*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cảm ơn hảo ý của Điện hạ, nhưng mà ta cũng chỉ là người thô tục, lợn rừng không biết ăn gạo tấm, ta chỉ thích trù nương nhà mình làm đồ ăn thôi! Mang thức ăn lên đi!"

Cố Hiển Thành nói xong, trong chớp mắt nhà ăn trở nên tĩnh lặng

Ngô Vương vẫn còn bình tĩnh nhưng sắc mặt Lý Phúc Thành đã thay đổi, Lục Thời An vội tiến lên xoa dịu bầu không khí: "Điện hạ có điều không biết, đồ ăn ở nhà ăn Thành Dương quân hương vị cũng rất tốt, chắc hẳn Cố tướng quân ăn đã quen rồi."

Lục Thời An nói xong, Lý Phúc Thành âm dương quái khí nói: "Lục công tử hồ đồ rồi. Người ngoài đều nói đồ ăn ở Thành Dương quân khó ăn, nô tài cũng đã xem qua thực đơn, thịt khô cùng dưa chua gì đó, sao có thể so với món ăn phong nhã bình thường, không thể để đại tướng quân cùng Điện hạ ăn vào được!"

Sắc mặt Cố Hiển Thành càng khó nhìn: "Thật không? Nói vậy chẳng lẽ hàng ngày binh lính Thành Dương quân đều ăn cám heo à? Không bằng Lý công công hỏi mọi người ở đây một câu?"

"Đồ ăn của Tống trù nương ngon nhất thiên hạ!!"

Không biết là người nào ở trong đám người hô một câu.

Lập tức, các tướng sĩ Thành Dương quân sôi nổi phụ hoạ.

"Không sai! Tống trù nương nấu đồ ăn ngon bậc nhất thiên hạ!"

Cố Hiển Thành liếc mắt nhìn Tống Điềm.

Trên mặt Tống Điềm hiện vẻ thẹn thùng, nhưng nhiều hơn là cảm giác động lòng, nàng ngẩng đầu, không kịp đề phòng liền bắt gặp ánh mắt của Cố Hiển Thành, sau đó, Tống Điềm liền hiểu ra.

Nàng nhìn Tiểu Điệp, không do dự nữa nói: "Mang thức ăn lên đi."

Tiểu Điệp vui vẻ đáp lại, lập tức xoay người bê từng khay đồ ăn Tống Điềm chuẩn bị tỉ mỉ nửa ngày bưng ra.

Canh cá chua đặt trong bát lớn, còn ngỗng hầm niêu đất trực tiếp bê cả niêu ra, đậu nhự hấp thịt cũng đặt trong bát lớn... Một lát sau, cái bàn lớn như vậy được phân chia rõ ràng, một bên đều là bát to chén lớn bằng men của nông thôn dân dã, so với đồ sứ bạch ngọc của Ngô Vương trước mặt quả là không thể dung hợp.

Sắc mặt Ngô Vương cũng không còn đẹp mắt.

Tô Chinh cười hoà giải: "Một bàn đồ ăn này, ta thấy cũng rất thú vị, Vương gia không thường đến biên quan, đối với phong thổ nơi này không quen thuộc, Cố tướng quân cũng đã lâu không hồi kinh, không rõ ràng tư vị ở kinh thành, hôm nay chúng ta có cơ hội tụ họp ở đây, lấy thừa bù thiếu, trải nghiệm tư vị của nhau."

Lời này của Tô Chinh quả thật có tác dụng hoà hoãn không ít, Ngô Vương cùng Cố Hiển Thành đều không nói gì, mọi người động đũa, Cố Hiển Thành ăn cơm vốn rất tuỳ tiện không giữ hình tượng gì cả, hắn thả lỏng tay chân, cắn từng miếng lớn.

Canh cá chua cay nấu với dưa chua kích thích vị giác, thịt cá mềm ẩm, trực tiếp chan lên cơm trắng, ăn một miếng lập tức giật mình, cảm giác thoả mãn dâng lên đỉnh đầu.

Ngỗng hầm niêu đất, lớp da vàng óng ánh, thịt mềm rời khỏi xương, ngon mà không ngán, thịt ngấm nước canh, khiến Cố Hiển Thành nhớ đến hương vị món gà hầm ngày ấy. Đều là gia cầm, nhưng chất thịt lại khác biệt lớn, nhưng điểm chung chính là, ăn rất ngon.

Lại nói đến đậu phụ hấp thịt, thịt ba chỉ mà ăn không sẽ có chút ngán nhưng phối hợp đậu phụ cay cay thì miệng lưỡi lại không thể nào dừng lại, ăn kèm một miếng cơm trắng, món này cực kì đưa cơm, tuy rằng tên không hay lắm nhưng tư vị dân gian khiến người ăn không thể xem thường.

Nhìn Ngô Vương trước mặt, hai bên rõ ràng chênh lệch vô cùng.

Canh thuỷ tinh, thịt phù dung, thịt viên bát bảo, bồ câu non hấp hạt sen, thịt kho trứng cá, từng món ăn đều quý báu, lại thêm đĩa bạch ngọc phụ trợ, ăn ngon hay không không biết, nhưng nhất định quý giá.

Ngay cả cách ăn của Ngô Vương và Cố Hiển Thành cũng chêng lệch quá nhiều, hắn ăn chậm rãi, không phát ra tiếng, còn đại tướng quân ăn tuỳ tiện, ăn cái gì cũng thấy ngon miệng.

Lý Phúc Thành đứng một bên nghe tiếng, chân mày bất giác nhăn lại. Nhưng mà với thân phận của ông ta, cũng không có tư cách khoa chân múa tay với Cố Hiển Thành.

Tô Chinh cùng Lục Thời An ngồi ở giữa, cật lực cười, chốc lát lại gắp bên này một đũa, bên kia một đũa.

"Món đậu phụ này so với món hoa hồng sữa của Bạch Ngọc Lâu rất giống nhau." Lục Thời An vẫn giống như hôm qua, đánh giá rất cao đồ ăn Tống Điềm làm, mà Tô Chinh cũng gật đầu khen: "Không sai, còn có món canh cá chua này, hương vị rất tốt, nếu là ở tửu lâu kinh thành, lấy một cái tên văn nhã, khẳng định rất đắt hàng."

Lục Thời An cười: "Nếu Tô đại nhân đã nói đến, không bằng liền ban một cái tên?"

Lục Thời An vừa dứt lời, Cố Hiển Thành bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Đồ ăn chính là đồ ăn, cơm chính là cơm, vì sao lại phải gán cho nó cái tên văn nhãn, bản tướng cảm thấy gọi canh cá chua rất hay, đơn giản lại dễ hiểu."

Tống Điềm lúc này đứng hầu hạ ở một bên, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Cố Hiển Thành.

Tô Chinh vuốt râu, cười tươi nói: "Hiển Thành nói có lý, kì thật tên gọi hay cũng không quá cần thiết, giống như món thịt kho tàu này, còn được gọi là thịt mã não, thì thế nào chứ, không phải mã não thực sự lại còn khiến người ta không hình dung được bộ dạng ra sao, ta lại thấy cứ dân dã như Tống trù nương lại hay, các vị thấy sao?"

Ngô Vương đương nhiên sẽ không đáp lời, chỉ có Lục Thời An phối hợp cười. Cố Hiển Thành chỉ lo ăn, Ngô Vương chậm rãi ăn được nửa bát cơm thì hắn đã đánh chén được hai bát.

Đối với hắn, đây chính là mỹ vị, có thể ăn ngon đã phải trầm trồ khen ngợi rồi.

Hiển nhiên, Phó Ngạn cũng đứng cùng một trận đại với Cố Hiển Thành, bao gồm toàn bộ tướng sĩ Thành Dương quân ở cách đó không xa, cho dù bình thường không giữ mồm giữ miệng lúc này còn muốn cố tình làm ra động tĩnh lớn hơn.

Có gì đặc biệt hơn người chứ, xem thường cơm quân doanh bọn họ à?! Đầy người muốn ăn còn chưa chắc đã được ăn đâu!

Mọi người ăn thùng uống vại hết bữa cơm, Ngô Vương nghe động tĩnh xung quanh mà mất hết khẩu vị, gắp thêm vài đũa liền buông xuống.

"Thưởng cho ngươi." Hắn đứng lên nói lời này với Lý Phúc Thành xong đi thẳng, Lý Phúc Thành vội vàng tạ ơn, một màn này rơi vào trong mắt Phúc Quý, làm hắn không nhịn được bĩu môi.

Ăn xong bữa cơm này, tâm tư mọi người khác nhau.

Cố Hiển Thành ăn đến là ngon miệng, chờ Ngô Vương đi rồi, Tô Chinh cùng Lục Thời An cũng không câu nệ nữa, bắt đầu nghiêm túc thưởng thức mỹ thực, Cố Hiển Thành vừa định kêu Tống Điềm đến nói chuyện thì Lục Thời An đã tranh trước một bước, bắt đầu hỏi thăm từng món ăn.

"Ngỗng hầm niêu đất này hương vị ngon vô cùng." Lục Thời An thật lòng khen ngợi, hắn ở kinh thành nhiều năm, được thụ hưởng giáo dục như Ngô Vương, mỗi một hành động đều quy củ, dù có muốn cầm tay gặm nhưng lại không thể mặc kệ thân phận cùng lễ nghi, ở chỗ nhiều người không thể trực tiếp dùng tay cắn xé.

Cho nên Lục Thời An đi tới đây một chuyến, tâm tình cũng thoải mái hơn, ngay cả khẩu vị dùng bữa so với bình thường cũng tốt hơn nhiền.

Ăn được món gì đặc biệt đều sẽ tán gẫu vài câu với Tống Điềm, mà Tống Điềm nghe thấy mấy chữ Bạch Ngọc lâu trong miệng hắn cũng có vài phần chú ý, theo lời Lục Thời An nói, Bạch Ngọc lâu nổi tiếng nhất ở kinh thành cũng làm những món ăn như này, không phân biệt cao sang thấp hèn.

Tống Điềm cười: "Nghe Lục đại nhân nhắc tới Bạch Ngọc lâu, làm ta có chút mong đợi, tương lai có cơ hội, dân phụ nhất định sẽ đến nếm thử đồ ăn ở đó."

Lục Thời An cười nói: "Đương nhiên sẽ có cơ hội, Bạch Ngọc Lâu ở chợ phía Tây kinh thần, nếu ngươi đến kinh thành, không chừng chúng ta có thể cùng thử đồ ăn ở Bạch Ngọc lâu, tục ngữ có câu: 'Dân vĩ thực vi thiên' (Dân lấy ăn làm trời) chính là ý coi trọng chuyện ăn ngon uống say."

Tống Điềm thụ sủng nhược kinh vội vàng cười đáp: "Đại nhân một ngày trăm công nghìn việc, thật không dám quấy rầy."

Lục Thời An mỉm cười: "Không ngại, ta hồi kinh cũng chỉ là một Kinh Triệu phủ doãn nho nhỏ, lúc nào cũng đi lang thang ở trong kinh thành, nói không chừng sẽ thật sự gặp."

Tiểu... tiểu Kinh Triệu phủ doãn...

Tống Điềm chỉ cười, không nói nữa.

Cố Hiển Thành nhìn hai người, buông đũa xuống nói: "No rồi."

Tống Điềm quay ra nhìn hắn rồi nhìn bàn trước mặt.

Đúng là nên no rồi.

Ăn ba bát cơm liền.

Cố Hiển Thành chú ý tới ánh mắt của nàng, trong lòng bỗng nhiên thấy không vui, nàng ghét bỏ hắn ăn nhiều?

Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn liếc mắt nhìn Lục Thời An trước mặt, một chén cơm mới ăn được nửa.

Phì!

Văn thần đều thích giả vờ, cái gì đã quá ngọ liền không ăn, cái gì mà chỉ ăn lửng dạ.

Ra vẻ cho ai xem!

Cố Hiển Thành đứng dậy, yến hội cũng đã đến lúc giải tán, Tống Điềm cùng những người khác vội vàng tiến lên thu dọn, chỉ là vừa rồi Cố Hiển Thành còn định nói gì đó nhưng bị Lục Thời An xen ngang, bây giờ nhìn thấy nàng bận bịu, Cố Hiển Thành đành phải nhịn xuống, xoay người rời đi trước.

Tiểu Điệp lặng lẽ kéo tay áo nàng: "Điềm Điềm tỷ, vừa rồi Đại tướng quân hình như có chuyện muốn nói với tỷ."

Tống Điềm quay đầy, chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng, nàng hơi mím môi nhỏ giọng đáp: "Muội nhầm rồi."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Chuyện bữa tối nay ở quân doanh nhanh chóng truyền đi khắp nơi.

Bên chỗ Ngô Vương, Lý Phúc Thành còn bực bội rất lâu: "Tên Cố tướng quân này đúng là không hề nể mặt, lại còn so sánh mình với lợn rừng... Điện hạ đừng tính toán với loại người này làm gì."

Ngô Vương hừ một tiếng: "Ta tức giận với hắn việc nhỏ này làm cái gì."

"Đúng vậy, Điện hạ mệnh quý, không đáng, chẳng qua nếu có cơ hội, Điện hạ liền cho hắn biết mặt, bằng không hắn thật sự sẽ không biết chỗ đứng của mình."

Ngô Vương liếc hắn một cái: "Người ta đứng ở chỗ của Bệ hạ đấy."

Lý Phúc Thành sửng sốt, thấp giọng cười: "Vậy thì hắn cũng nên biết chủ tử sau này là ai thì tương lai mới có quả ngọt ăn."

Ngô Vương hiển nhiên bị câu chủ tử sau này lấy lòng, một lát sau, hắn hỏi: "Liễu Thấm đã có tin tức gì chưa?"

Ý cười trên mặt Lý Phúc Thành nhạt dần: "Không có ạ, hai ngày này nô tài vẫn đang cho người tìm."

Ngô Vương trầm ngâm trong chốc lát.

"Sáng nay bản vương nói muốn gặp người Bạch gia, Cố Hiển Thành lại ra sức khước từ, đến trưa thì người liền biến mất, bản vương cảm thấy trong chuyện này có chỗ không đúng; không phải là Cố Hiển Thành đang trêu đùa bản vương đi?"

"Hắn sao có lá gan này, cũng không có nhiều mưu kế như vậy."

Ngô Vương xoa tay: "Vẫn nên mau chóng tìm ra Liễu Thấm kia, lúc trước nàng ta mật báo đã tra ra được thân thế Cố Hiển Thành, chỉ là không tiện nói qua thư, chuyện này hệ trọng, bản vương nhất định phải nhanh chóng nghe xem sao."

Lý Phúc Thành khó hiểu: "Thân thế của Cố tướng quân? Hắn không phải chỉ là tên mãng phu thôn dã, ba năm trước tổ tiên hiển linh cho hắn có cơ hội cứu Bệ hạ nên mới được phong Đại tướng quân sao ạ?"

Ngô Vương cười nhạo: "Người khác ngu ngốc, ngươi cũng ngu ngốc theo sao, một tên mãng phu thôn dã? Bệ hạ điên rồi sao, đột nhiên để hắn ngồi lên vị trí nhất phẩm đại tướng quân, trấn thủ biên cương cùng mấy vạn tướng sĩ? Tuy rằng mật báo không nói rõ chi tiết, nhưng bản vương vẫn cảm thấy tên Cố Hiển Thành này cùng Bệ hạ có quan hệ không ít, ta còn lo lắng có phải hồi tráng niên Bệ hạ ra ngoài tầm hoa vấn liễu (chỉ việc người đàn ông chơi gái)..."

Lý Phúc Thành bụm miệng.

"Cũng có thể là do bản vương nghĩ nhiều, nhưng ta nghe nói Thái tử cũng đang điều tra chuyện này, Liễu Thấm nhất định là đã tra được điều gì đó, hiện tại việc khẩn cấp là tìm được ả, nếu người trong tay ngươi không đủ thì gọi bọn Phi Lộ đến."

"Dạ... nô tài đã hiểu."

Lý Phúc Thành ở trước mặt Ngô Vương nói chuyện, Phúc Quý lúc này cũng không nhàn rỗi.

Vừa về doanh trướng miệng hắn đã không ngừng tuôn ra "lời hay ý đẹp".

"Loại người gì không biết, dùng lỗ mũi nhìn người!"

"Cua kia có gì ngon chứ, không phải toàn là vỏ cứng à!"

"Lý Phúc Thành kia xem thường ai chứ, chỉ là tên công công mặt trắng! Hắn còn dám trợn trắng mắt với ngài, ta đều nhìn thấy cả!"

"Ngô Vương kia ăn thừa lại còn nói cái gì mà... thưởng, hừ... bố thí cho hành khất cũng chỉ như thế, Lý Phúc Thành kia còn vênh mặt lên, đúng là không cần mặt mũi..."

Phúc Quý vừa nói vừa khua tay múa chân, nói đến mức viu vẻ, lông mày phảng phất cũng mang theo cảm xúc, thế mà Cố Hiển Thành không hề để ý, vẫn luôn ngơ ngác ngồi trước bàn, như là đang bận nghĩ điều gì đó.

"Tướng quân?"

Phúc Quý nói được một nửa không thấy ai đáp lại, xoay người nhìn Cố Hiển Thành thì phát hiện Cố Hiển Thành đang xuất thần.

Nghe Phúc Quý gọi hắn mới hoàn hồn.

Hắn khẽ ho một tiếng, đột nhiên hỏi: "Hôm nay ở nhà ăn, bản tướng biểu hiện thế nào?"

Biểu hiện thế nào?

Phúc Quý vội đáp: "Tướng quân anh minh thần võ! Tướng quân khí chất phi phàm!"

"Không phải hỏi cái này!" Cố Hiển Thành không kiên nhẫn ngắt lời hắn.

"Ý bản tướng là hỏi, cách bản tướng ăn... có khó coi quá không?"

Phúc Quý sửng sốt.

"So với Lục Thời An thì như thế nào? Có phải quá mức thô tục? Sẽ không thực sự giống lợn rừng chứ?"

Phúc Quý: "?????"

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Canh cá chua cay



Ngỗng hầm



Đậu phụ hấp thịt

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện