- Ai nha, ta dùng thứ này chỉ để nghiên cứu giải dược mà thôi, thật ra đều xuất phát từ lòng tốt mà, cũng không phải là chuyện gì xấu, các ngươi sao lại lại làm ra vẻ mặt như vậy? 

Độc Cô Tiểu Nghệ tuy chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói, nỗ lực khuyên giải bọn người, từng bước dẫn dụ, nói: 

- Nếu như các ngươi xuất ra được xuân dược để cho ta nghiên cứu giải dược, thiên hạ nữ tử từ nay về sau không phải lo nữa, sẽ không biết là có bao nhiêu chị em tỷ muội cảm kích các ngươi a! Các ngươi chính là công thần lớn nhất đó. 

Mọi người đều nghiêm mặt không nói lời nào. 

Ngài đương nhiên là không đi làm chuyện xấu rồi, bởi vì cho dù ngài có muốn làm chuyện xấu cũng không có bổn sự a! (Móc đâu ra SÚNG mà làm a:88:.) Trong chuyện này, trừ bỏ chuyện ngài bị người ta chiếm tiện nghi ra, còn không có bất luận địa phương nào để cho ngài chiếm a. 

- Giao ra đây đi, giao ra đây đi, các ngươi giao hết ra đây đi. 

Độc Cô Tiểu Nghệ chìa tay ra, vẻ mặt nóng bỏng nói. [:00 (84): ] 

- Hồi bẩm tiểu thư, thật sự là không có! 

Gia tướng cầm đầu nói. 

- Chuyện này không sao mà, nhiều lắm là ngươi đưa cho ta, ta sẽ không nói cho người khác biết là được. 

Tiểu nha đầu làm ra vẻ mặt ôn hòa nói! 

- Thật sự là không có, thật không có mà! 

Tên thủ lĩnh trong khoảng khắc toát mồ hôi lạnh, nếu như mình mà giao xuân dược ra, khi trở về tất sẽ bị miễn chức! Hơn nữa khó bảo toàn được người khác hoài nghi bản thân, đánh chết cũng không thể bỏ ra, chớ nói chi trên người thật sự không có! 

- Chúng tiểu nhân cũng không có! 

Mười mấy người chính khí nghiêm nghị đứng thẳng tắp trả lời. 

Hơn nữa đoàn người lần này đi là hành động quân sự chính quy, cấm dục còn không được nữa a. Còn có đầu óc đâu mà nghĩ tới những thứ vớ vẩn này? 

- Ta phi! 

Độc Cô Tiểu Nghệ thanh thúy mắng một tiếng. Mắng cho đám người trợn mắt há mồm, không thể tưởng được vị tiểu cô nãi nãi này lại trực tiếp mở miệng mắng người. 

- Nhiều Đại lão gia như vậy mà không có người nào mang "hàng" theo sao? 

Hơn mười người như một đều như gà mổ thóc liên tục gật đầu. 

- Đã là không có, vậy tất cả đều chịu phạt đi. Người đâu. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đằng đằng sát khí nói: 

- Kéo đám người này ra ngoài cho ta, mỗi người đánh một trăm côn! 

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm. 

Trên người chúng ta không có mang theo xuân dược, là một nam nhân rất thành thật, rất tốt, thế nhưng lại bị tội? Chúng ta không những là nam nhân tốt, còn là quân nhân tốt, là quân nhân trên chiến trường. Không có ý chơi bời lêu lổng, vậy là sai sao? Đây là thuyết pháp gì vậy? 

Thương thiên a, đại địa a, xin hãy chỉ ra lẽ phải đi? 

Theo một tiếng ra lệnh của Độc Cô Tiểu Nghệ, lập tức xuất hiện vài tên thị vệ như lang như hổ đi vào, những người này đều là đội ngũ chuyên trách của Quân Khương Lâm, từ trong đám hai trăm năm mươi người rút ra vài người tới chiếu cố cho Độc Cô Tiểu Nghệ. Mỗi người đều có công phu không tầm thường, bọn họ không quản tiểu nha đầu có mệnh lệnh phải hay không phải, mỗi một lời nói đều tuân thủ như "Quân pháp". 

- Chậm! 

Tên thủ lĩnh toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trăm quân côn nếu như thực sự đánh xuống, mấy người bọn mình phỏng chừng đều không đứng được dậy được. Đến nước này, hay là thỏa mãn chủ ý của tiểu công chúa đi. Sau đó bọn ta sẽ đi bẩm báo với Quản Thanh Hàn tiểu thư, xin nàng cẩn thận trông coi tiểu công chúa, chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu thực sự có chuyện dẫn tới mất mạng, quả là quá oan uổng. 

- A? Sao bây giờ bọn ngươi lại có rồi? 

Độc Cô Tiểu Nghệ phất phất tay để cho đám thị vệ rời đi, sau đó hào hứng hỏi. 

- Khỉ ốm, trên người ngươi có, đúng không? Nhớ lúc trước khi ở Thiên Hương ngươi có tàng trữ một ít, mau lấy ra đây! 

Thủ lĩnh gia tướng trừng mắt nhìn một người gầy ốm trong đám, sau đó nói. 

- Ta, ta. 

Người được kêu là Khỉ ốm tội nghiệp nháy nháy mắt, không biết nói gì cho phải. 

Thật sự không ngờ dưới mấy trăm quân côn, lão đại lại bán đứng chính mình. 

- Ta cái gì mà ta? Mau lấy ra đi! 

Thủ lĩnh gia tướng giận dữ mắng một tiếng: 

- Ngươi thật đúng là tên gia hỏa không có tiền đồ gì cả! 

- Nhưng, nhưng thứ này là để chuẩn bị cho ta ăn. Ta nghĩ lần này tới Thiên Nam cũng không tính là có động binh đao, cho nên chuẩn bị một chút để khi quay về dùng mà. 

Khỉ ốm dùng ánh mắt đáng thương nhìn lão đại. Khuôn mặt gầy ốm đỏ bừng lên tới tận mang tai, vô cùng xấu hổ nói. 

Có người nhịn không được khụ khụ cười. 

Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là chuyện có thực, có cái cái dạng nam nhân gì mà cầm xuân dược bên mình tùy thời có thể đem ra ăn? Vấn đề này không cần phải hỏi mọi người đều biết. 

- Là loại cho nam nhân ăn à? 

Ánh mắt Độc Cô Tiểu Nghệ sáng bừng lên: 

- Thật là tốt! He he! Vậy cũng miễn cưỡng dùng tạm, mau mang ra đây! Ta còn phải nhanh chóng nghiên cứu nữa đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện