Chúng gia tướng đều không hiểu đưa mắt nhìn nhau: từ lúc nào mà tiểu công chúa lại bắt đầu có hứng thú nghiên cứu dược vật vậy? Tất cả đều nói:
- Tiểu thư có chuyện gì cứ việc phân phó, chúng tiểu nhân đều sẽ phụng mệnh, nhưng phải nói ra là ngài muốn thí nghiệm loại thuốc nào a?
- Các ngươi nghĩ đi đâu vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ trợn mắt, nghiêm túc gật cái đầu nhỏ nói:
- Hãy nghe ta nói chính sự đã, gần đây ta đang mất ăn mất ngủ để nghiên cứu một loại dược vật kỳ hoàng thuật, trong khoảng thời gian này, thu được không ít thành quả. Hôm nay ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khi còn ở kinh thành có một vị tỷ muội đã nói qua, thật ra ta rất phân vân, cho nên mới triệu các ngươi tới để thương lượng.
- Không biết tiểu thư nói là chuyện gì?
Thủ lĩnh gia tướng chính là một trung niên hán tử khoảng bốn mươi tuổi. Độc Cô Tiểu Nghệ nói nghiêm trọng như vậy, khiến hắn không khỏi khẩn trương lên. Nhưng tiểu thư nói cũng quá đường đột đi, một giây trước còn nói đang nghiên cứu dược vật gì đó, sau một giây lại nhảy sang chuyện khác. Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới việc nghiên cứu dược vật?
- Ân, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, nhưng mà chuyện này, chuyện này…
Độc Cô Tiểu Nghệ đảo tròn mắt, có phần không biết nói thế nào, cuối cùng cũng đành bỏ qua sự ngại ngùng, nói:
- Ngày đó có mấy vị tỷ muội đã nói qua, có một loại dược vật có thể gây nguy hại lớn đối với nữ tử hơn nữa bởi vì vậy sẽ làm cho chuyện chung thân trở nên khó khăn, hoặc là có thể dẫn tới chuyện hồng nhan bạc mệnh, bi phẫn mà tự sát! Ta rất lo lắng, đang chuẩn bị chế tạo loại giải dược này, đến lúc đó nếu như thành công, sẽ miễn cho đám nữ tử trong thiên hạ ngày ngày lo sợ, coi như là làm một việc thiện.
Độc Cô Tiểu Nghệ cố gắng làm ra bộ dạng vua lo chuyện dân chúng, ra vẻ đạo mạo. Ta là vì tận tâm với thiên hạ chứ không phải là vì việc riệng, giọng nói rất trang nghiêm, thế nhưng đáng tiếc là chưa có nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên.
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ, ẩn ẩn đã đoán ra được ý đồ của Độc Cô Tiểu Nghệ. Nhưng lại không thể tin được, tên thủ lĩnh đầu đầy mồ hôi, khó khăn ha ha cười nói:
- Không biết tiểu thư nói, e hèm, rốt cuộc là loại dược vật gì vậy?
- Ai nha, còn có thể là loại dược nào nữa, chính là...Là loại thuốc đó đó!
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng mặt, có phần quẫn bách nói.
- Loại dược gì?
Tên thủ lĩnh gia tướng có phần mê võng. Gãi gãi đầu đầu, cuối cùng đang nghĩ xem có nên xác nhận hay không. Hắn cẩn thận từng ly từng tí nói:
- Loại dược đó là loại dược gì vậy? Xin tiểu thư nói ra tên của loại thuốc đó a!
- Ngươi thật là đần hết thuốc chữa!
Độc Cô Tiểu Nghệ có điểm phát điên, hồng nghiêm mặt gầm nhẹ:
- Chính là xuân dược đó! Như vậy ngươi đã hiểu chưa?
Mười tên gia tướng của Độc Cô thế gia đều trợn mắt há hốc mồm, líu lưỡi không biết nói gì. Tuyệt đối thật không ngờ vị tiểu công chúa này lại có thể nói một câu như vậy!
Gì? Xuân dược? Ông trời của ta ạ, đây chính là vật cấm kỵ trong các vật cấm kỵ trong giang hồ a, chỉ có đám d@m tặc hạ lưu mới chọn dùng loại thủ đoạn này! Vị tiểu nha đầu to gan lớn mật này không ngờ lại nổi lên cái chủ ý như vậy! Muốn chết a!
Độc Cô Tiểu Nghệ hồng nghiêm mặt phồng miệng lên, thẹn quá hoá giận nói:
- Làm gì mà nhìn ta như vậy? Ta đây chính là vì ngàn vạn tỷ muội, vì lê dân bá tánh cho nên mới hỏi các ngươi, có hay không có? Nếu có thì nhanh chóng thống thống khoái khoái giao cho ta! Ta sẽ nghiên cứu một chút, cẩn thận điều chế giải dược!
Gì vậy? Mọi người toát mồ hôi!
Xuân dược, cái loại này cho dù ai có cũng không dám lấy ra, còn có mặt mũi không đây? Cho dù không để ý tới mặt mũi, thế nhưng cũng không thể đưa cho vị tiểu công chúa này chơi đùa được? Nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì, cả cửu tộc của mình còn có thể sống được sao?
Hơn nữa ngoài miệng ngươi nói là nghiên cứu, nhưng ai biết rốt cuộc là định làm gì? Vạn nhất ăn hết, tự bản thân làm thí nghiệm, vậy thì xong đời rồi! Hơn nữa là liên quan tới nhân mạng của mười mấy người a!
Loại chuyện này cũng không phải là giỡn chơi. Cô nãi nãi của ta! Đám người không ngừng âm thầm kêu khổ!
Về phần chế tạo giải dược, bọn ta thật ra chưa từng nghe nói có loại giải dược nào cho xuân dược cả, tổng cộng cũng chỉ có một cách là đi tìm một nam nhân! Trừ cách đó ra, không còn có biện pháp khác, về phần dùng nước lạnh các loại để thanh tỉnh mọi người đều biết là không thể được!
Thoáng chốc đám người đều đưa mắt nhìn nhau, giống như vịt xiêm bị sét đánh cho thành ngu ngốc, toàn bộ đứng ngây ra như phỗng.
- Có hay không có?
Độc Cô đại tiểu thư dựng mày liễu lên nói:
- Xấu hổ cho các ngươi là nam nhân, trên người lại không mang theo xuân dược sao? Các ngươi còn là nam nhân hay không vậy?
Không thể không nói, những lời này của Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự là quá bưu hãn! Bưu hãn đến độ đám người đều sợ run! Mẹ ruột của ta a, trên đời còn có loại thuyết pháp này sao?
Nào có đạo lý cứ là nam nhân thì nhất định phải mang theo xuân dược? Đây là cái dạng Logic gì? Chúng ta có lão bà có tiểu thiếp há cần phải giải quyết vấn đề s1nh lý này, mà hiện nay thanh lâu lại có rất nhiều, nào có thiếu chỗ giải quyết s1nh lý? Về phần xuân dược, chỉ có đám d@m tặc mới chuyên mang theo trên người thôi nha!
Hiện tại nếu như ai mà móc ra, đây chẳng phải là nói cho mọi người biết: ta chính là d@m tặc sao?
Vậy sau này còn muốn lăn lộn nữa không? Còn có mặt mũi không? Mười mấy đại hán nguyên đứng im một chỗ há hốc mồm mà suy nghĩ, hoàn toàn không biết đáp lại như thế nào, rất giống mười mấy pho tượng gỗ.
- Tiểu thư có chuyện gì cứ việc phân phó, chúng tiểu nhân đều sẽ phụng mệnh, nhưng phải nói ra là ngài muốn thí nghiệm loại thuốc nào a?
- Các ngươi nghĩ đi đâu vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ trợn mắt, nghiêm túc gật cái đầu nhỏ nói:
- Hãy nghe ta nói chính sự đã, gần đây ta đang mất ăn mất ngủ để nghiên cứu một loại dược vật kỳ hoàng thuật, trong khoảng thời gian này, thu được không ít thành quả. Hôm nay ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khi còn ở kinh thành có một vị tỷ muội đã nói qua, thật ra ta rất phân vân, cho nên mới triệu các ngươi tới để thương lượng.
- Không biết tiểu thư nói là chuyện gì?
Thủ lĩnh gia tướng chính là một trung niên hán tử khoảng bốn mươi tuổi. Độc Cô Tiểu Nghệ nói nghiêm trọng như vậy, khiến hắn không khỏi khẩn trương lên. Nhưng tiểu thư nói cũng quá đường đột đi, một giây trước còn nói đang nghiên cứu dược vật gì đó, sau một giây lại nhảy sang chuyện khác. Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới việc nghiên cứu dược vật?
- Ân, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, nhưng mà chuyện này, chuyện này…
Độc Cô Tiểu Nghệ đảo tròn mắt, có phần không biết nói thế nào, cuối cùng cũng đành bỏ qua sự ngại ngùng, nói:
- Ngày đó có mấy vị tỷ muội đã nói qua, có một loại dược vật có thể gây nguy hại lớn đối với nữ tử hơn nữa bởi vì vậy sẽ làm cho chuyện chung thân trở nên khó khăn, hoặc là có thể dẫn tới chuyện hồng nhan bạc mệnh, bi phẫn mà tự sát! Ta rất lo lắng, đang chuẩn bị chế tạo loại giải dược này, đến lúc đó nếu như thành công, sẽ miễn cho đám nữ tử trong thiên hạ ngày ngày lo sợ, coi như là làm một việc thiện.
Độc Cô Tiểu Nghệ cố gắng làm ra bộ dạng vua lo chuyện dân chúng, ra vẻ đạo mạo. Ta là vì tận tâm với thiên hạ chứ không phải là vì việc riệng, giọng nói rất trang nghiêm, thế nhưng đáng tiếc là chưa có nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên.
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ, ẩn ẩn đã đoán ra được ý đồ của Độc Cô Tiểu Nghệ. Nhưng lại không thể tin được, tên thủ lĩnh đầu đầy mồ hôi, khó khăn ha ha cười nói:
- Không biết tiểu thư nói, e hèm, rốt cuộc là loại dược vật gì vậy?
- Ai nha, còn có thể là loại dược nào nữa, chính là...Là loại thuốc đó đó!
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng mặt, có phần quẫn bách nói.
- Loại dược gì?
Tên thủ lĩnh gia tướng có phần mê võng. Gãi gãi đầu đầu, cuối cùng đang nghĩ xem có nên xác nhận hay không. Hắn cẩn thận từng ly từng tí nói:
- Loại dược đó là loại dược gì vậy? Xin tiểu thư nói ra tên của loại thuốc đó a!
- Ngươi thật là đần hết thuốc chữa!
Độc Cô Tiểu Nghệ có điểm phát điên, hồng nghiêm mặt gầm nhẹ:
- Chính là xuân dược đó! Như vậy ngươi đã hiểu chưa?
Mười tên gia tướng của Độc Cô thế gia đều trợn mắt há hốc mồm, líu lưỡi không biết nói gì. Tuyệt đối thật không ngờ vị tiểu công chúa này lại có thể nói một câu như vậy!
Gì? Xuân dược? Ông trời của ta ạ, đây chính là vật cấm kỵ trong các vật cấm kỵ trong giang hồ a, chỉ có đám d@m tặc hạ lưu mới chọn dùng loại thủ đoạn này! Vị tiểu nha đầu to gan lớn mật này không ngờ lại nổi lên cái chủ ý như vậy! Muốn chết a!
Độc Cô Tiểu Nghệ hồng nghiêm mặt phồng miệng lên, thẹn quá hoá giận nói:
- Làm gì mà nhìn ta như vậy? Ta đây chính là vì ngàn vạn tỷ muội, vì lê dân bá tánh cho nên mới hỏi các ngươi, có hay không có? Nếu có thì nhanh chóng thống thống khoái khoái giao cho ta! Ta sẽ nghiên cứu một chút, cẩn thận điều chế giải dược!
Gì vậy? Mọi người toát mồ hôi!
Xuân dược, cái loại này cho dù ai có cũng không dám lấy ra, còn có mặt mũi không đây? Cho dù không để ý tới mặt mũi, thế nhưng cũng không thể đưa cho vị tiểu công chúa này chơi đùa được? Nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì, cả cửu tộc của mình còn có thể sống được sao?
Hơn nữa ngoài miệng ngươi nói là nghiên cứu, nhưng ai biết rốt cuộc là định làm gì? Vạn nhất ăn hết, tự bản thân làm thí nghiệm, vậy thì xong đời rồi! Hơn nữa là liên quan tới nhân mạng của mười mấy người a!
Loại chuyện này cũng không phải là giỡn chơi. Cô nãi nãi của ta! Đám người không ngừng âm thầm kêu khổ!
Về phần chế tạo giải dược, bọn ta thật ra chưa từng nghe nói có loại giải dược nào cho xuân dược cả, tổng cộng cũng chỉ có một cách là đi tìm một nam nhân! Trừ cách đó ra, không còn có biện pháp khác, về phần dùng nước lạnh các loại để thanh tỉnh mọi người đều biết là không thể được!
Thoáng chốc đám người đều đưa mắt nhìn nhau, giống như vịt xiêm bị sét đánh cho thành ngu ngốc, toàn bộ đứng ngây ra như phỗng.
- Có hay không có?
Độc Cô đại tiểu thư dựng mày liễu lên nói:
- Xấu hổ cho các ngươi là nam nhân, trên người lại không mang theo xuân dược sao? Các ngươi còn là nam nhân hay không vậy?
Không thể không nói, những lời này của Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự là quá bưu hãn! Bưu hãn đến độ đám người đều sợ run! Mẹ ruột của ta a, trên đời còn có loại thuyết pháp này sao?
Nào có đạo lý cứ là nam nhân thì nhất định phải mang theo xuân dược? Đây là cái dạng Logic gì? Chúng ta có lão bà có tiểu thiếp há cần phải giải quyết vấn đề s1nh lý này, mà hiện nay thanh lâu lại có rất nhiều, nào có thiếu chỗ giải quyết s1nh lý? Về phần xuân dược, chỉ có đám d@m tặc mới chuyên mang theo trên người thôi nha!
Hiện tại nếu như ai mà móc ra, đây chẳng phải là nói cho mọi người biết: ta chính là d@m tặc sao?
Vậy sau này còn muốn lăn lộn nữa không? Còn có mặt mũi không? Mười mấy đại hán nguyên đứng im một chỗ há hốc mồm mà suy nghĩ, hoàn toàn không biết đáp lại như thế nào, rất giống mười mấy pho tượng gỗ.
Danh sách chương