thị, "Mẫu thân đừng vội, Hoàng hậu cũng không phải chỉ có chúng ta là lựa chọn duy nhất, bà ấy do dự cũng là điều đương nhiên. Có điều mẫu thân yên tâm, nữ nhi có thể chắc chắn chúng ta là lựa chọn tốt nhất."
Hồ thị đặt ly trà xuống rồi cầm lấy tay Tần Triều Vũ, "Yên tâm yên tâm, nữ nhi của ta đương nhiên là viên minh châu sáng nhất kinh thành." Hồ thị ngừng lại giây lát rồi nói, "Con đã thấy dáng vẻ hiện tại của Cửu muội muội con rồi hả?"
Vẻ mặt ôn hòa của Tần Triều Vũ đột nhiên bị trì trệ, nàng cong môi thế nhưng đáy mắt lại hoàn toàn không có ý cười. Nàng giật giật khóe môi, giọng nói vừa giống như trào phúng lại giống như ghen tỵ, "Tuyệt đại giai nhân, khuynh quốc khuynh thành?"
Giọng nói Hồ thị có chút bất đắc dĩ và chua sót, lại có chút oán hận, "Đúng vậy, năm đó nhìn dáng vẻ càng ngày càng tốt, không ngờ đến đi Cẩm Châu 3 năm, chưa kể đến dung mạo càng lúc càng đẹp mà khí chất cũng thể hiện ra rõ ràng rồi."
Nói xong Hồ thị lại liếc nhìn ra bên ngoài một cái rồi khẽ nói, "Tin tức lần trước đưa từ Cẩm Châu về con cũng đã xem qua, mấy năm nay người mà chúng ta phái đi đưa quà lễ tiết quay về cũng nói là nó sống ở Cẩm Châu cũng không quá tốt, nhưng sao đột nhiên lại... Còn nữa, còn nói nó vì có một tay y thuật cho nên mới được An Dương Hầu nhận làm nghĩa nữ, mà năm đó khi nó ở trong phủ chúng ta làm sao lại không biểu hiện ra?"
Hồ thị càng nói càng tức giận, "Biết sớm như thế thì năm đó ta đã giữ nó lại bên cạnh dạy dỗ, cũng coi như xem xem nó thay đổi thế nào. Mặc dù năm đó nó mất đi phụ mẫu thế nhưng chẳng lẽ một người không có lý do gì lại tự nhiên thay đổi? Con xem mặt mũi đó của nó, rồi lại nhìn dáng người, rõ ràng là xiêm y cũng không hề tính là cực phẩm, màu sắc cũng có phần mộc mạc thế nhưng mặc trên người nó lại thật sự như tiên tử. Mà khiến cho người ta phải thấy kỳ lạ nhất chính là thái độ của nó, hai tỷ tỷ kia từ địa phương nhỏ đến đây, có chút sợ đầu sợ đuôi thì cũng là bình thường, thế nhưng dáng vẻ năm đó của nó con cũng đã biết đến, cửa lớn không dám ra, cũng không dám gặp người, làm thế nào mới đi Cẩm Châu có 3 năm hiện tại đã trở thành tiểu thư khuê các chân chính rồi?"
"Được rồi mẫu thân." Chờ Hồ thị nói xong Tần Triều Vũ mới lên tiếng có chút cứng rắn ngăn bà lại. Hồ thị nghe thấy câu này thì mới biến mình nói quá rồi liền vội vàng cười khổ. Tần Triều Vũ lại nói, "Mẫu thân đây là làm sao vậy? Tần Hoan tốt thế thì sao chứ? Chẳng lẽ như thế thì nữ nhi của người không đáng một đồng sao?"
Hồ thị kéo tay Tần Triều Vũ, "Đứa nhỏ ngốc, vi nương không có ý này."
Tần Triều Vũ mím môi, nàng rút tay ra vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay Hồ thị rồi mới nói, "Mẫu thân đừng nên gấp gáp, Tần Hoan có nhan sắc tốt thì chính là phúc khí của nàng ta, ở trong kinh thành này thì mọi sự cũng không phải chỉ dựa vào dung mạo là có thể được việc. Nữ nhi đã rèn luyện nhiều năm ở kinh thành nên chắc chắn sẽ biết cách sinh tồn hơn so với nàng ta, người còn sợ nàng ta cướp đoạt chuyện tốt của con à?"
Hồ thị định nói lại thôi, "Nhưng... nhưng nó nhận An Dương Hầu làm nghĩa phụ, thật sự gọi Thái Trưởng Công chúa làm tổ mẫu đó, nó còn biết y thuật nữa... Ngay cả Tam ca con cũng đánh giá nó rất tốt, ta nhìn thấy ánh mắt kia của phụ thân con cũng là cực kỳ tán thưởng..."
"Mẫu thân." Tần Triều Vũ cầm tay Hồ thị, "Mẫu thân nói như vậy rồi thì định đối xử với nàng ta thế nào?"
Hồ thị bị nàng hỏi như vậy đột nhiên lại sửng sốt, "Ta... ta còn có thể thế nào chứ, nó đã đến Hầu phủ rồi, bất luận vì chuyện trong hay chuyện ngoài thì ta cũng không thể bạc đãi nó được. Ta chỉ là cảm thấy... năm đó một tiểu nha đầu vốn chẳng ra gì nay lại đột nhiên biến hóa lớn đến như thế, cho nên trong lòng ta có hơi bất bình mà thôi..."
Hồ thị nói xong thì vừa bất đắc dĩ lại vừa oán giận mà thở dài một hơi.
Bà là phu nhân Hầu phủ, tuy rằng ở kinh thành rất nhiều nhà quyền quý thế nhưng bên trong Tần thị thì bà cũng là người đứng đầu, không chỉ thế, nhi tử và nữ nhi của bà cũng phải đứng đầu mới tốt. Năm xưa Tần Hoan là cái dạng gì thì bà biết cực kỳ rõ ràng, lúc đó dung mạo Tần Hoan mới chỉ có chút xinh xắn mà thôi, còn về khí chất và tác phong thì hoàn toàn không phải nói đến. Bà cho rằng trải qua mấy năm như vậy dù Tần Hoan có tiến bộ thì cũng vẫn chỉ là một đứa vô dụng mà thôi. Thế nhưng bà thế nào cũng không ngờ được rằng hôm nay Tần Hoan lại khiến cho bà kinh diễm vạn phần.
Mặc dù không đến mức khiến cho Tần Triều Vũ không đáng một đồng, thế nhưng trong lòng bà không thể không thừa nhận khí chất và tác phong kia thật sự vượt qua cả Tần Triều Vũ. Cho đến hiện tại Tần Triều Vũ vẫn luôn là viên ngọc quý duy nhất của Hầu phủ, vậy mà hôm nay có thêm một người như vậy đến đây, nghiễm nhiên đoạn đi một nửa ánh mắt khiến cho trong lòng bà hơi chút bất bình, cũng lo lắng Tần Hoan đoạt đi bất cứ đồ gì vốn có của Tần Triều Vũ.
"Mẫu thân cũng biết người không thể làm gì với nàng ta, mà người cũng biết phụ thân lại tán thưởng nàng." Giọng nói Tần Triều Vũ lại bình tĩnh hơn so với dự liệu của Hồ thị, "Năm đó do con tức giận nên mới không muốn nàng ta ở lại, hiện giờ nghĩ đến lại có chút ấu trĩ rồi."
Hồ thị hơi ngạc nhiên nhìn Tần Triều Vũ, nàng lại hơi cong môi nói, "Mẫu thân, kinh thành có vô số quyền quý, cũng không hề thiếu nữ nhi nhà quý tộc. Nhà khác thì không nói, ngay cả người trong Trung Quốc công gia địa vị cũng ở trên chúng ta, dáng vẻ không hề thua kém mà thủ đoạn lại càng cao thâm, chúng ta gặp phải người như vậy thì có thể thế nào chứ? Đố kỵ hay là ghen ghét? Oán hay là hận?"
Khóe môi Hồ thị khẽ động, đang định cho rằng Tần Triều Vũ không quá chú tâm thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nàng, "Nếu như chúng ta chỉ vì như vậy đã gấp gáp hoảng loạn, hoặc có chút ghen ghét đố kỵ mà mưu đồ thì thật sự tầm thường. Huống chi nếu như con ngay cả vì một Tần Hoan mới vừa đến kinh thành mà đã đối phó không được thì làm sao có thể tranh giành được với mấy kẻ đê tiện diêm dúa lòe loẹt kia?"
"Vũ Nhi, vậy ý của con là..."
Tần Triều Vũ lại lần nữa vỗ vỗ mu bàn tay của Hồ thị, "Người yên tâm, người cứ đối xử với nàng thật tốt, ngoại trừ nàng ra thì còn cả 2 người kia nữa. Ý của phụ thân con hiểu được, mẫu thân người cũng biết mong muốn của con, sau này mặc dù ngồi lên vị trí kia thì chúng ta cũng cần phải có trợ lực. Người cứ coi như vì cả tộc Tần thị, cũng không thể nào biểu hiện ra mình không thích nàng ta được."
Nói xong Tần Triều Vũ lại hất hàm, "Nếu như hiểu được ý tốt của mẫu thân, sau đó biết hồi báo thì rất tốt rồi, còn nếu như bọn họ không biết trời cao đất rộng..." Vẻ mặt Tần Triều Vũ tối lại, không có lớp trang điểm quyến rũ thì trông nàng càng sắc bén, "Con đây đương nhiên cũng không tha thứ cho các nàng, đến lúc đó cho dù phụ thân không thích thì con cũng có biện pháp của riêng mình."
Nghe thấy Hồ thị nói như vậy thì thần sắc Tần Triều Vũ cũng ôn hòa trở lại, "Mẫu thân yên tâm, con tự có tính toán."
Hồ thị gật gật đầu, đang định bảo Tần Triều Vũ đi ngủ thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Nhưng Vũ Nhi à, con đã từng nghĩ đến chưa... Nếu con chấp nhận nó, nó cũng không đi tranh đoạt, thế nhưng... vị kia..."
"Sẽ không." Tần Triều Vũ phản ứng cực nhanh, ngay lập tức phủ định, vẻ mặt cũng lạnh đi vài phần, "Mẫu thân, người lo lắng quá nhiều rồi."
Nghĩ đến đây Hồ thị liền gật đầu, "Cũng phải, nó cũng không phải là con."
Nói xong Hồ thị liền đứng dậy, "Được rồi, hiện giờ đã muộn, con ngủ sớm đi."
Tần Triều Vũ gật đầu, đứng lên tiễn Hồ thị ra ngoài, mãi đến khi bà đi khỏi Triều Nghi viện rồi nàng mới chậm chạp bước vào phòng trong. Đại nha đầu Mặc Ý tiến lên nói, "Tiểu thư, hôm nay người vào cung cả ngày trời đã hao phí tinh thần quá nhiều rồi, đi ngủ thôi."
Tần Triều Vũ lắc đầu, "Chờ một chút, hôm nay ta vẫn còn chưa luyện chữ."
Mặc Ý hơi đau lòng nhìn sang Tần Triều Vũ, "Chỉ không luyện một ngày thôi thì cũng không sao đâu."
Tần Triều Vũ lại lắc đầu, vẫn lại đi đến thư phòng nhỏ của mình, "Một ngày thì cũng không thể lười biếng, chỉ một ngày thôi thì những người khác đều đã có thể vượt qua ngươi..."
Mặc Ý nghe thấy thế liền thở dài rồi bước nhanh đến phía trước mài mực.
Cùng lúc đó ở phía Tây Bắc của Triều Nghi viện, Tần Hoan đã thay áo bào rộng rãi ngồi xuống bên trong Tùng Phong viện. Đồ đạc nàng mang từ Cẩm Châu đến không nhiều lắm, lúc Tần Tương và Tần Sương còn đang sắp xếp chưa xong thì nàng đã rửa mặt chải đầu xong rồi.
Gạt gạt bấc đèn, Tần Hoan lấy bản viết tay hơn 10 năm trước của Thẩm Nghị mà lúc ở Dự Châu Yến Trì đưa cho nàng ra đọc.
"Tiểu thư, hôm nay vừa trở về, nên sớm đi nghỉ thôi?"
Tần Hoan lắc đầu, trong lòng nàng có chút loạn, không đọc cái gì thì tối nay có lẽ nàng sẽ không ngủ được.
Tần Hoan không muốn ngủ, Phục Linh chỉ có thể khẽ than thở ở bên cạnh, "Có phải tiểu thư nhớ lão gia và phu nhân?"
Nàng hỏi thế khiến cho trong lòng Tần Hoan đột nhiên đau đớn, bàn tay cầm sách hơi siết chặt, một lát sau mới gật đầu.
Phục Linh vội an ủi, "Tiểu thư đừng nôn nóng, ngày mai nói một tiếng với Đại lão gia và Đại phu nhân. Chúng ta về đây rồi thì việc đầu tiên là đến bái tế lão gia phu nhân là tốt nhất."
Tần Hoan gật đầu, nàng vẫn đang suy nghĩ về việc xảy ra sau sự kiện kia, thi cốt của toàn gia đình nàng có lẽ cũng chẳng có ai thu nhặt. Hiện tại nàng muốn bái tế phụ mẫu của nàng thì phải đến chỗ nào bái tế đây? Nghĩ đến đây Tần Hoan lại theo bản năng mà nhìn ra cửa sổ, cửa này nằm ở phía Tây, mà Thẩm phủ trước kia cũng nằm ở Thường Nhạc phường phía Tây kinh thành.
Thấy Tần Hoan nhìn ra cửa sổ xuất thần, Phục Linh chỉ muốn tìm đề tài nào đó dời đi lực chú ý của Tần Hoan.
"Tiểu thư, Bát tiểu thư hiện tại đã xinh đẹp lên không ít rồi..."
Tần Hoan gật đầu qua quýt, "Phải."
Tần Triều Vũ có danh xưng kinh thành đệ nhất tài nữ, dung mạo làm sao có thể kém được, huống hồ dung mạo phu thê Tần Thuật cũng thuộc dạng khá, ngay cả Tần Tương và Tần Sương cũng không tính là khó coi. Cộng thêm Tần Triều Vũ từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ đã được nuôi dưỡng thành khí chất cao quý cùng với hoa phục trang sức phụ trợ, ngay cả Tần Hoan lần đầu tiên nhìn thấy thì trong lòng cũng kinh diễm một phen.
Trước đây mặc dù nàng là nữ nhi của Đại Lý Tự khanh thế nhưng từ nhỏ đã lăn lộn cùng phụ thân nếm trải rất nhiều khổ cực, cả nhà bọ họ từ nhỏ đều không phải xuất thân quan lại quyền quý cho nên phụ thân trông rất chất phác mộc mạc, mẫu thân cũng vui vẻ tự thấy đủ. Mà nàng sau này mặc dù cũng nhận được chút tiện nghi của nữ nhi nhà quan Tam phẩm ở kinh thành thế nhưng tính cách cũng chẳng có chút kiêu ngạo khoa trương nào.
Một người có tính tình cùng khí chất hướng nội, ngoại trừ rèn luyện cùng với trời sinh thì phần lớn là do hoàn cảnh sống và trải nghiệm mà đúc kết ra. Tần Triều Vũ từ nhỏ lớn lên trong Hầu phủ đương nhiên là hưởng được muôn vàn sủng ái, người nàng quen biết cũng toàn là quyền quý, được hưởng thụ ăn mặc đi lại cùng giáo dục đều là thứ tốt nhất, bởi vậy mới có một Tần Triều Vũ như bây giờ. Hôm nay nhìn trang phục trên người nàng, vừa tinh xảo hoa lệ lại vừa cẩn thận tỉ mỉ, đương nhiên người như thế từ sớm cũng đã biết bản thân mình phải dùng dáng vẻ nào là tốt nhất để phơi bày ra cho người khác thấy, mà suy nghĩ chân chính trong lòng mình đương nhiên cũng không dễ để ai đoán được. Tần Hoan hiểu được điều này, thế nhưng hiện tại không hề muốn suy đoán gì về vị Bát tỷ tỷ này cả.
Hôm nay yên ổn trôi qua cũng coi như nàng vượt được cửa ải đầu tiên, từ tối nay trở đi nàng chỉ nghĩ đến vụ án của phụ thân. Mà nàng đương nhiên vẫn hiểu được, cho dù nàng đã bước chân vào Hầu phủ rồi thì những điều nàng mong muốn vẫn nằm ngoài tầm với.
Phục Linh thấy Tần Hoan hơi thất thần liền nói tiếp, "Mặc dù Bát tiểu thư đẹp thế nhưng lại khiến người ta hơi sợ hãi. Mà so sánh thì Bát tiểu thư cũng không đẹp bằng tiểu thư, người mặc y phục đơn sắc, không trang điểm nhưng vẫn đẹp hơn nàng ấy rất nhiều rất nhiều rồi. Nếu như một ngày nào đó người mặc váy đỏ, tô son lên thì nhất định sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"
Tần Hoan bị lời của Phục Linh làm cho hoàn hồn, nàng bất đắc dĩ nói, "Không giống nhau."
Phục Linh trợn mắt, "Có gì mà không giống nhau chứ, nếu nô tỳ là nam tử nhất định sẽ chọn tiểu thư người làm phu nhân."
Tần Hoan liếc nàng một cái, "Vì sao?"
Phục Linh đảo đảo mắt, "Bởi vì tiểu thư không khiến người ta sợ hãi."
Tần Hoan nhướn mày, "Hả...? Em không sợ ta à?"
Nói đến đây Phục Linh lại thấy hơi chột dạ, thoạt nhìn Tần Hoan có vẻ dịu dàng điềm tĩnh, thế nhưng Phục Linh đã chứng kiến sự lạnh lùng nghiêm nghị của nàng khi mổ tử thi, cả vẻ bình thản mặt không đổi sắc khi nàng bị chọc cho tức giận.
So với nét đẹp rực rỡ sắc bén của Tần Triều Vũ thì dáng vẻ kia của tiểu thư nhà nàng dường như càng khiến người khác sợ hãi hơn.
Phục Linh nghĩ nghĩ xong lại giật thót mình, vội vàng lắc đầu nói, "Nô tỳ không sợ tiểu thư, có điều nếu như nô tỳ làm chuyện gì sai thì..." Nói đến đây đột nhiên vẻ mặt Phục Linh lại tràn đầy hứng thú, "Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ mới nói chuyện phiếm với tiểu nha đầu ở bên ngoài cho nên mới biết được một cái bí mật lớn, tiểu thư có biết là cái gì không?"
Tần Hoan liếc mắt nhìn Phục Linh phối hợp hỏi, "Là cái gì?"
Phục Linh đè thấp giọng nói xuống, "Hôm nay Bát tiểu thư vào cung gặp Hoàng hậu, kỳ thật là để chuẩn bị để tuyển chọn làm Thái tử phi, Bát tiểu thư chúng ta là một người muốn làm Thái tử phi..."