Lệ Vấn Chiêu tắm xong quay lại, Cảnh Nghi đang nằm dài trên giường xem phim truyền hình.

Là phim trinh thám ly kỳ, tiếng nhạc nền lên xuống liên tục khiến bầu không khí trở nên hồi hộp và đáng sợ kinh khủng.

Cảnh Nghi xem đến mức mê mẩn, hoàn toàn không để ý Lệ Vấn Chiêu ra từ lúc nào.

Mãi đến khi cảm nhận được hơi nước lành lạnh phả tới, cậu mới tạm dừng phim, ngẩng đầu lên: "Anh tắm xong rồi à?"

"Ừ." Lệ Vấn Chiêu tiến đến gần: "Xem gì vậy?"

"Phim truyền hình mà tiểu thiếu gia giới thiệu ấy." Cảnh Nghi kéo chăn lên, nhích vào bên trong một chút, giọng hồ hởi: "Mau lại đây đi, em làm ấm giường cho anh rồi!"

Lệ Vấn Chiêu thuận theo mà nằm xuống: "Không xem nữa à?"

"Phim gì mà hay bằng người yêu mình cơ chứ!" Cảnh Nghi cười khanh khách, giơ tay ra vẻ tội nghiệp: "Mau đến đây đi, tay em mỏi lắm rồi này!"

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng dừng lại, rồi anh nắm lấy tay cậu, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn sâu.

Cảnh Nghi ngơ ngác mất mấy giây, trái tim như bị cú hích mạnh, từ ngạc nhiên đến rung động, rồi cuối cùng là bình tĩnh lại.

Cậu lặng lẽ đáp lại hành động của Lệ Vấn Chiêu, động tác đầy dịu dàng.

Một lúc sau, Lệ Vấn Chiêu mới buông tay Cảnh Nghi ra.

Cảnh Nghi bẽn lẽn nhìn anh, ánh mắt long lanh: "Sao tự dưng lại..."

"Em dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi," Lệ Vấn Chiêu nhìn em chằm chằm: "Tôi khó mà kiềm chế được."

Cảnh Nghi chớp chớp mắt, đoán bừa: "Có phải em khen anh đẹp trai quá, nên anh xúc động đúng không?"

"Không phải."

"Thế em dùng giọng gì cơ?"

Lệ Vấn Chiêu đưa tay khẽ nhéo lấy dái tai cậu, giọng nói trầm ấm: "Giọng mời gọi."

"..."

Cảnh Nghi mím môi, bắt đầu ngẫm nghĩ. Ừ thì đúng là lúc nãy giọng điệu của cậu có hơi... giống kiểu mời gọi thật.

Cậu lí nhí: "Nhưng mà em mời anh lên giường ngủ, không phải để anh... làm gì đó đâu nha!"

Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp: "Chẳng phải đều giống nhau cả sao?"

Cảnh Nghi: "..."

Ơ nhưng mà... cũng đúng! Nếu đổi lại là Lệ Vấn Chiêu nằm trên giường mà mời gọi em kiểu đó, cậu chắc chắn sẽ lập tức nhào tới ngay và luôn.

Nhưng mà đừng quên, đây là nhà họ Lệ, phòng bên cạnh còn có tận ba cậu thiếu gia. Nghĩ đến đây, Cảnh Nghi tự nhủ phải kiềm chế, dù có thích "huyền thoại vàng kim" đến đâu cũng phải nhịn!

Cậu quơ tay đẩy đẩy bờ vai rắn chắc của Lệ Vấn Chiêu: "Thôi không nói mấy câu kỳ quặc nữa, mình đi ngủ thôi!"

Nói xong, cậu nhanh như chớp chui tọt vào trong chăn, tự nhủ: Tối nay phải ngoan ngoãn một chút mới được!

Lệ Vấn Chiêu hít một hơi sâu, nhớ ra cơ thể Cảnh Nghi còn chưa hoàn toàn hồi phục, anh đành kiềm chế ôm cậu vào lòng, cùng nhau ngủ yên ổn một đêm.

Cảnh Nghi lại vô cùng hài lòng với cái ôm ấm áp này, cậu rúc sâu vào ngực Lệ Vấn Chiêu, cảm giác như cả đời đã tìm được chốn bình yên nhất.

Một giấc ngủ ngon chưa từng có.

.

Hôm sau.

Lệ Vấn Chiêu vừa tỉnh dậy, Cảnh Nghi cũng mở mắt theo.

Cậu sờ tay vào chỗ trống bên cạnh, giọng ngái ngủ nhưng mềm mại lạ thường: "Anh dậy sớm thế."

"Phải đi làm." Lệ Vấn Chiêu cúi xuống, khẽ xoa trán cậu và đặt một nụ hôn lên chóp mũi: "Tôi làm em tỉnh à?"

"Không, em tự dậy mà." Cảnh Nghi dụi dụi đầu vào gối, giọng mơ màng.

Từ ngày sống chung với Lệ Vấn Chiêu, giờ giấc của cậu đã thay đổi hoàn toàn. Đi ngủ sớm, dậy cũng sớm, cả người trông hồng hào khỏe mạnh, sáng bừng sức sống.

"Gần Tết rồi, hôm nay là ngày cuối tôi đi làm, sẽ về sớm thôi." Lệ Vấn Chiêu vừa mặc áo vừa nói.

Cảnh Nghi vươn vai lười biếng trong chăn: "Thế còn em thì sao? Có phải vì em không có khả năng kiếm tiền nữa nên anh chán em rồi đúng không? Dạo này chẳng thèm rủ em ra ngoài gì cả!"

Cậu còn hậm hực chìa chân đá nhẹ vào anh, bĩu môi làm nũng: "Có còn chút tự giác nào của chim hoàng yến không hả?"

Dám bỏ "kim chủ" ở nhà, gan anh cũng lớn nhỉ?

Kịch bản lâu ngày không thấy lại tái xuất.

Lệ Vấn Chiêu nghe xong màn đổ thừa này của Cảnh Nghi, chỉ biết thở dài bất lực: "Tôi đâu có nói là không đưa em đi."

Nghe câu này, Cảnh Nghi lập tức mãn nguyện. Sau khi nằm ườn trên giường thêm một chút, cậu lục đục đứng dậy.

Vừa rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng, Cảnh Nghi bỗng nhớ ra hai "tượng đá" hóa thạch tối qua trong nhà.

Đột nhiên, cậu dừng chân, nhanh chóng núp sau lưng Lệ Vấn Chiêu.

"Sao thế?"

"Em sợ phải đối diện với ánh mắt chấn động của Tam thiếu gia và Tiểu thiếu gia." Cậu thổ lộ thẳng thắn.

Cũng đúng thôi, nghĩ mà xem. Từ một quản gia "chính trực", cậu đã "bẻ cong" được người anh cả ưu tú của nhà họ Lệ, rồi từ từ leo lên chức "bạn đời".

Nếu là cậu, cậu cũng thấy khó mà chấp nhận nổi!

Lệ Vấn Chiêu bình thản nói: "Yên tâm, tụi nó sẽ không sốc đâu."

Cảnh Nghi trợn mắt: "Anh đọc được suy nghĩ của em hả? Anh cũng bị bug rồi sao?"

"Chẳng cần bug gì cả." Lệ Vấn Chiêu trả lời. "Em dễ hiểu lắm, cảm xúc đều viết rõ trên mặt."

Nghe thế, Cảnh Nghi vội đưa tay sờ mặt mình.

À, hóa ra cậu chỉ là một quản gia giàu cảm xúc thôi!

"Cảm xúc thì tất nhiên phải thể hiện trên mặt rồi, chứ chẳng lẽ treo lên tường chắc? Em đâu phải là Mona Lisa." Cảnh Nghi nghiêng đầu, nói tỉnh bơ.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Hai người xuống lầu.

Ba anh em nhà họ Lệ đều đã có mặt. Cảnh Nghi bảo mình không căng thẳng là nói dối, nên cậu nhẹ nhàng đi đến bàn ăn, theo thói quen ngồi về phía cuối bàn.

"Cảnh quản..." Lệ Đình khựng lại, dường như không biết nên gọi cậu là gì, cuối cùng chỉ hắng giọng: "Vị trí của cậu ở đây này."

Cảnh Nghi tò mò ngoái đầu nhìn.

Úi chà, vị trí kế bên Lệ Vấn Chiêu luôn!

Trong phim truyền hình, chỗ này thường là dành cho "nhị gia" của gia tộc đó nha. Còn Lệ Úc và Lệ Đình thì bị dạt sang gần cuối bàn, ngồi xổm trên ghế như bị "vứt" tạm.

Hở... Ba anh em nhà này dễ tính vậy luôn hả?

Cảnh Nghi nghĩ mà thấy kỳ lạ. Theo đúng mô-típ tổng tài bá đạo, bọn họ phải phản đối kịch liệt chứ, kiểu ném vài tấm chi phiếu ra bảo cậu biến mất khỏi Lệ Vấn Chiêu ngay và luôn! Sau đó, cậu tức giận bỏ đi, bị Lệ Vấn Chiêu bắt cóc về, rồi lăn qua lộn lại mấy vòng.

Chứ cái này... Sao lạ quá trời vậy nè?

Cảnh Nghi ngồi xuống cạnh Lệ Vấn Chiêu, không nhịn được mà hỏi: "Mấy người không phản đối thật hả?"

Lệ Đình ngơ ngác: "Phản đối gì cơ?"

Khi thấy ánh mắt Cảnh Nghi, anh như bừng tỉnh: "À, chúng tôi bàn rồi. Anh cả với cậu rất hợp nhau."

Cảnh Nghi: "...???"

Nếu không biết rõ nhân phẩm mấy người này, cậu đã tin rồi đấy!

Nhưng ngay sau đó, Lệ Úc liền bồi thêm:

"Ý Lệ Đình muốn nói là: Cảnh Nghi kiểu thần kinh thế này thì ở với ai cũng là tai họa. Nhưng anh cả mệnh cứng, khắc tà, đúng là trời sinh một cặp."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Một câu mà chửi được cả hai người, hay lắm!

Dù sao thì không ai phản đối, nên Cảnh Nghi yên tâm ăn sáng, sau đó hí hửng bám đuôi Lệ Vấn Chiêu đến công ty.

.

Lệ Vấn Chiêu vừa bước vào công ty đã bị các thành viên hội đồng quản trị bao vây. Vụ thu mua tập đoàn Thẩm thị giúp họ kiếm bộn tiền, ai nấy đều nôn nóng thảo luận với anh.

Cảnh Nghi thì một mình lên thẳng tầng cao nhất.

Sắp Tết rồi, công ty cho nhân viên nghỉ thêm ba ngày, không khí khắp nơi đầy hân hoan. Phàn Minh còn trang trí thêm câu đối và mấy chiếc lồng đèn đỏ trong văn phòng của Lệ Vấn Chiêu, nhìn thôi đã thấy rạo rực mùa xuân.

"Cảnh quản, đến đúng lúc quá, giúp tôi một chút!" Phàn Minh đứng trên thang, loay hoay với đống keo dán. "Lấy giúp tôi cái câu đối bên kia, tôi đang bận tay."

"Rồi rồi, để tôi!" Cảnh Nghi nhanh nhẹn cầm câu đối đưa cho Phàn Minh.

Ánh mắt Phàn Minh vô tình dừng lại trên chiếc nhẫn bạc tinh xảo trên tay Cảnh Nghi.

Anh thoáng khựng lại nhưng nhanh chóng mỉm cười: "Cảm ơn nha."

"Không có gì. Cần gì nữa không?"

"Xong rồi, cậu nghỉ đi."

Thế là Cảnh Nghi bước vào văn phòng, phát hiện chiếc bàn nhỏ cạnh bàn làm việc của Lệ Vấn Chiêu đã được thay bằng một chiếc sofa mềm mại, có cả bàn trà, trên đó đầy đủ đồ ăn vặt và trái cây.

Cảnh Nghi ngồi phịch xuống, bật cười:

Lệ Vấn Chiêu, anh xem em là búp bê thủy tinh hay gì mà chiều chuộng quá vậy?

Lệ Vấn Chiêu bận đến tận chiều tối mới xong việc. Trời hiếm khi đẹp, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ khắp bầu trời.

Cảnh Nghi đứng bên cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh vật.

Lệ Vấn Chiêu đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy cậu từ phía sau: "Đang nhìn gì vậy?"

Cảnh Nghi khẽ cười, giơ tay chỉ ra ngoài: "Nhìn giang sơn mà anh gầy dựng."

Bầu trời đỏ rực như lửa, chiếu lên những tòa nhà cao tầng, đẹp như tranh vẽ.

Lệ Vấn Chiêu khẽ mỉm cười, nói bằng giọng trầm ấm: "Tập đoàn Thẩm thị sụp đổ rồi, Thẩm Thù Bách cũng vào tù."

Cảnh Nghi gật đầu: "Em xem tài liệu trên bàn anh rồi. Đại thiếu gia giỏi thật đó."

Vậy mà Cảnh Nghi còn tưởng anh sẽ nhân dịp này nói vài câu cảm nghĩ, nhưng cuối cùng, chỉ có sự im lặng.

Cảnh Nghi nghiêng đầu: "Sao thế? Xúc động đến nỗi nghẹn lời à?"

Chưa kịp nói hết, cậu đã bị Lệ Vấn Chiêu kéo mạnh vào lòng, chỉ còn nghe tiếng tim anh đập dồn dập bên tai mình.

Cảnh Nghi xoay người, vòng tay ôm lấy đôi vai rộng của Lệ Vấn Chiêu, vỗ nhè nhẹ đầy yêu chiều: "Đại thiếu gia của chúng ta, hóa ra là đang sợ hậu quả hả?"

Vỗ vỗ, đừng sợ, đừng sợ nữa.

Vừa vỗ vai một cách đầy tiết tấu, Cảnh Nghi đã nghe Lệ Vấn Chiêu trầm giọng nói: "Nhiều năm qua, tôi với Thẩm Thù Bách đấu qua đấu lại, lần nào cũng chẳng phân thắng bại. Lần này cuối cùng ông trời cũng đứng về phía tôi."

Không chỉ thắng vang dội mà còn tiện tay nhặt được một bảo bối quản gia đáng yêu về nuôi nữa. Đúng là không gì vui hơn!

"Không sao đâu," Cảnh Nghi hào hứng vỗ lưng Lệ Vấn Chiêu thêm cái nữa, giọng điệu cực ngầu: "Anh cứ mạnh dạn làm tới, mấy chuyện còn lại cứ để nghiệp quật lo."

"..."

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười, nắm lấy tay cậu, cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt to tròn ấy. Hơi thở nóng ấm nhanh chóng phủ xuống.

Cảnh Nghi chỉ kịp "ưm" một tiếng đã bị anh đẩy ép vào tường, hôn sâu không chút chần chừ.

Kết luận: Đừng đùa với một người đàn ông đang xúc động!

Chỉ trong chốc lát, Cảnh Nghi cảm giác có gì đó không đúng... Một lực lượng "không mời mà đến" dường như đang nổi dậy đầy rõ rệt.

Lệ Vấn Chiêu hơi nheo mắt, ánh nhìn khóa chặt lấy cậu, không hề rời.

Bị nhìn kiểu này, trái tim nhỏ bé của Cảnh Nghi đập loạn xạ.

Cậu vội đưa tay lên ngực, ấp úng hỏi:
"Anh định làm ở đây thật á?"

Lệ Vấn Chiêu hơi sững lại, yết hầu chuyển động, giọng trầm khàn: "Em chắc chứ?"

Cảnh Nghi chớp chớp mắt: "Đó phải là câu em hỏi anh mới đúng chứ."

"Đừng có đùa. Em còn chưa khỏe hẳn..." Lệ Vấn Chiêu nghiến răng cố giữ bình tĩnh, ánh mắt cố dời đi nơi khác.

Nhưng ngay lúc đó, Cảnh Nghi bất ngờ kiễng chân, chạm môi lên cằm anh một cái.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi đỏ mặt thì thầm, giọng nhẹ như gió: "Anh không tò mò muốn biết Mạnh Bà đưa em món đồ chơi gì sao?"

"..."

Vừa nói, cậu vừa ghé sát tai Lệ Vấn Chiêu, nhỏ giọng tiết lộ vài chữ.

Đôi mắt Lệ Vấn Chiêu co rút lại, không thể tin nổi: "..."

Cảnh Nghi bấu nhẹ vào vai anh để giữ thăng bằng, khuôn mặt đỏ như trái táo chín.

Thấy Lệ Vấn Chiêu vẫn ngơ ngác đứng hình, cậu định quay đi nói cho qua chuyện, nhưng ngay sau đó, cả người đã bị anh bế thẳng vào phòng nghỉ.

"Anh muốn thử đồ chơi đó à?" Cảnh Nghi tròn mắt hỏi.

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, bị giọng điệu trắng trợn của cậu làm tai đỏ lựng, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:

"Ừ."

Anh cúi xuống, không kiềm chế nổi mà trao một nụ hôn đầy đam mê. Trong mắt anh, ngọn lửa nóng rực gần như thiêu đốt mọi thứ.

Bị ánh mắt ấy nhìn chăm chăm, Cảnh Nghi như tan chảy, giọng nhỏ nhẹ:
"Chúng ta không cần phải tan làm sao?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ hôn lên đôi mày thanh tú của cậu, tay bấm nút kéo rèm cửa xuống. Ánh hoàng hôn đỏ rực lập tức bị che khuất sau lớp vải dày nặng nề.

Giọng nói khàn đặc của anh vang lên: "Ngày mai là kỳ nghỉ... Trong công ty chẳng có ai đâu."

Cảnh Nghi nghe xong chỉ biết cúi đầu, đỏ mặt rúc vào lòng anh, giọng khẽ khàng đáp: "Ừm."

— Chính văn hoàn —

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện