Tống Điềm cảm thấy Cố Hiển Thành cực kì xuất quỷ nhập thần,

Hôm nay đã là lần thứ hai,

Nhưng nàng lại không dám có ý kiến gì, đương nhiên là vậy, chỉ có thể cung kính nói: "Tướng quân, ngài có chuyện gì sao?"

Cố Hiển Thành cũng không nói rõ được cảm giác kì quái trong lòng, trên đường đến, hắn cảm thấy trong lòng rất thoải mái, nhưng vừa rồi nhìn thấy một màn kia, không hiểu sao trong lòng lại rất khó chịu.

Vì sao lại khó chịu?

Bên ngoài Cố Hiển Thành vẫn lạnh mặt như Diêm La, lúc hắn im lặng không nói gì, thật sự rất đáng sợ. Tống Điềm vì thế còn thấy khẩn trương hơn lúc nãy, nàng là người không giấu được tâm sự, bất luận trong lòng nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, đương nhiên Cố Hiển Thành cũng nhìn ra được.

Tiểu trù nương trước mặt Mạnh Thiệu có khẩn trương như thế này không.

Nghĩ như vậy, mặt Cố Hiển Thành càng đen hơn.

"Ngươi rất sợ bổn tướng?"

Cố Hiển Thành đột nhiên hỏi.

Tống Điềm sửng sốt, không hiểu tại sao đại tướng quân lại hỏi như vậy, nhưng mà... nhìn hắn như vậy, ai không sợ mới là lạ...

"Không... không, dân phụ chỉ đang nghĩ, có phải là bữa tối không hợp khẩu vị của đại tướng quân?"

Cố Hiển Thành lắc đầu: "Không! Rất ngon!"

Tống Điềm thở phào.

"Chỉ là không có canh đậu xanh."

Trái tim vừa buông lỏng đã bị Cố Hiển Thành nhấc lên lại. Tống Điềm giật mình, giờ mới hiểu được ý của hắn, "Canh đậu xanh kia cũng không có gì, chỉ lấy đậu xanh nấu với đường phèn thôi, bởi vì lúc đưa cơm cho ngài chỉ còn một ít, ta thấy không ổn lắm nên mới không đưa."

Cố Hiển Thành nghe nàng giải thích, trong lòng cũng bớt khó chịu, hắn gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy còn món khác không?"

Món khác?

Tống Điềm đã hiểu. Đại tướng quân ăn chưa no, nên tìm đến nhà ăn.

Nàng lập tức đáp: "Ngài muốn ăn gì? Ta đi làm ngay."

Cố Hiển Thành nghĩ nghĩ, nói: "Uống chút gì đó là được."

Dù sao hắn cũng ăn no rồi.

Tống Điềm nhìn qua nguyên liệu nấu ăn, gật đầu: "Được, vậy ngài chờ ta một lát."

Bây giờ nấu canh đậu xanh thì không kịp rồi, Tống Điềm nhìn qua nồi hấp trên bếp lò, ở trong bếp lúc nào cũng có sẵn nước cơm, bên trên còn có một tầng mễ tương rất dày.

Đây chính là những gì tinh tuý nhất của hạt gạo, Tống Điềm định giữ lại cho Tiểu Bảo uống, nhưng lúc này... nàng nghĩ nghĩ, lấy mấy quả trứng gà từ trong giỏi ra, đánh tan ra, sau đó mở nồi nước cơm, nhanh tay đổ vào quấy đều, thêm chút đường, đợi một lát, Tống Điềm liền bắc xuống, một chén canh nước cơm trứng gà cho Cố Hiển Thành đã hoàn thành.

Mùi cơm thơm nồng cùng trứng gà lơ lửng như mây ở bên trên, đơn giản làm Tống Điềm có chút ngượng ngùng.

"Không có nhiều thời gian, làm đơn giản... Tướng quân chịu khó một chút?"

Cố Hiển Thành nhìn trứng gà vàng tươi trong bát, không hề cảm thấy giản dị chút nào, hắn cầm bát lên, từng chút một ăn hết sạch.

Uống xong còn nói một câu: "Có trứng gà ăn đã tốt lắm rồi, chiến loạn, rất nhiều dân chúng còn chả được ăn."

Tống Điềm sửng sốt, nhìn cái bát trống không trước mặt liền thấy cảm động.

Cố Hiển Thành nói không sai, ở Cố gia thôn lúc trước, trứng gà với thịt đều rất quý, lúc mẹ chồng bị thương nàng vốn định giết con gà duy nhất để hầm canh, nhưng lại luyến tiếc những quả trứng sau này, chỉ có thể từ bỏ.

Triệu ma ma nói không sai, đại tướng quân quả thật rất thương dân, không có chút nào dáng vẻ trên cao làm giá.

Trong lòng Tống Điềm mềm mại, lời nói ra cũng nhẹ nhàng hơn: "Đại tướng quân no chưa, còn muốn ăn gì không?"

Cố Hiển Thành lắc đầu.

Tống Điềm thu dọn bát đũa, Cố Hiển Thành lại gọi nàng, "Hôm nay làm phiền rồi, trở về nghỉ ngơi sớm chút."

Tống Điềm giật mình, định quay lại nói cái gì đó nhưng chỉ thấy bóng lưng Cố Hiển Thành rời đi.

Nàng đứng tại chỗ một lát, sau đó mới hoàn hồn quay đi làm chuyện của mình.

*

Ngày hôm sau, cuộc đấu võ một năm một năm chính thức bắt đầu.

Thành Dương quân hoan hô nhảy nhót, ai nấy đều hưng phấn.

Tống Điềm cùng Tiểu Điệp tuy không phải chuẩn bị đồ ăn sáng, nhưng cũng phải dậy từ sáng sớm tinh mơ, vì hôm nay bọn họ muốn làm điểm tâm cho các tướng sĩ, mà làm cái gì thì Tống Điềm đã sớm nghĩ xong từ tối hôm qua. Tiết trời oi bức, mồ hôi đầm đìa, nếu được ăn cái gì đó mát lạnh thì nhất định sẽ càng vui sướng, sữa bò cùng bí đỏ đem làm thành món lạnh, như vật có thể thoải mái thấm vào tận ruột gan. Bên cạnh mấy món đồ uống, Tống Điềm còn làm thêm một ít bánh sữa, chỉ cần dùng sữa bò, bột mì cùng ít trứng gà là có thể hoàn thành món điểm tâm này.

Nguyên liệu tuy đơn giản nhưng quá trình làm tương đối rườm rà, nên phải dậy từ sớm để chuẩn bị.

Ở biên quan tốt ở chỗ có nhiều hầm băng. Cũng là vì phương Bắc ngày đông giá rét, đá chính là vật tư rất tốt, chỉ cần là gia đình phú quý một chút thì đều sẽ có hầm băng trong nhà, chờ đến mùa hè nóng bức thì lấy ra tản nhiệt. Thành Dương quân nhiều binh lính, vô luận là vì mát mẻ hay trữ đông nguyên liệu nấu ăn, hầm băng đều không thể thiếu.

Có đá thì mọi việc đều tốt, Tiểu Điệp từ sáng sớm đã đi hầm băng lấy đá về, Tống Điềm cũng bắt đầu chuẩn bị.

Bí đỏ gọt vỏ, lộ ra phần thịt quả màu cam vàng đẹp mắt thì ăn mới ngọt, cho lên nồi hấp chín rồi nghiền mịn, không cần thêm đường thì hương vị vẫn rất tuyệt hảo, sau đó trộn đều với sữa bò, chẳng mấy chốc đã toả ra hương thơm ngào ngạt.

Đá được đưa tới từ hầm băng, nhưng vẫn là những khối đá lớn, muốn biến chúng thành đá bào thì lại tốn không ít công sức. Mấy tiểu sư phó trong nhà bếp nghe Tống Điềm phân phó xong liền chạy đi gọi năm sáu người nữa tới hỗ trợ, nhiệm vụ của bọn họ chỉ có một, đó chính là bào đá.

Trong thời gian này, Tống Điềm lại vội vàng đi chuẩn bị bánh sữa.

Nhà bếp lớn cũng có chỗ tốt, ở hậu viện có một cái lò đất rất lớn, dù là nướng cái gì cũng được, sữa bò, trứng gà cùng bột mì, chỉ ba nguyên liệu đơn giản này thôi nhưng cách làm khác nhau sẽ tạo ra rất nhiều món ăn không giống nhau.

Tống Điềm đang giảng giải bí quyết cùng với Tiểu Điệp, bên ngoài nhà bếp đã sôi trào lên, có người ầm í nói lớn: "Thi võ bắt đầu rồi! Mọi người mau qua xem!"

Tống Điềm nhìn qua nhà bếp, nhóm tiểu nha hoàn cùng tạp dịch lộ rõ vẻ chờ mong trên mặt, nàng cười nói: "Muốn đi thì cứ đi đi, bên này cũng không còn việc gì nữa."

"Tống đầu bếp không đi sao?"

Tống Điềm ngẩn người, nàng?

Thôi không cần.

"Ta không đi, đợi bên kia kết thúc chúng ta cũng phải chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống, các ngươi đi đi."

Mọi người gật đầu nói được, Tống Điềm lại quay sang Tiểu Điệp, cười: "Muội cũng đi đi, ca ca muội tham gia còn gì, đi xem xem."

Mắt Tiểu Điệp sáng lên, "Thật sao? Ta không ở đây có sao không?"

Tống Điềm: "Có ta rồi mà, muội lo lắng gì chứ, đi đi!"

Tiểu Điệp lúc này mới hưng phấn gật đầu, "Cám ơn Điềm Điềm tỷ."

Nhanh chóng, trong nhà bếp cũng không còn bao nhiêu người, mà bên ngoài sân thi đấu âm thanh ngày càng huyên náo, không khí cũng nóng lên, Tống Điềm xếp hết chỗ bánh quy vào lò, bên kia bí đỏ sữa bò ướp lạnh cũng đã chuẩn bị xong, kỳ thật nàng cũng không còn việc gì, chỉ là không biết có nên đi xem thi võ không đây?

Tống Điềm đau đầu, ngày ấy nàng đáp ứng Mạnh Thiệu hoàn toàn là theo bản năng, nhưng nếu đã đáp ứng rồi mà không đi cũng không ổn, nhưng nếu đi, vạn nhất lại xảy ra chuyện hiểu lầm gì đó...

Ngay lúc Tống Điềm đang do sự, Tiểu Thất bỗng nhiên xuất hiện ở nhà bếp, nhìn thấy nàng thì giống như rất ngoài ý muốn, "Tống đầu bếp! Tỷ không đi xem thi đấu à?"

Tống Điềm cười đáp: "Ta đi rồi ai chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi?"

Tiểu Thất cười đến chỗ nàng, "Thi võ xong, chúng ta sẽ nướng cừu, trực tiếp ở giữa sân nhóm lửa! Sẽ không tới đây đâu, đi thôi, ta thấy tỷ cũng không giống như có việc gấp."

Tống Điềm còn đang do dự, Tiểu Thất bỗng nhiên nói, "Tỷ chắc chưa biết, hôm nay đại tướng quân cũng tham gia, hiện tại bên đó đang cá cược hăng lắm, chỉ cần chọn đúng sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"

Vừa nghe đến mấy chữ này, Tống Điềm bỗng cảm thấy hứng thứ.

"Cá cược?"

Tiêu Thất thoáng thấy ngượng ngùng, "Cái này vốn không được phép, không khuyến khích! Nhưng hôm nay là ngoại lệ, ngay từ đầu mọi người đều cược cho Mạnh Thiệu, bởi vì hắn là quán quân năm ngoái, nhưng không ngờ năm nay đại tướng quân sẽ tham gia! Hai bên hiện đang ngang nhau, bây giờ tỷ đi vẫn kịp, còn có thể kiếm thêm chút!"

Tống Điềm rốt cuộc động lòng, bỏ qua cái gì chứ tuyệt không thể bỏ qua tiền, vì thế nàng quyết định cùng Tiểu Thất đi xem, không bao lâu, đã đến sân đấu võ.

Chỗ có thể chứa cùng lúc mấy ngàn người thì đương nhiên rất lớn, mỗi doanh sẽ ở một góc cố định, Tiểu Thất dẫn Tống Điềm đến chỗ của nữ quyến, Tiểu Điệp đã chiếm được vị trí rất tốt cho hai người, từ xa thấy Tống Điềm đã hăng hái vẫy tay, Tống Điềm đi qua.

"Ta đoán được tỷ sẽ đến, sớm chiếm hai chỗ, mau ngồi xuống."

Tống Điềm cười nói cảm ơn.

Thi đấu đã bắt đầu, Tiểu Điệp hưng phấn giới thiệu: "Tống Điềm tỷ, hiện tại vòng loại đã đấu xong, có tất cả tám tráng sĩ vào vòng trong, tám người này chia làm hai tổ bốn người, bốn người lại chia thành từng cặp, cứ loại dần như thế cho đến khi còn hai người tranh vị trí thứ nhất!"

Tống Điềm nghiêm túc lắng nghe, vừa xem vừa gật đầu, sân thi đấu nằm chính giữa, bốn cái cột gỗ ở bốn góc quy định giới hạn hình vuông của sân, cho dù đã có biện pháp bảo hộ nhưng hai nam nhân cường tráng đánh nhau thì vẫn khiến người ta rung động. Mỗi khi có một tráng sĩ lên sân đều sẽ có những tiếng reo hò cổ vũ từ chung quanh vang lên, các tướng sĩ hành quân ở biên cương nhiều năm, cường tráng rắn chắc làm cho nữ quyến ngồi ở đây đỏ mặt, nhưng trường hợp hôm nay cũng đặc biệt, không cần chú ý nhiều quy củ như vậy.

"Điềm Điềm tỷ nhìn kìa!" Tiểu Điệp hưng phấn vô cùng, Tống Điềm vẫn hơi ngượng ngùng, nàng đổi chủ đề, hỏi: "Đại tướng quân cũng sẽ tham gia à?"

Nói đến việc này, Tiểu Điệp lại càng hưng phấn, "Đúng! Chúng ta đều không ngờ đến, đại tướng quân vậy mà lại tham gia! Có người nói, đại tướng quân lần này là muốn gia tăng sĩ khí của tướng sĩ, dù sao nếu đánh thắng đại tướng quân thì khẳng định có thể vênh mặt một đời nha!"

Tống Điềm gật đầu, "Đạo lý này... nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?"

Tống Điềm vốn định nói, thật ra thì tướng quân không tham gia mới tốt, như thế đối với binh lính mới gọi là cạnh tranh công bằng, đại tướng quân lên sân, thế cục sẽ thay đổi. Cho dù có thực lực mấy nhưng liệu có thắng được không đây.

Hiển nhiên, nhiều người cũng nghĩ như vậy, Phó Ngạn đang đi đến chỗ Cố Hiển Thành, ngạc nhiên hỏi hắn, "Nghĩ gì vậy, sao tự nhiên lại thay đổi ý định?"

Cố Hiển Thành tối qua đi một chuyến trở về bỗng nhiên lại quyết định tham gia đấu võ, làm Phúc Quý cùng Phó Ngạn giật cả mình.

Tuy cũng từng khuyên hắn tham gia thật nhưng cũng chỉ là nói đùa, không ngờ người này lại thật sự...!

Cố Hiển Thành mặt không đổi sắc đáp: "Trước nói không tham gia là để các tướng sĩ yên tâm chuẩn bị, bây giờ nói tham gia, là để xem bọn họ chuẩn bị như thế nào!"

Phó Ngạn ngẩn người, lập tức hiểu ý hắn, cười nói: "Hoá ra là huynh có chủ ý này. Cũng thật là, dạo gần đây thái bình, các tướng sĩ đúng là cũng hơi lười biếng, hôm nay nghe huynh nói muốn lên sân, có người đã kinh sợ lắm rồi, ai cũng khẩn cầu không bị phân vào cùng cặp đấu với huynh. Thế nào, hay ta đi sắp xếp cho huynh chờ luôn ở trận chung kết?"

Sân thi đấu rộng lớn, hiện giờ có khoảng hơn hai nghìn người vây xem, Cố Hiển Thành nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên từ trong đám người bắt gặp một bóng hình.

"Ta sẽ ra sân luôn, bọn họ sợ cái gì thì phải đối mặt với cái đấy, cứ rút thăm, công bằng chính trực."

Phó Ngạn trưng ra bộ dáng xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, cười vang: "Được, ta đi chuẩn bị ngay!"

Quả nhiên, các tướng sĩ nghe nói xong liền kêu r3n vang trời.

"Trời xanh trên cao! Xin hãy phù hộ ta không gặp phải Đại tướng quân, tín nam nguyện ăn chay một tháng!"

Mọi người cười hắn, nhưng tướng sĩ kia cũng không quan tâm, "Có bản lĩnh ngươi lên xem! Ta còn muốn thắng chút bạc về cưới vợ, ngươi lên mà đấu."

Tất cả mọi người đều cười lớn, chỉ có Mạnh Thiệu là không yên lòng, có người hỏi: "Mại đại ca, là đại tướng quân đấy, huynh nắm chắc mấy phần?"

Mạnh Thiệu đang quan sát khán đài, giống như tìm người nào đó, nghe vậy thì cười: "Ta không nắm chắc, có thể chưa vào đến chung kết đã thua rồi, căn bản không có cơ hội giao thủ cùng đại tướng quân."

"Huynh cũng coi nhẹ bản thân quá rồi! Dù sao huynh cũng đứng nhất hai năm liền mà!"

Mạnh Thiệu cười không đáp, nhưng mà hắn rốt cuộc cũng đã tìm thấy người muốn tìm, Mạnh Thiệu quay sang nhờ vả, "Tí nữa ngươi giúp ta bốc thăm, ta đi chỗ này một lát!"

"Không phải chứ, quan trọng như vậy sao lại giao cho ta?" Tướng sĩ không thể ngờ được, mà Mạnh Thiệu cũng đi thẳng không quay đầu lại.

Nơi này chính xác giống như Tiểu Thất nói, có rất nhiều người đang đánh cược, nhưng khi Tống Điềm thật sự đi qua đây thì lại không biết phải làm sao, nàng cược ai đây...

Đại tướng quân cùng Mạnh Thiệu đang dẫn đầu, ai cũng cược số tiền lớn cho hai người họ, kỳ thật Tống Điềm cũng không phán đoán được ai sẽ thắng, chỉ là nghe Tiểu Thất nói vui tai nên qua xem chút. Đang lúc nàng do dự thì, "Tống đầu bếp!"

Tống Điềm sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy Mạnh Thiệu đi thẳng về phía nàng.

Mạnh Thiệu cười nhìn xung quanh, hỏi: "Cược cho ai vậy?"

Tống Điềm: "..."

"Ta không định tham gia, chỉ đến xem thôi." Tống Điềm xấu hổ không thôi, thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, may mà Mạnh Thiệu cũng chỉ thuận miệng hỏi, hắn nhanh chóng đổi chủ đề, "Ta đùa thôi, vừa nãy vòng loại không gặp cô, ta còn tưởng cô sẽ không đến."

Tống Điềm đáp, "Nhà bếp nhiều việc, Triệu ma ma phân phó chuẩn bị điểm tâm cùng nước uống cho các tướng sĩ."

Mạnh Thiệu nghe nói mắt liền sáng lên, "Là cái gì thế?"

"Bí đỏ sữa bò ướp lạnh cùng bánh sữa."

Mạnh Thiệu sáng mắt: "Tốt quá! Tất cả mọi người muốn tranh đoạt danh hiệu vô địch kia nhưng ta lại muốn tranh điểm tâm! Không biết Tống đầu bếp có đồng ý giúp ta hoàn thành tâm nguyện không? Nếu hôm nay ta vô địch, để ta là người đầu tiên nếm thử điểm tâm nhé?"

Tống Điềm ngẩn người, không hiểu hắn có ý gì, bên kia tiếng kèn trống đã rền vang, là hiệu lệnh thúc giục tráng sĩ ra sân, Tống Điềm chỉ đành gật đầu, "Đây là chuyện nhỏ, Mạnh đội trưởng mà thắng thì là chuyện tốt, cũng không phải chuyện gì khó."

Tống Điềm thấy chuyện này cũng không có gì quá đáng, Mạnh Thiệu quả nhiên cũng cười, xoay người đi về phía sân thi đấu.

Tiểu Điệp hưng phấn chạy tới, "Điềm Điềm tỷ! Tỷ cược chưa?"

Tống Điềm lắc đầu cười, "Không, ta không tham dự."

Sau khi nói xong liền quay về chỗ ngồi, trong sân đấu đã bắt đầu, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tống Điềm vừa nhìn về phía sân đấu thì đã cảm thấy có ánh mắt đang nhìn nàng.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Thi đấu bắt đầu, ở lượt này, Mạnh Thiệu không bốc trúng Cố Hiển Thành, mà người lính rút được Cố Hiển Thành kia, từ giây phút mở giấy ra đã muốn từ bỏ quyền thi đấu, nhưng Cố Hiển Thành lại lườm một cái làm hắn ngay cả từ bỏ cũng không dám.

Mấy cặp đấu trước cũng chỉ thi đấu như bình thường nhưng ngay khi Cố Hiển Thành xuất hiện, trong nháy mắt hiện trường sôi trào lên, ngay cả Tiểu Điệp cũng kích động đứng lên hô hào, Tống Điềm như là bị lây nhiễm không khí vui mừng, nàng nghển cổ nhìn về phía trước liền bắt gặp Cố Hiển Thành mặc một bộ quần áo vải thô trên sân.

Nàng giật mình, người khác đều mặc giáp, sao hắn lại...

Tiểu Điệp cũng cười nói, "Đại tướng quân cũng thật có ý cứ, còn mặc thường phục nữa chứ, bất quá tướng quân giản dị, đặc biệt mặc quần áo cũ! Nhất định là sợ làm hỏng quần áo mới."

Tiểu Điệp nói vậy, Tống Điềm mới chú ý đến, trong lòng nàng lại gia tăng một phần hảo cảm đối với Cố Hiển Thành, Thành Dương quân vậy mà lại có một vị tướng quân giản dị như vậy, đây là phúc của muôn dân.

Khi Tống Điềm còn đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu lớn từ trên sân đấu, thanh âm này còn khoa trương hơn lúc nãy, thậm chí làm nàng hoảng sợ, vừa ngẩng đầu thì thấy mọi người phía trước đã đứng lên cả rồi.

"Làm sao vậy, làm sao...!" Tiểu Điệp sốt ruột hỏi.

"Tướng quân quá dũng mãnh! Chưa đến hai chiêu đã đánh ngã đối phương rồi! Một cú ném qua vai tiêu chuẩn!"

Tiểu Điệp nóng nảy, "Ai nha tránh ra một chút cho ta xem! Ta cũng muốn nhìn!"

Chung quanh đều là người hậu viện, cũng dễ nói chuyện, ai cũng cười nhường vị trí cho các tiểu cô nương, vì thế Tiểu Điệp cùng Tống Điềm đều thấy rõ Cố Hiển Thành đang đứng giữa sân, giống như chưa từng động thủ mà binh lính kia đã đo ván nằm một chỗ, trên mặt còn hiện rõ vẻ đau đớn.

"Tướng quân uy vũ!"

"Uy vũ!"

Bọn lính bắt đầu hò hét, hiển nhiên, đại tướng quân khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, cũng rất có tác dụng cổ vũ sĩ khí, bọn họ thế mà lại có một vị tướng quân uy phong lợi hại như vậy, lên chiến trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi không phải điều kì quái.

Tên lính thua cuộc kia cũng nhanh chóng bò dậy, hổ thẹn không thôi: "Thuộc hạ tâm phục khẩu phục."

Cố Hiển Thành tiến lên một bước đỡ hắn, "Bên trái quá yếu, đó là chỗ thiếu hụt của người, chăm chỉ rèn luyện một chút."

Người binh lính kính nể vô cùng, lập tức đáp lại, "Rõ!"

Tất cả mọi người đều hoan hô, đối với những trận đấu sau lại càng mong chờ. Nhanh chóng một cặp đấu khác lên sàn cũng thi rất nhanh đã tìm được người thắng cuộc, người thăng cấp ngoại trừ Cố Hiển Thành còn có Mạnh Thiệu và hai tên một béo một gầy khác. Đến thời điểm rút thăm trận bán kết, hai người đều cầu nguyện không rút phải đại tướng quân, nhưng lại không may mắn như vậy, tên lính béo rút trúng, tên lính gầy nhẹ nhõm thở ra một hôi.

Kết quả rút thăm đã có, mọi người nghe xong đều hít một ngụm khí lạnh, vòng này Mạnh đội trưởng không gặp Đại tướng quân, nói cách khác hai người rất có khả năng đấu ở vòng chung kết, vậy trận cá cược này, quá k1ch thích rồi, khán giả trên đài đều sôi nổi ngóng trông.

Thi đấu tiếp tục, Cố Hiển Thành cùng tên lính béo kia đứng giữa sân có khác biệt rõ ràng, tên lính béo tuy hành động hơi chậm chạp nhưng lại thắng ở trọng tải, có thể lấy thịt đè người, hắn hiển nhiên cũng cải biến chiến thuật, lại chủ động xuất kích, dùng ưu thế của bản thân chớp lấy thời cơ, nhưng lại không ngờ được, trước mặt đại tướng quân, ưu thế này chẳng là cái gì, chỉ thấy Cố Hiển Thành nhẹ nhàng né một cái đã tránh được, sau đó xoay người quật ngã đối thủ.

Thậm chí còn không thèm dùng sức.

Khán giả xung quanh một lần nữa ồ lên.

Ngay cả Tống Điềm cũng bị doạ giật mình.

Thực lòng mà nói, khi thấy đối thủ của Cố Hiển Thành là tên lính béo thì Tống Điềm nghĩ hắn vẫn sẽ thắng nhưng có lẽ sẽ phải tốn không ít sức, nhưng không ngờ rằng, hắn lại lợi hại như vậy... giống như chả tốn giọt mồ hôi nào.

Mọi người lại càng chờ mong trận so tài kế tiếp.

Đến trận đấu của Mạnh Thiệu cùng tên lính gầy cũng tương đối đặc sắc, hình thể hai người không quá khác biệt, chú trọng kĩ xảo, người xem cũng coi như đã nghiền. Tống Điềm cũng bị trận đấu trên đài hấp dẫn, hoá ra thi võ không giống như nàng nghĩ là loại vận động dã man, khiến nàng xem đến ngây ngốc.

Dưới đài lúc này, Cố Hiển Thành cũng đang liếc mắt nhìn nàng, bắt gặp ánh mắt vừa hoảng sợ vừa si mê kia, hắn hơi mím môi, quay đầu nhìn Mạnh Thiệu đang thi đấu, ánh mắt có ý vị không rõ.

Ngay cả Phó Ngạn bên cạnh cũng nói, "Tiểu tử này được đấy, so với năm ngoái còn lợi hại hơn, đề bạt hắn một chút không?"

Cố Hiển Thành: "Thắng được ta thì nói tiếp."

Phó Ngạn ngẩn ra, giống như ngửi thấy mùi thuốc súng trong lời hắn, liếc mắt nhìn một cái: "Hôm nay huynh có chút kì quái."

Cố Hiển Thành không nghĩ vậy, "Nghĩ nhiều rồi."

Cũng không có gì ngạc nhiên, Mạnh Thiệu thắng, điều này có nghĩ là, hắn và Đại tướng quân sẽ tranh vị trí quán quân. Tiếng hoan hô từ bốn phía vang dội hẳn lên, đạt tới cao trào, ngay cả Mạnh Thiệu cũng thấy hưng phấn hơn, cơ hội như này mười phần khó có được.

Nhưng đúng lúc này, một người nhóm lửa trong nhà bếp chạy đến lo lắng nói vào tai Tống Điềm điều gì đó, Tống Điềm hoảng sợ lập tức đứng lên.

Tiểu Điệp: "Làm sao thế Điềm Điềm tỷ."

"Ta quên mất bánh sữa vẫn ở trong lòng."

Bánh còn đang nướng dở, nàng lại quên mất chuyện quan trọng này! Mắt thấy thời gian cũng đã đến, nàng nên đem điểm tâm và đồ uống đến rồi.

Tống Điềm chạy đi bận bịu chính sự, trên sân cũng chuẩn bị bước vào trận chung kết cuối cùng. Cố Hiển Thành và Mạnh Thiệu lên đài xong không hẹn mà cùng nhìn về một phía, nhưng lại không thấy bóng dáng kia đâu, Cố Hiển Thành cũng không bộc lộ ra cảm xúc gì nhưng Mạnh Thiệu lại cảm thấy thất vọng cùng mất mát, giống như không cần nói hắn cũng đã hiểu.

(Hic T.T chị Điềm quay lại xem nốt giùm em...)

Mạnh Thiệu quay đầu, thấy đại tướng quân đang nhìn mình thì vội hoàn hồn, trước tiên hắn hành lễ với Cố Hiển Thành, "Hôm nay có cơ hội thụ giáo Đại tướng quân."

Cố Hiển Thành: "Không hẳn là vậy, có bản lĩnh gì thì thể hiện ra đi, cũng để bổn tướng quân xem khả năng của ngươi."

Mạnh Thiệu nghiêm túc hẳn lên, "Rõ!"

"Thùng!!" Một tiếng trống mạnh mẽ vang lên. "Trận chúng kết... bắt đầu!"

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện