Mặc kệ nữ nhân này là ai, nhưng, trượng phu của nàng, cũng là đại ca của mình đã mất rồi, chẳng lẽ lại muốn một tuyệt sắc giai nhân thủ tiết cả đời? cả hai gặp mặt cũng không quá vài lần, thậm chỉ cả bái đường cũng không có, lại yêu cầu người ta thủ tiết, đây là đạo lý của người nào? 

Ai mà không muốn theo đuổi hạnh phúc của mình? Quân gia đã trả lại tự do cho Quản Thanh Hàn, như vậy, đương nhiên là Quản Thanh Hàn sẽ lấy người chồng khác, nếu sớm muộn gì cũng đều phải xuất giá, có thể gả cho người khác, gả cho ta không được hay sao? 

Cho nên, tuy Quân Khương Lâm cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn cho rằng không có gì to tát. Đó là do tư tưởng ở kiếp trước của hắn, xem nhẹ những tư tưởng cấm kị nam nữ, không nghĩ đạo đức lễ nghi hủ bại nghiêm trọng đến cỡ nào! Đó là tình huống ở địa cầu trước khi hắn xuyên việt hoàn toàn không thể so sánh được. 

Cấm kị giữa nam nữ của thời đại cổ hủ này, thậm chí có thể so sánh với thời điểm triều Tống – lúc mà "trình chu lý học" được tôn sung nhất. 

- Thật không biết tiểu tử con nghĩ như thế nào. Ngay cả kẻ dốt nát cũng nghĩ ra được, nếu gia gia con biết được, thì tất nhiên là cực kì tức giận! (Nguyên văn là lôi đình phẫn nộ) 

Quân Vô Ý nhìn cháu mình mà nói: 

- Gia chủ Quản gia biết được cũng khó tránh khỏi xấu hổ vô cùng, cho nên ta và các cậu của con đã bàn bạc rồi, đại quân nhổ trại, con cũng đừng đi theo chúng ta quay về Thiên Hương nữa, đi Đông Phương thế gia một chuyến trước, thăm mẫu thân con, thăm bà ngoại của con, dù sao cũng đã mười năm chưa từng gặp mặt, bến ấy, chính là tình thân máu mủ a, uhm, ta sẽ nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, chờ gia gia của con hết giận, sau khi yên ổn, con hãy trở về, nếu không, lúc mà gia gia con nổi nóng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. 

Quân Khương Lâm cau mày, có phần nghe chưa hiểu: 

- Tam thúc, nghe ý người nói như thế này, là để cho con đi ra ngoài tránh bão? 

- Tiểu tử con cũng không ngốc, ý ta là như thế! 

Quân Vô Ý thở dài: 

- Chuyện này, vẫn còn phải vận động nhiều hơn, xóa bỏ nhiều ảnh hưởng phản đối. 

- Ảnh hưởng phản đối cái gì? Tại sao mà gia gia lại nổi nóng, Tam thúc, rốt cuộc thì người đang nói cái gì? 

Quân Khương Lâm liền bừng tỉnh: 

- Chuyện đó có ảnh hưởng gì? Chẳng lẽ có thể ảnh hưởng đến gia phong hay sao? 

Quản Thanh Hàn bên ngoài lều, dùng tay ngọc thon thon bưng kín miệng của mình, hai hàng nước mắt tràn mi chảy ra. 

Chuyện này không phải bôi nhọ gia phong thì là cái gì? Đông Phương Vấn Tình và ba người Quân Vô Ý cùng hỏi thầm trong lòng, tên tiểu tử kia sao lại thế này, bình thường ngươi rất tinh ranh láu lỉnh, sao bây giờ lại hồ đồ như vậy, tuy rằng bốn người cũng biết chuyện này thực sự không thể trách được Quân Khương Lâm cũng như Quản Thanh Hàn, nhưng kết quả là như vậy! Mà sự thật này, vẫn là sai lầm. 

Ít nhất, lúc này trong thiên hạ còn chưa cho phép Quản Thanh Hàn có thân phận mới, hoàn toàn là một sai lầm! 

- Vì Tam thúc muốn tốt cho các con. 

Quân Vô Ý nhíu mày: 

- Chẳng phải ta đồng ý cho các con ra ngoài tạm lánh, nhưng ngươi phải biết rằng, những việc như thế, không phải con muốn thế nào cũng được, vì việc này, tất cả chúng ta đều cần cố gắng! Tin tưởng không bao lâu nữa, có thể làm chuyện này nhạt đi, sau này gặp nhau cũng nói chuyện dễ hơn! Chẳng lẽ con không muốn gặp mẫu thân, bà ngoại của con hay sao? 

- Không được! Hai việc này khác hẳn nhau! Bà ngoại và mẫu thân nhất định con sẽ đi thăm, nhưng tuyệt không phải bây giờ! 

Quân Khương Lâm dứt khoát không đồng ý: 

- Con sẽ không trốn đến Đông Phương Thế Gia, bị động mà chờ đợi kết quả, đó không phải là Quân Khương Lâm. 

Bốn người không thể tưởng tượng được là hắn lại kích động như thế, không khỏi ngạc nhiên mà nhìn nhau, rõ ràng là thủ đoạn tuyệt hảo để giải quyết tình huống xấu hổ trước mắt, tên tiểu tử này sao lại thế này? 

Quân Khương Lâm bất ngờ đứng dậy: 

- Con không biết cái thế giới này có cái phong tục chết tiệt gì, cũng không quản ý kiến của kẻ khác! Nhưng chuyện này, không phải bàn nữa! Con không có nhượng bộ gì cả! Con tuyệt không trốn tránh! 

- Chẳng lẽ một người nữ nhân phải sống như quả phụ suốt đời hay sao? Mọi người đừng có quên, nữ nhân này thậm chí còn chưa gặp được vị hôn phu của nàng vài lần, cũng chưa bái đường thành thân, đừng nói là ân ái nam nữ, hôn nhân như vậy thì gọi là cái gì, còn có cái ý nghĩa gì? Chẳng lẽ nữ nhân không thể theo đuổi hạnh phúc của mình? 

- Quân gia chúng ta đã quyết định trả lại cho nàng hạnh phúc, vậy thì, gả cho con, tại sao lại không được? Chẳng lẽ con không phải nam nhân? Con không thể cho nàng hạnh phúc hay sao? Huống chi, nàng nay đã là nữ nhân của con! 

- Vì sao phải để ý đến lời nói, cái nhìn của kẻ khác? Có quan hệ với chúng ta hay sao? Đám hủ nho này, đúng là một cái rắm! Chọc giận lão tử, lão tử sẽ nhất thống thiên hạ sau đó sẽ đốt sách chôn đám hủ nho! Cho bọn chúng tuyệt hậu! Tất cả cùng chơi! 

Quân Khương Lâm phẫn nộ, sát ý trong mắt điên cuồng bành trướng!

- Khương Lâm, con đừng kích động, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói là sẽ không cho các conở cùng một chỗ, ta chỉ nói việc này hãy tạm hoãn một thời gian! Đúng vậy! Thanh Hàn bây giờ đã là vợ chồng với con, điều này không cần conphải nhắc! Chúng ta ở đây ai cũng muốn thúc đẩy chuyện tốt đẹp này, không ai muốn chia rẽ các con, điểm này con phải hiểu được! 

Quân Vô Ý vỗ bàn: 

- Nhưng chuyện này dù sao vẫn cần phải có thời gian, concần phải bình tĩnh, hãy chờ đợi đi! Đợi cho thân phận của Thanh Hàn được làm sáng tỏ, thông cáo khắp thiên hạ, ta lập tức sẽ tổ chức hôn lễ cho các con, để nàng quang minh chính đại, đường đường chính chính làm thê tử của con! Con chẳng lẽ cả một chút thời gian này cũng không đợi được hay sao? Không nên để nghìn người đàm tiếu, muôn người thóa mạ. Gia phong bị chà đạp, khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng thì con mới vừa lòng sao? 

- Thì đã sao? 

Quân Khương Lâm không chút yếu thế, cũng trừng mắt: 

- Tam thúc, người có biết hay không? Nếu như con lại giống như con rùa đen rụt đầu trốn đi, như vậy, tất cả sai lầm này, toàn bộ áp lực này sẽ do ai gánh chịu? Ai sẽ thừa nhận?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện