Khỉ ốm vừa buồn bực lại vừa xấu hổ, run lẩy bẩy móc từ trong ngực ra một cái gói giấy nhỏ, cầm trong tay mà nước mắt muốn trào ra, hắn xiêu vẹo nhìn đám người còn lại, thấy đám đồng bọn đều nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, giờ khắc này, khỉ ốm hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống. 

Thật là mắc cỡ chết người đi! 

Sau này còn phải cần không ít bạc để bịt miệng đám gia hỏa này lại a, nếu như chỉ có tên gia hỏa này biết, đều là huynh đệ của mình cũng không sao, nhưng nếu như truyền ra ngoài... Thật sự là muốn dùng đao cứa cổ đây mà. 

Độc Cô Tiểu Nghệ thấy tên giả hỏa này nhăn nhó không đưa tới, nàng thực sự không thể kiên nhẫn được, thoáng cái nhảy ra chụp lấy gói nhỏ, hắc hắc mà cười, bộ dạng cực kỳ đắc ý. Sau đó mới nhớ tới thân phận, vội vàng nghiêm giọng hỏi: 

- Đồ chơi này dùng như thế nào đây? 

Khỉ ốm đỏ hồng mặt, ngay cả cổ cũng đỏ cả, cố gắng cười nói: 

- Chỉ cần dùng ngón tay khều một ít hòa tan với rượu là được. 

- Ặc ặc. 

Có mấy người ở sau lưng thật sự nhịn không được, đột nhiên phì cười, sau đó vội vàng dùng tay bịt miệng, khó chịu ho khan, khiến thân thể một hồi run rẩy, cơ mặt cũng có chút vặn vẹo. 

- A! 

Độc Cô Tiểu Nghệ hiểu ra, liền gật đầu, làm thành một bộ dáng thành thạo, nói: 

- Dùng qua liệu có phản ứng gì không? Liệu có tổn hại tới thân thể không? 

- Không có vấn đề gì đâu! E hèm, về phần phản ứng... 

Trên mặt khỉ ốm xuất hiện từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, lộp bộp rơi xuống, thật sự là không biết nói sao mới tốt, khuôn mặt cơ hồ biến thành vàng như nến. 

Động tác của đám người sau lưng: một tay gắt gao che miệng lại, một tay gắt gao ôm bụng, thân thể kịch liệt run rẩy. 

- A, biết rồi, biết rồi, không còn chuyện gì khác đâu, các ngươi lui xuống hết đi. 

Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ mặt lên, tựa hồ cũng biết hỏi hắn một vấn đề khó trả lời, cho nên nàng phất phất tay. Đám người như được đại xá, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, bỗng chỉ nghe Độc Cô Tiểu Nghệ quát: 

- Đợi một chút! 

Đám người lập tức dừng chân. 

- Việc này chính là một bí mật, biết không? Đây chính là chuyện có liên quan tới hạnh phúc của ngàn vạn nữ tử, ngàn vạn lần không được lộ ra! 

Độc Cô Tiểu Nghệ vô cùng uy nghiêm nói: 

- Nhất là mấy vị ca ca của ta. Càng không thể để cho bọn họ biết, hiểu chưa? Ân. Ta, ta sợ bọn họ đi ăn vụng, ách, đúng vậy. Chính là sợ bọn họ đi ăn vụng, vậy nhé? 

Gì? Sợ bọn họ ăn vụng? Mấy vị đại thiếu gia của Độc Cô gia mà cần đi ăn vụng cái loại vật này hay sao? Sắc mặt mọi người lập tức biến thành cổ quái. Nếu để cho mấy vị ca ca của Độc Cô Tiểu Nghệ nghe thấy những lời này, chỉ sợ lập tức phun máu mà ngất: chúng ta chính là người bình thường a. 

Chỉ thấy Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt nói: 

- Cho nên ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ biết! Nếu có người để cho bọn họ biết, hừ hừ, ta sẽ, ta sẽ...Ta sẽ đem cả bao này rót vào miệng kẻ đó! Nghe rõ chưa? 

- Rõ! 

Mọi người lập tức lui ra ngoài. Vừa rời khỏi trướng không được bao xa, đột nhiên một người bổ nhào xuống đất, ôm bụng cười, cười đến nỗi muốn chết, không thể ngừng lại. 

- Ngươi, các ngươi. 

Khỉ ốm vừa tức vừa thẹn, con mắt trợn thật lớn, nguyên bản cái quai hàm không có bao nhiêu thịt, lúc này run rẩy trông thật thảm hại. 

- Ha ha ha, ta buồn cười chết mất, nguyên lai khỉ ốm lại là người có biện pháp, thật sự là...Ngoài ý muốn, khó trách mỗi lần đi kỹ viện gia hỏa này lại chạy rất xa, ha ha ha. Vài vị thiếu gia lại muốn đi ăn vụng xuân dược. 

Mấy người đều ôm bụng bò lê trên mặt đất, trong nháy mắt biến thành một đống. 

Khỉ ốm đỏ bừng mặt, thân thể run rẩy, đột nhiên ôm một thân cây hung hăn mà đập đầu vào đó. 

Thực sự là khóc không ra nước mắt a. 

Sau nửa ngày, cuối cùng tên gia tướng thủ lĩnh mới thôi cười, nghiêm mặt ho khan vài tiếng, nói: 

- Cười cũng cười xong rồi. Ta phải dặn các ngươi vài câu, việc ngày hôm nay, bất luận là ai cũng không thể tiết lộ ra ngoài! Tin tưởng mọi người cũng biết một khi tin tức này được truyền ra ngoài, hậu quả sẽ như thế nào, đến lúc đó, mọi người sẽ không có kết quả tốt lành đâu! Hôm nay mọi người thoát được một trăm côn. Có lẽ lần sau còn có quân pháp khác đó, mọi người biết chưa? 

Đám người đều gật đầu, tỏ vẻ nhất định giữ bí mật. 

- Ta đây phải đi cầu kiến Quản tiểu thư, xin nàng chiếu cố tiểu công chúa, không để cho nàng gây đại họa gì đó. 

Thủ lĩnh gia tướng vội vã nói. 

Trong trướng, Độc Cô Tiểu Nghệ đang cẩn thận từng ly từng tí đem vải lụa gói cái bọc giấy nhỏ lại rồi nhét vào trong ngực, nàng hơi bất an nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai lúc đó mới lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. 

- La la la!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện