Đột nhiên, toàn bộ đau khổ, thất vọng, băn khoăn, đều ở một thời khắc này tan thành mây khói! 

Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn thấy bộ dáng thẳng thắn của Quân Khương Lâm. Nói ra những lời tuyên chiến mà giống như đang nói chuyện bình thường, trong mắt đã ngập tràn hâm mộ, nếu là có một ngày như vậy, hắn có thể hay không cũng vì ta mà làm như thế? 

- Ha ha ha, hảo! 

Đột nhiên, thanh âm nghiêm khắc của Quân Vô Ý đột nhiên chuyển biến, thần tình hết sức tán thưởng, vỗ tay nói: 

- Không sai! Quả nhiên không hổ là cháu của Quân Vô Ý ta! Này đỉnh thiên lập địa, nam nhi ôm ấp tình cảm, đáng để tán thưởng! Đây mới thực là nam nhân! 

Ánh mắt của ba huynh đệ Đông Phương nhìn Quân Khương Lâm đ ến giờ phút này cũng tràn ngập vui mừng. Đông Khí Vấn Đao cười ha hả nói: 

- Hảo khí phách! Không hổ là nhi tử của Bạch y tướng quân Quân Vô Hối! Chỉ riêng sự quyết đoán này, thế gian cũng ít có người bằng! Không hổ là cháu của ta, quả nhiên là hào khí ngút trời! Yên tâm, chuyện này cho dù là cả thiên hạ có đối lập với con thì ta cũng sẽ vẫn ở bên cạnh con! 

Quân Khương Lâm giật mình. Ha ha cười: 

- Hóa ra mọi người đều là thử con. 

- Thật ra cũng không phải chỉ là thử. 

Quân Vô Ý thỏa mãn nhìn điệt nhi của mình nói: 

- Trong lúc này thật sự có rất nhiều điều bất đắc dĩ, nếu con một lời đáp ứng trốn đi, như vậy cũng không sao, dù gì hiện nay cấm kị lễ giáo cũng là một rào cản rất lớn, ai cũng không dám xem nhẹ! Trốn đi nơi khác cũng không có gì đáng trách. Bất quá có thiếu đi vài phần khí phách nam nhi. Nhất là nam nhân của Quân gia! Ha ha, bất quá, trong bối cảnh bây giờ, nói là một chuyện nhưng dám chịu trách nhiệm trước việc mình làm thì trên đời này thật cũng không có được mấy người! Khương Lâm, thúc thúc thật cao hứng. Điệt nhi của ta đã không làm cho ta thất vọng, quả nhiên là một nam nhi đỉnh thiên lập địa! 

- Yên tâm! Thúc thúc sẽ đem hết toàn lực giúp con. Chắc chắn sẽ có kết quả. 

- Bất quá, gia gia của con chắc chắn sẽ để con ăn không ít đau khổ đâu, điều này thì ta không thể giúp con rồi. 

Quân Vô Ý mỉm cười nói. 

Quân Khương Lâm gật gật đầu, cắn răng nói: 

- Tam thúc yên tâm, con còn chịu được! Nếu con đã lựa chọn con đường này, thì Quân Khương Lâm con sẽ chấp nhận mọi chuyện không oán không hối hận mà đi đến cuối cùng! 

- Hảo! Hảo khí phách! 

Quân Vô Ý cùng Đông Phương Tam Kiếm đồng thời lên tiếng. 

Quản Thanh Hàn nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Quân Khương Lâm. Đột nhiên trong lòng nhu tình trỗi dậy, một cỗ cảm giác an toàn đã tràn ngập trong lòng, yên lặng cúi đầu. Trên mặt hiện lên hai quầng đỏ ửng. 

Độc Cô Tiểu Nghệ ở một bên bĩu môi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. 

Quân Vô Ý vẻ mặt phấn chấn, dựa vào bàn viết nhanh, sau hồi lâu, quăng cây bút trong tay đi, quát to: 

- Người đâu! 

Một tên thị vệ vội vàng đi tới. 

- Mau mau đem phong thư này đưa tới kinh thành, giao cho lão gia tử! Đặc biệt cơ mật, vô cùng khẩn cấp! 

Quân Vô Ý lạnh lùng hạ lệnh. 

- Truyền quân lệnh của ta! Phàm là tướng sĩ trong quân ta, đều tuân lệnh như nhau! Chuyện ở Thiên Nam, vộ luận là chuyện gì, nếu có người dám can đảm tiết lộ ra ngoài, xử theo quân pháp! Trảm cả nhà, chu di cửu tộc! 

Quân Vô Ý thanh âm vang vọng, sát khí dạt dào! 

Vì hạnh phúc cả đời của điệt nhi, vì tương lai của Quân gia, vị Huyết Y đại tướng quân này lần đầu tiên truyền đạt mệnh lệnh ngoài tác chiến! Hơn nữa lại sát khí ngút trời, có thể nghe thấy được từ trong thanh âm của hắn, nếu quả thật có người dám can đảm trái lời, Quân Vô Ý tuyệt không để ý giết người đến xác chất cao như núi, máu chảy thành sông! 

- Tuân mệnh! 

Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi, nhất thời hơn hai vạn tướng sĩ bỗng trở nên hết sức khẩn trương! Nhất là lều trại của hai đội nhân mã ở bên cạnh lều của Quân Khương Lâm. 

Ngay tại hôm nay bọn họ còn say sưa nói chuyện, mặc dù không có truyền đi ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, hôm nay mệnh lệnh này hạ xuống, hai vạn tướng sĩ đều hiểu được dụng ý bên trong của đạo quân lệnh này, mỗi người đều đều cảm thấy đã đi một vòng quanh quỉ môn quan rồi. 

Nhất thời, hai cái tiểu đội này trở thành hai cái đội ngũ tuyệt đối tuân thủ kỉ luật. 

Ngay lúc Quân Khương Lâm nói chuyện này, xa xa trên cây có hai thanh âm cúi đầu nói chuyện với nhau. Hơn nữa lại có chút không thống nhất. 

- Đại tỷ, quả thật có chút ngoài ý muốn a; Quân Khương Lâm kia như thế nào lại trọng tình nghĩa như thế, làm sao đại tỷ lại nghe theo lời của kẻ vô sỉ như vậy chứ? Đại tỷ có phải hay không đã có hiểu lầm gì đó? 

- Ta như thế nào lại hiểu lầm? Tiểu tử này âm hiểm ác độc, làm việc đê tiện, hạ lưu, thật sự là khó mà miêu tả rõ! Hắn nhất định là đang giả vờ! 

- Thật sự như vậy sao? Thật không thể xác định được sự hoài nghi này. 

- Đương nhên, không chắc là hắn đã phát hiện ra chúng ta từ xa, nên đã diễn trò cho chúng ta xem. 

- Cái này, sao có thể!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện