Cho đến mấy canh giờ sau, bên ngoài hẻm núi này, một bóng dáng vô thanh

vô tức đi đến từ phía trên.

Đó là một nữ tử.

Nàng này có dung mạo tuyệt mỹ, ý vị dịu dàng, làn da trắng vô ngần, phía

sau dáng người uyển chuyển là một đôi cánh màu bạc.

Còn quần áo này, giống như hai tu sĩ Phong, Lan, đều là huyền bào màu đen

thêu chỉ vàng, làm nền cho tiên tư của nàng, tăng thêm nét linh hoạt.

Nhất là đôi mắt trong suốt sáng ngời giống như nước cất của nàng, giờ phút

này đang chảy qua ánh sáng bình tĩnh, đảo qua tứ phương… Dùng điều này để

âm thầm dò xét có người đến hay chăng.

“Nhưng… Ta có chuẩn bị ở sau, những thứ này thì có ích lợi gì.”

Nữ tử này, chính là Nguyệt Đông vốn giáng lâm cùng thanh niên họ Phong

và Lan Dao.

Giờ phút này ánh mắt nàng lóe lên, rồi nàng bước một bước, trực tiếp bước

vào hẻm núi trong sương mù, không thấy tung tích…

Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở sau.

Đối với thanh niên họ Phong và Lan Dao, dường như hoàng tước này chính

là nữ tử tên Nguyệt Đông kia.

Mà giờ khắc này, trong hẻm núi lớn của quận Liêu Huyền, sương mù quay

cuồng kịch liệt, nó không ngừng nổ vang, từng tiếng rít bén nhọn xuyên thấu

sương mù, ẩn chứa sự thê lương và hung tàn.

Cho đến hồi lâu sau, theo âm thanh vật nặng liên tiếp rơi xuống đất truyền

ra, một cơn bão táp đột nhiên bùng nổ dưới đáy hẻm núi lớn này.

Nó quét ngang hẻm núi, làm sương mù dưới đáy lập tức bị xé nứt, hệt như

có bàn tay vô hình đang vung vẩy bên trong, khiến sương mù nồng đậm nơi đây,

bay lên trên, lộ ra mặt đất đáy hẻm núi vốn bị sương mù bao phủ.

Đó là một vùng phế tích to lớn.

Bên trong phế tích là rất nhiều kiến trúc tạo hình cổ xưa, cho dù là tháp cao,

hay đường đi, lại hoặc là nhà dân, chỗ nào cũng có.

Nói một cách chuẩn xác, đây là một thành trì cỡ nhỏ.

Có thể tưởng tượng nơi đây nhất định đã từng có rất nhiều sinh linh ở lại.

Nhưng bây giờ, quá nửa kiến trúc nơi này đều đổ sụp, rất ít được bảo tồn

hoàn chỉnh, đồng thời vết tích bị dị chất xâm nhập rất rõ ràng.

Nhưng thi hài cổ xưa lại không có một bộ, chỉ có trên trăm xác quái điểu hai

đầu chảy ra máu tươi, rải rác bên trong phế tích.

Có mấy con còn chưa hoàn toàn tử vong, đang đang giãy dụa, phát ra tiếng

kêu rên.

Sau đó, một bóng dáng xông ra từ sương mù bên trên, rơi vào trong vùng

phế tích này, đứng trên thân một con quái điểu đang giãy dụa.

Ngay khi hắn đạp lên, thân thể con quái điểu này ầm vang một tiếng, trực

tiếp thành huyết nhục be bét.

Người này, chính là thanh niên họ Phong.

Ngay sau đó còn có hai bóng dáng, cũng bay nhanh ở phía sau, lập tức hạ

xuống.

Là Lan Dao và Hứa Thanh.

Nhìn qua phế tích xung quanh, mặt ngoài, nét mặt của Hứa Thanh như

thường, nhưng lòng cảnh giác ngày càng nhiều hơn. Ánh mắt hắn quét qua một

lượt, sau khi lướt qua xung quanh, hắn quan sát Đội trưởng trong tay thanh niên

họ Phong.

Đội trưởng vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Hứa Thanh yên lặng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thi hài những quái điểu

kia.

Trước đó, trong sương mù, ngay từ đầu ba người bọn họ coi như thuận lợi,

nhưng rất nhanh đã gặp tập kích. Những tồn tại tập kích bọn họ kia, dường như

bản thân chúng có thể dung hợp cùng sương mù.

Chúng ở giữa hư và thực, có phần khó chơi.

Hứa Thanh đương nhiên sẽ không dốc hết sức ứng phó, nhưng hiển nhiên

thanh niên họ Phong càng nóng vội. Hắn lấy ra lông vũ năm màu, quạt một cái,

càng trực tiếp ép quá nửa tồn tại tập kích bọn họ hiện ra thân hình, rồi diệt sát

huyết nhục, đánh nát không ít.

Rồi sau đó Lan Dao cũng xuất thủ, Hứa Thanh hiệp trợ ở bên cạnh. Bọn họ

lại đánh giết trên trăm con, lúc này mới xông ra sương mù.

Tập kích bọn họ, chính là những con quái điểu này.

“Thế giới này, bẩn thỉu, đồng thời cũng quả thật nguy hiểm tầng tầng lớp

lớp, chim sẻ bình thường bị khí tức Thần linh xâm nhập, lại dị biến thành hình

dáng như vậy.”

Thanh niên họ Phong âm trầm mở miệng.

“Lan đạo hữu, hành trình sau đó khả năng sẽ có không ít loại thú tương tự,

nếu ngươi vẫn như vừa rồi, e là chuyến này của chúng ta sẽ bị kéo dài nghiêm

trọng, đến lúc đó… Sợ sẽ có những biến cố khác xuất hiện.”

Nói đến đây, thanh niên họ Phong nhìn về phía Hứa Thanh.

“Mặt khác, đạo hữu Viêm Huyền Tử, nếu từ đầu đến cuối ta xông pha ở phía

trước, gặp được một vài tồn tại khó chơi, khó đảm bảo sẽ không đem đại sư

huynh của ngươi ra dùng như tấm thuẫn.”

Hứa Thanh nghe vậy, trong mắt bắn ra tia sắc lạnh, nhìn chằm chằm thanh

niên họ Phong, chậm rãi mở miệng.

“Tại hạ không ngại cùng ngươi tiếp tục trận chiến sinh tử trước đó ở đây.”

Thanh niên họ Phong nheo lại mắt, hàn ý lập tức tràn ra từ trong thân thể

hắn, bao phủ tứ phương, đồng thời cổ tay nắm bắt Đội trưởng càng dùng sức

một chút.

Mà Đội trưởng, hai chân run rẩy, vẻ mặt thống khổ.

Sắc mặt Hứa Thanh càng khó coi hơn.

Lan Dao bên cạnh chú ý tới lòng thù địch giữa hai người, khẽ cười một

tiếng, cất bước đi đến giữa hai người.

“Được rồi, đạo hữu Viêm Huyền Tử, trước đó ngươi thật sự không ra sức

cho lắm, cũng khó trách Phong đạo hữu bất mãn.”

“Nhưng Phong đạo hữu, mọi người đã lựa chọn hợp tác, ngươi đừng luôn

làm ra dáng vẻ bắt chẹt người ta.”

“Như vậy đi, con đường sau đó, nếu khó đối phó như vậy như trước đó, thì

chúng ta đồng loạt ra tay, nếu không như thế, thì một người xuất thủ một lần.”

Thanh niên họ Phong nghe vậy, hừ một tiếng, thân thể lóe lên, bay tới đằng

trước.

Nhưng cổ tay nắm Đội trưởng vẫn buông lỏng một chút, hai chân Đội

trưởng cuối cùng đã không còn run rẩy nữa.

Hứa Thanh nhìn bóng lưng thanh niên họ Phong, không nói chuyện, Lan

Dao bên cạnh thì nhìn Hứa Thanh với thâm ý sâu sắc.

“Đi thôi, Viêm Huyền Tử đạo hữu.”

Hứa Thanh hiểu rõ, hai người bọn họ không thể để cho mình đi cuối cùng

được, trước đó trong sương mù cũng là như thế, cho nên hắn bước trong im

lặng, bay tới đằng trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện