Quân Khương Lâm đột nhiên xoay người, từ đầu ngón tay một đạo tia chớp màu lam đột nhiên xẹt qua, cửa màn vải xoát một tiếng, giống như bị một lưỡi dao sắc bén qua, nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt đẫm lệ của Quản Thanh Hàn, cùng với vẻ mặt kinh hoàng của Độc Cô Tiểu Nghệ.
Trong lều vải nhất thời yên lặng, tất cả mọi người không nói câu nào.
Ai phải chống đỡ đây? Điều này lại còn phải nói sao?
- Con bỏ đi, con thoải mái, con còn tránh được toàn bộ sự trừng phạt, sau đó toàn bộ tiếng xấu con đều không phải nhận! Nhưng cái này không có nghĩa là kết thúc! Chuyện này vẫn cần phải có một người phải gánh chịu, chính là nàng! Quản Thanh Hàn!
Quân Khương Lâm đi nhanh tới, nắm chặt hai cánh tay của Quản Thanh Hàn, kéo nàng tiến vào.
- Con nếu trốn tránh, sẽ khiến cho nữ tử yếu đuối này phải thay con gánh chịu tiếng xấu! Hết thảy mọi chuyện đều do Quân gia làm nhưng cuối cùng lại do một nữ tử gánh chịu hậu quả!
Sắc mặt Quân Khương Lâm đỏ lên, hắn muốn kiềm chế cơn tức giận, nhưng không ngăn được:
- Là nữ nhân của con thay con gánh chịu tất cả chuyện này.
Quân Khương Lâm trừng mắt nhìn Quân Vô Ý, trong mắt như có tia sáng:
- Tam thúc, người nói đi, người sao lại không biết hậu quả của những lời đồn kia lớn như thế nào! Nghìn người đàm tiếu, khác nào chịu chết, huống chi lại là tội danh lớn như vậy. Lão nhân gia người hãy nói xem, một nữ lưu yếu đuối như nàng liệu có thể chịu đựng hay không? Như thế chẳng phải là bức tử nàng hay sao?
Thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn giống như chiếc lá chầm chậm rơi xuống trong gió khẽ run rẩy, vốn là khuôn mặt lạnh lùng nhưng nay lại hiện lên vẻ bất lực. Ngay cả nàng là người kiên cường, ngay cả so với những nữ tử thế tục bình thường nàng có khả năng chịu đựng cao hơn nhiều, nhưng đối mặt với những lời lên án của thiên hạ, thì nàng vẫn như cũ chỉ là một cô gái yếu nhược mà thôi!
- Nàng là nghĩa nữ của ta, cũng lại là cháu dâu của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng! Ta đem Thanh Hàn giấu trong nhà, không cho nàng nghe được một chút lời ra tiếng vào nào! Đợi cho tới lúc nàng có thể lộ diện, thì tất cả chuyện này sớm đã sóng yên gió lặng rồi!
Quân Vô Ý có chút kích động:
- Ta chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết?
- Thực sự là sẽ sóng yên gió lặng sao?
Quân Khương Lâm khẽ "hừ" một tiếng, nói:
- Chưa nói tới những người có tâm cơ, những kẻ nhàm chán trong thiên hạ kia có bao nhiêu người! Một đám sau lưng dơ bẩn, ác độc ngấm ngầm nam châm nữ chọc, lại có vẻ mặt đạo mạo đứng ở trên cao mà chỉ trích phê phán người khác, con còn thấy ít sao? Trường phong ba này, con dám chắc chắn, nếu không có sự tồn tại của con chắc chắn sẽ không bao giờ lắng xuống! Trừ phi, Quản Thanh Hàn tự sát để nhận lỗi! Chuyện này chỉ có máu mới rửa sạch được!
- Nữ nhân của con, sẽ do con tự mình bảo hộ!
Thanh âm của Quân Khương Lâm vang xa, sắc bén, tràn ngập sát khí. Hắn đứng thẳng dậy, ngạo nghễ nhìn bốn người:
- Nếu là trách nhiệm của con, con tuyệt sẽ không trốn tránh! Vĩnh viễn sẽ không trốn tránh!
- Con mặc kệ nàng từ trước có thân phận gì, con chỉ cần biết nàng hiện tại là nữ nhân của con! Hơn nữa còn là vì cứu con nên mới trở thành nữ nhân của con!
Ở ánh mắt của Quân Khương Lâm lấp lánh tia sáng, sát ý lên cao:
- Con cũng không quản phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết cảm tình của con là dạng gì; nhưng giờ phút này con chỉ biết rằng: Quản Thanh Hàn nàng là nữ nhân của Quân Khương Lâm! Bất luận kẻ nào cũng đừng vọng tưởng muốn làm tổn thương nữ nhân của con!
Giọng nói của Quân Khương Lâm âm vang, tràn đầy khí phách:
- Nếu bảo con, một đại nam nhân lại trốn đi giống như con rùa rụt cổ, để rồi làm cho một nữ nhân phải gánh trên lưng tiếng xấu muôn đời này, thì hãy để con đối mặt với những trách mắng của người đời…
Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng, nói:
- Con nếu thực sự bỏ đi, trốn tránh trách nhiệm của mình, vậy thì con có còn được tính là một nam nhân không? Còn là con người sao? Đừng quên chúng là người của Quân gia, dưới háng có chim, tất chỉ nam nhân, đỉnh thiên lập địa, đi xxx con mẹ nó!
- Ngay cả thiên hạ đều chửi mắng, đều chỉ trích thì đã sao?
Quân Khương Lâm kiêu ngạo cười:
- Nữ nhân của con một mảnh thiên địa, một mình con cũng có thể chống đỡ cho nàng! Ngay cả có phải giết hết người trong thiên hạ, con cũng muốn khư khư cố chấp! Muôn lần chết không lùi!
Quản Thanh Hàn đột nhiên khóc nức nở! Rồi bỗng nhiên như vỡ òa ra!
Từ đêm qua tới nay, nàng luôn luôn lo lắng kỳ thật chính là chuyện này! Quản Thanh Hàn thật sự không biết, nếu thật sự Quân Khương Lâm bỏ đi. Chính mình cũng không biết đối mặt với chuyện này như thế nào, có lẽ cũng chỉ có cái chết mới kết thúc được vấn đề.
Nhưng hiện tại, Quân Khương Lâm mỗi một câu đều như đinh đóng cột, đều quyết đoán như vậy!
Người nam nhân này không có lời ngon tiếng ngọt, càng không có sơn minh hải thệ, nhưng mọi thứ đều được hắn chuẩn bị hết rồi. Vì mình, cùng thương sinh đối lập! Cùng với đạo đức của thế tục đối lập!
Vì mình, cuồng chiến thiên hạ!
Từ xưa đến nay, cho đến tận bây giờ, có thể làm nữ nhân của mình làm được chuyện như thế này, ngước mắt trong thiên hạ có được mấy người như vậy?
Trong lều vải nhất thời yên lặng, tất cả mọi người không nói câu nào.
Ai phải chống đỡ đây? Điều này lại còn phải nói sao?
- Con bỏ đi, con thoải mái, con còn tránh được toàn bộ sự trừng phạt, sau đó toàn bộ tiếng xấu con đều không phải nhận! Nhưng cái này không có nghĩa là kết thúc! Chuyện này vẫn cần phải có một người phải gánh chịu, chính là nàng! Quản Thanh Hàn!
Quân Khương Lâm đi nhanh tới, nắm chặt hai cánh tay của Quản Thanh Hàn, kéo nàng tiến vào.
- Con nếu trốn tránh, sẽ khiến cho nữ tử yếu đuối này phải thay con gánh chịu tiếng xấu! Hết thảy mọi chuyện đều do Quân gia làm nhưng cuối cùng lại do một nữ tử gánh chịu hậu quả!
Sắc mặt Quân Khương Lâm đỏ lên, hắn muốn kiềm chế cơn tức giận, nhưng không ngăn được:
- Là nữ nhân của con thay con gánh chịu tất cả chuyện này.
Quân Khương Lâm trừng mắt nhìn Quân Vô Ý, trong mắt như có tia sáng:
- Tam thúc, người nói đi, người sao lại không biết hậu quả của những lời đồn kia lớn như thế nào! Nghìn người đàm tiếu, khác nào chịu chết, huống chi lại là tội danh lớn như vậy. Lão nhân gia người hãy nói xem, một nữ lưu yếu đuối như nàng liệu có thể chịu đựng hay không? Như thế chẳng phải là bức tử nàng hay sao?
Thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn giống như chiếc lá chầm chậm rơi xuống trong gió khẽ run rẩy, vốn là khuôn mặt lạnh lùng nhưng nay lại hiện lên vẻ bất lực. Ngay cả nàng là người kiên cường, ngay cả so với những nữ tử thế tục bình thường nàng có khả năng chịu đựng cao hơn nhiều, nhưng đối mặt với những lời lên án của thiên hạ, thì nàng vẫn như cũ chỉ là một cô gái yếu nhược mà thôi!
- Nàng là nghĩa nữ của ta, cũng lại là cháu dâu của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng! Ta đem Thanh Hàn giấu trong nhà, không cho nàng nghe được một chút lời ra tiếng vào nào! Đợi cho tới lúc nàng có thể lộ diện, thì tất cả chuyện này sớm đã sóng yên gió lặng rồi!
Quân Vô Ý có chút kích động:
- Ta chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết?
- Thực sự là sẽ sóng yên gió lặng sao?
Quân Khương Lâm khẽ "hừ" một tiếng, nói:
- Chưa nói tới những người có tâm cơ, những kẻ nhàm chán trong thiên hạ kia có bao nhiêu người! Một đám sau lưng dơ bẩn, ác độc ngấm ngầm nam châm nữ chọc, lại có vẻ mặt đạo mạo đứng ở trên cao mà chỉ trích phê phán người khác, con còn thấy ít sao? Trường phong ba này, con dám chắc chắn, nếu không có sự tồn tại của con chắc chắn sẽ không bao giờ lắng xuống! Trừ phi, Quản Thanh Hàn tự sát để nhận lỗi! Chuyện này chỉ có máu mới rửa sạch được!
- Nữ nhân của con, sẽ do con tự mình bảo hộ!
Thanh âm của Quân Khương Lâm vang xa, sắc bén, tràn ngập sát khí. Hắn đứng thẳng dậy, ngạo nghễ nhìn bốn người:
- Nếu là trách nhiệm của con, con tuyệt sẽ không trốn tránh! Vĩnh viễn sẽ không trốn tránh!
- Con mặc kệ nàng từ trước có thân phận gì, con chỉ cần biết nàng hiện tại là nữ nhân của con! Hơn nữa còn là vì cứu con nên mới trở thành nữ nhân của con!
Ở ánh mắt của Quân Khương Lâm lấp lánh tia sáng, sát ý lên cao:
- Con cũng không quản phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết cảm tình của con là dạng gì; nhưng giờ phút này con chỉ biết rằng: Quản Thanh Hàn nàng là nữ nhân của Quân Khương Lâm! Bất luận kẻ nào cũng đừng vọng tưởng muốn làm tổn thương nữ nhân của con!
Giọng nói của Quân Khương Lâm âm vang, tràn đầy khí phách:
- Nếu bảo con, một đại nam nhân lại trốn đi giống như con rùa rụt cổ, để rồi làm cho một nữ nhân phải gánh trên lưng tiếng xấu muôn đời này, thì hãy để con đối mặt với những trách mắng của người đời…
Quân Khương Lâm cười lạnh một tiếng, nói:
- Con nếu thực sự bỏ đi, trốn tránh trách nhiệm của mình, vậy thì con có còn được tính là một nam nhân không? Còn là con người sao? Đừng quên chúng là người của Quân gia, dưới háng có chim, tất chỉ nam nhân, đỉnh thiên lập địa, đi xxx con mẹ nó!
- Ngay cả thiên hạ đều chửi mắng, đều chỉ trích thì đã sao?
Quân Khương Lâm kiêu ngạo cười:
- Nữ nhân của con một mảnh thiên địa, một mình con cũng có thể chống đỡ cho nàng! Ngay cả có phải giết hết người trong thiên hạ, con cũng muốn khư khư cố chấp! Muôn lần chết không lùi!
Quản Thanh Hàn đột nhiên khóc nức nở! Rồi bỗng nhiên như vỡ òa ra!
Từ đêm qua tới nay, nàng luôn luôn lo lắng kỳ thật chính là chuyện này! Quản Thanh Hàn thật sự không biết, nếu thật sự Quân Khương Lâm bỏ đi. Chính mình cũng không biết đối mặt với chuyện này như thế nào, có lẽ cũng chỉ có cái chết mới kết thúc được vấn đề.
Nhưng hiện tại, Quân Khương Lâm mỗi một câu đều như đinh đóng cột, đều quyết đoán như vậy!
Người nam nhân này không có lời ngon tiếng ngọt, càng không có sơn minh hải thệ, nhưng mọi thứ đều được hắn chuẩn bị hết rồi. Vì mình, cùng thương sinh đối lập! Cùng với đạo đức của thế tục đối lập!
Vì mình, cuồng chiến thiên hạ!
Từ xưa đến nay, cho đến tận bây giờ, có thể làm nữ nhân của mình làm được chuyện như thế này, ngước mắt trong thiên hạ có được mấy người như vậy?
Danh sách chương