Được lắm, mình muốn để hắn tận mắt nhìn thấy, cái gì mới gọi là không sợ

chân chính, cái gì mới gọi là không sợ chết chân chính, cái gì mới gọi là điên

cuồng chân chính.

Thế là hắn phê bình với nét mặt nghiêm túc.

“Tiểu sư đệ ta muốn phê bình ngươi, những vật bên ngoài này chả là cái thá

gì, đại sư huynh dẫn ngươi tới nơi này, để làm đại sự phát đại tài, chúng ta đi

thôi!”

Nói rồi, toàn thân Đội trưởng tràn ra khí thế một đi không trở lại, lóe người

trước, lấy lực lượng tồi khô lạp hủ, một mình đi đầu, xông thẳng đến phía trước.

Một cảnh này rơi vào trong mắt Hứa Thanh, hắn thở dài, luôn cảm giác Đội

trưởng hình như đang so đấu ai tìm đường chết hơn.

Thế là chậm mấy bước hắn mới đi theo.

Lúc rời đi, hắn quay đầu liếc mắt nhìn gió lốc bên ngoài màn sáng, có hơi

tiếc nuối vì chỉ có một pho tượng sụp đổ, nhưng hắn cũng biết giờ phút này

không thích hợp tiếp tục đi săn pho tượng. Thế là hắn thu hồi ánh mắt, đi về

phía trước theo Đội trưởng.

Mà giờ khắc này nơi bọn họ đang ở là một lối đi do sức người mở ra, vách

tường xung quanh điêu khắc một vài phù văn phức tạp, thỉnh thoảng lại lấp lánh

lên tia u ám.

Lúc trên đường xuất hiện chỗ rẽ, dường như bốn phương đều thông suốt,

không có tuyến đường cố định.

Phảng phất là một mê cung.

Đội trưởng xác định tuyến đường chính xác, cả một đường không chút dừng

lại, rít gào mà qua.

Mắt thấy như vậy, Hứa Thanh cũng không để ý đến tuyến đường, vừa đi

theo, vừa đắm chìm tâm thần trong trong thức hải.

Ở trên cùng thức hải của hắn, thình lình tồn tại năm cánh cửa bí tàng to lớn!

Mỗi một cánh cửa đều cao vạn trượng, mênh mông vô cùng, tỏa ra cảm giác

rộng lớn lại tang thương, đứng theo năm phương hướng, mỗi cái đều khác biệt.

Cửa thứ nhất mở rộng, có thể thấy được thế giới mênh mông trong đó, một

con Thương Long bay lượn bên trong, thỉnh thoảng gào thét, vang vọng toàn bộ

thiên địa.

Đây là thần tàng đầu tiên của Hứa Thanh!

Cửa thứ hai khép kín, nhưng cửa này tràn ngập khí tức Độc Cấm, nhìn thấy

mà tim đập nhanh, kinh khủng vô cùng.

Cửa thứ ba cũng khép kín, lực lượng Tử Nguyệt bốc lên ở bên trong, như ẩn

chứa lò lửa, truyền ra tiếng tiếng vang.

Cửa thứ tư lại khác, dù vẫn khép kín như cũ, nhưng cửa này có Đế ý ngập

trời, hùng hậu uy nghiêm, như quân vương trấn sát hết thảy ở bên trong, quân

lâm thiên hạ.

Cửa thứ năm là cánh cửa Vu Đạo, cửa này mở một nửa, mơ hồ có thể thấy

được ở vực sâu trong đó, một bóng dáng vĩ ngạn khoanh chân, chèo chống thiên

địa, càng có từng hồi tiếng kêu rên truyền ra từ bên trong cửa.

Đó là âm thanh của Tịch Đông Tử.

Năm cánh cửa bí tàng này bao phủ toàn bộ thức hải giống như thần, chí cao

vô thượng. Đây chính là cánh cửa bí tàng của cảnh giới Linh Tàng này, nhưng

đối với Hứa Thanh, thì là cánh cửa thần tàng, Đế Tàng và Vu Tàng.

Cảnh giới Linh Tàng chính là quá trình hình thành tàng môn (cánh cửa bí

tàng), mỗi khi hình thành một tòa bí tàng, thì thức hải sẽ xuất hiện một tàng

môn.

Nếu có Thiên đạo thì tàng môn mở ra, trái lại, không có linh thì chỉ có thể

khép kín.

Bây giờ năm tàng môn của Hứa Thanh, một cửa mở rộng, một cửa mở một

nửa, ba môn khép kín.

Nhưng vào lúc này, trong cánh cửa thứ ba đang đóng kín, cũng chính là bên

trong thần tàng thứ ba của Hứa Thanh, theo từng sợi ánh trăng trước đó dung

nhập, một trận biến hóa phiên thiên đảo hải đang bùng nổ.

Ánh trăng này là ánh trăng Tổ Nguyệt, ẩn chứa đạo uẩn thái âm, đồng

nguyên cùng lực lượng Tử Nguyệt hình thành thần tàng mà lại càng cổ xưa. Sự

xuất hiện của nó tựa như thắp lên toàn bộ thần tàng, truyền ra âm thanh khai

thiên lập địa.

Tiếng nổ vang đến từ cánh cửa của thần tàng thứ ba bùng nổ trong thức hải

của Hứa Thanh, càng lúc càng lớn, vượt qua hết thảy, cho đến cuối cùng, cánh

cửa của thần tàng thứ ba vốn khép kín, chậm rãi mở ra một khe hở!

Tuy chỉ là khe hở, nhưng đây là quá trình từ không tới có, vô cùng trân quý,

có ý nghĩa to lớn!

Mà thông qua khe hở này, có thể thấy được trong thần tàng thứ ba màu tím

đậm, xuất hiện một quả cầu màu trắng mơ hồ.

Quả cầu vừa nhìn thấy đã có cảm giác cổ xưa tự nhiên dâng lên, dường như

sự tồn tại của nó chính là định nghĩa cho hai chữ “Cổ xưa” này.

Quanh thân nó tỏa ra khí lạnh dường như có thể đông kết thời không, phảng

phất nơi ánh trăng chiếu đến, đại đạo cũng phải đóng băng.

Đó là hình thức ban đầu của Thiên đạo trong thần tàng thứ ba này.

Hình dáng nó là thái âm, tên cổ là U Huỳnh!

Trong chớp mắt nó xuất hiện, cánh cửa của thần tàng thứ ba mở ra khe hở,

giống như núi lửa sắp bùng nổ, tràn ra khí tức bài sơn đảo hải, tràn ngập cả thức

hải của Hứa Thanh, khuếch tán ra toàn thân hắn, gột rửa tất cả, tăng cường hết

thảy.

Trong đường hầm mê cung Đế Lăng, Hứa Thanh đang tiến lên, thân thể lại

bỗng chấn động. Lực lượng tu vi của hắn ầm ầm bùng nổ, vượt qua trước kia,

lại lập tức ẩn nấp, duy chỉ có thần thái trong mắt hắn thay đổi, cảm giác sắc bén

càng phi phàm hơn trước kia, như ánh đèn sáng lấp lánh trong đêm tối.

Đội trưởng ở phía trước cũng dừng bước chân theo đó, quay đầu nhìn Hứa

Thanh đầy thâm ý sâu sắc. Hắn vẫn chưa mở miệng, mà nâng chân bước lên,

bóng dáng biến mất trong vách đá phía trước.

Hứa Thanh nhìn chăm chú, không chút chần chờ, xem vách đá kia như

không, bước lên một bước mà như vượt qua một vùng không gian, xuất hiện

trong một hang động.

Hang động này khác với mê cung lúc trước, dường như được hình thành

thiên nhiên, xung quanh trống trải đen nhánh như đặt mình vào hư vô. Duy chỉ

có chín vòng xoáy tràn ngập ánh sao tồn tại ở phía trên, vô thanh vô tức chuyển

động, óng ánh phi phàm.

Giống như chín cái cửa vào, cũng giống như chín thế giới.

Lúc Hứa Thanh đang ngóng nhìn, giọng nói của Đội trưởng truyền đến
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện